Chương 18: Khả năng của một thư sinh
Tướng lĩnh trong toàn thành đều biết bên cạnh công chúa Triệu Mẫn Chi có một tên quân sư cực kỳ lợi hại. Thành chủ đi vắng, đại tướng cũng không có ở nhà, binh lính của đảo Lý Ngư chẳng khác nào quần long vô thủ. Người có vị trí cao nhất lại là một công chúa mặt búng ra sữa, thật là tình cảnh thập phần thê thảm mà. Nhưng ít ra bên cạnh công chúa còn có một vị cao nhân trợ giúp. Công việc thủ thành được hắn chỉ đạo trôi chảy trơn tru.
- Bẫm công tử, dân chúng ở bến cảng đã được sơ tán lên núi cao hết rồi. – Một tên lính thông báo.
- Ừ được rồi. – Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm. Ngưng Bích tuy võ công cao, nhưng cũng không thể chống lại được đại pháo đâu nha. Toàn bộ được sơ tán cũng có nghĩa là nàng đã ở nơi an toàn rồi. – Toàn bộ hoả dược đã chuyển ra đây hết chưa?
- Dạ đã chuyển ra hết rồi.
Tên tướng lĩnh đội pháo binh đứng bên cạnh Lạc Thiên chờ lệnh. Công chúa đã uỷ thác toàn bộ trách nhiệm thủ thành cho người thanh niên nà không thể không nghe lời.
Những chiếc thuyền thù địch đang từ từ tiến vào bến cảng, càng lúc càng gần. Lạc Thiên nhận ra chiếc thuyền buồm đen dẫn đầu trong đám, lá cờ bay phấp phới đó hắn đã nhìn thấy trong đêm tàu Hỷ Lạc phường bị tấn công. Lạc Thiên nghiến răng.
- Công tử, đã bắn được chưa? – Tên pháo binh nôn nóng.
- Chưa được, thuyền địch còn chưa vào tầm. – Hắn lạnh lùng nói. Đích thân chỉnh lại nòng pháo, nhắm vào chiếc thuyền buồm đen.
Những chiến thuyền rẽ nước càng đi vào sâu. Không ngờ bọn thủ thành toàn bộ là lũ chết nhát. Chúng chỉ mới bắn vài quả đại bác vào bến cảng, thì bọn họ đã hoảng hồn chạy trốn mất hết rồi. Quả nhiên tin báo chính xác, đảo chủ cùng đại tướng quân đi vắng, lũ còn lại chỉ là bọn ăn hại vô dụng.
Chiến thuyền lớn dẫn đầu hùng hổ tiến qua vùng giới hạn của bến cảng. Trên thàng thành cao, có người hô lệnh. “Bắn!”
Hàng trăm quả pháo ầm ầm dội xuống vùng cảng biển. Chiếc thuyền dẫn đầu bị bắn nát bươm, chìm nghỉm xuống lòng biển. Mà mấy chiếc nối đuôi phía sau đang lỡ trớn, không kịp dừng lại cũng bị bắn cho rách nát tả tơi. Chúng giận dữ bắn trả, nhưng vị trí thuyền thấp chẳng thế nào bắn trúng được tường thành trên núi cao. Có thể nói thành Lý Ngư đã chiếm được vị trí địa lợi.
Đại pháo vẫn tiếp tục dội xuống ầm ầm.
- Công tử, đã bắn hơn nữa số đạn pháo chúng ta có rồi. – Tên pháo binh nhắc nhở.
- Được rồi, vậy thì ngưng lại. – Lạc Thiên tà mị mỉm cười.
Nếu chỉ cần bắn cảnh cáo thì cũng không cần phải dùng nhiều đạn pháo như vậy. Nhưng cái cách bắn như vãi vậy là vì Lạc Thiên muốn rung cây doạ khỉ. Hắn vốn không ngờ cái đảo lớn như thế này, quân bị thật là kém, ngay cả đạn dược cũng ít ghê người. Không hư trương thanh thế khiến người ta tưởng mình dồi dào thực thực, nếu thật sự giao chiến e rằng hắn phải giương cờ trắng đầu hàng.
- Nghỉ ngơi được rồi. Từ bây giờ hễ có chiếc tàu nào vượt qua ranh giới bến cảng thì ngươi cứ tiếp tục bắn như mưa dội xuống cho ta. – Lạc Thiên quay đầu đi vào trong.
- Nhưng , công tử. Đạn dược không còn nhiều.
- Không còn nhiều nên mới phải làm dữ lên như thế. Ngươi muốn chúng toàn bộ ào vô bến cảng sao?
Lạc Thiên lại trợn mắt uy hiếp. Nói về phong thái áp đảo người khác, hắn chính là sở trường. Một chiếc thuyền phía ngoài ranh giới bến cảng nổ pháo, chân thành rung chuyển. Thế nhưng pháo binh giữ thành không hề đáp lại tý nào. Lại thêm một phát đạn pháo nữa bắn tan tành bến tàu, quân thủ thành cũng trơ trơ không bắn trả. Một chiếc thuyền chậm rãi tiến lên thì lập tức pháo bay như mưa, ào ào trút xuống không còn chỗ hở nào để chiếc thuyền có thể chen vô.
Bọn lính thủ thành này thật sự là điên hết rồi. Phung phí đạn như vậy bắn vào cả vùng nước không có thuyền bè. Tấn công thì chúng không chống trả, như chỉ cần tiến vào vùng nước cạn là chúng bắn đạn pháo như điên. Thật sự hoả dược của chúng nhiều đến dễ sợ thật.
Sau hai lần tiến vào bất thành, mấy tàu chiến thù địch đành thúc thủ neo ngoài vùng biển sâu, không dám tiến vào bến cảng nửa bước. Mà lúc đó pháo binh thủ thành cũng còn vừa đúng một phát đạn nữa thôi.
Một tên lính chạy vào phòng chính sự cấp báo.
- Bẩm công chúa, tàu địch đã thả neo rồi!
Thông tin vui mừng đó khiến công chúa run rẩy cuối cùng bình tâm lại.
- Kim Thành, kế hoạch đã thành công rồi! – Mẫn Chi vui vẻ reo lên.
- Chúc mừng công chúa. Tất cả nhờ hồng phúc của người. – Lạc Thiên khiêm tốn cười đáp lại.
Hao sạch kho đạn của thành Lý Ngư, cuối cùng Lạc Thiên cầm chân được bọn kẻ địch được nửa ngày. Kế sách này thật là đại mạo hiểm. Nếu bây giờ bọn kia liều mạng xông vào, với chỉ một phát pháo thật không thể ngăn nổi tám tàu chiến lớn.
- Kim Thành, tiếp theo chúng ta phải làm gì? – Công chúa háo hức hỏi tiếp. Tên thư sinh này rất đa mưu túc trí. Giống như khi kể chuyện vậy, trò hay hắn lúc nào cũng để dành phía sau.
- Trước hết là phải đi ăn cơm rồi đi ngủ một giấc cho đầy đủ. Chúng ta phải chờ lúc trăng lên rồi đi ngắm cảnh. – Hắn nhàn nhã trả lời.
^_^
Đội tàu tấn công đảo Lý Ngư thực chất là bọn cướp biển. Chúng cướp bóc khắp nơi, giết người cướp tàu nhiều năm đã hình thành một lực lượng thật sự mạnh. Thậm chí ngang nhiên đánh cướp đảo lớn như Lý Ngư. Dù sao nơi đây thuộc vùng viễn đông, cách xa kinh kỳ vạn dặm, quyền lực của hoàng đế cũng không thể khống chế hết vùng biển này.
Trước hết chúng tung tin đánh cướp vùng biển khác, khiến cho đảo chủ Lý Ngư phải điều binh sang đó. Rồi âm mưu đánh chiếm Lý Ngư, chiếm hòn đảo trù phú này làm căn cứ. Chỉ là không ngờ bọn thủ thành ngoan cố quá, sức mạnh hoả pháo của chúng cũng dồi dào không ngờ. Mấy chiếc tàu giằng co cả nửa ngày trời, cuối cùng đành chịu thua buông neo bao vây bên ngoài bến cảng. Đêm đến bọn cướp biển lại ngang tàng nhậu nhẹt say sưa.
Một tên cướp biển nhậu đến tức bụng nên ra bong tàu đi giải. Đêm nay trăng sáng, gió nhẹ hiu hiu, một mình tâm tình với biển cả bao la thật sảng khoái. Chỉ có điều bến cảng này dơ quá mức, mặt biển đen ngòm lại nổi lềnh bềnh đầy rác. Ai nói cướp biển ở dơ, thật sự bọn ngư dân ở bến cảng này mới là ở dơ nhất thiên hạ.
Tên cướp giải toả nỗi buồn xong rồi, sảng khoái đi vào trong nhậu nhẹt tiếp. Bên dưới đám rác rến trôi bồng bềnh trên biển bỗng có mấy bọt khí nổi lên. Có vài kẻ mờ ám lợi dùng đám rác mà tiếp cận tàu cướp biển.
- Đại ca, hắn ... – Tên lính trẻ nhăn nhó.
- Im miệng, lo làm việc chính đi. – Người đội trưởng gằn giọng.
Sau đó mấy người mờ ám lại tiếp tục lặn xuống làn nước sâu bên dưới đáy tàu.
^_^
Từ trên tường thành cao, Lạc Thiên đang hầu công chúa thưởng trăng nghe đàn. Hắn đàn một điệu khúc réo rắc truyền tình trong đêm trăng sáng. Công chúa Mẫn Chi vui vẻ ăn bánh uống trà. Ngoài khơi xa là mặt biển trong đêm đen kìn kịt. Ánh đèn hắt ra từ tàu của bọn phản tặc thấp thoáng ngoài cửa cảng. “Thật là chướng mắt!”
Tâm tình Mẫn Chi vốn đã khá hơn khi nghe tin Kim Thành tạm thời đẩy lui được tàu chiến. Nàng càng lúc càng thưởng thức hắn. Người này thấy nguy không loạn, đa mưu túc trí; giữ hắn bên cạnh Mẫn Chi thật vô cùng an tâm.
Cũng như đêm nay vậy, bên ngoài là tàu địch đang vây khốn, thế nhưng hắn lại có ngẫu hứng rủ nàng lên tường thành đánh đàn thưởng trăng. Sao cũng được, ánh trăng sáng lãng mạn, lại có tuấn nam bên cạnh hầu đàn, nàng còn có thể kêu ca gì nữa. Chỉ có mấy ánh đèn ngoài kia là làm Mẫn Chi thấy vô cùng chướng mắt mà thôi.
Đột nhiên Mẫn Chi nhìn thấy mấy ánh đèn chao ngiêng, sau đó từng cái, từng cái chìm xuống làn nước sâu rồi tắt phụt.
- Kim Thành, nhìn kìa. Tàu của bọn phản tặc tự nhiên bị chìm. – Mẫn Chi ngạc nhiên đứng bật dậy. Nàng thật không tin mọi sự lại thuận lợi đến mức này.
- Công chúa vạn phúc. Quả thật trò hay đã đến lúc diễn ra rồi. – Lạc Thiên mỉm cười thần bí, vẫn tiếp tục tao nhã gẫy đàn.
Mẫn Chi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra mọi chuyện hắn đã sắp đặt hết rồi, hèn chi lại có thể thư thả gảy đàn ngắm trăng cùng nàng. Thư sinh không chỉ tao nhã mà còn đa mưu túc trí nữa. Ý nghĩ muốn chiếm giữ hắn bên cạnh càng lúc càng lớn nha.
- Kim Thành, ngươi đúng là phúc tinh của bổn cung! – Nàng mỉm cười sung sướng, lại tiếp tục nằm xuống ghế dài ăn bánh, ngắm trăng.
- Thần không dám!
Lạc Thiên mỉm cười kiều mị. Địa vị của hắn sau này không cần phải lo lắng rồi. Công chúa đợt này không thưởng cho hắn vàng trăm bạc vạn thì chắc cũng sẽ vui vẻ cấp thuyền cho hắn đi tới đảo Mã Lai. Ở đảo đó có chi nhánh của Thính Phong các, hắn trở về địa bàn của mình thì như cá gặp nước, trên đời này còn không biết sợ bất cứ ai.
“Thật muốn cười to lên quá!” Một luyến khúc đàn trăng hắn càng gãy càng giống nhạc vui lễ hội. Trên tường thành cao có hai ngươi vui vẻ cười thầm, mỗi người một toan tính riêng.