Lão Tướng

Chương 13: Biến cố (Thượng)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Tống Dục đẩy cửa vào nhà: "Tại sao các người lại ở cùng nhau?"

Trình Tụ: "Cậu ta chặn tôi."

Tống Dục cúi đầu nhìn Tiểu đậu đinh, lòng dâng lên một cảm giác tức giận tương tự như con trai bảo bối bị đứa trẻ đầu gấu sát vách bắt nạt: "Lúc nào? Ở đâu? Mấy lần? Sao anh không nói sớm?"

"Hai lần. Tôi không để ý tới cậu ta." Trình Tụ ngạo mạn mà nói.

Tống Dục: "Anh ta là Tào Nhiếp?"

Trình Tụ lắc đầu: "Không đúng."

Tay nắm chốt cửa của Tống Dục hơi căng thẳng, mới đóng cửa lại: "Anh xác định?"

Trình Tụ: "Tào Nhiếp luôn luôn đem bản thân mình hướng tình huống tới có lợi không bại, không nguy, trừ phi bên trong sân đấu lẫn vào năm trăm chiến sĩ cơ giáp, xung quanh mai phục một nhánh Quân đội mười ngàn người, bầu trời đậu hai chiếc tinh hạm nhắm ngay sân đấu hai mươi bốn tiếng, mới có một phần trăm khả năng khiến hắn hạ mình ban trợ, tới nơi này lộ mặt ra. Đương nhiên, người không có thói quen vệ sinh, mỗi tiếng rửa tay ba lần như cậu đây thì không có cách nào giành được cái bắt tay rất vinh quang với hắn ta."

Tống Dục: "... Anh rất rõ bí sự."

Trình Tụ: "Chỉ thêm mắm thêm muối một chút."

Tống Dục: "Làm sao anh biết anh ta muốn giết anh."

"Hắn ta chính miệng nói."

"Anh ta uy hiếp anh?" Lông mi Tống Dục lại dựng lên.

Trình Tụ: "Nghiêm túc mà nói là đe dọa, ở trên tâm hồn non nớt mà yếu ớt của tôi rắc ra một nắm tiêu, khiến cuộc sống của tôi tràn đầy đủ loại chua xót đắng cay, cho nên đối với ý nghĩa sinh tồn sinh ra hoài nghi, dẫn đến ham muốn hủy diệt bản thân."

Tống Dục: "Anh ta thực sự là rất không hiểu anh rồi."

"Đúng! Tôi ăn cay! Gà xào ớt khô! Cá cải chua! Miến chua cay! Nước luộc thịt miếng! Đậu hũ ma bà! Đều ăn rất ngon!"

Tống Dục không nói gì: "Cướp mất thẻ của anh, anh mới có thể sinh ra không thể yêu đi?"

Trình Tụ: "Còn thẻ của cậu mà."

"..." Tống Dục, "Tôi không hiểu vì sao anh ta nhất định phải giết anh. Lương thực trong nước không khan hiếm đến mức muốn giết kẻ ăn hàng nhỉ."

Trình Tụ: "Có lẽ là thừa kế ý chí của Tào Nhiếp đi. Gương mặt đó vừa nhìn cũng biết sản xuất từ một nơi."

Tống Dục: "Tóm lại, anh cẩn thận một chút."

Trình Tụ khó có được không phản bác, gật đầu.

"Buổi tối ăn gì?" Một câu nói của Tống Dục hóa giải không khí hơi khẩn trương.

Trình Tụ đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, cầm thực đơn chọn kỹ lựa khéo.

Tống Dục hỏi: "Mì thường thắng rồng?"

Trình Tụ bất mãn: "Đây là lựa chọn của tiêu phí à? Thành ý ở chỗ nào?"

"Trên giá cả."

Đêm đó, hai người đều đang cầm một tô mì thường thắng rồng, ngồi đối diện ăn.

Trình Tụ "Xì xì sụp sụp", ăn cực nhanh, để tô xuống, đũa Tống Dục quấn mì mới ăn hai ba miệng: "Ăn mì không phóng khoáng như thế, học từ ai?"

Tống Dục: "Mẹ tôi."

Trình Tụ cầm một chân vịt tiếp tục gặm: "Mẹ cậu nhất định rất có sức hấp dẫn. Tên Tống Ân Bình kia, ăn mặc quân trang là khuông người dạng chó, cởi quân trang chỉ còn lại dạng chó. Gảy chân đánh rắm móc mũi, mọi thứ đều có, không chịu nổi lễ nghi quy củ nhất." Thấy Tống Dục dừng miệng nhìn y, lại an ủi, "Không sao, cậu thừa hưởng tắm ngủ thay quần áo của hắn ta, cũng coi như ngọn nguồn gia đình có học."

Tống Dục: "Tôi từ nhỏ theo mẹ tôi, chưa từng thấy ông ta mấy lần."

Trình Tụ tò mò hỏi: "Bọn họ nhận biết thế nào?"

Tống Dục dừng đũa: "Mẹ tôi là bạn học của Tống phu nhân."

Trình Tụ tỉ mỉ quan sát mặt của cậu: "Mẹ cậu là Dương Bạch Tuyết?"

"Anh biết?" Tống Dục cảnh giác cau mày, "Đừng bảo là mẹ tôi cũng từng theo đuổi anh."

Trình Tụ vẻ mặt kỳ lạ, lắc đầu: "Trong nhóm thực tập sinh đó, cô ấy là cô gái duy nhất biểu cảm không giả tạo đối với tôi, vẫn cho là lạt mềm buộc chặt, không nghĩ tới cô ấy thích Tống Ân Bình."

Tống Dục hơi trầm mặc: "Bà ấy rất hối hận, làm hỏng hạnh phúc của Tống phu nhân."

Trình Tụ không lời nào để nói. Làm một ma đạo sư trăm năm lưu manh cả đời, y thực sự không có cách nào đánh giá ngồi ủng hộ loại chuyện tề nhân chi phúc này.

[Tề nhân chi phúc: Chỉ cuộc sống giàu sang, nhiều thê thiếp]

Tống Dục đột nhiên hiếu kỳ: "Anh kết hôn rồi hả?" Mặc dù chính sử dã sử cũng không có nói tới Trình Tụ có scandal, nhưng y nhân vật nổi tiếng như thế, muốn giấu kết hôn nhất định có thể giấu cẩn thận.

Trình Tụ: "Không có."

"Vì sao?"

"Vị thành niên."

Tống Dục: "..."

Bởi vì Tào Hi "Uy hiếp", Tống Dục đem Trình Tụ bảo hộ kín không kẽ hở. Trình Tụ bị kìm nén đến không thở nổi, rốt cuộc biết cái gì gọi là làm bậy không thể sống.

Y ngăn cản muốn theo vào xem mình đi WC của Tống Dục: "Mặc dù là XL, nhưng tôi một mình cử động được."

Tống Dục: "Nghĩ lại đời trước anh chết như thế nào."

"Khi đó tôi mặc hai cái quần."

"Thủ đoạn luôn là lúc nào cũng có thể vào."

"Tôi không tin bọn họ sẽ từ trong bồn cầu chui ra." Trình Tụ thừa dịp Tống Dục không chú ý, lắc mình cuối cùng bước vào, xoay người lại ngẩng đầu một cái, đối diện một đôi mắt mỉm cười.

Trình Tụ: "..." Giờ gọi cứu giá, có thể không quá mất mặt hay không?

Tào Hi đem ngón trỏ đặt ở trên môi.

Ngoài cửa, tiếng bước chân của Tống Dục rời khỏi WC.

Trình Tụ nhìn hắn chằm chằm.

Tào Hi cười cười, xoay người mặt đối diện bức tường, thế nhưng lỗ tai dựng thẳng lên thật cao, chờ phía sau truyền đến tiếng nước, hai gò má hơi đỏ, khóe miệng không tự chủ nâng lên.

Trình Tụ giải quyết xong vấn đề thật nhanh, xoay người đã muốn mở rộng cửa: "Tạm biệt!"

Tào Hi đè lại cửa: "Anh còn chưa rửa tay."

Trình Tụ: "Tôi thường vẫn liếm liếm."

Tào Hi: "..."

Trình Tụ nhướng mày, ghê tởm đến muốn nhanh chóng cút ngay.

Tào Hi đột nhiên cầm tay của y lên, kéo gần tới miệng của mình. Trình Tụ biến sắc, nhấc chân đã đá đầu gối của hắn, thân thể Tào Hi hơi nghiêng, trong tay hơi dùng sức, đem Trình Tụ chuyển nửa vòng, khóa ở trong lòng của mình.

Hình thể, thể lực là miễn cưỡng làm bị thương. Trình Tụ chuyển con ngươi, phân tích tình thế trước mắt và cách thoát khỏi vây khốn.

Tào Hi: "Tôi chỉ muốn giúp anh rửa tay."

"Tôi còn chưa già đến không thể tự rửa tay."

"Giờ tôi già hơn."

Năm đó bình thường Lâm Doanh mượn cậy già lên mặt Tào Nhiếp của Đại học năm thứ tư, không nghĩ tới phong thuỷ thay phiên chuyển, ngay cả tuổi tác cũng có thể người sau đứng phía trên.

Trình Tụ đối thế giới không đáng tin cậy này không biết nói gì.

Tào Hi ôm y đi tới cạnh bồn rửa tay, cầm ngón tay của y, cẩn thận rửa. Nước có pha lẫn thuốc nước vệ sinh, tùy tiện rửa một cái là có thể sạch sẽ, y cứ một mực dùng đầu ngón tay đem mỗi tấc da của Trình Tụ đều vuốt nhẹ một lần, kèm theo nhẹ nhàng xoa bóp.

Trình Tụ híp mắt hưởng thụ: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Đi WC cũng bị chận, khiến y phải suy tính tới có khả năng mình bị ám sát ở WC. E rằng thiếp thân bảo hộ của Tống Dục là rất cần thiết, dù sao, y một chút cũng không muốn xác của mình ở dưới tình huống nửa thân trần bị phát hiện.

"Đi WC, anh thích ô cuối cùng nhất; đi căn tin, anh thích ngồi trong góc dựa vào cửa sổ; ăn bánh bông lan, anh thích trái cây và chocolate nhiều nhất; ăn trứng gà, anh thích..."

"Dừng." Trình Tụ đưa tay rút ra từ trong lòng bàn tay của hắn, xoay người.

Tào Hi lui ra phía sau một bước, để cho hai người hai mắt nhìn nhau.

Trình Tụ: "Hành động ám sát tôi, cậu có phần không?"

Tào Hi hơi đổi sắc mặt.

Y dường như cũng không phải muốn đáp án, tung ra vấn đề tiếp theo:

"Tinh hệ MaHa thành lập Quân tự vệ..."

"Tập đoàn Quân đội thêm trang bị, binh quyền Tư lệnh suy yếu..."

"Tòng quân cần phân phối kinh phí đào tạo..."

"Cắt giảm quân nhân đổi nghề kim..."

"Những thứ này cậu tham gia chứ?"

Trình Tụ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tào Hi mất đi thong dong bình tĩnh, chậm rãi nói: "Không nói những thứ này. Để trên lưng tôi một vé mang tính mấu chốt: "Ma vương sát nhân" "Tiếng tăm tốt đẹp", luôn là cậu quăng vào đi? Thượng tướng Thất tinh xưa nay chưa từng có vinh quang ở trong mắt người khác, với tôi mà nói, lại có nghĩa là bất kể lập được bao nhiêu công trạng, nhân phẩm của tôi đều chịu đủ nghi vấn, vĩnh viễn dừng lại ở trước "Nguyên soái"."

Môi Tào Hi khẽ nhếch, đang muốn nói, chợt nghe tiếng bước chân dần đến gần của Tống Dục.

"Đây chính là thái độ của tôi." Trình Tụ hạ giọng nói xong, bước nhanh đẩy cửa đi ra ngoài.

Ánh mắt Tống Dục quét qua cánh cửa lắc lư, chỉ thấy một vùng tối đen: "Lâu như vậy?"

Trình Tụ: "Tuổi còn trẻ, lượng lớn."

Tống Dục: "..."

Hai người từ WC đi ra, ở trong hành lang đi mấy bước, Tống Dục đột nhiên xoay người đi trở về: "Tôi cũng đi một chuyến, rất nhanh." Trong WC như trước không có động tĩnh gì, không ai vào, không ai ra.

Tống Dục đi tới một ô cuối cùng, đẩy cửa ra, đèn tự động sáng lên, gương hình trứng đối diện cửa chỉ soi sáng ra một mình mặt của cậu.

Ánh mắt cậu ở trong ô vệ sinh nhìn lướt qua, trở tay đóng cửa lại.

Trình Tụ đứng ở cửa, nghe tiếng nước ào ào bên trong, chờ Tống Dục rửa xong tay đi ra, lập tức kháng nghị: "Cậu mỗi ngày đứng ở bên ngoài có thể nghe nhiều tình tiết đặc sắc như vậy? Quá bỉ ổi!"

Tống Dục: "..."

Trình Tụ: "Hoặc là tự chuẩn bị nút bịch tay, hoặc là rút quân ba dặm. Cậu tự lựa chọn một cái."

Tống Dục: "Anh có thể tự đi giảm tiếng ồn."

Giọng nói hai người càng ngày càng xa, mãi đến hoàn toàn không nghe được.

WC hơi yên lặng, cửa ô vệ sinh bên trong không tiếng động mở ra, một người chậm rãi đi ra.

Sự nghiệp giáo dục của Trình Tụ lúc tuyển sinh rất thuận lợi, nhưng sau khi nhập học, mâu thuẫn đã xuất hiện. Ngược lại không phải là thầy Trình trình độ không đủ, học sinh không phục, mà là trình độ thầy Trình rất cao, miệng quá độc. Bị một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình nhiều con giáp chửi máu chó xối đầy đầu, còn một từ cũng không phản bác được, trong lòng tức bao nhiêu khỏi phải nói.

Lâu ngày, người đến đi học càng ngày càng ít.

Cho dù tiền thu trước rồi, ít khắc vài cây gỗ mục, thầy Trình biểu thị càng vui vẻ hơn.

Nếu học sinh ít đi, thời gian dĩ nhiên là nhiều hơn, Tống Dục vì giám sát chặt chẽ y, không thể không đem y thắt ở lưng quần mang theo đi dạo, mọi người dọc theo đường gặp được ước ao tình cảm anh em tốt của bọn họ. Có hai lần còn đụng phải Tào Hi, có lẽ lời nói lần trước nổi lên tác dụng, đối phương không tới tiếp cận, Trình Tụ mừng rỡ làm như không thấy, ngược lại tóc gáy cả người Tống Dục tất cả dựng lên, phòng ngự toàn bộ khai hỏa, đến lúc đối phương biến mất ở trong tầm mắt mới thôi.

Đã không có Tào Hi, cuộc sống trở nên càng phát ra bình ổn.

Tống Dục thành công đánh bại một vị "Hộ pháp", chiếm lấy, xắn tay áo lên mà chuẩn bị ở lần kế khiêu chiến ngôi Vương thi thố tài năng trong chiến đấu. Mấy trận thi đấu này, rốt cuộc cũng vì cậu gom góp lại khơi dậy hi vọng của mọi người, có một đám tiểu đệ, nhân số tuy ít, khởi đầu cũng tốt. Vì buộc lại lòng của bọn họ, Trình Tụ thậm chí làm "Em trai hiền", chuyên gia phân ra đồ ăn vặt mua chuộc lòng người.

Cùng lúc đó, bầu không khí bên trong sân đấu cũng đang biến hóa vi diệu.

Trình Tụ mơ hồ phát hiện là Phó Thần Hi hoặc là tổ năm người Bá vương ở sau lưng động tay động chân, nhưng không có bằng chứng trực tiếp, đến khi có một ngày, nghe được các tiểu đệ của Tống Dục lén lén lút lút thương lượng tạo phản, mới biết được chiêu mộ binh sĩ của Phó Thần Hi nửa công khai ra rồi.

Quả nhiên, lần sau Phó Thần Hi mời dự họp bên trong hội nghị, địa điểm đã từ WC nữ thăng cấp tới phòng hội nghị nhỏ, nhân số cũng tăng ba lần rồi.

Sau khi ở một đám người quen giả mù sa mưa làm một phen tự giới thiệu, Phó Thần Hi phát biểu diễn thuyết.

Cấp trên thu mua lòng người, không ngoài việc nói cho cậu biết, cậu tham dự là một phần của sự nghiệp vĩ đại cách thành công chỉ cách một bước không xa, sau khi thành công tôi sẽ nhận được cái gì, và cậu lại sẽ có bao nhiêu chỗ tốt.

Phó Thần Hi cũng không ngoại lệ.

Hắn nói xong còn đặc biệt chân thành, giới thiệu một lần tình cảnh của mình trước.

"Tôi và tổ năm người Bá vương đều là thủ hạ của ngài Dư, tôi phụ trách sân đấu và hoạt động của Tinh cầu, bọn họ phụ trách tuyển nhận nhân viên và huấn luyện, hai bên nước giếng không phạm nước sông, ban đầu an ổn không chuyện gì. Nhưng bọn họ muốn được voi đòi tiên, trước muốn đoạt quyền hoạt động của Tinh cầu, hiện giờ lại muốn nhúng chàm sân đấu, hôm nay tôi đi tới bước này, thật sự là không thể tránh được."

Sau đó bắt đầu vẽ bánh mì loại lớn.

"Tôi Phó Thần Hi ở đây thề đảm bảo, chỉ cần tôi nắm giữ Tinh cầu DH33, tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người, đến lúc đó các vị muốn ở lại, tôi vô cùng hoan nghênh, nhất định bố trí vị trí thích hợp, các vị muốn đi, tôi cũng sẽ không ngăn, nhất định bố trí ổn thoả, cam đoan các vị nửa đời sau không lo."

Trên bánh rắc quá nhiều hạt mè, dâng lên hương vị vô cùng ngọt ngào, nhìn sắc mặt mọi người, hiển nhiên chỉ ngửi đã ngất ngây.

Hội nghị kết thúc, mọi người lục tục đi ra ngoài, Tống Dục lại được một mình ở lại rồi.

Phó Thần Hi nhìn cậu, nói lời thấm thía: "Ác chiến ở phía sau, việc khẩn cấp trước mắt, là giữ gìn thực lực."

Trình Tụ cảm thấy Phó Thần Hi mấy ngày nay nhất định mỗi ngày thức đêm, sắc mặt tiều tụy, giọng nói nặng nề, ngay cả vẻ mặt cũng lộ ra tang thương, lại không có tiêu sái thoải mái lúc mới gặp.

Tống Dục trực tiếp hỏi: "Anh không hy vọng tôi khiêu chiến Hoa Ảnh?"

Phó Thần Hi mỉm cười, rốt cục có phong thái nhẹ nhàng ngày trước: "Tôi không hy vọng bất kỳ một người một nhà nào ở thời khắc mấu chốt bị thương."

Tống Dục từ chối cho ý kiến, lấy hiểu rõ của Trình Tụ đối với cậu, không chừng nghe vào.

Từ phòng họp đi ra, Trình Tụ nói: "Thật ra thì, ngôi Vương cơ giáp cũng không có gì hay để ngồi." Lấy thân phận Tống Dục, có thể thật sự là Hộ pháp thích hợp hơn. Từ lúc cậu làm tới Hộ pháp, cũng rất ít thi đấu. Hoa Ảnh tổng cộng có bốn "Hộ pháp", cậu được cho rằng là người khó đánh hạ nhất, cho nên "Những anh hùng" cũng có thể tự lượng sức mà hướng ba người còn lại, cậu dĩ nhiên là rổi rãnh.

Tống Dục: "Tiền lương căng phồng."

Trình Tụ lập tức nói: "Cậu yên tâm mạnh dạn xông về phía trước, tôi cam đoan làm tốt công tác hậu cần, để mọi người cùng nhau ăn ngon uống tốt."

Cuộc sống có chạy trước, cười rộ lên cũng mang theo vầng sáng.

Trình Tụ mang theo ánh sáng khi trở về, đã thấy trước cửa ngồi chồm hổm một đoàn khí đen, trên dưới quan sát vài lần, mới nhận ra hàng nguyên bản: "Lông xanh? Ồ, không xanh kêu không được. Hồ Thư?"

Gương mặt thụ sủng nhược kinh của Hồ Thư nhuộm tóc trở lại màu bình thường, hiển nhiên thật không ngờ y vậy mà nhớ tên của mình: "Cậu, các cậu có rảnh không?"

Trình Tụ tò mò chuyện gì xảy ra trên người hắn, khí chất cả người cũng thay đổi, hào phóng mở rộng cửa mời hắn đi vào.

Hồ Thư có chút bức rức, không đợi Trình Tụ và Tống Dục ngồi xuống, lại hỏi: "Các cậu có thể đi trước mặt ngài Phó giúp nói tốt được không?"

Trình Tụ: "Anh làm chuyện xấu gì rồi?"

"Không phải là tôi, là ngôi Vương Diệp, Diệp Tử Hà." Hồ Thư tức giận nói: "Cậu ấy bị Hoa Ảnh nhốt lại rồi!"

Chuyện này phải ngược dòng tới thời điểm Diệp Tử Hà bị Hoa Ảnh cướp đi ngôi Vương cơ giáp. Trước đó Hoa Ảnh và Diệp Tử Hà tốt đến mức sắp chung một phe, ngay cả nhà ở đều cùng một chỗ, hiện giờ trở mặt, Diệp Tử Hà không nơi có thể đi, Hồ Thư đã nhân cơ hội đem người kéo tới trong phòng mình. Hắn đối với Diệp Tử Hà vốn là fan cuồng nhiệt như thần tượng, sùng bái thì sùng bái, nhưng không biết, thật sự ở chung rồi, mới phát hiện Diệp Tử Hà làm người không ham danh lợi hoà nhã, cực kỳ khó có được, không khỏi càng thêm để bụng, trong cả ngày đều vây quanh cậu ta lượn vòng, mặc dù là tức giận bất bình Hoa Ảnh phản bội, lại ngầm có chút cảm kích trận biến cố này, để cho mình có cơ hội tới gần cậu ta.

Như vậy qua một tháng, Hoa Ảnh đột nhiên mang người tìm tới cửa, cưỡng ép đem Diệp Tử Hà mang đi, Hồ Thư chạy đi đòi người, ngược lại bị đánh một trận.

Trình Tụ nhìn mặt hắn, quả nhiên có dấu vết bị đánh.

Hồ Thư: "Diệp Tử Hà bại bởi Hoa Ảnh là bởi vì cơ giáp bị động tay chân! Thực lực của cậu ấy tuyệt đối ở trên Hoa Ảnh, chỉ cần cho cậu ta một chút thời gian thích ứng cơ giáp mới, nhất định có thể trở lại ngôi Vương"!

——

Gà xào ớt khô:

Cá cải chua:

Miến chua cay:

Nước luộc thịt miếng:

Đậu hũ ma bà:

———