Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 20: Về thể nghiệm được đổi thành lão gia của nhị chủ tử

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tiểu Bính Tử sau khi nhảy xuống từ đầu tường Thúy Trúc Hiên liền chạy thẳng về Thính Vũ Các, từ lúc theo Lão gia tới giờ, mấy cái chuyện canh me thế này ngày nào hắn cũng làm.

“Nhị chủ tử y … Tiểu nhân cũng không biết là đang ổn hay không nữa.”

Tần Chính mới vừa ăn dược nằm xuống tịnh dưỡng liền ngồi bật dậy, Tiểu Bính Tử lập tức chạy tới nâng dậy.

Tần Chính tức giận đá hắn một cước: “Lão gia ta chỉ là bị phế đi võ công, chờ tới mai cả người ta cũng bị phế đi ngươi lại tới … Ngô ngô!”

Tiểu Bính Tử lập tức che miệng hắn, hoảng hốt nói: “Lời này không thể nói bậy, lỡ chẳng may thành sự thật …” Lão gia ngươi coi thế chứ miệng đen lắm a!

“Thật.. thật không?” Tần Chính nhanh chóng ngừng lại, sau đó lo lắng nói. “Quần Ngạo, còn chưa ổn định lại?”

Tiểu Bính Tử gãi má nói: “Lão gia hay tự chính mình đi xem đi?”

Tần Chính liếc mắt nhìn hắn: “Ta nếu có thể tự mình đi, còn dùng tới ngươi?”

Ngày ấy sau khi Quần Ngạo nghe thấy võ công của hắn đã hoàn toàn bị phế đi liền lập tức té xỉu, mê man nửa ngày mới tỉnh lại, thực khiến hắn sợ hãi.

Tần Chính vốn tưởng rằng y chỉ là nhất thời bị kinh hãi, chỉ cần y tỉnh lại rồi cũng giống như ngày xưa mà la hét hắn một trận là xong. Nhưng hắn vừa mới chân trước tiến vào cửa Thúy Trúc Hiên, thì chân sau đã bị chưởng phong của Nhị phu nhân đánh bay ra. Không cho đi cửa chính, vậy thì hắn leo tường. Nhưng ai ngờ hắn vừa mới được Tiểu Bính Tử đỡ nâng leo qua được đầu tường, thì một hạt sen liền đem hắn té xuống. Hoàn toàn không chú ý tới việc hắn vừa mới bị phế đi võ công trở thành một tên nội lực yếu đuối, lực đạo ra mạnh tới vậy, đánh cho mặt của hắn đỏ ửng. Tê, giờ sờ vẫn còn đau nè.

Tiểu Bính Tử buồn bã nói: “Nhị chủ tử hôm nay đã ăn chút cơm canh, nhưng dáng dấp đó …”

“Dáng dấp gì?” Thấy sắc mặt thằng nhãi này bất định, Tần Chính ngay cả giày cùng không mang lập tức xông ra ngoài. “Còn không đi!”

Tới Thúy Trúc Hiên của Quần Ngạo, cửa chính vẫn đang đóng chặt như cũ. Không cần phải nói, Tần lão gia lại tới chỗ ngồi quen thuộc, bắt đầu đào tường chui vào.

“Sao chỗ này lại trụi lủi rồi?” Tần Chính hỏi.

Ngoài tường Thúy Trúc Hiên trồng đủ loại hoa hồng, lúc này chính là đang mùa hoa nở rộ. Một mảng đỏ tươi bao bọc đỏ khắp tường, duy chỉ có chỗ dưới chân hắn ngay cả một cọng cỏ cũng không có.

Tiểu Bính Tử trợn trắng mắt: “Lão gia ngày nào ngươi cũng từ chỗ này chui vào trong, Nhị chủ tử sợ ban đêm ngươi bị hoa đâm, nên đem toàn bộ khu này san bằng.”

“Ta chưa từng lưu ý qua.” Tần Chính hé miệng cười, Quần Ngạo đối xử với hắn vẫn là tốt mưa thuận gió hoà như vậy, không chút ầm ĩ. “Lại đây!” Ngón tay Tần lão gia chỉ xuống đất.

Tiểu Bính Tử chu miệng đem hai tay vòng lại đưa ra phía trước. “Lão gia ngươi bớt chút sức lại đi, đừng để ta bị ngã xuống vườn hoa … A nha!”

Tần Chính một cước đạp lăn tiểu tư, mượn lực nâng cả người ngồi lên đầu tường, đang nghĩ từ cái chỗ hôm nay hắn nhảy xuống với lực hắn hiện giờ liệu có bị gãy chân hay không, liền thấy trong rừng trúc có một thân ảnh.

“Nhị chủ tử?” Tiểu Bính Tử trên đầu có một cây bông hồng nhảy lên tường gọi.

Công tử thanh sam hòa cùng thúy trúc thành một màu, nhưng dễ dàng bắt lấy được ánh mắt của người khác. Y cả người gối lên một cành trúc lục mảnh khảnh, trúc loan nhân động, y phảng phất tựa như sinh ra đã là một thể với cành trúc, theo từng cơn gió mà không ngừng đung đưa.

Tiểu Bính Tử há to miệng: “Thật là lợi hại …” Phải nói đúng hơn là thật khủng khiếp.

Nội lực của Đại chủ tử cố nhiên thâm hậu, khinh công của Tam chủ tử tự nhiên trác tuyệt, nhưng cũng không tính là nội lực thâm hậu, khinh công trác tuyệt là có thể làm được thế này. Chân khí trong cơ thể Nhị chủ tử được khống chế theo từng khu, ngoại trừ Lão gia ngày xưa sợ rằng giờ không ai có thể so bằng.

“Xem ra không có việc gì.” Tần Chính thở phào nhẹ nhõm.

Quần Ngạo suốt hai ngày qua không ăn cơm uống nước, hắn quả thực lo lắng. Bị thương thân chỉ là phụ, quan trọng là sợ y thương tâm. Phế đi công lực, Tần Chính không phải không tiếc nuối, nhưng sợ rằng người đau lòng nhất chính là Nhị phu nhân của hắn.

“Nhị chủ tử đang nhìn gì vậy, trong tay y đang cầm thứ gì đó thì phải?” Tiểu Bính Tử ngẩng cao cổ nhìn thấy rõ vật kia. “… Vải?” Gần trong gang tấc, Nhị chủ tử làm sao có thể không phát hiện. Nhưng y lại làm như không thấy bọn họ, vẫn nhìn chằm chằm mảnh vải trong tay mình, thứ đó có gì đẹp chứ?

Mảnh vải đó có nhìn hoài cũng đâu biến thành thỏi vàng được đâu, nhưng y lại cầm nó tựa như một trân bảo hiếm lạ không gì sánh được, hai mắt ẩn tình, khóe miệng mỉm cười, tựa như trong cả thiên hạ chỉ có duy nhất thứ đó có thể vào mắt y.

“Rốt cục là thứ gì?” Tần Chính cũng hiếu kỳ, vì vậy chân dài nhướng cả người lên đem tên tiểu tư đá ngược xuống dưới, sau đó dùng hắn làm miếng lót để nhảy xuống.

“Ai nha!” Tiểu Bính Tử nghĩ, lão gia vốn là một người không chỉ nội lực mà ngay cả phẩm hạnh cũng mất luôn rồi. Võ công đã kém, phẩm hạnh càng kém!

Quần Ngạo không phải không phát hiện người, chỉ là không muốn để ý tới. Thấy Tần lão gia đi tới, y nhanh chóng đem thứ gì bỏ vào trong vạt áo trong: “Lão gia sao không ở chỗ Tiểu Lâm tu dưỡng, chạy ra đây làm gì?”

“Đây là …” Thấy một đoạn vải lộ ra bên ngoài, Tần Chính nhớ ra.

Ngụy Vô Song thời niên thiếu quần áo rất tùy tiện, các vương Hầu công tử nhà khác thì kim quan ngọc bào, nhưng Ngụy Vương thế tử lại thường xuyên mặc chẳng khác gì một hầu tử sơn dã, cả một phần tóc dày chỉ tùy ý dùng một mảnh vải để buộc lên. Nếu không phải từ mảnh vải kia còn sót lại vài mảnh tóc, Tần Chính nhất định sẽ không nhớ ra.

Nhìn mảnh vải kia, Tần Chính nhíu mi. Quần Ngạo tới nay vẫn còn giữ vật cũ của hắn, chẳng biết thế nào trong lòng hắn trái lại có chút không hài lòng. “Còn giữ nó làm gì?” Muốn bắt lấy nó, vừa mới vươn tay đã bị chặn lại.

Một cái tát vang mạnh lên, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm mu bàn tay đỏ ửng tới sửng sốt.

Quần Ngạo ảo não cúi đầu: “Ta … Ta còn có chút việc.”

Thấy y xoay người đi, Tần Chính nhanh chóng từ phía sau nhào tới, cũng không chờ ôm được người, thì Nhị phu nhân của hắn đã mạnh mẽ đá mạnh hắn bay đi.

“Lão gia!” Quần Ngạo nhanh chóng chạy tới đỡ hắn.

Lúc này tới phiên Tần Chính lại gạt bỏ tay y ra: “Ta chỉ biết! Ta chỉ biết! Người thật sự chán ghét ta chính là ngươi!” Sĩ Thần bất quá chỉ là ngoài miệng nói tổn hại hắn, còn vị Nhị chủ tử này từ một ánh mắt cũng lộ ra sự xem thường cùng ghét bỏ hắn!

“Chán ghét?” Quần Ngạo vẻ mặt không giải thích được.

“Ngươi dám nói không phải?” Tần Chính rống giận.

Quần Ngạo bất đắc dĩ nói: “Người tập võ vốn là thời khắc đề phòng, ngươi chẳng nói gì tự dưng nhào tới, ta mới …”

“Phi!” Tần Chính thô lỗ nói tục. “Đề phòng? Ta trước đây cũng là ôm người từ phía sau, phía trước, phía trên, phía dưới, trên dưới trái phải chỗ nào ta cũng ôm qua ngươi bộ còn ít sao? Sao lúc đó ngươi không đề phòng đi?”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thấy trong đình viện còn có Tiểu Bính Tử cùng các hạ nhân khác, Quần Ngạo hận không thể một chưởng làm hắn ngậm miệng, tên hỗn nhân này cũng không thèm quan sát chung quanh đã tùy tiện nói năng vô liêm sỉ như thế!

“Ta không câm miệng!” Tần Chính đứng dậy xoa xoa thắt lưng, hắng giọng bắt đầu quở trách tội trạng Nhị phu nhân. “Ngươi đừng tưởng ta nhìn không ra được! Từ lúc công lực ta bị hao tổn ngươi chẳng hề coi ta là Lão gia của ngươi! Tình nguyện tới Thiên Sơn luận kiếm cũng không tình nguyện phản ứng ta!”

Quần Ngạo che lỗ tai nói: “Ta đi Thiên Sơn hồi nào, đó là Hành Sơn …”

“Ta mặc kệ nó là sơn nào, nói chung ta triệt để thành phế nhân con mắt ngươi cũng chẳng thèm nhìn tới ta! Quần Ngạo, hôm nay ngươi phải nói rõ cho ta biết!” Tần Chính tiến lên ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Nhị phu nhân, bắt buộc y phải nhìn thẳng vào mình. “Ngươi nói, người đến tột cùng là yêu con người ta, hay là võ công của ta?”

Không chỉ có Tần Chính, ngay cả Tiểu Bính Tử cùng hạ nhân đứng gần đó cũng ngẩng cao cổ chờ câu trả lời của Nhị chủ tử. Đây cũng là nghi vấn hồi lâu trong lòng là bọn họ a, nhìn ngang nhìn dọc, cũng không nên a.

“Đừng hồ đồ, giữa ban ngày ban mặt chẳng ra thể thống gì.” Quần Ngạo lấy hai tay hắn ra. “Quay về Thính Vũ Các điều dưỡng đi, đợi lát nữa phải đi dùng dược nữa.” Hai người họ trước mặt người khác nói cái gì mà yêu hay không yêu, quả chẳng được tự nhiên.

“Không ra … thể thống?” Tâm Lão gia như nát thành mảnh. Từng có bao nhiêu lần giữa ban ngày, hắn vẫn hiển nhiên ôm Quần Ngạo như vậy, bộ dạng xấu hổ ngập ngừng của Quần Ngạo gọi người tâm động, vậy mà giờ y lại nói chẳng ra thể thống gì?

“Lão gia, nén bi thương a …” Tiểu Bính Tử nhanh chóng chạy tới đỡ Lão gia sắp té ngã.

“Bỏ đi!” Tần Chính lần thứ hai nhào tới mặc kệ sống chết ôm lấy Nhị phu nhân, càng bắt y phải nói. “Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi rốt cục yêu cái gì của ta?”

Quần Ngạo vẫn bất đắc dĩ thở dài.

“Ngươi có phải muốn nói mặc kệ ta hay không?” Tần Chính kêu to.

Quần Ngạo lại thở dài, đi thẳng vào trong phòng mình, bước tiến mạnh mẽ không chút nào bị ảnh hưởng, cứ như coi hắn đang đọng trên người là rơm rạ.

Tần Chính khóc, ngay cả câu ‘mặc kệ ngươi’ y cũng lười nói luôn!

Quần Ngạo than thở: “Ta bao giờ nói qua câu này với ngươi hả? Mau buông tay, cả người đầy mồ hôi, ta phải trở về đổi xiêm y!”

Tần Chính khóc, ô, y còn chê ta cả người thối kìa!

Ân, Lão gia, Nhị chủ tử là nói y sáng nay luyện công cả người đầy mồ hôi …

“Buông tay, ngươi đây là cái bộ dạng gì hả?” Quần Ngạo nhẫn nại tiếp tục khuyên bảo.

Bị y giãy vai ra, Tần Chính chuyển thành ôm lấy thắt lưng y, cả người dính sát cả người y tựa như một cái bao cát đang bị kéo đi. “Không buông chính là không buông, trừ khi ngươi nói ra ngươi yêu cái gì của ta.” Hôm nay chết cũng phải biết được đáp án.

Quần Ngạo ngừng bước, quay đầu lại nhìn bao cát bị kéo lê trên mặt đất, đè cái trán phát đau, nói nhỏ. “Yêu cái gì, ta cũng đang muốn hỏi chính mình …”

“Triển Quần Ngạo, ngươi hơi quá đáng!” Tần Chính khóc mắng.

Nhẫn nại của Quần Ngạo tan biến không còn lại chút gì, cuối cùng nói. “Buông tay!”

“Chết cũng không buông!”

“Vậy đi chết đi!”

Một tiếng bạo rống, Tần Nhị chủ tử phía đuôi áo phát mạnh trong một tíc tắc, Tần lão gia cả người liền bị đánh văng ra phía sau.

“Ngươi … ngươi …” Tần Chính không thể tin được mình lại bị đối đãi như vậy.

Kỳ thực cũng không có gì, Quần Ngạo thậm chí còn chưa kịp xuất thủ, chỉ là thoáng động chút lực đạo. Mà lực đạo đó nếu cấp cho Ngụy Vô Song ngày xưa chỉ sợ hắn bảo gãi ngứa quá nhẹ.

Tiểu Bính Tử che miệng Lão gia, gấp gáp nói: “Lão gia đừng nói nữa, Nhị chủ tử nổi giận rồi!” Nhị chủ tử phần lớn thời gian tính tình cực tốt, nhưng khi táo bạo thì … Di, không nên nghĩ tới.

Tần lão gia ôm lấy tiểu tư của hắn mà khóc: “Lão gia ta suy yếu như thế, ta thương tâm như thế …. Y không yêu ta nữa rồi! Y phát điên rồi a!”

Tiểu Bính Tử ghê tởm lau nước mũi dính trên đầu vai. Bộ dạng của Lão gia ngươi trông thế này, còn muốn đi yêu ngươi, đó mới là điên đó!

Cửa đóng lại hồi lâu, Tần Chính vẫn ngơ ngác tại chỗ nhìn. “Tiểu Bính Tử, ngươi nghĩ có phải Quần Ngạo giờ nhìn ta như nhìn thấy một con gián không?”

Tiểu Bính Tử lắc đầu, “Chuột!” Nhị chủ tử chán ghét nhất chính là chuột.

“Vì sao …” Tần lão gia thống khổ hỏi.

“Cái này …” Tiểu Bính Tử xem xét lão gia. “Tiểu nhân phải nói thật?”

“Nói!”

Từ khi Tiểu Bính Tử tiến vào trong Tần phủ lần đầu tiên thấy Lão gia cùng Nhị chủ tử, trong lòng khóc nức nở đầy miễn cưỡng. Sáu vị chủ tử khác cố nhiên cũng là nhân trung long phượng, nhưng nếu nói so với Lão gia sàn sàn như nhau chẳng phân biệt được (công thụ) chỉ có Nhị chủ tử. Đổi lại một người làm phu, một người làm thê cũng không có vấn đề.

Cùng là trường thân ngọc lập, phong thần tuấn lãng, so sánh với Thất chủ tử càng cẩn thận điềm tĩnh, so sánh với Lão gia càng ôn tú nho nhã. Lão gia khi lơ đãng sẽ lộ ra một chút tà khí bức đốt nhân, dù chỉ vô ý cũng khiến người kinh hãi. (Đã bảo bạn ấy mới là Yêu Vương mà, cùng một hệ với Sĩ Thần đó) Còn Nhị chủ tử tính tình cương trực sẽ chỉ làm người cảm thấy gió mát ấm áp, khí trong sáng lãng. Cũng là đệ tử thế gia, Tiểu Bính Tử khi còn trẻ đã nghe trong danh môn võ lâm truyền ra một câu, sinh tử phải như con trai của Triển gia, sinh nữ phải gả cho con của Triển gia. Có thể thấy được Nhị chủ tử là một người nổi bật bất phàm thế nào.

Muốn nói Nhị chủ tử có điểm nào kém hơn Lão gia, chỉ có võ công kém hơn một chút. Nhưng Lão gia hôm nay điểm có thể thắng duy nhất cũng đã mất đi luôn rồi, thì còn lấy gì để thuyết phục Nhị chủ tử.

“Lão gia, lời thật thường hay mất lòng.”

*************

Bữa trước Tần lão gia mất đi nội lực còn có thể sinh long hoạt hổ thu thập Tứ phu nhân của hắn, lại không ngờ hắn dưới sự tỉ mỉ điều trị của Tiểu Lâm vừa được vài ngày lại đột nhiên ngã bệnh.

Lão gia vừa bệnh không dậy nổi khiến cho các vị Tần phủ chủ tử sợ hãi, mỗi người cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi thay phiên ngày đêm chăm sóc hắn, dần dần ai cũng sắp bị hắn bức điên.

“Kỳ Nhi, ngươi yêu ta không?” Tần lão gia lần thứ tám ép hỏi đương gia phu nhân.

“Yêu …” Kỳ Nhi xoa cái cổ cứng ngắc của mình, nghĩ dù sao cũng là phu quân của mình, mà cũng chỉ có một, bẻ gãy cổ cũng không nên, nhịn xuống nhịn xuống!

“Vân Phi, ngươi yêu ta không?” Tần lão gia lần thứ mười tám ép hỏi Tam phu nhân.

“Yêu yêu yêu, tiền tiêu tháng này của Lão gia, mười vạn lượng!” Vân Phi coi như là tiền phúng điếu đi, y nguyện ý táng gia bại sản, chỉ cần Tần lão gia buông tha y!

“Sĩ Thần, ngươi yêu ta không?” Tần lão gia lần thứ mười tám ép hỏi Tứ phu nhân.

Sĩ Thần cười tươi như hoa: “Mỗi một sợi tóc của Lão gia ta đều yêu, mỗi một sợi!” Nếu trên người Lão gia có rận y từng con cũng yêu, từng con luôn, tha cho y đi!

“Duy Nhất, ngươi yêu ta không?” Tần lão gia lần thứ mười tám ép hỏi ngũ phu nhân.

Duy Nhất liên tục dập đầu: “Duy Nhất với Lão gia còn yêu hơn cả hoàng đế yêu giang sơn! Lão gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Tiểu Lâm, ngươi yêu ta không?” Tần lão gia lần thứ mười tám ép hỏi lục phu nhân.

[Lão gia, ngươi, ngươi, ngươi không tin ta …] Tiểu Lâm đau lòng muốn cầm lấy bình thuốc độc uống tự sát, cho đến bây giờ Lão gia chuyện này còn nghi vấn y, không cần sống nữa!

“A Kiệt, ngươi yêu ta không?” Tần lão gia lần thứ mười tám ép hỏi thất phu nhân.

“Ân …” A Kiệt vừa có chút chần chừ, năm ánh mắt sát nhân liền hướng thẳng về phía y, lập tức gật đầu liên hồi. “Yêu lão gia như toàn bộ của ta, ách —-” Quay đầu muốn nôn, tên Tư Đồ Sĩ Thần dạy y nói mấy câu ghê tởm quá đi!

“Vậy ngươi yêu cái gì của ta?” Lão gia tiếp tục truy vấn từng người.

Ba một tiếng, dây đàn đang căng rốt cục bị đứt, Kỳ Nhi một cước đá thẳng hắn xuống dưới giường, bạo rống: “Yêu cái này của ngươi này!”

Tần lão gia bi phẫn chỉ vào cửa: “Ngươi lãnh huyết vô tình, ngươi đi!”

Vân Phi cầm lấy đống ngân phiếu rớt dưới đất, cười nhạt: “Yêu ngươi tiết kiệm đi?”

Tần lão gia bi phẫn chỉ vào cửa: “Ta chỉ biết ngươi chỉ yêu tiền dơ bẩn này của ngươi thôi! Ngươi đi!”

Sĩ Thần tiến lên kéo da mặt của hắn như muốn xé rách: “Yêu lão gia so với cao sơn còn uy vũ hơn, so với biển cả còn hùng vĩ hơn, so với.. hoa còn xinh đẹp hơn.” Đến tận khi da mặt bị kéo tới muốn nhăn mới buông.

Tần lão gia bi phẫn chỉ vào cửa: “Ngươi chính là chê ta yếu nhược! Ngươi đi!”

Duy Nhất lúc này quỳ xuống dập đầu: “Ta cầu ngươi Lão gia, ngươi muốn ta yêu cái gì thì ta yêu cái đó được không?”

Tần lão gia bi phẫn chỉ vào cửa: “Ngươi lấy lệ ta! Ngươi đi!”

[Cái gì của Lão gia, Tiểu Lâm đều yêu, Lão gia ngươi tin tưởng ta!] Tiểu Lâm khóc lóc kêu.

Tần lão gia bi phẫn mà chỉ vào cửa: “Cái gì của lão gia là cái gì? Ngươi so với Duy Nhất còn muốn lấy lệ ta hơn! Ngươi đi!”

“Yêu cái gì …” A Kiệt nâng tay lên để lên trán không ngừng suy nghĩ tới muốn một chưởng phách banh đầu, muốn mau chóng ra đáp án. “Ô …” Đường đường Nam Cung môn chủ lại muốn khóc giống một đứa trẻ luôn rồi.

“Triển Quần Ngạo!” Sau vài tiếng tê rống, Quần Ngạo bị bắt tới trước giường Tần lão gia.

Ai gây họa người đó tới dẹp đi!

(Vợ chồng tụi mày rảnh thiệt =’=)

Trong đôi mắt sáu người kia lộ ra sự phẫn hận như với cừu nhân sát phu, nhưng Quần Ngạo chỉ nâng hổ bài bạch ngọc trong tay lên hờ hững nói: “Triển gia cùng Hồng Linh Cốc đã có chi ước, ta phải đi. Lão gia làm phiền các ngươi chăm sóc … Ngô!”

Nói chưa xong, Kỳ Nhi đã xách Tần lão gia lên ném vào người y.

“Mang theo hắn, cút —-” Đại chủ tử rống giận.

“Lão gia, tạm biệt, tạm biệt a ~~~~”

Thúy Mặc cùng các nha đầu khác cầm khăn đứng ngay trước cửa không ngừng vung vẩy khăn tay vui vẻ đưa tiễn Lão gia, đến tận khi mấy thân ảnh kia đi xa mấy nàng mới xoay người vào trong nhất tề thở dài, Mặc Hương cùng Tiểu Bính Tử thật đáng thương.

Sáu người đứng ở bên trong cánh cửa thờ ơ lạnh nhạt giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự lo lắng cũng cùng lúc trào dâng.

“Ta lại nghĩ Lão gia cùng Nhị chủ tử đi như thế, giống như quăng bánh bao thịt cho chó ấy.” Duy Nhất nắm cây quạt nói.

A Kiệt hừ nói: “Triển đại ca bây giờ chỉ cần một ngón tay đã là có thể đem hắn nghịch đảo, ai là bánh bao thịt, ta thấy Lão gia mới …” Lập tức im miệng, thấy cả người lạnh run. “Không thể nào …”

Sĩ Thần trừng mắt nhìn năm người khác. “Các ngươi nghĩ coi, tâm tư đó của Triển đại hiệp còn lại mấy phần?”

Vân Phi nuốt mạnh nước bọt: “Sáng nay lúc dùng bữa, Triển đại hiệp một ngụm cũng không ăn, chỉ để ý nhìn chằm chằm Lão gia, chẳng lẽ thứ mà y muốn ăn chính là?”

Tiểu Lâm đè lại phần ngực đang không ngừng quặn đau kia, nước mắt từng hạt lại tuôn rơi, dược mà y đưa cho Lão gia mang theo không nhiều lắm, chỉ sợ không thu phục được Triển đại hiệp a!

Một giọt mồ hôi lạnh cũng tuôn từ trán Kỳ Nhi xuống: “Thúy Mặc, truy theo!”

“Đại chủ tử, chúng ta động … Không động đậy được nữa!” Thúy Mặc mặt xám như tro tàn nhìn người chung quanh.

Sĩ Thần cũng đang cứng đờ người hô to: “Lão Lục, ngươi lại làm cái gì —-“

Tiểu Lâm khóc: [Không phải ta, là Nhị chủ tử nói hôm qua cần phải lấy để mang theo cho Lão gia phòng thân, ta mới cho thêm nhiều chút [Bán nhật cương thi nhàn], ta là có ý tốt …]

“Ngươi vốn không phải có ý tốt!” Mọi người hận nói.

A Kiệt tức giận mắng to: “Mụ nội nó đó là cái thứ quỷ gì vậy hả?”

Duy Nhất khóc ròng nói: “Chính là muốn chúng ta ở chỗ này đứng chết trận nửa ngày, truy không kịp Lão gia đó!”

Kỳ Nhi cúi đầu xuống, hai vai run rẩy. Một người hai người, tất cả đều là tai họa, ngày mai toàn bộ phải hưu hết!

Theo cái nhìn của mọi người, Đại chủ tử trước tiên phải tự hưu chính mình, rõ ràng chính y đem cái bánh bao thịt Tần lão gia đá văng cho chó.. lộn, Triển đại hiệp.