Editor : BlackObs

------------------

Thật ra Phương Nhan chỉ là muốn trả tiền lại cho Giang Tê Ngô. Nhưng nếu nàng nói thẳng, Giang Tê Ngô nhất định sẽ từ chối.

"Không được, so với em thì chị cần nó hơn...Vả lại, chúng ta coi như là bạn bè nha! Bạn bè ở cạnh nhau...căn bản không cần tính toán". Giang Tê Ngô mỉm cười đẩy tiền trở về.

Phương Nhan không tiếp tục giằng co nữa, bây giờ không trả thì tới khi vụ án này kết thúc nàng cũng sẽ trả lại tiền cho Giang Tê Ngô. Nhưng mà nếu nàng bao Giang Tê Ngô cả đêm, không biết các nàng nên làm gì nữa??

Hai người bước đi trên đường, bởi vì sợ gặp phải gã lúc nãy cho nên cũng không trở về phố thiên sứ. Chưa đi bao lâu, một người đàn ông chợt xuất hiện chặn trước lối đi.

"Oh kìa, Viên Viên, anh chờ nãy giờ! Chúng ta bây giờ phải đi thôi....". Hắn cười hề hề trông rất xấu xa.

Phương Nhan hơi bất ngờ nhưng cũng nhận ra người này là đồng sự Lý mỗ. Mà sự xuất hiện của hắn, chỉ có thể đại biểu một chuyện -- tên sát nhân kia lại xuất hiện.

"Tối hôm nay tôi đã bao Viên Viên tỷ". Giang Tê Ngô nhíu mày, ra mặt thay Phương Nhan. Đang lúc cô cho rằng Phương Nhan cũng sẽ theo cô từ chối thì cánh tay nàng lại buông lỏng, rời khỏi tay cô.

"Xin lỗi Tê Ngô...Chị cần theo người khách này". Nói xong nàng miễn cưỡng cười cười, vỗ vai Giang Tê Ngô, kín đáo đưa 500 tệ lại cho cô.

Phương Nhan trở nên thanh tỉnh, nàng là tới đây phá án chứ không phải cùng tiểu tam Giang Tê Ngô chơi trò giao lưu bạn bè.

Biểu cảm của Giang Tê Ngô có vẻ bi thương, cô muốn giữ lại đối phương, nhưng hai người trước mắt đã tay nắm tay tiêu sái rời đi. Giang Tê Ngô đứng yên tại chỗ, chẳng khác gì đứa bé bị vứt bỏ.

Nhưng cô không biết rằng, mới vừa đi qua một góc đường, Phương Nhan liền buông tay đồng sự, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?".

"Gã đàn ông vừa rồi xảy ra tranh chấp với hai người...Hắn mới bị phát hiện chết trong hẻm nhỏ".

"Cái gì!". Phương Nhan quả thực không thể tin vào tai mình.

Trước sau chưa tới nửa tiếng liền có người chết.

"Đội phó kêu em đến gọi chị..." Hắn tiếp tục giải thích.

Phương Nhan gật đầu, nàng chuẩn bị rời đi theo bước chân đồng sự, lại sực nhớ tới Giang Tê Ngô.

"Tiểu Lý, có thể hay không làm phiền cậu bảo vệ cô gái vừa rồi".

"Là bạn chị sao?".

"Ừ...". Phương Nhan cũng không hiểu nữa, chắc là nàng điên mất rồi, sao nàng vẫn quan tâm đến Giang Tê Ngô chứ?!

Đồng sự không có phát hiện nội tâm giãy giụa của Phương Nhan, hắn gật đầu chào rồi cùng Phương Nhan chia nhau hành động.

Phương Nhan tiếp tục đi, nàng luôn cảm giác phía sau có người nào đó đi theo mình, nhưng khi quay đầu lại phát hiện không có một ai. Loại cảm giác phiền não này trước đây nàng đã từng trải qua, vào cái đêm khuya mà nàng bị gã da trắng dùng dao găm tập kích từ sau lưng, suýt chút nữa nàng đã chết vì mất máu quá nhiều.

Nghĩ đến đây, nàng cảm giác vết thương sớm đã khép lại kia dường như lại hở ra đau nhức. Đây cũng không phải điềm báo tốt đẹp gì, Phương Nhan vốn không tin giác quan thứ sáu, chỉ là nàng cảm thấy bản thân cẩn thận một chút vẫn hơn. Cho nên, nàng không chọn đi thẳng đến hiện trường mà là đi ra con phố có nhiều người.

Nàng ghé một quán ăn nhỏ gọi đồ ăn, còn chưa ngồi thì có một người nam đưa lưng về phía nàng ngồi xuống vị trí đối diện. Đó là một vị trí khá tốt, có thể thấy rõ dòng người qua lại ở khu vực này, lại có thể quan sát Phương Nhan không sót chút nào. Chỗ Phương Nhan ngồi lại bất đồng, trừ khi nàng cố ý quay đầu, nếu không tuyệt đối sẽ không thấy được hắn ta.

Phương Nhan mở điện thoại di động lên, làm bộ muốn nói chuyện cùng người khác, trên thực tế là muốn dùng camera thu lại người kia từ sau lưng. Nhưng điện thoại của nàng thu hình không tốt, chỉ là thấy được lờ mờ đường nét mà thôi.

Trông khá quen mắt, trên mặt mơ hồ nhìn thấy chi chít mụn, Phương Nhan bỗng nhiên ý thức được thân phận của hắn. Đúng rồi, thanh niên này chính là người ngày hôm qua ở cửa hàng tiện dụng đâm bao cao su.

Phương Nhan lập tức minh bạch vì sao mình nhìn thấy hắn quen mắt, bởi vì hôm qua, người này không chút giấu giếm đi theo nàng tới tận phố thiên sứ, nếu không phải có gã đàn ông kia thì đoán chừng hắn đã xông tới hỏi nàng bao nhiêu tiền một đêm.

Nàng bất chợt cảm thấy muốn cười, nhưng thời điểm này không hợp cho lắm. Nàng nhớ lại phác hoạ lúc sớm của mình, thanh niên này mang lại cảm giác rất giống. Vấn đề là, trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Nàng giả trang gái điếm đuổi theo kẻ sát nhân, mà giờ khắc này hắn lại đang nhìn nàng.

Nghĩ đến đây, Phương Nhan quyết định thử một chút, nàng nhấn chuông điện thoại di động, làm bộ nhận được cuộc gọi, "Sao... Cái gì, tôi lập tức tới ngay". Dứt lời nàng bỏ tiền lại cho chủ quán, vội vã rời đi.

Thanh niên kia, tựa hồ thấy nàng đứng dậy, cũng lập tức trả tiền, bắt đầu không nhanh không chậm theo sau Phương Nhan.

Hắn vẫn vậy, nghênh ngang đi, không hề che giấu việc theo đuôi. Phương Nhan ngược lại có chút không rõ, dựa theo thủ pháp giết người cùng phong cách gây án của kẻ sát nhân mà nói, mỗi bước đi của hắn đều có điều lệ cẩn thận. Nếu như thật sự muốn xuống tay với nàng, hắn có thể làm ra một cách tự nhiên vậy sao.....Hay chẳng lẽ đây cũng chính là lý do mà hắn gây án liên tục nhưng vẫn không bị bắt?

Trong lúc nhất thời Phương Nhan không xác định chắc chắn được, hơn nữa nếu bây giờ nàng động thủ sẽ gây ra phiền toái không cần thiết. Nghĩ nghĩ, Phương Nhan dừng bước, quay đầu lại đối mặt với tên thanh niên đang ngơ ngác nhìn mình.

"Xin hỏi cậu có chuyện gì không, sao cứ đi theo tôi?". Những nốt mụn trên mặt hắn vẫn sưng to như trước, hắn né tránh ánh mắt nàng, như là rất ngại đối diện Phương Nhan, hắn bất an lắc lắc cánh tay, giống như muốn nói gì đó, gấp đến độ mặt mày đỏ lên.

Người này có vẻ rất hướng nội tự ti, tuổi tác thoạt nhìn cũng ăn khớp với suy luận trước đó của Phương Nhan, chỉ là dáng dấp của hắn quá thường gặp, theo dõi người khác cũng không có chút kỹ xảo nào, lý trí Phương Nhan nói cho nàng biết, loại đàn ông này không có dũng khí phạm tội.

Nhưng cho dù là loại người nào thì cũng sẽ có thời điểm tức nước vỡ bờ.

Nói ví dụ như, bởi vì khiếm khuyết phương diện nào đó, lại bị người thoá mạ làm nhục cho nên thẹn quá hoá giận, giết người xong liền phanh thây để thoả mãn cơn giận. Nhưng chuyện này vẫn không giải thích được nguyên nhân tại sao hắn liên tục gây án...

"Tôi...tôi...". Hắn đỏ tới mang tai, bắt đầu cà lăm.

Phương Nhan nhẹ nhàng cười, hắn càng thêm ngượng ngùng, hắn vội vàng cho tay vào túi, như đang tìm kiếm đồ gì đó. Rồi rất nhanh, hắn móc ra một tờ tiền nhăn nhúm, vuốt phẳng nó đưa tới trước mặt Phương Nhan.

"Đủ... Đủ không?". Hắn lắp ba lắp bắp hỏi câu tiếp theo, gần như gom hết toàn bộ dũng khí để hỏi.

Đây là tín hiệu giao dịch, nhưng Phương Nhan cũng không thật sự là gái điếm.

"Xin lỗi, tối nay tôi đã có người bao trước rồi". Phương Nhan áy náy trả lời, nàng luôn dùng lý do này đuổi bọn đàn ông thô thiển kia. Chẳng qua tên thanh niên này hình như có một chấp niệm đặc biệt đối với nàng. Hắn lại từ trong túi lấy ra một tờ tiền màu đỏ, muốn ra giá gấp đôi để Phương Nhan bỏ đi cuộc hẹn trước.

Gái ở phố thiên sứ không mắc cũng không rẻ, nhưng người có mục tiêu chọn gái thì rất hiếm thấy, nguyện ý trả giá gấp đôi càng khan hiếm. Dĩ nhiên cái này không bao gồm Giang Tê Ngô, ngày hôm qua cô ấy đã đưa nàng gấp năm lần giá.

Phương Nhan không biết tại sao mình lại nhớ tới Giang Tê Ngô giữa lúc này, có thể là vì cô gái ấy đã lật đổ thế giới quan của nàng về tiểu tam, cũng có thể do nàng hiện đang lo lắng cho cô. Dung mạo của Giang Tê Ngô hồng nhan họa thủy như vậy, rất có khả năng sẽ bị tên đàn ông thối nào đó quấn lấy.

Người đàn ông mới chết vừa rồi, có thể hay không...

"Xin lỗi, tôi thật sự phải đi...". Phương Nhan từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, nàng nói xin lỗi lần nữa, nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

Thanh niên mặt mụn còn đứng yên ngây người, ngọn đèn đường chiếu bóng xuống làm không nhìn rõ biểu tình của hắn, chỉ cảm thấy khóe miệng hắn nhè nhẹ vẽ nên độ cung, cũng là một nụ cười vô cùng quỷ dị...

Chưa tới mười phút, Phương Nhan đã chạy đến hiện trường, nơi này sớm đã chật kín người vây xem náo nhiệt, nàng tiến gần liền bị những ánh mắt hám gái dòm ngó, quét tới quét lui đùi nàng.

Chỉ cần Phương Nhan chen chân vào trong, cả người nàng đại khái sẽ bị ăn đậu hũ một phen.

Mắt nàng bắt đầu đảo quanh, liếc một cái liền thấy được xe Lý Bân Bân, nàng gõ cửa kính, đồng sự nam ở ghế tài xế ngẩn ra một lúc mới nhận ra đây là Phương Nhan, vội vàng mở cửa xe cho nàng.

Phương Nhan lập tức trốn ở phía sau, lấy ra đồng phục dự bị của Lý Bân Bân. Vóc người nàng mảnh mai, có mặc nam trang cũng căn bản không có vấn đề gì, nàng cũng không cởi tất lưới, xỏ thẳng chân vào cái quần hơi rộng, rồi tùy ý mặc vào áo khoác của Lý Bân Bân, cuối cùng nàng dùng nước tẩy trang rửa sơ qua lớp trang điểm trên mặt.

Khi nàng đi ra, nàng lại là cảnh sát Phương Nhan.

Áo sơmi không gài hai cúc áo trên để lộ ra cần cổ mịn màng, tóc dài được cột thành đuôi ngựa đơn giản, nàng đến ghế lái phụ, mở ngăn chứa lấy ra một cặp kính râm. Vào buổi tối, người mang kính râm nếu không phải bị mù thì chính là bày đặt kiểu cách cool ngầu mà thôi.

Nhưng với Phương Nhan thì đều không phải. Nàng là sợ tướng mạo mình bị người ở khu này nhận ra, mà nàng lại không thể không tiến nhập hiện trường.

"Ôi chao...nữ cảnh sát".

"Đêm hôm mang kính râm, có bị bệnh không đó".

Phương Nhan đi vào hiện trường, hấp dẫn tầm mắt mọi người, cho dù còn thấy được lớp trang điểm nhàn nhạt nhưng bởi vì dáng vẻ Phương Nhan vốn không tệ cho nên cũng không có cảm giác dở dở ương ương, mỗi động tác nhấc tay nhấc chân đều toát ra nét đẹp trai trung tính.

Lý Bân Bân xém chút cũng muốn hỏi trêu Phương Nhan, "Cậu là ai?", bỗng nhiên phát hiện bộ y phục quen mắt này hình như là của mình, mặt hắn hơi đỏ lên, nghĩ tới chuyện Phương Nhan mặc quần áo của mình, hắn liền không tránh khỏi ảo tưởng.

Phương Nhan không để ý, toàn bộ tâm tư đều đặt ở nạn nhân.

Không sai, nạn nhân chính xác là gã đàn ông trước đó đã dây dưa cùng các nàng. Tại sao hắn lại chết một cách trùng hợp như vậy?!