Bên ngoài cổng thành, lại có một đoàn xe đang tiến tới, Lăng Trì mắt bỗng sáng lên, bước nhanh xuống cổng thành, chặn ở cửa thành, quát

một cách lạnh lùng: "Dừng lại! Kiểm tra!". Ba người đi đầu của đoàn người ngựa này, chính là ba người Lăng Nhất, Lăng Nhị, Lăng Tứ,

bọn Lăng Thập Cửu thì trà trộn trong đội xe, nghe thấy tiếng quát của Lăng Trì, đồng thời ghìm dây cương dừng ngựa lại. Lăng Trì khuôn

mặt lạnh lùng, cẩn thận kiểm tra từng tí một. Nhưng trong lúc không bị bất kì ai chú ý, một mảnh giấy xoạt một cái rơi vào tay của Lăng

Nhất. Lăng Nhất mặt không biến sắc nhận lấy, đồng thời trên mặt để lộ ra thần sắc khó chịu, nói: "Lão tử đi qua nhiều châu huyện như

vậy, cũng không có kẻ nào kiểm tra, cứ đến đây là bị kiểm tra, đúng là chả ra làm sao, nói thế nào thì chúng ta cũng là khách đến chúc

mừng?"
. Lăng Trì không thèm để ý, sau khi kiểm tra một lượt… hắn lùi ra một bên, nói: "Nếu đã là không có vật cấm, thì sẽ cho đi qua

ngay mà, đắc tội rồi! Mời!"
. Nói xong nhường đường cho họ đi qua. Lăng Nhất hừm một tiếng, quất ngựa tiến vào thành. Hoàng cung

Ngọc Gia. Ngọc Mãn Lâu trong tay vò một mảnh giấy mỏng, trên mặt nở một nụ cười gian xảo, trong lòng nghĩ thầm, nếu như lần này

Thiên Thượng Thiên có thể dốc hết sức lực mà đến, nếu như hai nhà liên thủ, vậy thì chắc chắn có thể tạo ra một sự hỗn loạn cực lớn khi

Lăng Gia đang làm lễ khai quốc, kể cả là không thể hoàn toàn phá rối Lăng Gia, cũng có thể làm cho buổi lễ khai quốc của Lăng Gia biế

thành một trò cười lớn cho thiên hạ, một chuyện nực cười từ đầu đến chân! Mà Mộng Phiên Vân lần này không ngờ lại đề xuất việc hợp

tác với mình, cho thấy hắn đã triệt để hết hi vọng vào Hạo Gia? Nếu như có thể mượn cơ hội lần này, thu nạp Thiên Thượng Thiên dưới

trướng của mình, thì kể cả là không thể phá hoại được việc khai quốc của Lăng Gia, thì cũng là rất đáng để làm. Tin chắc rằng lần này

Lăng Thiên kiểu gì cũng phải sứt đầu mẻ trán? Bên trong thành Thừa Thiên, vẫn không ngớt có những đoàn người tiến vào. Lăng Thiên ra

nghiêm lệnh, tất cả các cơ quan tình báo, toàn lực huy động! Tuyệt đối không được để xuất hiện bất kì sự dị thường gì trong thời gian diễn

ra buổi lễ khai quốc! Đồng thời chỉ thị, bắt buộc phải quy trách nhiệm cho từng người một!

Thế là bốn cơ quan tình báo lớn đều được huy động. Lăng Kiếm còn lạnh lùng tăng thêm một điều: Hễ là người lạ mặt, thì ít nhất cần có ba

tuyến ngầm theo dõi! Cần phải làm rõ thân phận, lai lịch của từng người đến đây. Nếu như có thể điều tra được tổ tông tám đời thì là tốt

nhất! Đồng thời, Lăng Kiếm còn hạ lệnh: Bọn nhóc con cũng huy động hết đi! Bên trong thành Thừa Thiên, sự căng thẳng giống như một

cây cung lớn đã được kéo dây! Trong vòng ba ngày, trong tình hình không làm kinh động đến bất kì một người không liên quan nào, biệt

viện Lăng Phủ đã bắt đến khoảng 100 tù binh. Trong biệt viện Lăng Phủ, Phùng Mặc Suất dẫn theo khoảng 100 thiết huyết vệ thân người

to lớn, sắc mặt hung tợn, thẩm vấn từng tên một. Điều mà Lăng Thiên lo lắng hiện nay, không ai khác là hai nhà Ngọc Gia và Trí Gia. Hoặc

giả nói là Ngọc Gia và Thiên Thượng Thiên. Nhưng trong số những người bắt được này, có thổ phỉ, có đào phạm, có kẻ trộm, c

đạo, chỉ duy nhất không có người của Ngọc Gia và bọn đến từ Đông Nam. Lăng Thiên sắc mặt lặng như mặt nước, nói: "Tiếp tục điều

tra"
, ngừng một chút, nói tiếp: "Điều tra kĩ càng". Cuối cùng sau khi bước hai bước, ngẩng đầu nhìn Lăng Kiếm: "Điều tra một cách triệt

để"
. Lăng Kiếm thần sắc nhất động, nhanh chóng truyền lệnh xuống. Đã bao nhiêu năm nay, Lăng Thiên chưa từng dùng đến 2 chữ "triệt

để"
rồi, nhưng hôm nay cuối cùng cũng được nói ra! Mệnh lệnh này, đúng là không hề tầm thường chút nào! Kể cả là hồi đó điều tra kẻ

hại độc Lăng quý phi, Lăng Thiên cũng chưa dùng đến từ "triệt để"; kể cả là khi đối phó với Ngọc Gia hồi đó, thậm chí là ứng phó với

Giang Sơn Lệnh Chủ, Lăng Thiên cũng chưa bao giờ dùng đến hai từ đó!

"Triệt để"! Đối với cơ quan tình báo của Lăng Thiên mà nói, hai từ này được nói ra khỏi mồm, cơ bản đã là tương đương với tiến hiệu

chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp! Hai từ này, cũng giống như việc kẻ địch đã ở gần trong gang tấc, lập tức sẽ diễn ra trận huyết chiến đẫm máu

nhất, kiếm đâm đến máu tuôn trào! Buổi lễ khai quốc lần này, Lăng Thiên sẽ chính thức đem tên của mình khắc một dấu ấn vĩnh cửu vào

vùng đất lạ này, đế quốc Thần Châu! Từ nay về sau, thế giới này sẽ được Lăng Thiên làm cho tất cả mọi người phải há mồm kinh ngạc!

Nếu đã là khai quốc, thì cần phải quân lâm thiên hạ! Ngã chủ trầm phù! Lăng Thiên tuyệt đối không cho phép lúc này có người phá hoại!

Bất luận là thế lực mạnh như thế nào, hoặc kể cả là cao nhân đương thế siêu phàm tuyệt đại! Không một ai, không một thế lực nào có thể

ngoại lệ! Kẻ nào có ý đồ gây ra sóng gió, kẻ có chỉ có một con đường chết! Mệnh lệnh này vừa được xuất ra, đến sát thủ đệ nhất thiên hạ

giết người không chớp mắt như Lăng Kiếm, cũng cảm thấy hết sức căng thẳng! Mà lúc này, đoàn sứ giả của Ngọc Gia cùng Ngọc Mãn

Thiên cũng đang gặp phải phiền phức không nhỏ. Vốn dĩ đối với Ngọc Mãn Thiên mà nói, đến thành Thừa Thiên, chính là đến nơi mà hắn

sẽ cảm thấy thoải mái vui vẻ nhất… đương nhiên không thể không đi tìm Lăng Thiên, tự nhiên cùng thành không thể không đi tìm Lăng

Kiếm, càng không thể không đánh nhau một trận với năm thằng nhóc đó, đúng là quá đã. Đương nhiên rồi, điều không thể nhất là không

thể không uống rượu ngon của Lăng Thiên, những điều kể trên, đúng là ngoài thành Thừa Thiên ra, quả thật không nơi nào có thể có! Thế

nhưng hiện nay Lăng Thiên, Lăng Kiếm và 5 tên tiểu tử đó chắc chắn là người nào người nấy đang bận bù đầu. Ngọc tam gia của chúng ta

cũng là người hiểu biết, sẽ không trong thời gian quan trọng này tìm đến chơi để mà rồi phải ngồi lặng lẽ mà đợi. Kể cả người ta không nói,

trong lòng cũng sẽ không cảm thấy sảng khoái, cứ đợi thêm mấy ngày rồi hẵng hay vậy. Tam gia rất tự nhiên nhớ đến một nơi đối với hắn

mà nói có ấn tượng khá sâu sắc – Minh Yên Lâu. Ngọc tam gia vẫn nhớ, bản thân hắn lúc bấy giờ, đã làm một bài thơ trước mặt các văn

nhân trong thiên hạ, còn từng làm nhiều người phải bàng hoàng sửng sốt. Từ đó về sau, bản thân hắn cũng chẳng còn nhã hứng gì, tự nhiên

cũng không làm ra được bài thơ hay nào. Quả nhiên vẫn là tức cảnh sinh tình, văn do tâm tinh … Tên tiểu tử Lăng Thiên nói quả không

sai. Không có sự kích thích, đúng thật là đến thơ cũng không làm ra được. Lần này đến đây, tất nhiên còn cần phải đi tìm chút kích thích,

không biết chừng có thể làm được một bài thơ. "Lão tử thủ trung nhất bả loát…". Ngọc tam gia đắc ý nhẹ nhàng ngâm bài thơ đầu tiên mà

hắn sáng tác trong cuộc đời, cũng là bài thơ đắc ý nhất của hắn. Ngọc Mãn Thiên mang theo đoàn sứ giả Ngọc Gia bước vào trong Minh

Yên Lâu.

Hỏi xong mới biết, trước lúc hắn đến đây, đã có người đặt gian phòng riêng cho hắn, giành sẵn cho hắn, mà còn là gian phòng mà lần trước

Ngọc Mãn Thiên đã ở đây, đến chỗ ăn ngủ cho tùy tùng cũng được chuẩn bị chu đáo. Ngọc Mãn Lâu mừng ra mặt, hắn biết việc này chắc

chắn là được Lăng Thiên xắp xếp, cũng chỉ có tên tiểu tử Lăng Thiên mới có thể chu đáo như thế này! Hắn cũng không đi hỏi Lăng Thiên

tại sao biết trước được chắc chắn người của Ngọc Gia đến lần này là hắn? Thậm chí đến số người tùy tùng cũng được chuẩn bị không

thiếu một ai. Ngọc tam gia trước giờ cũng không bao giờ để ý đến những điều này, điều mà hắn thật sự quan tâm, chỉ là tấm lòng này của

Lăng Thiên mà thôi. "Nhìn mà xem! Tam gia ta không chỉ ở nhà mới là tam gia, ở bên ngoài chả phải cũng được xem trọng thế sao? Kể cả

là ở đây, tam gia ta còn chưa đến, ở đây mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ cả. Đến lúc nào đó mấy tên tiểu tử các ngươi cũng có thể được

giống như tam gia ta, thì xem như đời này của các ngươi đúng là không sống uổng phí rồi!"
Ngọc Mãn Thiên đắc ý dẫn theo mười người đi

cùng bước vào trong gian phòng riêng, vừa mở miệng là gọi rượu gọi thức ăn. Đang trong lúc ăn uống, bên ngoài cửa bỗng ồn ào. Mười

mấy người lũ lượt kéo vào Minh Yên Lâu, ào ào ngồi chặt ních hai cái bàn. Tên nào tên nấy đều giống như phường trộm cướp, tuổi không

lớn, khí phái cũng không nhỏ. Tiếng bước chân bịch bịch vang lên. Một người thiếu niên mặc áo trắng cười tươi như hoa bước vào,

"Tam gia, không có gì khác trước nhỉ, có cố nhân tìm nè". Người này chính là Lăng Phong. Ngọc Mãn Thiên hai mắt sáng lên, đứng dậy,

nói: "Cố nhân, tiểu tử ngươi chính là cố nhân của tam gia ta sao, bọn tiểu tử các ngươi cứ từ từ mà ăn, lão tử ra ngoài một lát, có việc". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Không đợi bọn thuộc hạ đáp lới, hắn ngông nghênh bước ra ngoài. Phía sau hắn, mười người ngước mắt nhìn nhau, cũng chả ai thèm để ý

gì. Vị tam gia này trên danh nghĩa là nhân vật đại biểu cho lần đi sứ này, nhưng thực chất là một nhân vật bù nhìn mà thôi. Kế hoạch ngầm

được vạch ra, thì hoàn toàn được người khác hoàn thành. Ngọc tam gia căn bản không biết một chút gì, nếu không làm sao có thể phái

một người có quan hệ giao tình đậm sâu với Lăng Thiên đến đây để chủ trì việc này được? Mọi người đều biết, dựa vào mối giao tình giữa

Ngọc Mãn Thiên với bọn Lăng Thiên, nếu như biết được chuyện này, kể cả không đem toàn bộ bọn này bán đứng cho Lăng Thiên, thì

cũng không ít đi được bao nhiêu. Càng huống hồ, kể cả nếu hắn thật sự có thể kìm được không nói. Nhưng tên Lăng Thiên đó đâu có

phải ngu dốt gì, chỉ cần nhìn cái mặt không bao giờ giấu được cái gì của lão là cũng có thể nhìn ra được. Chỉ có cách ngay từ đầu để là

không biết một chút gì, thì mới có thể giữ được bí mật này… Rượu thịt không ngừng được bưng lên, hiện nay tam gia cũng không ở đây,

đám "tùy tùng" này ăn uống một các vui vẻ.

"Ngọc Gia? Ngọc Gia cái gì?". Một giọng nói vang lên, kể cả là trong đại sảnh náo nhiệt, cũng có thể nghe thấy được rõ mồn một. Mười

người sắc mặt đồng thời biến đổi, sức chú ý lập tức được chuyển dịch qua phía đó, kẻ nói ra chính là một tên trong số mấy tên thiếu niên

nhìn như trộm cướp đó, lúc này hắn đang nói tiếp một cách hào hứng: "Hahaha… cái gì mà thiên niên đại thế gia, căn bản là đúng là một lũ

vô dụng! Hiểu không? Chính là lúc nửa năm trước, bổn đại gia thúc ngựa tiến vào thành Minh Ngọc, làm mấy vụ làm ăn, phong độ đến đi

trong đại bản doanh của Ngọc Gia, còn không phải là để đại gia ta thích làm gì thì làm? Nói chúng là lũ bỏ đi còn là nâng tầm chúng quá,

ta thấy căn bản đến lũ vô dụng chúng cũng không bằng!". Cái vụ làm ăn mà hắn nói, nhìn dáng điệu thì có thể biết, chắc chắn là làm ăn

không cần tiền vốn. Hừm! Một người đàn ông mặc áo bào đen đang định đứng dậy, một lão già bạc râu trong số ba người dẫn đầu hơi lắc

lắc đầu, ra hiệu không được manh động. "Có chút chuyện nhỏ xíu đó mà cũng dám ba hoa phét lác ở đây à!? Đến đi như nhà mình ở

thành Minh Ngọc là ngươi tự cho mình là giỏi sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngươi nhìn thấy bầu trời to như thế nào vậy."
. Một tên

khác không chịu lép vế, đứng dậy, một chân đạp lên chiếc ghế mình vừa ngồi, hùng hồn nói: "Chính tại bảy ngày trước, lão tử nhìn lũ nhóc

con Ngọc Gia nhìn không xuôi mắt, trong một đêm đã chặn cướp quân lương của hai mươi vạn đại quân Ngọc Gia! CMN toàn bộ bán

hết sạch, cũng xem là kiếm được một khoản kha khá, sau đó lão tử mới phủi đít đi về, nghe nói đến giờ Ngọc Gia vẫn đang truy nã lão tử,

có điều lão tử căn bản không thèm để ý đến lũ vô dụng đó, chỉ dựa vào mấy cái bao đựng cơm đó, nếu như có thể bắt được lão tử, thì

mới đúng là chuyện cười cho cả thiên hạ!" Lời này vừa được nói ra, tất cả những người bên ngoài đều cười ồ lên khen ngợi không ngớt.

Còn mười người bàn trong này của Ngọc Gia ai nấy đều biến đổi

Quyển 7