Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 720: Đại khai sát giới (1)

"A! Chẳng lẽ các ngươi đều là gia chủ của Thủy gia sao?" Lăng Thiên ngạc nhiên kêu lên."Quái thật! Gia chủ còn chưa nói chuyện, đã có

nhiều người lên tiếng rồi, lão già kia, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi cho rằng lời của ngươi có tác dụng như lời của gia chủ?Đây là phong

cách của thế gia nghìn năm? quả nhiên hiếm có, quả nhiên là gặp mới biết!"
Một câu nói hay như vậy mà vào miệng Lăng Thiên lại tràn

ngập ý châm chọc, nghe thật chói tai.

Những lời này khiến cho các trưởng lão đều thấy cáu giận, dùng ánh mắt lanh lùng nhìn Lăng Thiên. Không cần biết thân thế của ngươi

nào, nhưng ở Thủy gia giương oai, kiêu ngạo, vô luận ngươi là ai thì điều đó cũng là quá đáng.

Thủy Mạn Không khoát tay áo ngăn mấy người đang định tiến lên trước, mỉm cười, chậm rãi lắc đầu.

Thế là trong đại sảnh của Thủy gia hình thành cục diện bọn Lăng Thiên và Thủy Mạn Bình, Thủy Mạn Vân cùng với bọn người của Thủy

Mạn Thành đã chết. Mặc dù cuộc chiến thất bại thảm hại nhưng mà giờ đây cao thủ của tam hệ cộng lại cũng khoảng chừng hai trăm

người!

Lực lượng này, vô luận là ở nơi nào đều không thể coi thường. Trái lại những người thuộc trực hệ phe Thủy Mạn Không, có đủ tư cách

tham dự buổi họp ngày hôm nay, tính ra cũng chừng một trăm người!

So sánh lực lượng chênh lệch gần như gấp đôi, chi thứ của Thủy gia quả thật chiếm thế thượng phong, khó trách bọn họ lại đại loạn như

vậy. Phải biết rằng hôm trước còn có đệ nhất cao thủ Thủy gia Thủy Vô Ba giúp đỡ bọn họ. Lăng Thiên trong nội tâm thầm than, thực lực

đối lập nhiều như vậy, không có chuyện mới lạ. "To gan. Sao hả? Chẳng lẽ các ngươi lại dám vây bắt bổn công tử?"

Lăng Thiên hét lớn một tiếng. Khẩu khí không chút sợ hãi, mà giống như một đế vương đối mặt với quân phản loạn, tràn đầy sức mạnh của

một cường giả.

"Ngươi cho rằng mình là ai? Lăng Thiên, đừng tưởng rằng ngươi ở Thiên Tinh đại lục xưng bá thì đến Thiên Phong đại lục ngươi có thể tác

oai tác quái!"
Một lão giả cười lạnh nhìn Lăng Thiên:"Hôm nay, lão phu sẽ dạy ngươi một đạo lý, mặc dù là một con rồng mạnh nhưng

cũng không thể sang sông!"

Lão giả nhíu mày nhìn Lăng Thiên, nói:"Vọng tự quá giang giả, tử!" "Dám sỉ nhục Thủy gia, chết!" Gần hai trăm người nhìn Lăng Thiên, sát

khí bừng bừng!

"Các ngươi thật sự muốn giết ta sao? Không phải chuyện đùa sao?!" Lăng Thiên đột nhiên ngẩng đầu, ôn nhu cười, giống như gió xuân

thổi qua, nở nụ cười ấm áp nhưng lại là cơn gió lạnh thổi trong lòng bọn người này.

"Ngươi cho rằng, ở Thủy gia ngươi có thể làm gì thì làm, sỉ nhục Thủy gia như vậy ngươi còn có thể sống sao?"

Thủy Mạn Vân cười âm hiểm:"Từ ngàn năm nay, chưa từng có người nào như vậy!"

Lăng Thiên mệt mỏi thở dài một hơi, cau mày, nhắm mắt, bất mãn nói:"Nói chuyện đúng là lao lực, từ ngàn năm nay, chưa từng có ai?!

Lăng Kiếm, xem ra bọn họ thật sự muốn giết ta, xem ra không phải chuyện đùa, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta cứ giết sạch

bọn họ đi đã!"

Lăng Kiếm mắt lóe sáng nói:"Dám tấn công công tử, đương nhiên giết cả chín họ."

"Ách...... Giết chín họ...." Lăng Thiên cười khổ, thế chẳng phải đến mình cũng giết sao?"Không cần tàn nhẫn như vậy,hôm nay tâm trạng ta

rất vui, chỉ cần giết bọn họ thôi, không cần giết chín họ."

"Tuân lệnh!" Lăng Kiếm ôm kiếm khom người, xoay người, tay phải giơ ra, phanh một tiếng, năm thanh trường kiếm bay ra, nhưng lại chỉ

có một tiếng động vang lên.

Đệ nhất lâu sát thủ tập hợp ---- Phong Vân Lôi Điện,và Đệ Nhất lâu chủ Lăng Kiếm! Đúng lúc đó, đột nhiên đại sảnh sát khí vọt lên! H

trăm người của Thủy gia không thể khống chế nổi sát khí, mặt mũi biến sắc.

"Không được cho bọn họ có cơ hội xuất thủ! Xông lên, giết bọn họ đi! Phân tách bọn họ ra!" Thủy Thiên Hải lớn tiếng kêu lên, nhưng

không ai nghe hắn. Một tên vãn bối, ai nghe hắn chứ! Lăng Kiếm khóe miệng khẽ hét lên:"Giết!"

Ngũ đại sát thủ, đồng thời xuất kiếm! Ra tay trước là mạnh!

Đó chính là nguyên tắc của Lăng Thiên, đặc biệt khi phát hiện đối phương có ý đồ động thủ, không cần phải xin chỉ thị, có thể trực tiếp

giết. Người thứ nhất gặp nạn đương nhiên là người đứng trước nhất Thủy Mạn Vân. Thủy Mạn Vân không tin, hắn không tin bên hắn

chiếm ưu thế vậy mà hắn sẽ......

Hắn chỉ cảm thấy thanh kiếm trước mắt lóe lên, dường như có cao thủ ra tay với hắn, trong lúc cấp bách hắn định xuất kiếm đón đỡ,

nhưng không có nghe thấy tiếng kiếm đỡ, tiếp đó là một cơn gió thổi qua mát lạnh, hắn vội vàng lui về sau, thì cảm thấy lưng đau xót,lao về

trước hai bước, thì cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng.

Tiếp đó, Thủy Mạn Vân đột nhiên hoảng sợ phát hiện, hai chân của mình đã không còn,chúng đang nằm trên mặt đất, hơn nữa, trên tim

một chút có một lỗ thủng máu đang chảy ra. Hơn nữa, hết thảy hắn đều cảm giác được, chứ không phải hắn nhìn thấy được, tại sao không

phải là nhìn thấy? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hai con mắt của hắn không biết từ lúc nào đã chảy máu, hai mắt cũng đã mù!

Thủy Mạn Vân hoảng sợ tuyệt vọng vô cùng, cố gắng há miệng kêu thảm thiết, thì phát hiện mình đã hét không lên tiếng, hắn chậm rãi

xuống, như một cái cọc mục nát, đó là động tác cuối cùng của Thủy Mạn Vân. Chuyện diễn ra quá khủng khiếp, quá nhanh, đến nỗi hắn

không thể nào phát hiện ra. Thủy gia Thủy Mạn Vân, chết!

Thật ra với võ công của Thủy Mạn Vân mà nói, mặc dù kém so với Ngọc Mãn Thiên,nhưng cũng không phải là kém hơn nhiều. Mặc dù

đối đầu trực diện thì hắn vẫn không phải là đối thủ của Lăng Kiếm, nhưng cũng không đến mức bị thua nhanh như vậy, thảm như vậy!

Chỉ là, khi đối mặt đệ nhất lâu chủ, hắn không rút trường kiếm ra đề phòng, tâm thần kích động, chú trọng sinh khí, nổi giận, nghĩ rằng mình

đông có thể bắt được người của Lăng Thiên nên kết quả như vậy cũng không có gì là lạ.

Cùng lúc đó, bảy tám tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, mấy người cũng cùng Thủy Mạn Vân lần lượt ngã xuống đất. Không có ai bị

thương, bởi vì tất cả đều đã chết! Mấy người mặc áo trắng này vẫn chưa dừng tay, ngang nhiên xông vào đám người dày đặc, trường kiếm

lóe sáng, đồng thời hô lên:"Dám mạo phạm công tử, chết!"

"Tản ra, tất cả tản ra! Đừng tụm vào một chỗ! Tụ cùng một chỗ thì có thể sẽ giết chính người của mình!" Một lão giả giương trường kiếm,

khàn giọng hô to. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thủy Thiên Hải sắc mặt trắng bệch, con mắt sợ hãi nhìn quanh, thân thể run rẩy. Thấy cha mình bị giết, phản ứng đầu tiên của hắn không

phải là báo thù cho cha, mà là đái ra quần, nhưng đây lại là tuyệt chiêu cứu mạng, Lăng Kiếm cùng Phong Vân Lôi Điện năm người thật sự

chán ghét những kẻ bất lực như vậy, nên không muốn giết những kẻ tiểu nhân

Năm người giống như năm mãnh hổ, không sợ gì chỗ đông người, máu bắn tóe tung, bọn họ trước sau không làm thương ai chỉ giết chết

người.

Thủy Mạn Không nghiêm lệnh không cho người của mình hành động, tất cả mọi người đều đứng đó quan sát, không có một ai dám trái

lệnh. Nếu như đến mức này mà vẫn không nhìn ra Lăng Thiên căn bản là trợ lực của Thủy Mạn Không thì chắc mấy lão giả đó đã móc

mắt mình ra rồi.

Biết thì biết vậy nhưng mà cũng không ai dám nói ra, hơn nữa bọn họ cũng rõ phải nhổ cỏ tận gốc, chuyện này đối với Thủy gia mà nói

trăm lợi một hại, nhưng nhìn thi thể rơi lả tả trên mặt đất, máu tươi giàn giụa, bọn họ vẫn có chút không đành lòng.

Quyển 7