* Ngã Dục Lăng Thiên ( Ta Muốn Lên Trời)

Sau khi tới thế giới này thì đây là hội nghị đầu tiên mà Lăng Thiên triệu tập. Nhân vật tham gia là lực lượng thủ hạ mà Lăng Thiên hiện có trước mắt: ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ, Lăng Kiếm, Lăng Thần. Địa điểm là gian phòng lớn nhất trong tiểu viện mà Lăng Thiên đang ở hiện tại. Thời gian là vào lúc đêm khuya. Đối với nội dung hội nghị lần này, Lăng Thiên nghiêm cấm bất cứ ai được tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút.

Trước mắt mà nói, có thể sỡ hữu được một lực lượng như vậy Lăng Thiên cảm thấy cũng không tệ. Còn nếu muốn khuếch trương lực lượng, điều này cũng không phải khó nhưng như vậy sẽ khiến không ít người có tâm chú ý, được còn không bằng mất.

Trong mắt của Lăng Thiên lúc này, những người này sau này đều sẽ trở thành những nhân vật chủ chốt trong đoàn thể của hắn, cũng có thể nói là thuộc về tầng lớp lãnh đạo. Lăng Thiên đương nhiên nắm trong tay tất cả những chi tiết quan trọng về bối cảnh của từng nhân vật trong số họ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Sau khi bị Lăng Khiếu đánh, Lăng Thiên cơ hồ cũng không xảy ra chuyện gì cả. Tuy nhiên hắn vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày, cũng bởi vì mẫu thân của hắn - Sở Đình Nhi nước mắt lưng tròng ép hắn nghỉ ngơi. Lăng Khiếu sau vài ba lần sai người đến gặp nhưng không thành, rốt cục lão cũng tự thân đến trước cửa để gặp thê tử. Đó là lần đầu tiên Lăng Thiên chứng kiến sự cường hãn phẫn nộ của mẫu thân hắn. Sở Đình Nhi lồng lên cứ như sư tử mẹ đang bảo vệ an toàn cho sư tử con, xem bộ dáng như còn muốn cắn xé Lăng Khiếu thành từng mảnh nhỏ.

Lăng lão phu nhân sau khi nghe qua chuyện bèn gọi Lăng Khiếu tới trước mặt rồi chửi lão như hắt nước vào mặt. Chuyện Lăng Khiếu muốn điều trở về đám Thiết Huyết Vệ, lão mới chỉ mở mồm ra còn chưa thốt ra được câu nào, liền bị Lăng lão phu nhân hung hăng quát tháo bác bỏ ngay tức khắc, lão cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Điều này vô hình đã tạo nên một kết quả vô cùng có lợi cho Lăng Thiên: Đại nguyên soái Lăng Khiếu cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với ba mươi sáu thân huynh đệ Thiết Huyết Vệ, từ đó về sau lão luôn có thái độ kính nhi viễn chi (chỉ dám nhìn từ xa) với khu tiểu viện của Lăng Thiên, thậm chí còn xếp nó vào nơi tuyệt đối không bao giờ dám bén mảng tới.

Nhìn ba mươi tám người ở trước mặt, thần sắc Lăng Thiên vô cùng lạnh lùng, gương mặt trở nên nghiêm túc chưa từng có. Tinh thần mọi người không tự chủ mà trở nên căng thẳng khẩn trương, vẻ mặt còn có vẻ ngưng đọng chăm chú

"Hôm nay, là ngày 11 tháng 12 năm 3179 theo lịch của Thiên Tinh đại lục, hay còn là ngày 11 tháng 12 năm 45 theo lịch Thừa Thiên. Các vị, ta yêu cầu mọi người phải ghi nhớ ngày hôm nay. Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi người trong chúng ta đang ngồi ở đây chính thức trở thành thành viên của một đại gia đình, thành viên của một tập thể lớn. Bắt đầu từ thời khắc khi ta nói lời này thì các ngươi chính thức là người của Lăng Thiên ta!"

Tiếng hít thở của người cũng trở nên nặng nề dồn dập hơn

"Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta từng bước hoàn thiện lực lượng bản thân, khuếch trương thế lực của chính mình. Nhưng tất cả đều phải tiến hành trong bí mật. Bởi vì đối thủ mà chúng ta phải đối mặt là cả thế giới này, tất cả các thế lực cường đại, những nhân vật cường đại."

" Còn hơn ba tháng nữa thôi, Lăng phủ biệt viện sẽ hoàn thành. Đến lúc đó, nơi đây sẽ là bàn đạp để các người chính thức trở nên mạnh hơn! Ta bây giờ tuy mới chỉ năm tuổi, thời gian trước mắt tuy còn rất dài nhưng kỳ thật những dòng ám lưu ở các vương quốc đã bắt đầu bạo phát, đại chiến chẳng biết khi nào nổ ra. Một khi chiến sự bắt đầu thì cả đại lục sẽ bị cuốn vào vòng chiến hỏa. Cho nên, khi ta chính thức đưa các người tiến vào sau cánh cửa này, tất cả đều phải dựa vào bản thân các ngươi! Nếu muốn tương lai có thể sống sót,đi theo ta hưởng thụ vinh hoa phú quý, vậy hãy cố gắng hết sức đề cao thực lực của bản thân, đừng để mình chết trong chiến trận!"

Nhịp hô hấp của mọi người trở nên nặng nề ngưng trọng hơn, hai mắt trợn tròn, trên trán từng giọt mồ hôi không ngừng tứa ra. Đã nói đến mức này, nếu còn không lĩnh ngộ được ý tứ của Lăng Thiên, khẳng định kẻ đó chỉ có thể là một người ngu ngốc. Lăng Thiên đã nói trắng ra dã tâm lớn nhất của hắn, chỉ là chưa nói thẳng ra hắn muốn làm hoàng đế mà thôi. Mọi người cho tới bây giờ khi tới Lăng phủ, liền phát giác ra hắn còn đang ẩn nhẫn chờ đợi một điều gì đó. Chỉ là mọi người vẫn chưa biết với thực lực hùng hậu mạnh mẽ như Lăng gia, hắn làm sao vẫn phải cẩn thận từng li từng tí như vậy? Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ, nguyên lai tiểu hài tử trước mặt này không ngờ lại ôm trong lòng chí lớn kinh người như vậy!

Có thể ẩn nhẫn như vậy, dã tâm đương nhiên phải rất lớn!

Trên khuôn mặt Lăng Thiên xuất hiện chút tiếu ý đầy vẻ cuồng ngạo, hắn quát khẻ: " Ta tên Lăng Thiên, uy lăng thiên hạ! Chư quân, ai dám theo ta lăng thiên hạ?!"

Ba mươi tám người đồng thời quỳ xuống đồng thanh đáp: "Chúng thuộc hạ nguyện phò tá công tử, uy lăng thiên hạ!"

Lăng Thiên cười ha ha, khoát khoát tay nói: "Chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ thôi, các vị cũng không cần quá coi trọng. Đặt trong lòng là được rồi, nếu truyền ra ngoài, nói một hoàn khố công tử chẳng làm được chuyện gì tốt như ta lại ôm chí hướng như vậy, chỉ sợ khiến họ cười rớt cả quai hàm."

Tâm tình mọi người buông lỏng đôi chút, cũng nở nụ cười. Chuyện Lăng Thiên "đùa giỡn" thị nữ không cần tuyên truyền sớm đã lan truyền khắp các ngõ ngách của kinh thành! Mới năm tuổi đầu đã biết trêu chọc thị nữ rồi! Lăng Thiên sớm đã bị người ta gắn cho cái danh hiệu ''Siêu cấp hoàn khố", trước mắt danh tiếng của Lăng Thiên trong kinh thành phải nói là có một không hai, trở thành đề tài hay được bàn tán nhất trong Thừa Thiên thành.

Sau khi kết thúc vấn đề chính, Lăng Thiên bắt đầu hỏi sang vấn đề vướng mắc trong lòng đã khiến hắn trăn trở bấy lâu vẫn chưa tìm ra được câu trả lời: "
Các ngươi xuất thân từ trong quân ngũ, vậy có từng nghe nói qua trên thế giới này có người sở hữu siêu cường lực lượng, có thể đi lại trên sườn núi như trên đất bằng,dùng bàn tay bằng xương bằng thịt mà đập đá thành bột chưa?"

Nghi vấn này, vốn đã tồn tại trong lòng Lăng Thiên bấy lâu nay, Lăng Thiên khi tiếp xúc với ai đó, đôi lúc vô tình hoặc cố ý đều cố gắng dò hỏi tin tức nhưng không ai có thể trả lời rõ ràng. Thậm chí rất nhiều người còn lập tức khẳng định là không có! Điều này khiến cho Lăng Thiên nảy sinh ảo giác, rằng võ công vốn không hề tồn tại trong thế giới này. Về phần ma pháp, lại càng không hề tồn tại. Điều này hoàn toàn phủ định những lý giải của Lăng Thiên về xuyên việt.

Mãi cho tới khi Lăng Thiên trông thấy Tiêu Phong Hàn trong lúc phẫn nộ, không ngờ một chưởng đập nát cái bàn uống trà chắc chắn kiên cố thì Lăng Thiên mới đột ngột phát hiện ra trên thế giới này vẫn tồn tại võ công và nội lực. Chỉ bất quá chẳng biết vì sao, những người sở hữu lực lượng như vậy vô cùng ít. Hơn nữa họ cũng không dễ dàng bộc lộ ra.

Cao thủ thần bí đứng đằng sau Tiêu Phong Hàn khiến Lăng Thiên vô cùng cảnh giác, người nọ rõ ràng là một cao thủ khiêm tu nội ngoại công hơn nữa còn am hiểu thuật ẩn dấu tung tích. Lăng Thiên cũng cảm thấy kỳ quặc, như vậy tồn tại, tại sao không một ai hay? Thêm vào đó trên thế giới này liệu có bao nhiêu nhân vật như vậy? Cấp bậc võ công trên thế giới này phân chia thế nào? Những võ lâm cao thủ trong thế giới này rốt cục mạnh đến mức độ nào? Họ đang ẩn thân ở đâu?

Vô số nghi vấn tràn ngập trong lòng Lăng Thiên. Bây giờ Lăng Thiên đại khái có thể điều tra ra, chính là tồn tại của những nhân vật như vậy là 1 bí mật! Tất nhiên cũng có một số người biết chuyện này. Với xuất thân của Lăng Gia hiển nhiên còn chưa biết bí mật này, đến tư cách được biết còn chưa có!

Lăng gia vốn chỉ là một gia tộc giàu có, mãi đến khi Lăng Chiến đi theo Khai Quốc hoàng đế đánh thiên hạ, từ không có gì trong tay đến phong quang vạn trượng như bây giờ. Nhìn thì có vẻ vinh diệu vô cùng nhưng căn cơ vẫn còn rất cạn! Một số ít thế gia lớn có nguồn gốc lâu đời, truyền thừa tới nay đã được khoảng trên dưới mười đời vẫn còn chưa để Lăng gia trong mắt. Bởi vì Lăng gia, bất luận so sánh về quyền thế hay tài lực, so với mấy gia tộc lâu đời này, đúng là vẫn còn thiếu đi một phần lớn căn cơ từ xưa truyền lại! Người đời có câu, tam đại nhi quý (sau ba đời mới giàu được)! Còn Lăng gia, cho tới Lăng Thiên hiện tại, cũng bất quá mới được ba đời mà thôi.

Mọi người nhìn lẫn nhau, ai nấy cũng có vẻ mờ mịt. Hiển nhiên tất cả mọi người ngoại trừ Lăng Thiên đã từng trông thấy qua loại lực lượng kinh người này ra thì những người khác căn bản chưa từng trông thấy.

Lăng Thiên khe khẽ thở dài. Xem ra chuyện này cuối cùng phải dựa vào bản thân từng chút từng chút tìm hiểu mới được. Ý chí trong lòng Lăng Thiên bừng lên mạnh mẽ, hắn tin tưởng, chỉ cần nếu có nhân vật như vậy tồn tại, vậy nhất định phải lưu lại chút dấu vết; với thực lực của bản thân đang từ từ tăng lên thì những người này sớm muộn gì cũng xuất hiện trong mắt mình.

Mặt khác, Lăng Thiên mơ hồ hiểu được những thế gia lớn đều là đời đời truyền thừa lại. Lâu nhất cũng đã được truyền thừa đến cả ngàn năm nên những gia tộc này dám chắc đã tiếp xúc với những nhân vật như vậy! Thậm chí, bản thân những gia tộc này biết về những nhân vật đó. Ít nhất trong gia tộc đó hẳn cũng có. Nhất là gia tộc cổ xưa nhất trên Thiên Tinh địa lục: Ngọc gia - gia tộc đã có lịch sử truyền thừa cả nghìn năm nếu nói không có nhân vật như vậy tồn tại dù có chặt đầu Lăng Thiên hắn cũng không tin! Nếu như không có nguyên nhân đặc thù thì nào có gia tộc nào có thể truyền thừa nghìn năm đây? Biết bao phong sương thăng trầm, thay triều đổi đại trong nghìn năm như vậy, liệu có một gia tộc bình thường có thể chống đỡ được đây?

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên