Dương Không Quần sắc mặt tối sầm, tức giận quát: "Chuyện này là thế nào?" Mất thấy vẻ thảm hại của tôn tử, lập tức đau lòng nói: "Còn không mau thả người?" Tên gia đinh về phủ hồi chỉ nói Dương Vĩ thiếu gia và tiểu công tử của Lăng gia xung đột, Lăng gia tiểu công tử vu cho Dương Vĩ công tử tạo phản, rồi trói người lại. Dương Không Quần liền cảm thấy rất không hợp lý. Nhưng rốt cuộc vì sao lại tên gia đinh này lại không dám nói ra. Chuyện nhục mạ hoàng thượng, một tên gia đinh nho nhỏ há lại dám nói? Cho nên Dương Không Quần hiện tại vẫn còn chưa biết, chỉ nghe nói rằng sự tình vô cùng nghiêm trọng, liền hối hả phi tới. Nếu Dương Vĩ trêu vào nhà khác, Dương Không Quần hoàn toàn không thèm để ý, nhưng một khi trêu vào Lăng gia, trừ phi Dương Không Quần đích thân ra mặt, những người khác căn bản không làm được gì.

"Khoan!" Thấy người của Dương gia không người lại dám cởi trói cho thiếu gia của mình như ở chỗ không người, Lăng Chiến đại nộ. "Chuyện thị phi phải trái còn chưa rõ ràng, phải làm rõ đã rồi hẵng nói."

Dương Không Quần tức giận nói: "Lăng lão nhi, người bị trói ở dưới đất là cháu ta đó!" Ý của lão là không phải là cháu ngươi thì ngươi đương nhiên không đau lòng rồi!

Lăng Chiến lạnh lùng nói: "Ta biết, nó không phải họ Lăng; Có điều, trói một lúc không chết được đâu."

Dương Không Quần tức giận đến nỗi cả người run cầm cập, miễn cưỡng áp chế, nặng nhọc thở ra mấy hơi.

Tiếng vó ngựa chỉnh tề, tiếng bước chân hỗn tạp vang lên, phía đông có một vệ đội giáp trụ sáng loáng đi tới! Kinh thành chấp pháp đội! Đám người Dương gia cơ hồ cả con ngươi cũng lồi ra ngoài!

Kinh thành chấp pháp đội chính là một lực lượng đặc biệt trong kinh thành, cũng có thể nói là ngoại trừ quân chính quy ra thì chính là lựcg lượng cường đại nhất, chiến lực của nó so với quân đội chính quy của vương quốc thì chỉ hơn chứ không kém! Đôi ngũ này từ khi xuất hiện cho đến nay luôn nằm trong tay thành viên hoàng thất, đối với các thế lực lớn trong kinh thành, văn võ bá quan là một lực lượng có sức chấn nhiếp rất mạnh.

Trên mặt của đám người Lăng gia đều lộ ra vẻ đắc ý. Dương Không Quần lập tức cảm thấy bất diệu, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Một cánh tay nhanh chóng thò ra, tóm lấy tên đánh xe trắng mập kéo về phía mình.

Tên đánh xa trắng mập mặt như đưa đám, đem sự tình từ đầu chí cuối nói ra một lượt. Nhưng hắn cũng không nghe thấy câu nói sau cùng của Lăng Thiên rốt cuộc là gì, mà khiến cho Dương Vĩ đột nhiên mở miệng chửi cô trượng của đối phương như bị thần kinh bấn loạn. Lúc này bị Dương Không Quân hỏi, chỉ đành thật thà kể lại, nói là công tử chủ động chửi công trượng của đối phương, vân vân…

Dương Không Quần hít một hơi lạnh! Chuyện này vừa to lại vừa nhỏ, nhưng phải xem xem là gặp ai. Nếu Lăng gia khăng khăng không bỏ qua, một mực vu cáo tội khi quân của Dương Vĩ, chỉ sợ đưa cháu này của mình tiêu đời rồi.

Dương Không Quần tức giận, nhấc chân đá một cái lên người Dương Vĩ: "Sao ngươi ngu thế? Người ta rõ ràng là đào một cái hố cho ngươi, ngươi lại không chút suy nghĩ nhảy ngay vào? Hắn có cô trượng, ngươi chẳng lẽ không có à? Cô trượng của hai người các ngươi là một người đó! Đồ khốn nạn!" Dương Không Quần bị tôn tử của mình làm cho tức giận đến mức hồ đồ! Dương Vĩ mắng cô trượng của Lăng Thiên! Vậy chẳng phải là mắng cô trượng của chính hắn à?

Dương Không Quần cũng lờ mờ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc! Dương Vĩ tuy kém cỏi, nhưng cũng tuyệt đối không ngu tới mức này. Trong đây nhất định có ẩn tình khác.

Một quan viên của chấp pháp đội mặt lạnh lùng bước tới: "Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? A? Lăng lão? Dương lão? Hai vị lão nhân gia ngài sao cũng ở đây?" Nói tới về sau thì thì khẩu âm biến thành hết sức kinh ngạc.

Lăng Chiến cười ha ha, nói: "Lão phu nghe nói ở đây có một tên cuồng đồ, đột nhiên ở giữa chốn đông người ngang nhiên mắng chửi đương kim thành thượng, lão phu vì lòng đầy căm phẫn cho nên chạy tới xem."

Vị quan viên đó hành lễ với các vị lão đại có mặt ở đây, rồi đi vào trong trường, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?" Thực sự thì trong lòng hắn cũng đang thầm khiếp sợ, kinh thành chấp pháp đội tuy trực thuộc hoàng gia, địa vị siêu nhiên, nhưng mấy người ở trước mắt này cũng không thể đắc tội được. Cho dù người ta không đắc tội được với kinh thành chấp pháp đội, nhưng nếu muốn đối phó với một thống lĩnh nho nhỏ như hắn thì dễ như trở bàn tay.

Chuyện trước mắt, khi hắn thấy hai người Lăng Chiến và Dương Không Quần đã hối hận đến héo cả ruột! Rõ ràng là tranh đấu giữa hai nhà Dương Lăng, loại chuyện này, có khi cả Hoàng thượng cũng giải quyết không nổi, huống chi là mình? Mắt bắt đầu tìm kiếm trong đám người, Mẹ! Tên gia hóa báo tin có tạo phản đi đâu rồi? Lão tử nếu thấy hắn, thế nào cũng phải lột da hắn xuống mới được!

Trong xe ngựa của Lăng gia một mực chưa động, một lão nhân áo xanh tay dắt một hài tử vén rèm bước ra. Mặt mũi gầy guộc, râu trắng rủ xuống tận ngực, "Ha ha ha, chuyện này có thể hỏi lão phu, lão phu vẫn luôn ở đây, thấy tận mắt, nghe tận tai. Vả lại, mấy trăm người đứng xem đều đang ở đây, ai ai cũng đều là nhân chứng, lão phu nếu nói một câu không đúng, không hợp lý, tất nhiên sẽ có người dũng cảm đứng ra nói một câu công bằng."

Thấy người này đột nhiên bước ra, Dương Không Quần chỉ cảm thân trong đầu mình vang lên một tiếng "oong oong". Sao có thể là lão chứ? Chuyện này thực sự hỏng bét rồi! Nếu chuyện này do lão vạch kế hoạch, vậy thì chẳng trách.

Tần đại tiên sinh luôn luôn đạm bạc với danh lợi, bản thân vốn không có quan chức trên người, nhưng danh vọng của vị lão phu tử này trong giới sĩ lâm có thể nói là có một không hai, lại thêm lão một đời dạy học, có thể nói là có học trò ở khắp nơi, cho dù trong triều đường hiện tại cũng có không ít đại thần xuất thân từ môn hạ của lão. Mấy ngày trước vừa nghe nói lão được Lăng Chiến đích thân qua phủ mời vào trong nhà, tạm thời làm gia sư cho Lăng gia tiểu công tử, không ngờ trong trường hợp chết người ngày hôm nay lão phu tử lại sờ sờ chui ra.

Trước mặt ba gia chủ và kinh thành chấp pháp đội, Tần đại tiên sinh trước tiên đem một màn phát sinh lúc trước từ đầu đến cuối kể hết ra, ngay cả mấy câu Dương Vĩ nhục mạ hoàng đế cũng nhắc lại y hệt, không có chút úy kị nào!

Tần đại tiên sinh luôn luôn đức cao vọng trọng, lại thêm những gì lão nói đều là sự thật, qua mấy câu nói, mọi người đã hoàn thoàn hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Dương Không Quần càng nghe sắc mặt càng trắng dần, đến khi nghe xong thì mặt đã trắng bệch. Chuyện này lão vốn đã cảm thấy kỳ quái, sự việc vốn là một sự trùng hợp, nhưng lại bị người ta lợi dụng một cách vô cùng kín đáo, từng bước từng bước đổ thêm dầu vào lửa, dường như muốn dồn Dương gia của lão vào tử địa! Tính toán tinh tường, tầm nhìn chuẩn xác, thủ đoạn cay độc, quả thực là khó bề tưởng tượng! Có đánh chết Dương Không Quần thì lão cũng không thể tin rằng thằng công tử bột đó của Lăng gia có thể tự mình làm được như vậy! Lúc này thấy Tần đại tiên sinh hiện thân, lập tức tất cả nghi vấn trong lòng đều có đáp án. Thì ra là lão gia hỏa này sắp xếp, chỉ huy ở đằng sau! Chẳng trách lần này có thể khiến cho Dương gia thảm hại như vậy! Với đầu óc gần như là thiểu năng của Dương Vĩ, lại thiếu năng lực ứng phó, chuyện thì xảy ra đột ngột, gặp phải lão yêu tinh sống hơn cả một giáp này, bất ngờ không kịp phòng bị, không trúng chiêu mới lại!

Vào thời khắc Dương Không Quần thấy Tần đại tiên sinh, tổng hợp lại các loại suy đoán, đương nhiên xác địch Tần đại tiên sinh là kẻ chủ mưu. Lập tức trong ánh mắt nhìn về phía Tần đại tiên sinh tăng thêm vẻ âm độc: Lão già đáng chết, ta vốn không để ngươi vào mắt, không ngờ hiện tại ngươi lại giúp đỡ Lăng phủ, tiên hạ thủ vi cường ư? Ha ha ha, vậy thì chúng ta cứ chờ xem! Trong kinh thành này, không phải chỉ có một nhà Lăng gia là to nhất đâu!

Phụ thân của Dương Vĩ là Dương Lôi, nghe thấy sự tình càng lúc càng bất lợi đối với nhi tử của mình, nhịn không được mà phản bác: "Lăng gia tiểu công tử luôn luôn hống hách ngang ngược, trong kinh thành ai mà không biết? Chuyện này nói không chừng chính là nó chủ động gây rối, Dương Vĩ của ta hăng hái phản kích cũng là theo lẽ phải mà thôi."

Mọi người nhìn Lăng Thiên đang được Tần đại tiên sinh dắt trong tay, trên khuôn mặt nhỏ còn lờ mờ thấy nước mắt, hai con mắt thì đỏ hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, hiện tại vẫn còn đang hoảng hốt, một mực chui rúc đằng sau Tần đại tiên sinh, rõ ràng là sợ hãi quá mức. Hài tử như thế này có thể chủ động khiêu khích ư? Lại còn có thể vu cáo hãm hại người khác? Mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên đều có thể xác định được tính chất của chuyện này: Chắc chắn là Dương đại thiếu gia cậy thế bắt nạt người, rồi khinh suất lỡ miệng bị đối phương nắm được đằng chuôi. Nói cho cùng là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi cùng một hài tử năm tuổi đấu võ mồm, mọi người cho dù dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chuyện này là sao.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Lăng Thiên, mặt trắng nõn, mắt thanh tú, cái miệng nhỏ cong lên như tùy lúc đều có thể bật khóc, mấy vị có tuổi cơ hồ muốn tiến lên bế vào trong lòng, âu yếu vỗ về, từ sâu trong lòng đã cảm thấy Dương gia lần này thực sự là có chút quá đáng! Không ngờ lại sai một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đi khi phụ một hài động bé nhỏ!

Chuyện này đã rõ ràng rồi, đám người đứng xem đều là nhân chứng do Lăng Thiên bắt ở lại, một người cũng không chạy thoát. Hơn nữa đương sự cũng bị bắt ngay tại đương trường, cả câu chuyện này hiện tại xem ra đã là thiết án như sơn rồi!

Đám người Dương gia mắt xám như tro tàn.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên