Đông Phương Kinh Lôi đứng thẳng lên chắp tay sau lưng "Trong những đứa nhỏ ngươi từng gặp qua có người hài đồng nào như hắn không. Từ nhỏ đã có thể ẩn nhẫn như vậy? Chuyện này … cho dù là một lão hồ ly kinh nghiệm đầy mình cũng không nhất định có thể ẩn dấu hoàn mỹ như vậy. Nhưng một gã thiếu niên có thể ẩn tàng hơn mười năm! Mãi không lâu trước đây mới thật sự bạo phát ra. Nhưng nếu hắn ẩn nhẫn lâu như vậy rồi thì vì sao lại đột nhiên bại lộ ra trước thiên hạ anh hùng? Đây là vì sao?"

"Đây là vì sao?" Đông Phương Hóa Hổ cũng mê man nói theo một câu, cảm giác mờ mịt không hiểu.

"Đây là bởi vì Lăng Thiên trong mấy năm ẩn nhẫn âm thầm tích súc lực lượng, nay đã có được lực lượng phi thường khổng lồ, đã có thể thẳng thắn ra mặt. Cho nên hắn mới có thể như thế! Thực lực của người này nếu như vậy thì rất đáng sợ. Chỉ cần xem hắn có thể mấy lần từ trong tay Giang sơn lệnh chủ thoát ra là có thể thấy được thực lực mạnh đến đâu!". Mục quang Đông Phương Kinh Lôi lấp lóe "Trước mắt thực lực của hắn đã cơ bản thành hình, cho dù không bại lộ thì cũng sẽ không cam lòng tịch mịch. Nhưng lúc này bát phương mưa gió hội Thừa Thiên. Lăng Thiên nếu muốn mọi việc đều thuận lợi thì với thân phận một gã hoàn khố sao có thể làm được cho nên hắn liền thừa dịp này xuất hiện trước mắt người trong thiên hạ!"

"Nhưng hắn bại lộ chính mình lại cũng không có chỗ tốt nào thực tế cả." Đông Phương Hóa Hổ buồn bực hỏi.

"Đồ đần!" Đông Phương Kinh Lôi hận không đá cho hắn một cái mắng: "Ngươi như thế nào lại không có chú ý? Từ khi Lăng Thiên triển lộ thực lực của chính mình, tự thân hắn cũng đã khiến cho cả thiên hạ phải chú mục tới! Tất cả hành động của các thế lực cơ bản đều nhằm đối phó với hắn. Cho dù cố ý hay vô tình thì đều nhằm vào hắn. Bắc Ngụy, Ngọc Gia, Thừa Thiên, Tây Hàn, thậm chí là Tiêu Gia và chúng ta, tất cả mọi người đều ý thức được sự nguy hiểm của Lăng Thiên. Đều muốn trước khi hắn chưa chính thức trưởng thành mà hủy diệt hắn. Chính vì vậy mà trong lúc này thế gian mới trong phong vân biến ảo như vậy!"

"Nhưng việc này đối với Lăng Thiên vẫn không có chỗ tốt nào a. Ngược lại toàn là dẫn tới địch nhân...... cái này... " Đông Phương Hóa Hổ càng ngày càng hồ đồ.

"Ngu quá. Lăng Thiên khiến cho tất cả các thế lực chú ý tập trung trên người hắn, từ đó các lực lượng dưới trướng hắn có thể ẩn tàng thành công? Bọn họ có thể đang làm gì? Không ai cảm thấy gì cả ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. Tất cả đều bị Lăng Thiên che giấu. Ngay cả Lăng Gia lúc này cũng không hề liên lạc với Lăng Thiên. Đây đúng là tuyệt chiêu hiểm trung cầu thắng. Lăng Thiên hẳn là đối với việc này hết thảy cũng đã lo lắng chu toàn một lần nhưng duy nhất có một việc mà Lăng Thiên nằm mơ cũng không ngờ tới. Đó chính là Bắc Ngụy thái tử Ngụy Thừa Bình mặc dù là một gã đại ngốc nhưng lại là một gã ngốc phi thường xuẩn động. Không ngờ vì muốn giết chết Lăng Thiên mà xuất ra Giang sơn lệnh là pháp bảo tối hậu cứu mạng và bảo trụ Bắc Ngụy hoàng thất! Chuyện này hẳn là đã làm rối loạn toàn bộ bố trí của Lăng Thiên cho nên nếu không thừa dịp nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giết chết Lăng Thiên, khiến cho hắn không còn sống trở về thì chỉ sợ đến lúc hắn đủ lông đủ cánh là lúc thiên hạ không ai có thể khống chế được nữa! Đương nhiên Bắc Ngụy hoàng thất cũng vì thế mà nỗ lực trả giá thật lớn là toàn tộc bị tiêu diệt!"

"Chúng ta nếu có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này đem toàn bộ thực lực ẩn tàng của Lăng Thiên tiêu diệt, làm cho Lăng Thiên không thể trở về nữa thì hắn cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa." Đông Phương Hóa Hổ hỉ hả đưa ra một cái kiến nghị rất có tính chất đề nghị.

"Ngươi có thể nghĩ đến chuyện này thì ta cùng đại ca lại không nghĩ ra sao? Nếu thật sự có thể biết thế lực của hắn phân bố ở nơi nào thì chúng ta cần gì phải ngàn dặm đến nơi đây? Trong mắt mọi người thì Lăng Phủ biệt viện rõ ràng là một nơi nhưng trước khi chưa thật sự xác định Lăng Thiên đã chết thì các thế lực lớn trong thiên hạ tuyệt không có người nào dám đi đầu hành động! Hóa Hổ. Võ công của ngươi mặc dù không tệ nhưng đầu óc lại quá mức cứng nhắc!" Đông Phương Kinh Lôi cười khổ một tiếng.

"Tại sao lại không thể động tới Lăng Phủ biệt viện? Chẳng lẽ bên trong còn có cái gì khác quỷ dị sao?" Đông Phương Hóa Hổ không phục nói.

"Thực lực Lăng Thiên cao thâm khó lường, hơn xa cao thủ bình thường. Tây Môn Thế Gia Tây Môn Thanh chỉ là cố ý nhúng chàm tại Thừa Thiên đã bị hắn giết chết mà còn lưu tiếng xấu ngàn năm! Bắc Ngụy xuất động không dưới bốn mươi vạn binh lực liên hợp với Tây Hàn và Thừa Thiên hoàng thất tiêu diệt Lăng Gia. Kết quả như thế nào! Lăng Thiên cùng mấy gã thủ hạ đến tương trợ có thể trong thiên quân vạn mã ra vào như chỗ không người. Thần dũng như vậy!"

"Ngươi nói Bắc Ngụy cử ra khuynh quốc chi binh cùng Thừa Thiên đối chiến cuối cùng như thế nào mà bại?" Đông Phương Kinh Lôi mặc dù trên mặt không dao động nhưng trong mắt lại thoáng hiện một tia sợ hãi: "Chính là tại thời khắc cuối cùng của chiến cuộc. Từ khi mấy người Lăng Thiên cưỡi ngựa xông vào trận thì xuất cùng xuất hiện mười mấy lộ lực lượng thần bí từ bốn phương tám hướng đánh vào khiến cho quân doanh loạn thành một đoàn cuối cùng đại bại! Ta hỏi ngươi Lăng Thiên ban đầu chỉ có mấy người thì mười mấy lộ binh mã khác từ đâu mà đến? Hôm nay lại đi về nơi đâu?"

"Cái này... "

"Chỉ riêng tại Bắc Ngụy đã có mười mấy lộ binh mã tinh nhuệ! Lúc đó thời gian gấp gáp Lăng Thiên căn bản không kịp điều binh từ nơi khác đến. Như vậy ít nhất có có thể xác định mười mấy đạo nhân mã này chỉ là một bộ phận thực lực của Lăng Thiên bố trí gần Bắc Ngụy nhất mà thôi! Như vậy thì ở các nơi khác thì sao? Tại phụ cận Tây Hàn có hay không? Tại phụ cận Đông Triệu chúng ta có hay không? Cho dù là bên trong Đông Phương Thế Gia chúng ta có hay không? Điểm này không ai có thể nói rõ ràng?"

"Cái này... cho dù Lăng Thiên có được lực lượng cường thế thì chúng ta cũng có thể xem xét động thủ với Lăng Gia. Nếu như không có Lăng Gia trợ lực tất nhiên đối với Lăng Thiên sẽ là một đả kích trầm trọng! Lăng Gia mặc dù cũng là một trong tám đại thế gia nhưng nói thế nào cũng bất quá là một tân hưng gia tộc. Cũng không phải là thế gia có thực lực mạnh mẽ" Đông Phương Hóa Hổ lại nói!

"Ai. Lần này ngươi nói nếu là tại mười năm trước, thậm chí là năm năm trước thì cũng không sai. Đáng tiếc sự việc đã cũ rồi. Thương hải tang điền! Hôm nay Lăng Gia như thế nào lại so sánh với trước đây. Trước tiên là nói về người trong Lăng Gia do Lăng Lão phu nhân cầm đầu. Người này lão mưu thâm toán, sát phạt quả quyết, không hổ là cân quắc bất nhượng bực mày râu khiến kẻ khác thán phục. Lăng Chiến lão gia tử lão tuy già nhưng vẫn còn tráng chí. Lăng Khiếu nọ mặc dù do trước đây bị quân chủ bán đứng mà đại bại một hồi nhưng hắn là Thừa Thiên quân thần nhiều năm, thanh danh có được há phải do may mắn. Mặc dù ba người này khó giải quyết nhưng cũng còn có phương pháp ứng đối nhưng người khó giải quyết nhất chính là người thứ tư trong Lăng Phủ! Ngươi có biết người ta nói đến là người nào không!?" Đông Phương Kinh Lôi hỏi.

"Người trong Lăng Gia có tư cách nói đến tựa hồ không có người nào khác!" Đông Phương Hóa Hổ có chút nghi hoặc.

"Sau khi Bắc Ngụy thái tử Ngụy Thừa Bình mời Giang sơn lệnh đuổi giết Lăng Thiên cả Bắc Ngụy hoàng thất đột nhiên trong một đêm đã bị một lực lượng thần bí tiêu diệt! Theo đồn đại lực lượng thần bí này chính là tổ chức sát thủ Đệ Nhất Lâu vốn im ắng từ lâu gây nên. Mà Đệ Nhất Lâu tựa hồ là do Ngọc Gia điều khiển nhưng ta hỏi ngươi. Ngọc Gia chiếm cứ Bắc Ngụy đã hơn ngàn năm, căn cơ sâu dày, một Bắc Ngụy hoàng thất nguyên khí đại thương làm sao có thể so được. Ngọc Gia vốn chính là địa đầu xà cần gì phải ra giá trên trời mời Đệ Nhất Lâu ra tay. Mà Bắc Ngụy như đèn dầu sắp tắt tuyệt không có khả năng phản kích. Ngọc Gia cần gì phải diệt tuyệt hoàng thất, gồm thâu Bắc Ngụy? Cho nên ta có thể kết luận chuyện Bắc Ngụy hoàng thất bị tiêu diệt nhất định là có quan hệ với Lăng Gia!"

Đông Phương Kinh Lôi hung hăng gật đầu nói: "Cái này căn bản là do Lăng Gia trả thù! Tất cả các thế lực trong lòng đều biết rõ ràng. Nhưng trước khi Lăng Thiên chết người nào dám ra mặt vì Bắc Ngụy hoàng gia nói vài câu mà trên thực tế ở đây còn có một yếu tố bí ẩn. Không phải là hữu tâm nhân thì không thể phát hiện!"

"Nhân tố gì. Lăng Gia trả thù Bắc Ngụy cũng không phải là không hợp lý a" Đông Phương Hóa Hổ

"Đệ Nhất Lâu ra tay tiêu diệt Bắc Ngụy hoàng thất. Cái này cũng không cần nghi vấn. Vấn đề là Đệ Nhất Lâu là đương kim đệ nhất tổ chức sát thủ, hiệu suất tự nhiên là cao nhất nhưng nó thu phí cũng kinh khủng nhất. Tiêu diệt hoàng thất cả một quốc gia thì phải tốn hao bao nhiêu!" Đông Phương Kinh Lôi nói.

"Không phải là tiền sao? Lăng Gia vì cầu báo thù mà không tiếc tiền tài sao!" Đông Phương Hóa Hổ nói.

"Ngươi vẫn không có rõ ràng vấn đề mấu chốt. Nếu Lăng Gia có đủ tiền để trả phí tổn đánh thuê hủy diệt hoàng thất một quốc gia với giá trên trời của Đệ Nhất Lâu thì tài lực mạnh mẽ đến cỡ nào!" Đông Phương Kinh Lôi nói.

"Thì sao?" Đông Phương Hóa Hổ nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Có tiền cũng có thể sai khiến được quỷ thần. Người thứ tư trong Lăng Gia ta muốn nói đến chính là Thừa Thiên nữ tài thần, Lăng Khiếu phu nhân, mẫu thân Lăng Thiên Sở Đình Nhi. Cũng chỉ có nàng mới có tài lực như vậy. Từ mười năm nay nàng chủ trì ngoại vụ Lăng Gia thi đua cùng thiên hạ tài phiệt Tiêu Gia thậm chí là có nhiều khả năng bắt kịp. Nếu quả nhiên là nàng thuê thì ai có thể đảm bảo là không thể thuê lần thứ hai? Bây giờ nếu Lăng Thiên còn sống mà tùy tiện trêu chọc vào Lăng Gia thì ai có thể cam đoan là sẽ không lọt vào cảnh ngộ như Bắc Ngụy hoàng gia? Sự trả thù thảm trọng như thế có nhà nào có thể thừa nhận? Nguyện ý thừa nhận!?"

"Cái này cũng không nhất định a. Nhị gia. Ngọc Gia bây giờ không phải cũng đang ở Thừa Thiên chia cắt thế lực Lăng Gia sao? Lăng Gia cũng không có phản ứng gì. Nếu người chủ sự Lăng Gia thật sự có thủ đoạn như Nhị gia nói thì tại sao không dám phản kích?!" Đông Phương Hóa Hổ ngập ngừng nói.

"Ngu ngốc! Ngọc Gia lần này chính là lấy danh nghĩa gả chồng cho cháu gái mà đi vào. Hơn nữa trước đó Lăng Gia, Lăng Thiên đã tiếp nhận hôn nhân này. Mặc kệ sau lưng hai nhà đánh nhau sống chết thế nào nhưng ít nhất bên ngoài hai nhà vẫn thập thành có quan hệ nhân thân. Ngọc Gia động thủ hay Lăng Thiên phản kích đều phạm vào điều tối kỵ! Đến lúc đó lấy lực hiệu triệu của Ngọc Gia hoàn toàn có thể triệu tập đại bộ phận lực lượng thiên hạ tiến hành bao vây tiêu diệt Lăng Gia! Lăng Gia những năm gần đây thực lực mặc dù tiến nhanh nhưng chưa thể hơn được Ngọc Gia ngàn năm tích súc. Đến lúc đó Lăng Gia có thể chính thức không còn tồn tại nữa nhưng bây giờ chỉ cần Lăng Thiên không có phản ứng thì Ngọc Gia dù thế nào cũng thông gia của Lăng Gia cho nên chỉ cần Lăng Thiên không bị bức đến đường cùng thì nhân thủ của Ngọc Gia tại Thừa Thiên vẫn vững như thái sơn. Lăng Gia hiển nhiên cũng là vạn vô nhất thất!"

"Ngọc Mãn Lâu lão hồ ly này tận lực làm ra cục diện này. Mặc dù bây giờ xem ra cũng không có tác dụng lớn nhưng nếu một khi thiên hạ loạn khởi thì thế lực của Ngọc Gia tại Thừa Thiên lại như là một thanh chủy thủ đoạt mệnh cắm vào trái tim Lăng Thiên! Không cần phải nói Ngọc Mãn Lâu lão hồ ly lão mưu thâm toán này quả thực không phải là hạng người dễ đối phó!" Đông Phương Kinh Lôi cảm thán một tiếng.

Quyển 5