Lăng Thiên cười to nói:
"Rượu bồ đào này uống bằng chén dạ quang, sau khi uống vào tiếng tỳ bà lập tức thúc dục, như say nằm giữa nơi xa trường mà cười nhạo, xưa nay đi chinh chiến mấy người trở về! Uống rượu bồ đào nếu không có chén dạ quang bổ trợ, đương nhiên sẽ mất hết ý tứ lỗi lạc trong đó...Diệp Khinh Trần nghe thấy những lời này hào khí đột nhiên bốc lên ngất trời, ngửa cổ uống một hơi.
"Huynh đệ thực là có chút thủ đoạn dò xét ta, hay cho một chén Nam Nhi Huyết, vừa thuần lại vừa mỹ, rượu ngon, thật ngon, hay cho một người say nằm giữa xa trường cười nhạo, xưa nay chinh chiến mấy người trở về nhưng đó mới là bản sắc của nam nhi! Thực không nghĩ uống một chén rượu bồ đào bằng chén dạ quang lại hay tới vậy, huynh đệ quả nhiên thiên hạ đệ nhất tửu gia!
""Huynh trưởng xin chớ có vội, tiểu đệ đang muốn thử huynh trưởng một chút đây, xem lời huynh trưởng tự nhận là am hiểu rượu liệu có đúng hay không. Huynh trưởng thử nói xem loại rượu này đã được bao nhiêu năm rồi?
" Lăng Thiên vẻ mặt đầy xấu xa, cố ý muốn làm khó Diệp Khinh Trần.Diệp Khinh Trần cũng không hề có vẻ gì là trách móc: "Rượu của huynh đệ tất nhiên là cực phẩm, hơn rất nhiều so với rượu bồ đào tầm thường, nhưng nếu nói về đoán tuổi rượu, ngu huynh dám tự nhận là không thua kém bất luận kẻ nào, rượu này phỏng chừng đã được ba năm rồi!
" Giọng nói đầy tự tin!Lăng Thiên sắc mặt vẫn đầy vẻ xấu xa, truy hỏi: "Có thật không? Huynh trưởng đã chắc chưa vậy?
"Diệp Khinh Trần sửng sốt, hắn mặc dù cùng với Lăng Thiên không phải là nhiều nhưng cũng hiểu được phần nào con người này, tự nhủ bên trong chắc chắn có huyền cơ, liền tự mình lấy thêm một chén, lần nữa từ từ nhấm nháp, thật bất ngờ càng uống vào thì càng thấy kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Một lúc lâu Diệp Khinh Trần lẩm bẩm nói: "Rượu này thực là kỳ quái, rõ ràng chỉ có ba năm tuổi, nhưng lại hình như có tới sáu năm, thậm chí chín năm tuổi, tân trung hữu trần, trần phục hữu trần, sao có thể thế được? Thật khó giải thích mà...
" Giương mắt lên đã thấy Lăng Thiên đang xấu xa nhìn mình, "Hảo tiểu tử, dám đùa cợt lão ca sao, còn không nói ra bí mật này, không đánh không được hả!
"Lăng Thiên cũng không hề có ý định dấu giếm: "Lão ca ca nói ra tám chữ tân trung hữu trần, trần phục hữu trần có thể coi như đã lột tả được hết bí mật của rượu này rồi. Chín năm trước, tiểu đệ chôn chín thùng rượu bồ đào ngon cùng một chỗ, ba năm sau đào lên dùng bí pháp một lần chưng, một lần nhưỡng, chín thùng còn ba thùng, chôn tiếp dưới đất ba năm nữa, lại tiếp tục làm như vậy một lần nữa, ba thùng chỉ còn một thùng. Sau ba năm mới có được thùng rượu cáo thành ngày hôm nay. Chính vì vậy rượu này mới trở thành tân trung hữu trần, trần phục hữu trần, có vẻ như chỉ là ba năm tuổi, nhưng thực ra lại là chín năm sau ba lần chưng ba lần nhưỡng mới được một thiên phẩm Nam Nhi Huyết này".
Diệp Khinh Trần nghe Lăng Thiên giải thích xong bừng tỉnh đại ngộ, uống thêm một chén Nam Nhi Huyết, càng cảm thấy thống khoái vô cùng, bình sinh lần đầu tiên trong đời được thưởng thức một loại rượu tuyệt thế như vậy, không nhịn được liền uống thêm mấy chén; hắn thậm chí cũng chẳng biết mình uống bao nhiêu. Lăng Thiên chính là đã sử dụng phương pháp chế rượu bí truyền từ kiếp trước. Sau ba lần chưng, ba lần nhưỡng, rượu này thực sự đã mạnh hơn gấp bội so với rượu bồ đào bình thường, hơn nữa bản thân Diệp Khinh Trần trước đó cũng đã uống nhiều loại rượu hỗn tạp không phải là nhẹ.
Chờ đến khi Diệp Khinh Trần phát hiện có chút không ổn, thì đầu óc đã trở nên choáng váng, toàn thân không còn một chút sức lực nào, gật gù chậm rãi nằm xuống mặt bàn, thì thào một câu: "Ta say không thể gượng nổi nữa rồi, không còn sức để uống thêm nữa!" nói rồi cũng không có nhúc nhích nữa. Từ khi bắt đầu uống tới giờ Diệp Khinh Trần thậm chí chưa động tới một chút thức ăn – lạc rang nào.
Lăng Thiên nhè nhẹ lắc đầu. Chính hắn cảm giác được đại ca quả nhiên là một kỳ nhân. Ngay cả khi say cũng có chút khí độ khác người, quả nhiên là một chuyên gia uống rượu.
Thực ra năm loại rượu ban đầu Lăng Thiên lấy ra cũng có thể coi là tuyệt phẩm trong thiên hạ, nhưng dù sao cũng chỉ là dựa theo cách làm của các bậc tiền nhân kiếp trước để lại. Loại rượu cuối cùng gọi là Nam Nhi Huyết kia mới chính là thứ mà hắn tự hào nhất. Hắn dựa vào bộ võ hiệp kinh điển Tiếu ngạo giang hồ mà phát minh ra. Tất nhiên rượu này không xếp cùng những loại rượu hàng trăm năm tuổi nhưng độ ngon của nó lại không thua kém bởi chỗ ảo diệu của nó nằm ở thủ pháp chưng và nhưỡng. Mỗi lần chưng là một lần nhưỡng, đều đặn ba năm liên tục, mỗi ba năm cũng chỉ một lần. Thực tế kinh nghiệm sách vở chỉ có sáu năm, nhưng chính Lăng Thiên đã sáng tạo ra phương pháp chưng – nhưỡng đủ ba lần, khiến cho vò rượu sau gần chục năm đã trở thành cực phẩm trong cực phẩm. Nói gì thì nói Lăng Thiên không khỏi cảm thấy rất vui mừng xen lẫn tự hào về tác phẩm này của mình.
Nhìn Diệp Khinh Trần say li bì, Lăng Thiên vỗ vỗ trán, thầm mắng chính mình hồ đồ, rượu do bản thân mình điều chế há có thể so sánh với những thứ rượu tầm thường ở thời đại này sao, nhất là loại rượu bồ đào "Nam Nhi Huyết
" kia. Hơn nữa trước sau nhiều loại rượu mạnh, Diệp Khinh Trần cho dù là tửu lượng cao tới đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một con người, không say mới lạ. Nghĩ vậy lắc đầu cười, nhẹ nhàng nhấc người Diệp Khinh Trần lên.Lăng Thần ở bên cạnh đỏ mặt cười nói: "Đúng như công tử nói, Diệp tiên sinh quả là một người đặc biệt, thô lỗ một chút nhưng thực sự có chỗ thú vị, hì hì!
" Lăng Thiên cười ha hả, làm bộ trách móc: "Tiểu nha đầu, ngươi như thế nào lại dám nói bậy như vậy. Ngươi ở đây thu dọn chỗ này, ta đưa Diệp tiên sinh tới khách phòng."
Lăng Thần thấp giọng đáp ứng một tiếng, trong mắt thoáng hiện một nét thất vọng, xen lẫn chút thẹn thùng, rồi đột nhiên trên mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng là trốn tránh, tựa như không dám đối mặt với Lăng Thiên. Lăng Thiên thấy vậy trong lòng cảm thấy kỳ quái, không biết vì sao tự nhiên Lăng Thần lại thẹn thùng như vậy.
Nguyên lai cô gái nhỏ Lăng Thần này đúng là đang trong giai đoạn của mối tình đầu, thấy Diệp Khinh Trần say túy lúy trong phòng Lăng Thiên, mà khi Lăng Thiên nhìn mình ánh mắt có chút nóng bỏng, trong lòng không khỏi có chút hiểu nhầm. Nàng tưởng rằng tối hôm nay Lăng Thiên để Diệp Khinh Trần nghỉ chỗ hắn, thì hắn sẽ không có chỗ nghỉ, có thể sẽ đến phòng mình, khi đó trong lòng có hơn ba phần mừng rỡ, ba phần ngượng ngùng, ba phần còn lại thì là một cảm giác chờ mong khó hiểu. Nhưng khi nghe được Lăng Thiên nói đưa Diệp Khinh Trần tới phòng khách, mới biết là mình đoán nhầm, mặc dù cái này Lăng Thiên không biết nhưng trong lòng nàng cũng không tránh được một cảm giác vô cùng xấu hổ.
Lăng Thiên mặc dù cơ trí hơn người nhưng dù sao thì cũng vẫn là xử nam ở cả hai thế giới, làm sao hiểu được tâm tư nữ nhi, cũng chỉ biết lắc đầu, không nghĩ ra được thì không thèm nghĩ nữa, nhẹ nhàng tiến tới hôn lên mặt Lăng Thần: "Thơm quá! So với tuyệt thế rượu ngon của ta còn thơm hơn nhiều, haha..."
Không thèm để ý Lăng Thần đang ở phía sau dậm chân quyệt miệng hờn dỗi, Lăng Thiên cười lớn một tiếng, nâng Diệp Khinh Trần lên đi về hướng phòng khách. Vừa ra khỏi cửa, hắn không khỏi giật mình sửng sốt, ngoài cửa là hai người lẳng lặng đứng đó từ bao giờ, chính là Tiết Lãnh huynh đệ. Hai người này sắc mặt đều ngưng trọng, nhìn như chuẩn bị lâm đại địch.
Lăng Thiên trong lòng chợt động, nhìn sắc mặt hai người chợt hiểu ra, Diệp Khinh Trần vừa tới vậy nhưng đã mang lại không ít phiền toái. Một tiếng huýt sáo dài của lão ca lúc trước, thẳng lên bầu trời đêm thanh thế ngút trời, không biết đã kinh động bao nhiêu người. Thực nghĩ lại hắn cũng có chút khinh thường chủ quan, tại Thừa Thiên giờ phút này mỗi thân cây ngọn cỏ đều ẩn chứa tình thế vi diệu kinh người, có một cao thủ hiện thân đương nhiên sẽ khiến cho mọi nhà đều hết sức chú ý, nhất là Dương gia, họ phản ứng ra sao đây? Nghĩ tới đây, Lăng Thiên không khỏi có chút đau đầu, xem ra ngày mai Lăng gia sẽ có không ít phong ba nổi lên rồi.
"Tiếng hét vừa rồi phải chăng là của người này?" Tiết Lãnh nhìn Diệp Khinh Trần trong lòng Lăng Thiên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi đề phòng. Một tiếng huýt sáo như vậy đủ cho thấy công lực người này đã đạt tới siêu phàm nhập thánh, cảnh giới thâm sâu không lường được, chính huynh đệ mình hai người liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ, giờ phút này mặc dù Diệp Khinh Trần đã say không biết gì nhưng hai người vẫn không dám có một chút khinh thường.
Lăng Thiên trong mắt mơ hồ hiện hàn quang, sát khí trong lòng bắt đầu nổi lên. Nếu hai người này có ý định bất lợi gì đối với Diệp Khinh Trần, một người mà lúc này nói cũng không nổi chứ chưa tính gì tới việc đứng dậy, chắc bản thân mình phải liều mạng đắc tội với Ngọc Băng Nhan, đem hai người này giết ngay lập tức! Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lăng Thiên ta, mặc kệ ngươi là ai, tới đây rồi dù là long là hổ cũng phải nằm xuống cho ta! Tự nhiên hắn cảm thấy khẩu khí tra hỏi của hai khách nhân này tựa như chán sống rồi!
"Không sai, đúng là lão phu.
" Lăng Thiên còn chưa kịp đáp lời thì một thanh âm lạnh lùng đã vang lên. Thì ra Diệp Khinh Trần ở trong lòng Lăng Thiên đã tỉnh lại từ bao giờ, mặc dù vẫn còn men say mông lung, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy một cỗ thần quang lợi hại khiến cho hai người Tiết Lãnh cảm thấy rờn rợn. "Hai vị có gì muốn chỉ giáo sao?"
Diệp Khinh Trần thực ra đã tỉnh lại từ khi Lăng Thiên đụng tới thân thể mình. Nói gì thì nói đây cũng là một tuyệt đỉnh cao thủ, mặc dù đã say mèm nhưng trực giác của cao thủ vẫn luôn tồn tại. Giờ phút này nhìn thấy hai người ngăn trở đường đi của Lăng Thiên, hắn hiểu rõ Lăng Thiên bây giờ đang tận lực giấu giếm thực lực của bản thân, không tiện ra tay nên mới chủ động lên tiếng.
Trong lòng hắn cũng tự nhiên có một ý nghĩ, nếu mà Lăng Thiên bắt buộc bất đắc dĩ phải ra tay, hai người trước mặt đương nhiên phải chết không có gì nghi ngờ! Bởi vì Lăng Thiên quyết không cho phép bất luận kẻ nào tiết lộ bí mật lớn nhất của bản thân hắn! Tâm địa nhân hậu của Diệp Khinh Trần đương nhiên không thể nhẫn nại nhìn hai người này chỉ vì tiếng huýt sáo dài của mình mà phải vong mạng. Vừa rồi Diệp Khinh Trần cũng rất nhạy cảm nhận ra sát khí nổi lên trong lòng Lăng Thiên, liền vộ mở miệng trước.
"Không dám, xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh?" Tiết Lãnh trong lòng nổi lên một cảm giác nguy hiểm cực độ, tựa hồ đang đối diện với một mãnh thú mang cực độc trong mình; trong nháy mắt hai huynh đệ đã vã mồ hôi lạnh. Nhưng vì an toàn của tiểu công chúa nên dù gì cũng phải biết rõ lai lịch của người này, bởi nếu không đến khi tiểu công chúa có chuyện gì thì hai người bọn họ có chết cả trăm lần cũng không thoát hết tội.
Hai người này rõ ràng không phát hiện ra, khí thế cực kỳ nguy hiểm kia chính là đến từ Lăng Thiên chứ không phải người được Lăng Thiên dìu đỡ - Diệp Khinh Trần.
Lăng Thiên thản nhiên nói: "Đây là đại ca kết bái của ta, phiền hai vị tránh ra một chút, ta muốn đưa đại ca ta tới khách phòng nghỉ ngơi" Hắn đã rõ ràng ý tứ của Diệp Khinh Trần, mà thực ra trong lòng hắn cũng không hề muốn đối phó hai người này. Hai huynh đệ này mặc dù khiến Lăng Thiên có cảm giác không thoải mái, nhưng đối với Ngọc Băng Nhan thì quả nhiên trung thành tận tâm, hơn nữa với sự an toàn của Ngọc Băng Nhan hiện nay thì không thể thay thế, nếu không thực sự bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đem hai người này giết đi.
"Vậy sao, nhưng bất quá đây là chức trách của chúng ta, an toàn của tiểu công chúa là trên hết, mặc dù biết rõ là không nên, nhưng thực không thể không phạm vào, xin Lăng công tử thứ tội, xin hỏi tục danh của lão tiên sinh, vãn bối là Ngọc gia Tiết Lãnh" Tiết Lãnh tựa hồ vẫn không hề có ý nhượng bộ, lại còn lấy Ngọc gia ra để nói chuyện. Thân thể Lăng Thiên lập tức cứng đờ, thanh quanh trong mắt chớp động, sát khí trong lòng bộc phát lên mạnh mẽ!
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử