Trước mặt Lăng Thiên có một mâm bàn thật dài, trên đó có rất nhiều đồ vậy. Đao kiếm kích cung và các vũ khí chiến đấu chiếm hơn phân nữa. Có thể thấy được người nhà Lăng Gia hy vọng người kế thừa gia tộc là hắn trong tương lai trở thành một nhân vật như thế nào. Đó chính là trở thành một đại tướng quân uy phong bát phương như phụ thân hắn.

Lăng Thiên nhìn tất cả những đồ vật này, trong lòng hiểu rất rõ. Tương lai trở thành một đại tướng quân sao? Lăng Thiên không muốn như vậy. Điều này sao có thể được? Lão Thiên Gia nếu cho ta một lần cơ hội trọng sanh thì một đại tướng quân của tiểu quốc có thể thỏa mãn hứng thú của mình sao?

Lăng Thiên so sánh những vật khác trên mâm không chớp mắt, những vật "Văn Phòng Tứ Bảo"(Bút, mực, giấy, nghiên), lại có một cái ấn nhỏ nhỏ. Trong lòng Lăng Thiên cười khổ không thôi, vật mình chính thức cần đến để biểu diễn lại không có trên này.

Thân thể nhỏ như vật đứng trên mặt bàn to lớn, đối với mỗi vật trên bàn cũng chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu đi. Mọi người vây quanh bàn có chút hứng thú nhìn tiểu hài tử "phấn trang ngọc trác " này, trong đôi mắt cảm thấy hứng thú rồi chuyển sang kinh ngạc. Nhiều đồ vật như vậy mà tiểu gia hỏa này lại không để mắt đến nữa? Hắn rốt cuộc muốn thứ gì?

Mọi người đã từng nhìn thấy không ít tiểu hài tử "trảo chu" (chọn đồ vật). Mặc kệ là chọn cái gì, muốn chọn một vật gì trong đó. Cho dù là không có thì tiểu hài tử khác sẽ cầm lấy một món đồ xem như món đồ chơi bắt mắt nắm trong tay một lúc rồi buông. Nhưng mọi người chưa một ai chứng kiến tiểu hài tử nào không hề chọn bất cứ cái gì. Hơn nữa cũng không có làm theo nghi thức "trảo chu". Trong lòng mọi người không khỏi âm thầm than thở: Không hổ là người duy nhất kế thừa Lăng Gia, tư cách trầm ổn như vậy xứng đáng xưng đạo.

Quý Phi Lăng Nhiên buông cánh tay của Hoàng Đế ra, thân thể mang theo một trận gió thơ đến bên cạnh chị dâu Sở Đình Nhi. Ánh mắt có chút vui vẻ nhìn chất tử của mình hỏi: "Thiên Nhi sao không chọn cái gì vậy?"

Sở Đình Nhi khẩn trương nhìn con mình, tiểu tổ tông à, ngươi nên chọn một vật gì đi. Thiếu chút nữa nàng ta muốn thay con mình đi ra chọn lựa.

Đúng lúc này thì đôi mắt Lăng Thiên sáng lên nhìn qua bên eo Lăng Nhiên. Ở đó có một cái túi hương! Trên mặt Lăng Thiên vui vẻ tập tễnh đi qua bên cạnh cô cô.

Lăng Nhiên mừng rỡ nói: "Tiểu Thiên Thiên quả nhiên xem cô cô là người thân cận nhất… Ha ha… A…?" Tiếng cười chưa dứt đã trở thành âm thanh kinh hô! Lăng Thiên luống cuống tay chân nắm vào túi hương tren eo nào! Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy túi hương không muốn bỏ ra chút nào. Trong miệng ê a nói: "Ta… muốn… nó".

Vẻ mặt Lăng Chiến lão thái gia tối sầm đi! Đôi mắt hung hăng nhìn Lăng Nhiên. Thiếu chút nữa hắn muốn đem nữ nhi đang là quý phi của mình đánh cho một trận.

Lăng Chiến từng nhìn thấy vài tên tiểu công tử quý tộc "trảo chu" đều là son phấn, túi hương... Hễ là hắn nhìn thấy như vậy đều cười nhạo không thôi. Điển hình là những thiếu gia công tử quần áo lụa là. Hôn nay sợ tiểu tổ tông của mình cũng là như vậy cho nên mới ra lệnh bỏ tất cả những thứ đó ra khỏi đồ vật chuẩn bị cho Lăng Thiên "trảo chu", tránh cho mình trở thành trò cười của các vị đồng liêu. Ngay cả những túi hương của lão phu nhân, con dâu và thị nữ cũng phải bỏ xuống. Lăng lão công gia suy nghĩ chu đáo như vậy không cho phép mình phạm phải sai lầm nào.

Thiên tính vạn tính lại quên đi nữ nhi đang là quý phi ở trong hoàng cung. Hôm nay túi hương bên người của Lăng Nhiên có thể nói là túi hương duy nhất trong cả Lăng Phủ hôm nay. Sự tình lại có thể tình cờ như vậy.

Bọn quan viên đang nhìn không khỏi bị hóa đá tại chổ. Tiếp theo là không kiềm chế được mở miệng cười to. Ngay cả trong lòng Hoàng Đế đang rất không thoải mái chuyện của Hoàng Hậu cũng phải mỉm cười. Nhìn vẻ mặt rất đặc sắc của Lăng Chiến đang đổi tới đổi lui, mọi người đều không nhìn được cười, có lẽ là thông minh lạ bị thông minh phản.

Văn võ bá quan đến lăng phủ đều phát hiện ra tất cả những nữ tính trong Lăng phủ đều không có túi hương tồn tại trên người. Một người hai người còn nói là trùng hợp nhưng tất cả đều không có cũng đã nói rõ vấn đề. Mặc dùđều thầm mắng hành vi dối trá của lão bất tử này nhưng mà ai có lá gan đứng ra nói đây chứ.

Nếu Lăng gia đem túi hương bỏ lên mâm thì cho dù Lăng Thiên bắt được mọi người cũng chỉ trêu nghẹo một chút mà thôi. Nhưng vấn đề là ngay cả hơn một ngàn người trong Lăng Phủ rộng lớn hiện tại lại không có vật này. Lăng Thiên bắt được có thể nói là điều ngoài ý muốn của mọi người. Nhưng lại là bắt được nó đang được đeo trên người quý phi. Nhìn gương mặt tiểu gia hỏa kia cho dù là chết cũng phải lấy khiến mọi người lại càng cười lớn tiếng hơn nữa.

Vẻ mặt Sở Đình Nhi đỏ bừng, muốn đem túi hương đang nằm trong tay con mình lấy xuống, nhưng cánh tay nhỏ bé của Lăng Thiên nắm rất chât, Sở Đình Nhi không thể nào đoạt lại được. Lăng Khiếu nhìn thê tử mình với con đang tranh đoạt túi hương không khỏi vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Tuy nói "trảo chu" của tiểu hài tử có thành tựu gì trong tương lại không chính xác lắm. Nhưng mà có không ít người tin tưởng vào điều này. Nhất là một vài quan viên có hài tử "trảo chu" từng bị cha con Lăng Chiến cười giễu cợt lại càng vui sướng hơn! Trên mặt tươi cười sáng lạn vô cùng.

Lăng Chiến lão gia tức thở dài một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào Quý Phi Lăng Nhiên, mồm mép run run một hồi lâu nhưng vẫn không thể nói được điều gì. Hắn dậm chân một phát đi ra ngoài. Xem ra lão gia này chịu đã kích thật sâu, phỏng chừng đại thịnh yến sau đó cũng không có mặt. Lăng Khiếu âm thầm kêu khổ trong lòng: Lão gia tử không ra mặt thì chẳng phải mình trở thành người thừa nhận tất cả sao? Lăng Khiếu nhịn không được mặt mày xám xịt xuống.

Hoàng Đế Long Tường khẽ ho một tiếng, vất vả nhìn tười nghiêm túc nói: "Lúc này cũng không còn sớm nữa. Trẫm có vài điều muốn nói" Hoàng Đế đã đến đây thì nói vài lời cũng là điều không tránh khỏi. Các quan viên đều lên tiếng, phấn khởi cùng.

Lăng Nhiên nhìn thấy tất cả những điều này, biết rằng mình đã ôm họa rồi. Nghĩ đến gương mặt phụ thân khi rời khỏi đen như đáy nồi khiến nàng không yên lòng chút nào. Vốn muốn tránh né phụ thân vội vàng hồi cung nhưng mà Lăng Thiên lại đứng bên cạnh người nàng, bàn tay nắm túi hương không buông tha. Trong khoảng thời gian ngắn không biết làm gì hơn là thuân thế đem tiểu Lăng Thiên ôm vào lòng. Vẻ mặt cười khổ vô cùng, trong lòng than thở: "Tiểu hài tử à tiểu hài tử. Ngươi làm khổ cô cô rồi".

Trên tiệc rượu, Lăng Thiên ngồi bên cạnhHoàng Đế Long Tương. Ngồi trên vị trí cao nhất cứ như là bị châm đâm, chỉ hận khong thể hóa thành trận gió biến mất.

Chúng quan đến đây chúc mừng đều cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào. Không chỉ có nhìn thấy hai vị lão gia tử đấu võ mồm, lại được nhìn thấy Hoàng Hậu biểu diễn. Cuối cùng lại càng vui vẻ hơn, Lăng lão gia tử luôn luôn nhìn tiểu hài tử nhà khác bắt được túi thơm giễu cợt rốt cục cũng gieo gió gặt bảo, chất tử của mình lại bắt phải túi hương, hơn nữa lại là một cái duy nhất.

Tâm tình khoái trá vô cùng, chúng quan đều tươi cười đầy mặt, nói chuyện rất hứng thú. Mọi người trong đại sảnh đều nâng cốc rượu lên cạn. Sau đó những thành viên võ tướng bất chấp việc Hoàng Thượng cùng Quý Phi ở đây hét năm uống sáu liên tục, thoải mái vô cùng. Về phần Lăng Thiên tạo thành tràng diện như vậy sớm đã được mẫu thân Sở Đình Nhi kéo về trong phòng giáo huấn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Rượu được tam tuần, trong lòng Lăng Nhiên dần dần an ổn trở lại, miễn cưỡng ăn vài miếng. Nhìn thấy Hoàng Thượng Long Tường ăn cũng được rồi nên Lăng Nhiên không có tâm tình ăn uống liền đòi Hoàng Thượng hồi cung. Long Tường đối với vị quý phi này sủng ái vô cùng. Lúc này lại biết được trong lòng nàng đang lo lắng điều gì nên đáp ứng lập tức.

Còn chưa ở miệng cáo từ thì trong phòng đã đi ra một tiểu nha hoàn mi thanh mục tú đến quỳ xuống hai chân nói: "Lão phu nhân nói thời gian dài không gặp Quý phi nương nương nên trong lòng rất nhớ. Mong Hoàng thượng ân chuẩn cho Quý phi nương nương có thể ở lại trong phủ vài ngày".

Lăng Nhiên kinh hãi vô cùng, khuôn mặt xinh xắn không khỏi trầm xuống, khóc không ra nước mắt. Long Tường cũng không khỏi cười khổ, lực bất tòng tâm nói: "Nếu lão phu nhân đã yêu cầu thì tiểu Nhiên ở lại đây vài hôm đi. Ngày khác trẫm sẽ phái người đến đưa nàng hồi cung" Nói xong liền quay đầu lại nhìn Lăng Khiếu đang uống rượu đỏ cả mặt cả cổ nói: "Lăng Khiếu, Quý phi sẽ ở tạm trong phủ vài ngày. Trẫm sẽ hồi cung trước. Tâm tình Lăng bá phụ không được tốt lắm nên ngươi thay trẫm cáo biệt" Nói xong liền cười lớn đi ra ngoài.

Nhìn thân ảnh hoàng thượng dần xa, tâm tình Lăng Nhiên ảm đạm vô cùng. Không thể làm gì khác hơn là đi theo sau nha hoàn đến báo tin đi vào bên trong.

Không bao lâu sau thì một tiếng rống giận lôi đình truyền ra. Mọi người trong đại sảnh đều nhìn lẫn nhau, nhịn không được nụ cười.

Tác giả phong lăng thiên hạ

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên