Lăng Độ Vũ

Chương 14: Thượng đế chi mê

Bè gỗ nằm trên sông nơi giao tiếp dọc ngang của con sông, đây là nơi hội tụ các nhánh sông của sông Cương Quả, tựa như Bát Trận Đồ.

Lăng Độ Vũ dừng bè gỗ lại. Lúc này đã ly khai khỏi chỗ bị người A Nhĩ Ma tập kích ít nhất cũng phải ba mươi dặm.

Ngải Dung Tiên Nói: “Tại sao lại dừng lại?” Lúc này trước khi trời tối hẳn còn hơn ba tiếng, phải nhân lúc còn sáng đi thêm một đoạn đường nữa. Lăng Độ Vũ nhìn kim chỉ nam rồi cười khổ nói: “Chúng ta đã lạc đường rồi”.

Ngải Dung Tiên ngạc nhiên.

Lăng Độ Vũ nói thêm: “Kim chỉ nam hình như bị một loại lực lượng tác động, mất đi hiệu quả, chúng ta chỉ có thể qua đêm nay ở quanh đây, em cũng phải cần nghỉ ngơi rồi”.

Ngải Dung Tiên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, em vẫn cảm thấy tay chân hình như vô lực, vẫn có cảm giác hoa mắt chóng mặt”.

Bọn họ lập trại ở khu rừng ven bờ, đốt lửa trại.

Ngải Dung Tiên vùi mặt vào lòng Lăng Độ Vũ, sùi sụt nói: “Em thấy trong mắt ngài có sợi đỏ”.

Lăng Độ Vũ vỗ nhẹ vào lưng nàng, không nói gì, mặc dù anh có mạnh mẽ như người sắt cũng cảm thấy mệt mỏi.

Ngải Dung Tiên nhẹ nhàng nói: “Ngài vẫn còn nhớ ngày mà ngài hỏi em tại sao lại rời khỏi quân đội, lúc đó em vẫn chưa trả lời ngài... kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, đó là lần đầu tiên khi đánh trận em đã sợ đến ngất đi, trở thành chuyện cười của mọi người. Em muốn cùng ngài mạo hiểm là muốn chứng minh cho bản thân thấy, Em -

Ngải Dung Tiên không phải là người vô dụng như vậy. Hơn nữa em muốn ở bên ngài cho dù đó chỉ là sự ngắn ngủi tạm thời...”.

Lăng Độ Vũ đột nhiên minh bạch, chẳng trách ngày hôm đó khi xuất phát, lúc phân phối súng cho nàng, thần tình của nàng có nét cổ quái. Lăng Độ Vũ nhìn kỹ khuôn mặt đẹp của nàng, thì thấy nàng đã ngủ rồi. Lăng Độ Vũ đặt nàng nằm thẳng ở trong trại, lại đắp lên người nàng tấm chăn mỏng, nhìn mỹ nhân nằm ngủ, nhịn không được hôn nhẹ lên môi nàng một lúc. Nhấc khẩu súng trường lên, đi ra khỏi trại rồi bắt đầu đả tọa.

Rất nhanh anh tiến vào cảnh giới trống rỗng, không bị quấy nhiễu. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một loại cảm giác kỳ dị xuất hiện, bao trùm lấy anh.

Anh lại tiếp xúc với cảm giác rộng lớn tựa đại dương của sinh mệnh như hôm đả tọa ở trong máy bay, thế nhưng lần này còn mạnh mẽ hơn gấp mười lần, trăm lần.

Anh đã có kinh nghiệm, tập trung toàn bộ tinh thần để cảm nhận một luồng lực như đại dương của sinh mệnh. Sinh mệnh đến từ bốn phía của rừng cây, đến từ mỗi một ngọn cỏ, mỗi một đóa hoa. Tất cả sinh mệnh đó đều như có linh tính truyền cho anh một loại tin tức rất khó có thể hiểu được.

Thế giới của chúng với anh không giống nhau, so với linh giác của con người càng mênh mông sâu thẳm hơn. Anh cảm nhận được tinh thể trong hư không, linh giác trong không trung cứ trải dài ra vô tận, hòa hợp với đại dương của sinh mệnh, trở thành một giọt nước trong đó đồng thời có thể cảm nhận được từng biến động nhỏ của hải dương trong sự vô biên hắc ám, một loại lực lượng to lớn của sinh mệnh, tại mọi chỗ đang từ từ bốc lên giống như đang nuốt chửng lấy anh.

Lăng Độ Vũ tâm thần chấn động, mở nhanh và to hai mắt. Rừng cây lay động bốn bề, cái lực lượng của sinh mệnh đó không mất đi, dường như ở gần đấy đợi chờ anh, kêu gọi anh.

Loại việc quái dị như thế này đây là lần đầu tiên Lăng Độ Vũ gặp phải. Chẳng nhẽ việc thổ dân Châu Phi sùng bái thần của rừng cây là thật sự tồn tại, hiện tại nó đang nhìn anh, gọi anh đi về phía trước? Kim chỉ nam mất tác dụng cũng là do nó gây ra?

Anh nhớ lại người huynh đệ Tỉ Cách Mễ - Huyết Ấn vu trưởng đã từng cùng anh đề cập đến tôn giáo của bọn họ, nói: “Rừng cây không phải do ai kiến tạo ra mà là nó tự đi đến đây”.

Trong rừng có hai vị thần lớn thiện và ác: Bối Phí Cơ và La Đề. Thiện thần Bối Phí Cơ trong rừng dạy người Tỉ Cách Mễ nhận biết đường đi, cho nên khi người Tỉ Cách Mễ đi vào rừng sâu ác thần La Đề sẽ ly khai bọn họ. Thế nhưng nếu như người Tỉ Cách Mễ tùy tiện làm càn, Bối Phí Cơ sẽ nổi cơn lôi đình, ác thần La Đề sẽ thị uy tác ác. Đó là khi mà người Tỉ Cách Mễ tự ý phá hoại rừng cây, tàn hại dã thú mà quên rằng bản thân họ không phải là chủ của rừng sâu, chỉ là thân phận của người khách mà thôi.

Lăng Độ Vũ đứng thừ người nghĩ, chỉ là không biết cái cái linh giác của sinh mệnh này là thiện thần Bối Phí Cơ hay là ác thần La Đề. Một mùi hương hoa nồng ập vào mũi.

Lăng Độ Vũ như bị thôi miên đứng lên, đi vào rừng sâu, tìm nguồn gốc của mùi hương.

Cái loại sức mạnh của sinh mệnh đó không ngừng công kích linh giác của anh, vượt qua bất kỳ một loại ngôn ngữ và kinh nghiệm nào.

Một niềm vui mạnh mẽ vọt lên trong tim.

Lăng Độ Vũ mang tâm tình của kẻ tiến về phía “Thánh”, hướng về nơi xuất phát của mùi hương.

Tất cả thực vật trong rừng không gió mà tự lay động, giống như linh thể của sinh mệnh, cổ vũ hân hoan.

Lăng Độ Vũ đi xuyên qua hàng cây rừng, giữa rừng đột nhiên hiện ra một khoảng đất trống, mọc đầy màu tím hồng. Loại cỏ cao đến đầu gối, giữa đám cỏ tím hồng, một đóa hoa trắng to đang từ từ nhô cao.

Bông hoa nở ra ba cánh, trừ thân cây ra không có một lá cây nào.

Hương hoa càng nồng.

Lăng Độ Vũ có cảm giác của Túy Trám Đồ

Mọi thứ nhìn vào thật là không chân thật, giống như sự vật trong chuyện cổ tích phát sinh trong thế giới hiện thực.

Cùng lúc với thân hoa trắng trong suốt như tuyết mọc dài đến sáu thước cao, thân cây cũng nghiêng về phía Lăng Độ Vũ, hướng về phía anh cung kính hoan nghênh.

Một loạt âm thanh “phách phách phá phá” từ trung tâm của cây hoa trắng vang lên, trong lúc Lăng Độ Vũ mở to đôi mắt nhìn, khó mà tin được từ đó mọc ra một quả màu đỏ tươi, hoa cả mắt người.

Quả đỏ đó lại nổ ra, chảy ra một loại dịch đỏ đến phát sáng, từng giọt, từng giọt một chảy xuống mặt đất.

Chất dịch đó chỉ một lát là chảy hết, quả đỏ rơi xuống, hoa trắng thu nhỏ lại như một nắm tay, từ từ thấp lại, thân cây chầm chậm thu lại vào lòng đất, không còn thấy gì nữa.

Lá cây ngừng lay động.

Rừng sâu hồi phục vẻ bình lặng, sức mạnh của sinh mệnh đó biến mất, mọi thứ đều hồi phục về vẻ bình thường và “hiện thực”.

Âm thanh của Ngải Dung Tiên từ phía sau truyền đến: “Ngài đang làm gì vậy?”

Nàng đã bỏ qua kỳ cảnh của đại tự nhiên.

Lăng Độ Vũ quay đầu lại, Ngải Dung Tiên thần sắc hoảng loạn, đi lại phía anh.

Nàng đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Đây là loại cỏ gì? Mầu sắc thật là kỳ quái”. vừa nói vừa cúi người xuống sờ vào đám cỏ.

Lăng Độ Vũ kéo nàng lên, kinh hãi nói: “Đừng có động vào, có kịch độc”.

Ngải Dung Tiên sợ hãi rút nhanh tay về, không nhịn được tò mò quan sát kỹ, hoảng nhiên nói: “ A! Hai bên lá cây mọc đầy gai, nhất định là chất dịch độc ở đó, đây là cỏ gì, tại sao em chưa từng nghe nói qua vậy? Ái! Nhìn xem, chúng đang khô héo”.

Đám cỏ tím hồng đang dần dần héo úa chuyển sắc vàng, đám cỏ lớn tuyệt đẹp trong phút chốc đã mất đi sinh mệnh và màu sắc.

Lăng Độ Vũ thần tình chấn động nói: “Huyết Ấn nói không sai, đám cỏ hồng này là hộ vệ của “Thượng Đế Chi Môi”, khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức héo tàn ngay.

Ngải Dung Tiên tò mò hỏi: “Hộ vệ cái gì? Thượng Đế Chi Môi là cái gì? Huyết Ấn là ai?”.

Lăng Độ Vũ đáp không hết được vấn đề của nàng, nói: “Hãy về trại trước đã, được không?”.

Ngải Dung Tiên cáu giận nói: “Không! Ngài hãy trả lời vấn đề của em trước đã”.

Lăng Độ Vũ không biết làm sao hơn đáp: “Huyết Ấn là một người bạn Tỉ Cách Mễ của tôi. Thượng Đế Chi Môi là một loại thực vật”. Rồi chỉ vào nơi đất mà Thượng Đế Chi Môi đã biến mất: “Những nơi mà nó mọc đều có một vùng cỏ mang kịch độc để làm hộ vệ cho nó”.

Ngải Dung Tiên vừa thích thú vừa thất vọng nói: “Thật là đáng tiếc! Em đến chậm một bước, em cũng ngửi thấy mùi hương hoa, đến sớm một chút thì tốt rồi”.

Ngừng một chút lại hỏi: “Cái tên Thượng Đế Chi Môi tại sao lại kỳ quái như vậy?”.

Lăng Độ Vũ nói: “Nó sinh ra quả màu đỏ, có thể làm cho con người lên thiên đường, gặp mặt thượng đế, bởi vì chỉ cần uống một giọt chất dịch của quả, cho dù con người và súc vật có mạnh mẽ như thế nào cũng lập tức hôn mê cho đến lúc chết, cho nên sau khi chết có được lên thiên đàng gặp thượng đế không thì chỉ có trời biết. Hơn nữa quá trình chết rất là thong thả chậm chạp, đều là thời gian hơn mười ngày, tim mới ngừng đập, kỷ lục cao nhất là bốn mươi tám ngày, cho nên cũng không có ai dám thử dùng. Cho đến loại cỏ độc kia càng kinh người hơn, chất độc đó còn hơn cả độc rắn, người nào bị dính vào sẽ chết ngay lập tức”.

Ngải Dung Tiên nói: “Nếu tất cả đều là kịch độc, tại sao lại còn đi thử?”.

Lăng Độ Vũ kéo bàn tay ngọc của Ngải Dung Tiên tiến về hướng trại vừa nói: “Đó là liên quan đến một truyền thuyết cổ xưa, hơn ba nghìn năm về trước có một vị vu sư được gọi là sứ giả của mặt trời, sau khi đã phục dùng Thượng Đế Chi Môi đã gặp được chân Thần kiến tạo ra trời đất, trước mặt của người trong tộc vào lúc ban ngày mà bay lên, trở thành thiện thần Bối Phí Cơ của người Tỉ Cách Mễ. Về sau đó không ngừng có người phục dùng chất dịch của Thượng Đế Chi Môi, tiếc rằng đều ôm hận mà chết, chỉ có một trường hợp ngoại lệ”.

Lúc này hai người đã về bên đống lửa trại rồi ngồi xuống.

Ngải Dung Tiên vội vàng hỏi tiếp: “Ngài nói tiếp cho em nghe”.

Lăng Độ Vũ nói: “Bốn năm trước khi đang làm việc trong rừng sâu với một chính phủ du kích, trong một lần kỳ duyên xảo hợp tôi đã cứu được một nhân vật vĩ đại của người Tỉ Cách Mễ - Huyết Ấn vu trưởng, cả hai kết thành sinh tử chi giao, anh ấy đã nói cho tôi mọi điều liên quan đến Thượng Đế Chi Môi”.

Cành cây trong đống lửa bị đốt cháy phát ra tiếng lách tách, dần dần đuổi đi vẻ tối tăm, ánh sáng màu hồng làm cho không gian xung quanh nhuộm một màu hồng máu, cảnh sắc thật là quỷ dị.

Quá khứ như dần hiện ra trên khuôn mặt của Lăng Độ Vũ, anh tiếp tục nói:

“Thượng Đế Chi Môi rất là khó gặp được, rất nhiều người Tỉ Cách Mễ cả đời sống ở trong rừng mà vẫn chưa gặp bao giờ”.

Ngải Dung Tiên than nhỏ nói: “Ngài thật là may mắn”. Lăng Độ Vũ gật đầu đồng ý nói: “Đại khái hơn tám mươi năm về trước có một người Tỉ Cách Mễ sau khi nghiên cứu lịch sử tại trường đại học Ngưu Đốn ở Anh Quốc trở về bộ tộc, hùng tâm bừng bừng, muốn tổ chức lại bộ tộc, thành lập xã hội hiện đại hóa làm cho người trong tộc càng có cuộc sống tốt đẹp hơn. Có thể tưởng tưởng lúc đó người và bộ tộc không hòa hợp thế nào, do đó người linh cơ nhất động, muốn người trong tộc phục tùng dưới sự lãnh đạo của người thì trước tiên phải trở thành vu vương của họ. Người này thiên tư trác tuyệt, thông qua nhiều cuộc khảo nghiệm gian khổ để trở thành vu trưởng. Đó là một trong bốn người được xưng tụng là tứ đại vu vương vĩ đại nhất của Châu Phi - Hồng Thụ vu thần. Sau khi nắm giữ được lực lượng vu thuật của người Tỉ Cách Mễ, ý nghĩ của người lại biến hóa và chuyển ngược một trăm tám mươi độ. Người lại cho rằng bộ tộc của người không cần cuộc sống hiện đại hóa, người cảm nhận được truyền thống sinh hoạt nguyên thủy của người Tỉ Cách Mễ mới thật sự là sống trong lòng của tự nhiên, càng tiếp cận hơn với cảnh giới chân thiện mỹ. Đó là một người đại trí đại tuệ, người đã đem cảnh giới của vu thuật tiến sâu vào sự tu luyện của tâm linh, tìm tòi ý nghĩa thực sự của sinh mệnh, hai mươi năm trước, cũng là lúc người tám mươi hai tuổi, người đã phục dùng chất dịch của Thượng Đế Chi Môi”.

Ngải Dung Tiên: “Rồi như thế nào?”.

Lăng Độ Vũ nhắm hai mắt lại, trên mặt xuất hiện thần tình như trước, thong thả nói: “Người và tất cả những người dùng Thượng Đế Chi Môi giống nhau, toàn thân mất cảm giác, tiến vào trạng thái hôn mê, người trong bộ tộc đặt người lên một đài tế, bốn bề đặt đầy hoa tươi, mỗi đêm đều nhảy múa một cách bi ai quanh người. Cho đến đêm ngày thứ ba, khi mà mọi người đều cho rằng người không thể thoát khỏi cái chết thì người bỗng đứng dậy, hai mắt phát ra thần quang nhiếp người, đi vào một cấm địa mà từ trước đến nay không có người Tỉ Cách Mễ nào dám đặt chân vào - Hắc Yêu Lâm - cũng là mục đích của chúng ta lần này”.

Ngải Dung Tiên không nhịn nổi “A!” lên một tiếng thất thanh.

Lăng Độ Vũ đột nhiên nghiêm túc nói: “Khi đó Huyết Ấn mới mười sáu tuổi, vẫn chưa trở thành vu trưởng, tận mắt chứng kiến mọi việc phát sinh, khi đó mọi người trong Tộc đều sợ đến quỳ xuống đất, không ai dám ngăn cản Hồng Thụ tiến vào khu vực cấm địa đáng sợ đó. Bảy ngày sau Hồng Thụ lại đi trở lại. Bắt đầu từ hôm đó, người không ngừng tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng lại có được một lực lượng kỳ dị, đó là có thể

biết được sự vật phát sinh cách ngàn dặm, sau đó cho người trong tộc những chỉ dẫn.

Người không bao giờ nói cho người trong tộc bất kỳ việc gì xảy ra sau khi người uống Thượng Đế Chi Môi, mỗi khi có ai hỏi người, người đều nói: Không cần biết chân tướng, điều đó làm cho con người không có đêm nào ngủ ngon. lại nói: Người đang đợi một người, chỉ cần người đó đến, thì người sẽ ly khai thế giới này, đến một nơi rất là xa xăm.

Tiếp đó lại sống trong bộ tộc thêm ba năm, sau đó người ly khai bộ tộc sống trong một sơn động trên ngọn núi được gọi là Nơi mặt trời lặn bên cạnh Hắc Yêu Lâm. Nếu như có người Tỉ Cách Mễ tìm người thì đánh vào một cái trống da để bên cửa động đợi người tiếp kiến. Thế nhưng hơn mười năm nay người chỉ xuất hiện có ba lần, mỗi một lần đều như sắp có việc lớn phát sinh, gần như người có thể đoán biết được quá khứ vị lai. Huyết Ấn nói cho tôi biết những điều này thì Hồng Thụ đã chín sáu tuổi, không biết hiện tại người còn không”.

Ngải Dung Tiên kinh ngạc gần như không khép miệng lại được, trong khu rừng hoang dã này, rất nhiều sự việc kỳ lạ mà xã hội văn minh không thể tưởng tượng được bây giờ không ngừng xảy ra.

Ngải Dung Tiên lại muốn hỏi, đột nhiên phát hiện Lăng Độ Vũ thần tình quái dị, nàng vẫn chưa kịp nói ra lời, Lăng Độ Vũ cả người bật lên nhảy vào trong trại tiếp đó lại nhanh như gió nhảy ra, trên tay là tấm chăn mỏng phủ lên đống lửa, tất cả lại chìm vào không gian đen tối.

Ngải Dung Tiên đang định lên tiếng, Lăng Độ Vũ thấp giọng nói: “Nghe!”.

Ngải Dung Tiên nghiêng tai nghe ngóng, phía xa khu rừng là tiếng quay của máy móc vang đến.

Máy bay trực thăng.

Âm thanh trên không lúc xa lúc gần, quay liệng một hồi mới dần dần bay xa.

Lăng Độ Vũ nhấc tấm chăn mỏng lên, một mùi khét ập vào mũi nàng, đống lửa trở thành một đống than nóng hồng.

Lăng Độ Vũ lấy một chậu nước lại, dập tắt than lửa. Hai người ẩn mình vào trong trại, tâm sự nặng nề.

Ngải Dung Tiên thấp giọng hỏi: “Bọn chúng đã phát hiện ra ta?”.

Lăng Độ Vũ đáp: “Chắc là đã phát hiện ra, bằng không tại sao lại bay liệng trên không trung lâu vậy, rõ ràng là chúng thông báo cho cấp trên, quyết định bước hành động tiếp theo và xác định mục tiêu. Chúng ta đang ở trong tình trạng nguy hiểm cực độ, kẻ địch có thể từ trên không xuống bất cứ lúc nào”. Ngải Dung Tiên run giọng nói: “Vậy phải làm thế nào?”.

Lăng Độ Vũ nói: “Biện pháp duy nhất là phải lập tức tháo chạy”.

Ngải Dung Tiên bổ vào lòng Lăng Độ Vũ sợ hãi nói: “Em sợ lắm!” Lần trước chạy trốn lúc đêm tối bị muỗi độc thích làm cho nàng do dự run sợ.

Bỗng nhiên không trung vang lên hai tiếng sấm tiếp đó gió thổi cây rừng, mưa rơi kêu “la la”.

Lăng Độ Vũ vui mừng nói: “Thật là trời giúp ta, chúng ta không cần đi, không có ai có thể trong thời tiết này nhảy dù được”.

Ngải Dung Tiên nghe bảo không phải nhân lúc trời tối chạy trốn toàn thân nhẹ ra, thở một hơi dài sung sướng.

Tiếng sấm ù ù, mưa lớn thị uy.

Lăng Độ Vũ lôi máy tính ra, trên màn hình tinh thể lỏng hiện ra một bức bản đồ các con sông của Châu Phi.

Ngải Dung Tiên kinh ngạc nói: “Đây không phải là con sông Cương Quả sao? Tại sao ngài lại có tư liệu một cách tường tận như vậy?”.

Lăng Độ Vũ đáp: “Tổ chức Kháng Bạo Liên Minh của chúng tôi tập trung các tinh anh của mọi phương diện, hy vọng có thể kiến lập một thế giới dân chủ hòa bình lý tưởng. Trong đó có một vị tiến sĩ phiêu bạt, vị đó đã dùng thời gian ba mươi năm, tiến hành thăm dò, tìm tòi các vùng đất của Châu Phi, tư liệu trên máy là do vị đó cung cấp”.

Sau đó chỉ vào một nhánh sông uốn khúc trong bản đồ trên màn hình nói: “Ngày mai chúng ta thuận theo con sông này khoảng hơn mười dặm, sẽ gặp một nhánh sông lớn hơn hội hợp, tiếp đó lại đi thêm ba mươi dặm về phía Đông Bắc thì sẽ đến được bên ngoài Hắc Yêu Lâm, lúc đó sẽ bỏ bè gỗ tiến vào đất liền”.

Ngải Dung Tiên nghe rồi ngáp dài.

Nàng muốn đi ngủ rồi.

Mưa lớn trước khi trời sáng thì tạnh.

Lăng Độ Vũ và Ngải Dung Tiên đợi đến mười giờ sáng, để cho dòng nước dần dần hòa hoãn mới lên bè gỗ, thuận theo dòng nước mà đi, tiếp tục tiến sâu vào trung tâm khu rừng nguyên thủy rộng lớn này, nơi địa thế thấp nhất - Hắc Yêu Lâm - khu cấm địa của người Tỉ Cách Mễ.

Mưa lớn làm cho nước sông chảy xiết hơn so với mọi ngày, bè gỗ rất nhanh thì hoàn thành mười dặm thủy trình, sau trưa thì có thể tiến vào con sông mục tiêu của Lăng Độ Vũ.

Lăng Độ Vũ đặc biệt muốn Ngải Dung Tiên mang theo tất cả những thứ cần thiết trên người, bởi vì tung tích của họ đã bị phát hiện, kẻ địch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Chỉ còn lại bốn quả bạo vũ đạn, đối phó với thổ dân còn tạm được, nếu phải đối phó với với đội đặc công của thiếu tướng Mã Phi thì không khác bọ ngựa cản xe, cho nên nếu có tung tích của kẻ địch, thì biện pháp đào sinh duy nhất của bọn họ là dựa vào kiến thức về rừng sâu của anh.

Bọn họ chuẩn bị bỏ bè gỗ để lên bờ bất cứ lúc nào.

Dòng sông này rộng hẹp gần như nhau, nơi rộng nhất cũng phải hơn mười yard, nơi hẹp thì cũng đến bảy, tám yard, lòng sông sâu rộng.

Lăng, Ngải hai người ngồi một đầu, một cuối trên bè gỗ, chỉ khi nào bè gỗ nghiêng sang một bên mới vận dụng cây sào, điều chỉnh hướng đi.

Lăng Độ Vũ tập trung hết tinh thần, bởi vì ở đây là nơi giao tiếp của mấy nhánh sông, trong đó theo tin tức cho biết có một nhánh sông trực tiếp thông đến một thác nước lớn, nếu sai lầm đi vào thì phải trả giá bằng mạng sống, bảo anh làm sao không cẩn thận được.

Trong khu rừng bắt đầu xuất hiện sự sống, bên bờ có một bầy thú đang uống nước, tắm rửa.

Bè gỗ làm kinh động một bầy chim.

Tâm tình hai người sáng ra, địa điểm đến càng lúc càng gần.

Trong thời khắc đẹp đẽ này, Lăng Độ Vũ lộ ra dáng vẻ nghe ngóng, tiếp đó biến sắc.

Ngải Dung Tiên cũng nghe thấy tiếng động cơ cano từ phía sau truyền đến, thanh âm mạnh mẽ tăng lên với tốc độ lớn đang đến gần.

Phía sau vang lên tiếng súng máy gấp gáp.

Bốn phía xung quanh bè gỗ bắn lên vô số cột nước, bọt nước văng lên xung quanh làm cho người ta không thể thấy gì cả.

Hỏa lực của kẻ địch mạnh hơn bản thân gấp trăm lần, đợt bắn này tuyệt đối mang tinh chất cảnh cáo, bằng không toàn thân hai người đã đầy lỗ đạn.

Một cỗ cano kiểu mới xuất hiện phía sau bè gỗ ba mươi yard.

Phía đầu cano đứng đầy hơn hai mươi binh sĩ da trắng mặc võ trang. Cano chia làm ba tầng, tầng trên cùng là một rada loại lớn không ngừng chuyển động, còn có một khẩu pháo bắn lựu đạn, loại vũ khí này được gọi là “Bộ binh ban hỏa pháo”, nòng súng rộng bốn mươi milimet, không những có thể bắn thẳng mà còn có thể rót theo hình bán nguyệt để có thể tiêu diệt loại hình giáp nhẹ, tốc độ bắn cực nhanh. Có thể phóng xạ

“sát thương phá giáp đạn”, “sát thương phá phiến đạn”, “yên vụ đạn”, “thôi lệ độc khí đạn” và các loại lựu đạn khác, xạ trình đạt tới năm trăm mét. Chỉ cần điều này, Lăng Ngải hai người ngoài việc giơ tay đầu hàng thì không còn biện pháp nào khác.

Hơn nữa phía địch hơn hai mươi người, mỗi người trên tay cầm đều là loại súng máy trung phong hiện đại nhất, càng tức hơn là trên mặt bọn chúng đều mang mặt nạ chống độc chính là để đối phó với pháp bảo của bọn họ - bạo vụ đạn. Kẻ địch đến một cách có chuẩn bị.

Thắng bại không cần nói cũng biết.

Bây giờ có thể lợi dụng được đó chính là kẻ địch không phải muốn họ chết mà là muốn bắt sống họ.

Còn nữa, đó chính là kiến thức của anh - Lăng Độ Vũ đối với con sông.

Giọng nói bằng tiếng Anh của một người đàn ông từ máy tăng âm truyền lại: “Lăng tiên sinh, tôi là Liên Nã thượng giáo, các người đã không còn cơ hội rồi, nhanh chóng vứt vũ khí trên tay xuống bằng giết không tha”.

Lăng Độ Vũ nằm phục xuống bè gỗ, hướng khuôn mặt tuyệt vọng về phía Ngải Dung Tiên nói: “Chúng ta đã không kịp đeo mặt nạ chống độc, tôi đạp chân thì em phát động Bạo Vụ đạn, ném về phía sau bè gỗ, nhớ kỹ, ngừng hô hấp ném về phía sau”.

Liên Nã thượng giáo giận dữ quát: “Tôi cho các người thời gian ba giây, một, hai...”.

Lăng Độ Vũ giơ súng lên cao quá đầu từ từ đứng dậy.

Liên Nã thượng giáo cười dữ tợn, trong lòng cảm thấy khoái trá, hắn để cho Lăng Độ Vũ chạy thoát, mấy ngày gần đây thấy tức giận vô cùng, lúc này trong lòng đang tính làm sao trừng trị đối phương.

Liên Nã thượng giáo quát lớn: “Vứt vũ khí xuống dưới sông!”.

Lăng Độ Vũ rung tay một cái, người bạn trung thực đã mấy ngày nay không rời thân của anh vang lên một tiếng chìm vào lòng sông.

Vẫn chưa đủ, Liên Nã thượng giáo nói: “Còn khẩu súng của cô gái nữa”.

Dưới kính viễn vọng của kẻ địch, hai người có cử chỉ gì đều bị lộ, đừng mong có thể qua mặt được chúng.

Lăng Độ Vũ chầm chậm tiến về phía Ngải Dung Tiên, anh không dám có bất kỳ hành động gấp gáp nào sợ rằng có thể gây hiểu lầm từ phía hơn hai mươi nòng súng trường tự động đang ngắm chuẩn về phía anh.

Lăng Độ Vũ cầm lấy miệng súng của Ngải Dung Tiên vung tay một cái ném xuống dòng sông.

Không có hai vũ khí này, càng giống như khỏa thân ngoài trời băng tuyết làm cho người ta phải khó chịu. Lúc này khoảng cách của bè gỗ và cano xa thêm một chút.

Không phải là cano giảm tốc độ mà là tốc độ thủy lưu tăng lên, bè gỗ hoàn toàn dựa vào sức của thủy lưu mà đi, lập tức theo đó mà tăng tốc, lúc này địch nhân đang tập trung toàn bộ lên hai người, vẫn chưa phát hiện ra sự biến hóa của thủy lưu.

Liên Nã thượng giáo lại càng đắc ý, âm hiểm nói: “Cởi hết quần áo ra, vị tiểu thư kia cũng vậy, ta không cho phép bất kỳ sợi vải nào lưu lại trên người các ngươi”. Chiêu này thật là thâm độc, một mặt có thể làm nhục hai người, mặt khác cũng làm cho địch thủ không có cơ hội phản kháng, Lăng Độ Vũ đã từng gây cho bọn hắn nhiều bất ngờ lớn rồi, hắn không muốn thêm lần nữa.

Lúc này bè gỗ đã đến một điểm phân chia của thủy lưu, hai đường thủy đạo một phải một trái ở phía trước bè gỗ ba mươi yard.

Ngải Dung Tiên nghe thấy mệnh lệnh phải cởi y phục, kẻ địch phía sau bè gỗ cười lớn làm nàng hoảng sợ nhìn về phía Lăng Độ Vũ chờ đợi, vừa vặn thấy anh giơ chân phải lên đang định đạp xuống.

Hai người bọn nàng hợp tác đã quen, nàng phát động Bạo Vụ đạn ném ra đằng sau.

Trong sát na khói đen bốc lên phía sau bè gỗ, che lấp cả không gian mặt sông.

Lăng Độ Vũ chống mạnh cây sào vào ven bờ, bè gỗ nghiêng sang một bên, chuyển vào bên góc cong của con sông bên trái.

Tiếng súng như cuồng phong bạo vũ vang lên, bay vèo trên đầu hai người, may mà bè gỗ đã chuyển vào khúc quanh tránh được hỏa lực của kẻ địch.

Cano tiến về con sông khác.

Thủy lưu càng mạnh, bè gỗ di chuyển với tốc độ cao.

Được một lúc Cano cách đó mấy trăm yard lại xuất hiện, địch nhân quay đầu lại truy đuổi, đang nhanh chóng tiếp cận họ.

Lăng Độ Vũ đang chuẩn bị Bạo Vụ đạn

Bùng một tiếng lớn, bên cạnh bè gỗ dội lên một cột nước cao hơn mười yard, hai thanh gỗ bên ngoài cùng biến thành những mảnh vụn, bè gỗ nghiêng chéo sáu mươi độ, thiếu chút nữa là lật ngược lại, cả đuôi bè chìm xuống.

Ngải Dung Tiên kinh hãi kêu lên một tiếng, lăn ra bên thành bè gỗ, Lăng Độ Vũ nhảy về phía trước, tóm chặt lấy y phục của nàng kéo mạnh lại.

Bè gỗ sau tình trạng nguy hiểm muôn phần đã hồi phục thăng bằng, tiếp tục tiến về phía trước, dây nilon trên bè gỗ bắt đầu lỏng ra, nước sông từ khe hở các thanh gỗ vọt lên.

Quả lựu đạn đầu tiên của địch nhân gần như đã lấy mạng bọn họ.

Lăng Độ Vũ ném ra quả Bạo Vụ đạn thứ hai, bằng không kẻ địch mà thấy rõ ràng thì chỉ cần súng máy trên tay cũng đủ làm cho bọn họ táng thân dưới sông.

Hà lưu lại đến một điểm giao nhau khác trên sông. Đó là điểm giao cắt của nhánh sông Cương Quả.

Một tấm bảng sắt to đập vào mắt họ, nằm trên bờ ngay giữa nơi giao nhau của con sông.

Trên đó vẽ một cái đầu lâu màu đỏ, có vài hàng chữ màu đỏ viết bằng nhiều loại ngôn ngữ: “Nguy hiểm, thác nước phía trước” ngoài ra còn một mũi tên lớn màu xanh, chỉ rõ con sông bên phải là an toàn, dưới cùng mới viết “Chính phủ địa phương lập”.

Hai người họ đi trên sông Cương Quả lâu như vậy lần đầu tiên mới thấy có người viết tiêu ký, có thể thấy điểm đen bất ngờ, chính phủ địa phương lập bia để cảnh cáo.

Lăng Độ Vũ cắn chặt răng, mặc cho bè gỗ tiến về phía con sông nguy hiểm bên trái, đồng thời bạo khai quả Bạo Vụ đạn thứ ba.

Anh không muốn kẻ địch nhìn thấy tiêu ký trên tấm biển cảnh cáo.

Khói mù che lấp cả điểm giao cắt. Thủy lưu nhanh như ngựa chạy. Tốc độ của bè gỗ so với cano cũng không kém.

Cano xuyên qua lớp khói mù, tăng tốc tiến về phía thác nước đuổi theo bè gỗ.

Bè gỗ nhanh chóng tiến vào phạm vi súng trường của bọn chúng. Liên Nã thượng giáo đã ra mệnh lệnh bắn thương tay chân bọn họ, không đến lúc bắt buộc thì hắn vẫn muốn bắt sống bọn họ, như vậy so với giết chết bọn họ càng thú vị hơn nhiều.

Lăng Độ Vũ nhảy về phía đuôi bè, lấy từ phía cuối bè túi hành lý, nhanh chóng lôi ra một cái dù, bằng thủ pháp nhanh nhất buộc chặt vào lưng, hét lên: “Ôm lấy tôi!”.

Ngải Dung Tiên ôm chặt lấy anh.

Quả Bạo Vụ đạn cuối cùng nổ ra. Bốn phía đều là khói đen giơ tay cũng không nhìn thấy gì cả.

Âm thành ầm ầm của thác nước từ phía trước truyền đến.

Tiếng súng trường vang lên, che lấp đi âm thanh của thác nước.

Thủy lưu chảy mạnh về phía ngoài, bè gỗ theo dòng nước chảy văng ra khoảng không bên ngoài thác nước, từ trên độ cao vài chục yard rơi xuống.

Lăng Độ Vũ toàn lực nhảy lên, đồng thời mở dù, từ từ rơi xuống.

Khói đen che lấp phần phía trên của thác nước, thác nước hoàn toàn biến mất trong khói đen.

“Oành bùng! Oành bùng!”.

Chiếc cano như một qua hỏa tiễn trên không, bắn ra khỏi bờ thác nước hơn ba mươi yard, chiếc cano rơi xuống đám loạn thạch phía dưới thác.

Bè gỗ lúc này mới rơi xuống chân thác, giống như một món đồ chơi vỡ tan ra, hóa thành một đống gỗ vụn tiếp tục chảy về phía dưới.

Từ phía cano vang lên tiếng kêu xé tim xé phổi điên cuồng hòa với tiếng kêu khóc, Liên Nã thượng giáo vẫn còn cầm máy tăng âm, cho nên tiếng tiếng kêu thảm trước khi chết của hắn vang lên to nhất.

Mọi thứ đều đã quá muộn.

Cano rơi xuống dòng nước, lập tức phát nổ, một luồng sáng trắng mạnh mẽ dọi vào mắt, tiếp đó là một loạt các vụ nổ, cano trong ngọn lửa biến thành những mảnh vụn văng lên cao.

Vụ nổ kịch liệt tạo lên không khí cấp lưu, thổi cho Lăng Ngải hai người và chiếc dù bay về phía khu rừng bên cạnh sông.

Hai người nhất tề rên rỉ, chịu đựng luồng khí lưu nóng ập vào người một cách thống khổ.