Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 54: Giúp Người Khó Khăn

- Ta cũng cho ngươi một cơ hội, lập tức rời đi.

Lúc nãy Trần Vũ mới chỉ dùng tám phần thực lực, hắn vẫn chưa sử dụng năng lực thực sự của mình.

Lý Bố như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, ha ha cười lớn, giọng cười không giấu nổi sát khí bên trong, rõ ràng Trần Vũ khiến hắn động chân hỏa.

- Xem ra người chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, quỳ xuống cho ta!

Tiếng cười còn quanh quẩn, Lý Bố đã lao đến, trên đường, kiếm quang lóe lên, không khí bị cắt mở, mang theo khí thế gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ chém xuống, thề phải nhìn thấy huyết mới thôi.

Trần Vũ vẫn đứng im không nhúc nhích. Nhìn giống như bị đao quang sắc bén làm cho ngây người.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Bố nhe răng cười, trong lòng đang nghĩ nên chém vào đứt một cánh tay trước hay một bên tai, hay là cả hai cùng làm?

- Hử, vẫn muốn phản kháng?

Lý Bố thấy Trần Vũ tay phải đặt lên chuôi kiếm, nhãn thần như có như không.

Boang...

Một khắc sau, một đường kiếm quang lăng không xuất thế, đâm ra với tốc độ không thể tưởng tượng, rồi lại thu hồi, nhập vỏ, đây chính là Bạt Kiếm thuật hắn đã luyện đến đại thành.

Lý Bố ngơ ngác đứng đó, cúi đầu nhìn, bụng trái không biết từ lúc nào xuất hiện một đường kiếm, cắt xuyên qua bụng, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.

- Không thể! Không thể! Ta hai tháng trước đã là Ngưng Khí Cảnh tầng thứ nhất, sao có thể bị giết chỉ trong tích tắc.

Lý Bố thần sắc dữ dằn, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ngoài mạnh trong yếu.

Trần Vũ thản nhiên nói:

- Hôm nay ta không giết các ngươi, nhưng nếu như còn đến gây chuyện, sau này sẽ không đơn giản như vậy đâu!

Lần đầu hắn đánh bại người khác, cảm giác của hắn lâng lâng khó tả, nhưng Trần Vũ không muốn dính vào quá nhiều phiền toái, nhấc chiếc túi da của mình lên quay lưng bỏ đi.

Hắn trở về hang động lúc trước thu lấy túi trữ vật của mình, sau đó ra ngoài U Minh Trấn.

...

U Minh Trấn - Linh Dược Hiên!

Chưởng quầy kinh ngạc nhìn đống tài liệu yêu thú trên quầy, không phải vì tài liệu có vấn đề, mà là người bán tài liệu thực sự quá kinh người.

Nếu như là một võ giả Ngưng Khí Cảnh kiếm được chừng ấy tài liệu yêu thú thì không có gì đáng ngạc nhiên, mấu chốt là đối phương chỉ là Tụ Khí Cảnh tầng thứ chín.

- Tài liệu Chu Hồng Giáp chín trăm kim tệ, tài liệu Rết Liệt Địa một ngàn hai trăm kim tệ, tài liệu Xích Luyện Điểu một ngàn ba trăm kim tệ, tài liệu Địa Khôi Xà tám trăm kim tệ, tài liệu yêu thú Hổ Lang một ngàn một trăm kim tệ, tổng cộng năm ngàn ba trăm kim tệ.

- Lão chưởng quầy, toàn bộ đổi thành kim phiếu, ngoài ra cho ta hai mươi viên Tụ Khí Đan!

Kim phiếu cũng như kim tệ, được quy đổi cho dễ mang theo, nơi đâu cũng sử dụng được, rất là tiện lợi.

Còn yêu hạch của yêu thú rất tốt, về sau hắn sẽ tìm người luyện đan chế cho hắn, nên Trần Vũ không muốn bán.

- Ngươi có yêu hạch của yêu thú không?

Chưởng quầy nhìn đánh giá Trần Vũ, hỏi.

Trần Vũ nhíu mày, nhìn sang lão chưởng quầy nhàn nhạt, nói:

- Có vấn đề gì không?

Chưởng quầy nói:

- Có thể bán lại yêu hạch đó cho Linh Dược Hiên không?

Trần Vũ lắc lắc đầu, nói:

- Ta không thiếu tiền!

- Nếu như dùng một viên Nguyên Khí Đan đổi thì sao? Không giấu gì ngươi, hiên chủ Linh Dược Hiên chúng ta đang thí nghiệm một loại đan dược mới, cần một lượng lớn yêu hạch của yêu thú, Nguyên Khí Đan hiệu quả tuyệt đối không thua Tụ Khí Đan, còn giúp ngươi tiết kiệm không ít tiền mua Tụ Khí Đan.

Nguyên Khí Đan, Trần Vũ ngây người, loại đan dược này có thể tiết kiệm một tháng khổ công cho võ giả Tụ Khí Cảnh, mặc dù yêu hạch của yêu thú Hổ Lang tốt, nhưng Nguyên Khí Đan này không thua kém, huống còn tiết kiệm được một ít tiền.

Hắn cũng không ngờ nơi đây có bán loại đan dược này!

- Được, ta đồng ý đổi.

Trần Vũ gật gật đầu.

...

Từ Linh Dược Hiên đi ra, Trần Vũ đến thắng tửu lâu.

- Thiếu gia, đồng ý đi mà! Cho đứa con gái đáng thương của ta một miếng cơm, kiếp sau có phải làm trâu làm ngựa ta cũng cam lòng.

Bên ngoài tửu lầu, một người phụ nữ trung niên dắt theo một bé gái nhỏ, quần áo hai người đều rách tả tơi, mặt lấm lem bùn đất, bé gái hình như đói lắm, dùng miệng mút mút ngón tay, nhìn những người khách qua lại chờ đợi.

Đáng tiếc không ai để ý đến họ, chê họ bẩn, đến liếc cũng chẳng buồn liếc.

Trần Vũ thấy họ đáng thương, trong lòng mình có gì đó nao nao khó chịu, muốn giúp họ, hắn lại gần lấy từ trong túi ra một trăm kim tệ đưa cho họ.

Một kim tệ cũng không phải số lượng nhỏ, một kim tệ có thể đổi được mười ngân tệ, có thể đổi được một nghìn đồng tệ. Chi tiêu của một gia đình bình thường ở Nam Lĩnh Thành khoảng mười kim tệ trong một năm.

(* 1 kim tệ = 10 ngân tệ = 1000 đồng tệ)

Đối với hắn mà nói, căn bản tiền không thiếu, nhưng nhiều thì không có. Người thường ăn một bữa cơm ít nhất cũng cần mười đồng tệ, cuộc sống có thể nói là tương đối tạm ổn.