Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Thành thị Sóc Phương này, lầu các mọc thành rừng, thi thoảng lại thấy mấy chục tòa lầu cao chót vót gom chung một chỗ tạo thành cụm nhà lầu.
Giữa các cụm nhà lâu đó là những nhà xưởng, có cái là đốt lưu ly, có cái lại tinh luyện kim loại khoáng vật. Cũng có nhà xưởng phân chia các công đoạn khác nhau như đúc hay tế luyện.
Xưởng Kiếp Hôi nằm ở vùng rìa của thành Sóc Phương, xung quanh cũng có những tòa nhà cao tầng. Nghe Lý Mục Ca nói, những tòa nhà này được gọi là lầu "chuồng cọp".
"Lầu chuồng cọp này là dành cho người nghèo trong thành."
Lý Mục Ca đeo bọc đồ bước đi, nói: "Chuồng là chỉ chuồng nuôi nhốt động vật, lầu chuồng cọp chính là nơi sinh sống cho những người thuộc tầng đáy. Những căn phòng đó vừa cũ, hỏng, và nhỏ, lại còn cực kỳ chật chội. Những người sống ở đây đều là những kẻ nghèo giống ta, một số là sĩ tử đi học, số khác là người ở quê lên đây kiếm sống."
Hắn ta dừng lại, chần chừ một chút rồi vẫn nói nốt: "Yêu quái vào thành phần lớn cũng trốn ở nơi đây. Vân sư đệ, ngươi là yêu quái gì?"
"Ta thật sự không phải yêu quái." Tô Vân bất đắc dĩ nói.
"Ngươi là yêu quái thì cũng không có gì quan trọng, ta đã nhìn ra rồi, quá nửa ngươi là trâu rừng yêu. Kỳ thật có một số sư đệ của ta ở Văn Xương học cung cũng là yêu quái. Nhưng các học cung khác thì không được, phần lớn bọn họ là kẻ cổ hủ, thấy yêu quái là đòi chém giết."
Lý Mục Ca đi tuốt phía trước. Lúc này tuyết rơi càng ngày càng lớn, làm cho thành Sóc Phương trắng xóa.
"Ta gặp được rất nhiều yêu quái trong thành, hình như cả gia đình tiểu ca sống bên cạnh phòng ta đều là yêu quái... Kỳ lạ, sao tuyết rơi lớn như vậy?" Lý Mục Ca ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc nói: "Thành Sóc Phương mùa này không có tuyết lớn như vậy. Đợt tuyết này khá kỳ quái."
Hắc ta lắc đầu.
Hoa Hồ đột nhiên nói: "Tiểu Vân, một trăm năm mươi năm trước khi nhân ma xuất thế thì cũng là trời giáng trận tuyết lớn, chặn hết đường đi."
Tô Vân nghiêm nghị trong lòng.
Dựa vào những gì ghi chép trong sách cổ ở Táng Long lăng, khi sĩ tử Thiên Đạo viện tới nghiên cứu rồng, vào Táng Long lăng triệu hồi long linh thì trời đột nhiên giáng xuống một trận tuyết lớn. Tuyết che kín cả núi, khiến bọn họ không thể rời đi.
"Sau khi nhân ma ra khỏi Táng Long lăng, Thiên Thị viên cũng có tuyết lớn, hiện giờ tới thành Sóc Phương."
Tô Vân ngẩng đầu nhìn trời, thấy bông tuyết càng lúc càng lớn. Mỗi một bông tuyết phải to bằng bàn tay rào rào rơi xuống: "Xem ra hẳn là Cả Thôn Ăn Cơm đã đến thành Sóc Phương rồi. Còn cả học huynh dẫn đội của Thiên Đạo viện nữa, hẳn là hắn ta cũng đang ở trong thành Sóc Phương này rồi nhỉ? Một trăm năm mươi năm rồi, hắn ta thay hình đổi dạng, nhưng bản lĩnh phi phàm kia thì có muốn giấu cũng không giấu được. Nếu hắn ở Sóc Phương, sau một trăm năm mươi năm thì hẳn đã là quyền quý lớn nhất thành rồi?"
Đương nhiên cũng có khả năng năm đó sau khi học huynh dẫn đội ra khỏi Thiên Thị viên, hắn ta không ở lại Sóc Phương.
"Vân sư đệ, Hoa sư đệ, các ngươi xem, phía trước chính là xưởng kiếp hôi." Lý Mục Ca chỉ tới phía trước, cười nói.
Tô Vân đè suy nghĩ trong đầu xuống, đưa mắt nhìn theo hướng tay của hắn ta.
Hắn cũng rất tò mò về cái gọi là xưởng kiếp hôi này.
Từ những gì Lý Mục Ca nói thì Sóc Phương là một tòa thành thị được xây dựng trên kiếp hôi. Những gì xưởng kiếp hôi cống hiến cho Sóc Phương là không thể đo đếm được!
Bên cạnh quan đạo phía trước là một nhà xưởng cực lớn với diện tích chừng hơn nghìn mẫu. Nhà xưởng kia được xây dựng trên đất bằng, tựa lưng vào núi. Trong xưởng là những căn nhà san sát, không có nhà lầu nào.
Mà ngọn núi kia không lớn, đã bị đào khoét một nửa. Trên vách đá có mấy cửa hang cao tới mấy trượng.
Trong xưởng đèn đuốc sáng trưng, ở cổng có mấy xe trâu vận chuyển kiếp hôi chạy qua bên người bọn họ. Loại xe này chạy trên vết bánh xe với tải trọng đáng sợ. Một xe chở kiếp hôi nho nhỏ mà đã nặng tới mấy nghìn cân, xe bị ép tới mức vang lên tiếng kẽo kẹt.
Mỗi một cỗ xe chở quặng đều được một con trâu kéo đi, phía sau có công nhân đẩy phụ, trông khá là vất vả.
Tô Vân nhìn lên xe, chỉ thấy kiếp hôi không phải là tro bụi, mà là những cục đá lớn. Tuyết bay lả tả, phủ lên một tầng màu trắng cho kiếp hôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra kiếp hôi có màu đen, sáng bóng như hắc kim.
Chính là thứ kỳ quái này đã chống đỡ cả thành Sóc Phương?
Tô Vân rất tò mò.
Công nhân đào kiếp hôi để tay trần trong trời đông rét buốt này, trên người dính đầy bụi từ kiếp hôi trông đen sì. Tuyết rơi lên người bọn họ thì lập tức tan chảy, hòa vào mồ hôi chảy xuống dọc theo cơ thể.
Mồ hôi máu loãng hòa với lớp bụi màu đen chảy qua nơi nào là sẽ để lộ ra màu sắc cơ thể nguyên bản của bọn họ.
"Những kiếp hôi này được đào ra là sẽ đưa thẳng tới các xưởng lò." Lý Mục Ca nói nhỏ: "Nơi đây có những người tới từ các vùng nông thôn của Sóc Phương, một số khác thì là yêu quái tới từ khu không người Thiên Thị viên, vào thành không kiếm được chỗ mưu sinh nên chỉ có thể làm những việc nặng nhọc này. Xưởng kiếp hôi vừa mệt, vừa bẩn lại vừa vất vả, còn nguy hiểm về tính mạng. Người trong thành không muốn làm."
Tô Vân và đám người Hoa Hồ dừng bước nhìn xung quanh. Tô Vân thầm nghĩ trong lòng: "Trước kia nghe người các thôn xóm lân cận nói, con của mình đang làm thuê ở chỗ này chỗ kia trong thành, kiếm được rất nhiều tiền, sống sung sướng thế này thế nọ. Nghĩ đến đây hẳn là những yêu quái này lừa gạt phụ mẫu, không muốn khiến cha mẹ mình lo lắng mà thôi."
Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên những tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ trong xưởng kiếp hôi. Một người kêu to: "Có quái vật xông ra từ trong kiếp hôi!"
Bên trong mỏ quặng, có không biết bao nhiêu công nhân người ngợm đen sì đang vội vã tháo chạy ra ngoài, tiếng la hét vang lên liên tục. Có người ngã xuống, lập tức lăn mình đê chạy, nhưng lại bị người ta đạp lên người, lập tức không hề động đậy, không rõ là còn sống hay đã chết.
Đám công nhân đang đẩy xe quặng cũng kinh hãi, vội bỏ xe quặng lại, co cẳng bỏ chạy, kêu to: "Quái Kiếp hôi ăn thịt người!"
"Quái Kiếp hôi?"
Tô Vân nhìn quanh, thấy một cửa hang trong mỏ quặng ở nửa ngọn núi kia đột nhiên vang lên tiếng nổ tung ầm ầm, đất đá bay khắp nơi. Một con quái vật với màu sắc không khác gì kiếp hôi đột nhiên bay ra, lướt theo mặt đất, chợt bắt lấy một người ở trên xe chở quặng.
Xe chở quặng kia chao đảo, trên xe vang lên tiếng nhai nuốt, bên dưới thì máu tươi chảy ra ròng ròng.
Con quái vật đen sì trên xe chở quặng kia lại nhanh chóng vù vù bay lên, đáp xuống con trâu đang kéo xe quặng. Tiếp đó, một tiếng vù vang lên, cả trâu và xe chở quặng đều bị kéo lên trên trời.
"Khỏe quá!" Sắc mặt Tô Vân biến hóa, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Trời lúc này tối om, hoàn toàn không thấy rõ quái vật kia đang ở đâu.
Xe chở quặng ầm ầm rơi xuống đất, kiếp hôi rơi rải rác, đầy khắp mặt đất.
Trên bầu trời vang lên tiếng trâu kêu, sau đó cơn mưa máu rơi xuống. Rồi ngay sau đó, một bộ xương trâu đầm đìa máu chảy rơi rầm xuống chỗ cách xe chở quặng không xa.
Sắc mặt Tô Vân khẽ biến, chỉ thấy nơi đâu cũng là thợ mỏ đang bỏ chạy, lao vọt tới cổng của mỏ quặng.
Trong đám người, thi thoảng lại có tiếng hét thảm vang lên. Không ngừng có người tay chân vung vẩy bay lên không trung, hiển nhiên là bị quái vật tóm lấy, bị ăn thịt ngay trên trời.
Quái vật kia đen sì hệt như kiếp hôi, nương theo bóng đêm che giấu nên hoàn toàn không thấy nó ở đâu.
Lý Mục Ca cũng biến sắc mặt, vội vàng trút bỏ tất cả đồ đạc xuống, rồi phóng tới chỗ xưởng, kêu to: "Quái Kiếp hôi lại xuất hiện? Vân, Hoa sư đệ, các ngươi ở lại đây, quái vật đó rất nguy hiểm!"
Tô Vân nhắm mắt lại, đột nhiên cảm ứng được một đoàn khí huyết đang bay trên bầu trời, đang nhắm thẳng tới phía bọn họ.
Bọn họ đang đứng đối diện với cổng, mà đám công nhân trong xưởng quặng thì như thủy triều lao tới bên này.
Hiển nhiên mục đích của quái vật chính là chặn ở cổng chính, làm cho tất cả mọi người không thể chạy ra khỏi xưởng, đều biến hết thành đồ ăn của nó.
Khóe mắt Tô Vân giật giật, hắn trầm giọng nói: "Nhị ca, huynh dẫn đám Tiểu Phàm đi trước, tới lầu chuồng cọp chờ ta và Mục Ca sư huynh."
Hoa Hồ nghe vậy thì lập tức kéo Thanh Khâu Nguyệt, đưa cô bé lên cưỡi trên cổ mình, một tay kéo Hồ Bất Bình, tay kia kéo Ly Tiểu Phàm lao thẳng tới lầu chuồng cọp.
Tô Vân nhắm mắt lại, đối mặt với đám người đang ùa tới như thủy triều dâng.
Trong đám người đó, có không ít đã bắt đầu biến hóa hình thể ngay khi đang bỏ chạy. Có kẻ mặt người thân lợn, có kẻ đầu khỉ, đầu sói thân người, hoặc mọc sừng dê, đủ mọi chủng loại, lướt qua đám người chạy đi như điên.
Thợ mỏ bốn phía không hề kinh ngạc với chuyện này, hiển nhiên đã biết thừa thân phận của đám công nhân làm cùng với mình.
Trong cảm ứng khí huyết của Tô Vân, con quái Kiếp hôi trên bầu trời đang lao tới bên này có khí huyết giống hệt bánh xe, ở chính giữa có một đốm tròn nhỏ hệt như trục của bánh xe, giữa trục và vành có nối với nhau bởi nan hoa.
Chỉ dựa vào khí huyết thì không thể thấy rõ hình thái cụ thể của quái Kiếp hôi. Cảm ứng khí huyết chỉ có thể phán đoán được hình thái khí huyết của quái Kiếp hôi, rất dễ bị nhầm.
Nhưng quái Kiếp hôi cùng màu với sắc trời, mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có dựa vào cảm ứng khí huyết mới có thể xác định vị trí của nó.
Con quái Kiếp hôi kia đánh úp xuống từ trên không trung. Trong cảm ứng khí huyết của Tô Vân, hắn có thể "nhìn thấy" con quái Kiếp hôi kia giáng xuống như sắp đập mạnh xuống đất, nhưng lại không rơi thẳng xuống đất, mà lướt mặt đất vù vù bay đi.
"Nó có cánh, nhưng trong cánh không có khí huyết lưu thông, cho nên cánh của nó không xuất hiện trong cảm ứng khí huyết của ta." Tô Vân tức thì đưa ra phán đoán.
Lúc này Lý Mục Ca đã nhảy vào trong xưởng quặng. Hiển nhiên hắn ta không biết cách cảm ứng khí huyết, mà quái Kiếp hôi lại màu đen, bởi vậy hắn ta không nhận ra rằng kỳ thật quái Kiếp hôi đã đi tới cổng của xưởng kiếp hôi rồi.
Hiện giờ xung quanh hỗn loạn, tiếng người ầm ĩ vang lên, Tô Vân cũng không tài nào thông báo được cho hắn.
Rầm!
Một tiếng rầm thật lớn vang lên, quái Kiếp hôi kia đánh vào xe chợ quẳng đã ngừng ngoài cửa. Xe chở quặng chở đầy kiếp hôi bị nó đâm cho đổ rầm, lăn sang bên này.
Tô Vân không ngừng lùi về sau. Kiếp hôi trên xe đã văng ra khắp nơi, làm cho tầm mắt của hắn bị cản trở.
Hắn bèn dứt khoát nhắm mắt lại, thôi động Hồng Lô Thiện Biến, khí huyết lập tức tăng lên tới cực hạn, cơ lưng gồ lên, đẩy sức mạnh lên mức cao nhất.
Hắn đột nhiên dừng chân lại, xoay người tung cước đá ra phía sau.
Giao Long Bãi Vĩ!
Xe chở quặng nổ ầm vang lên một tiếng keng, dừng lại ngay tại chỗ. Khói bụi bốc lên mù mịt.
Chỗ cửa chính của xưởng quặng vang lên những tiếng la hét đầy sợ hãi, tiếng người rối loạn.
Bụi mù dần tan đi. Tô Vân mở mắt ra, thấy một bóng dáng cao lớn đứng trong bụi mù, chính là quái Kiếp hôi.
Con quái Kiếp hôi này có hình dáng giống người, cũng có hai tay hai chân, nhưng thân hình nó cao lớn hơn, vả lại còn mọc đôi cánh với sải cánh dài mấy trượng, có màng hệt như cánh dơi.
Hai chân của nó có móng vuốt vô cùng sắc bén như móng vuốt chim ưng.
Nhưng đây không phải điều kỳ quái nhất, kỳ lạ nhất là xương ở ngực của nó lại mọc ra ngoài lồng ngực!
Điều càng kỳ lạ hơn là xương trên ngực nó phân bố trông giống hệt một cái bánh xe.
Như Tô Vân nhìn thấy qua cảm ứng khí huyết, xương ở lồng ngực của quái Kiếp hôi là dầy đặc nhất hệt như trục bánh xe, mà xương sườn chính là nan hoa nối liền với trục, nan hoa chĩa ra bốn phương tám hướng.
Hắn chưa từng thấy cấu tạo kỳ dị như thế này.
"Ở trong cảm ứng khí huyết của ta, khí huyết trong xương cốt của nó là đặc nhất. Chẳng lẽ xương của nó rỗng sao? Máu của nó chảy bên trong xương?"
Tô Vân vô cùng kinh ngạc: "Ở vùng quê không hề có loại quái vật này! Bào hào thôn Lâm Ấp nói không sai, rừng rậm sắt thép ở thành thị quả thực nguy hiểm hơn rừng rậm cây cối ở nông thôn rất nhiều. Quái vật ăn thịt người ở nơi này còn nhiều hơn cả nông thôn!"
Quái vật kia xoay người lại nhìn hắn, đôi mắt nó màu xám trắng, không thấy con ngươi đâu.