Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Lý Mục Ca hạ xuống đất, phía sau người hắn lập tức vang lên tiếng nổ ầm và tiếng chuông vang lên tiếng coong rõ to. Tô Vân và Viên Tam tổ sư va chạm chính diện, lầu gỗ dưới chân hai người lập tức rung lên kẽo kẹt.
Lý Mục Ca nhìn thấy vượn bạch và những con giao long bay múa vụt lướt qua bên người mình, không khỏi giật nảy mình: "Viên Tam tổ sư là một con quái vật lớn có sức lực cực kỳ mạnh, cho nên nguyên hình của sĩ tử Tô Vân cũng là một con quái vật có hình thể to lớn như núi sao? Hắn là trâu rừng yêu hay hà mã?"
Lòng hắn ta không khỏi buồn bực, kẻ có thể chống chọi được với bậc dị thú như vượn bạch thì đương nhiên phải là những con vật có thần lực trời sinh như trâu rừng với hà mã rồi.
Lý Mục Ca không kịp nghĩ nhiều như vậy, lúc này từng con rối Yển Sư mặc quần áo rách rưới đang lao vọt tới bên này trong bầu trời đêm.
Bên dưới lớp y phục rách tả tươi là vô số bộ xương khô, được điều khiển bởi tính linh mà trở nên dữ tợn dị thường.
Lục Địa Chúc Long vẫn còn đang bước đi, như không thấy cảnh tượng này. Nó là sinh vật cỡ lớn, chỉ có mối quan hệ hợp tác lẫn nhau với con người. Nó chở người đi đường, con người cung cấp đồ ăn cho nó.
Con rối Yển Sư hoàn toàn không có chút uy hiếp gì với nó, mà nó cũng chẳng chịu trách nhiệm cho sự an toàn của con người.
Trong tám mươi tòa lầu gỗ trên lưng nó, chỉ có tòa lầu nơi Lý Mục Ca đang ở đã không còn đèn canh giữ, trở thành nơi đột phá cho lũ con rối Yển Sư này.
Lý Mục Ca lao nhanh trên lầu gỗ, cầm thanh bảo kiếm do tính linh thần thông của mình biến thành thi triển kiếm thuật mà mình học được. Mỗi một kiếm mà hắn đâm ra đều bắn ra từng thanh trường kiếm từ trong thần thông, bay múa trên không trung. Mỗi một thanh trường kiếm đều đang bày ra kiếm pháp tinh diệu mà hắn đã rèn luyện nhiều năm.
Trước sau, trái phải, trên dưới hắn đều là ánh kiếm sáng lóe, làm cho hắn như biến thành một vị kiếm khách tám tay vậy.
Từng con rối Yển Sư bị thần thông kiếm thuật mạnh mẽ của hắn chém giết tại chỗ. Sự tinh diệu và đẹp mắt của kiếm pháp khiến người ta phải thán phục.
Muốn tu thành thần thông kiếm thuật là điều cực kỳ khó khăn, cần chân thành hướng tới kiếm. Chẳng những phải ngày ngày luyện kiếm, thứ quan tưởng trong đầu cũng là kiếm, thứ tính linh nghĩ đến cũng là kiếm. Lúc tu luyện mang theo kiếm, lúc tắm rửa cũng mang theo kiếm, thậm chí tối xuống cũng phải ôm kiếm đi ngủ.
Cứ như thế ngày ngày đêm đêm, ý muốn chân thành và kiên định thì tính linh sẽ biến dấu ấn thanh kiếm thành hình chiếu ánh vào trong đầu.
Chờ khi dấu ấn này kết hợp với nguyên khí của bản thân là sẽ hóa thành tính linh thần thông, có được uy lực.
Lý Mục Ca chính là một kẻ say mê kiếm như thế đấy.
Nhưng sau khi đám con rối Yển Sư này bị hắn chém giết thì lại nhanh chóng tự phục hồi, lại bay lên không trung lao tới tấn công hắn.
Thần thông kiếm thuật dù sắc bén, nhưng vẫn có chút khó khăn khi đối phó với loại sinh vật con rối Yển Sư kỳ lạ ở khu không người này, không bằng những chiếc đèn lồng kia.
Lý Mục Ca nhíu mày, trong nhà lầu bên dưới đã vang lên tiếng kính thủy tinh vỡ vụn và tiếng la thét của mọi người. Hiển nhiên là có con rối Yển Sư đã phá cửa sổ chui vào trong.
Nhưng đúng lúc này, bên trong truyền tới tiếng rồng ngâm chấn động. Cửa kính đột nhiên nổ tung, một con giao long khí huyết quấn quanh người một con rối Yển Sư, rồi ra sức cuộn chặt người lại, xoắn nát con rối Yển Sư kia.
"Là thằng bé đội mũ tai chó!" Lý Mục Ca hơi yên tâm.
Trong xe, thiếu niên do Hoa Hồ biến hóa chỉ cao tới hông người bình thường, cũng đang di chuyển nhanh như gió trong khoang xe hệt như giao long, khi thì xuất hiện ở đầu khoang, khi lại ở đuôi.
Lúc thì hắn nhảy lên, lúc lại hạ xuống, như giao long bò lên nóc xe, trên vách tường, chạy đi như bay.
Khí huyết trong cơ thể Hoa Hồ vận chuyển phát ra những tiếng sấm, phàm là có con rối Yển Sư nhảy vào, còn chưa kịp ra tay với những hành khách đang hoảng sợ thì đã bị hắn sử dụng Giao Long Ngâm giết chết.
Mà trong một tòa lầu gỗ nhỏ khác, Hồ Bất Bình, Ly Tiểu Phàm và Thanh Khâu Nguyệt lại càng thấp bé hơn, nhưng cũng càng linh hoạt hơn, những tiếng hô quát non nớt không ngừng vang lên.
"Long Du Khúc Chiểu!"
"Ngạc Long Phiên Cổn!"
"Long Chiến Vu Dã!"
...
Ba đứa bé này mỗi khi tung chiêu đều phải hô lên thật to, làm cho hành khách trong xe vừa sợ mình sẽ bị con rối Yển Sư bắt đi, lại vừa cảm thấy thật thú vị.
Mỗi chiêu mỗi thức của ba đứa bé đều ngập tràn dã tính, sức mạnh cũng to lớn đến thần kỳ, đánh vỡ nát đám con rối Yển Sư chui vào nơi đây.
Nhưng đám con rối này sau khi vỡ vụn thì sẽ tự lắp ráp lại, số lượng chui vào trong phòng càng lúc càng nhiều. Đám người Hồ Bất Bình càng lúc càng vất vả trầy trật, đúng lúc này giọng Lý Mục Ca truyền tới từ bên ngoài: "Hãy kiên trì, Lục Địa Chúc Long vượt qua khỏi ngọn núi này thì sẽ rời khỏi khu không người cũ, chỉ cần qua được ngọn núi này, con rối Yển Sư sẽ tự động rút lui! Kiên trì!"
Lục Địa Chúc Long còn đang leo núi. Đường núi cheo leo, lầu gỗ trên lưng nó cũng nghiêng đi theo.
Trong lòng Lý Mục Ca vô cùng căng thẳng, Lục Địa Chúc Long sắp đi lên đỉnh núi, thế tấn công của đám con rối Yển Sư này càng ngày càng mãnh liệt, làm cho hắn hoàn toàn không rảnh xem xét tình hình chiến đấu của Tô Vân và Viên Tam tổ sư.
Chúc Long lên rồi xuống núi, khoảng thời gian này là cực kỳ quan trọng.
Nếu trong khoảng thời gian này mà Viên Tam tổ sư giết Tô Vân, là có thể lập tức vọt tới giết hết đám người Lý Mục Ca, thậm chí là tàn sát tất cả người đang ngồi trên liễn trên lưng Chúc Long này.
Nếu Tô Vân có thể sống sót dưới thế công của Viên Tam tổ sư, Chúc Long rời khỏi khu không người, Lý Mục Ca có thể rảnh tay chạy tới giúp Tô Vân vây giết Viên Tam tổ sư!
Thắng bại, thậm chí là sống chết đều được quyết định trong thời gian lên và xuống núi này.
Lý Mục Ca thét lên một tiếng, cảm thấy nguyên khí trong cơ thể có chút yếu đi. Phải đối đầu một lúc với nhiều con rối Yển Sư như vậy, tu vi của hắn hao mòn cực nhanh với tốc độ có chút vượt qua dự tính của hắn.
Mặc dù hắn là linh sĩ cảnh giới Uẩn Linh, có công pháp của cảnh giới này, nhưng tu vi nguyên khí của hắn không mạnh, không chỉ thua kém Viên Tam tổ sư mà còn thua kém cả Tô Vân.
Viên Tam tổ sư và Tô Vân đều không có công pháp của cảnh giới Uẩn Linh, nhưng hai người thì một kẻ là vượn điên được trời cao ưu đãi, bẩm sinh có khí huyết mạnh mẽ, một người thì theo Dã Hồ tiên sinh học kinh điển cựu thánh sáu bảy năm, trong ba năm không ai dạy dỗ mà tự mình luyện nên tính linh thần thông độc nhất vô nhị.
Khi Tô Vân tu luyện Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên tới tầng thứ sáu thì tu vi nguyên khí của hắn đã vượt qua đại đa số sĩ tử cùng cảnh giới. Nhưng hắn không thỏa mãn, lại đi tu luyện thêm Tiên Viên Dưỡng Khí thiên, làm cho cơ thể hắn càng thêm khỏe mạnh, khí huyết hùng hậu như là yêu ma.
Về sức mạnh thì Tô Vân không bằng Viên Tam tổ sư, nhìn như bản lĩnh hắn chẳng ra gì, nhưng đó là so với Viên Tam tổ sư. Nếu đổi thành linh sĩ như Lý Mục Ca, chút sức mạnh ấy ở trước mặt Viên Tam tổ sư quả thực là không chịu nổi một chiêu. Trình độ thâm hậu về khí huyết của hắn quả thực không đủ lực để chống lại Viên Tam tổ sư.
Chỉ có yêu quái mới có thể đối phó với yêu quái.
Tô Vân chính là yêu quái như vậy!
Trên lầu gỗ, đôi chân Tô Vân đang không ngừng lùi ra sau, bàn chân hắn như vuốt rồng sắc bén bám lấy mái của lầu gỗ, đánh tan sức mạnh của Viên Tam tổ sư.
Viên Tam tổ sư xoay tròn Hỗn Thiết Bổng, những tiếng keng keng vang lên không dứt. Chiếc chuông vàng trên đỉnh đầu Tô Vân không ngừng vang lên, tỏa ra từng vòng sáng.
Đó là quầng sáng mà chuông vàng tỏa ra để đánh tan sức mạnh từ chiêu thức của Viên Tam tổ sư.
Chiếc chuông này có tác dụng kỳ lạ, có thể làm tan sức mạnh của người khác đánh tới Tô Vân, làm tăng khả năng chịu đựng của hắn.
Chính bản thân Tô Vân cũng không biết tác dụng kỳ lạ này tới từ đâu. Hắn mới biết sử dụng sức mạnh của tính linh thần thông chứ hoàn toàn không được dạy dỗ theo hệ thống ở quan học, gần như hoàn toàn không biết gì về cảnh giới Uẩn Linh và tính linh thần thông.
Khi chuông vàng xoay tròn, không ngừng có giao long và vượn bạch bay ra khỏi nấc đo tích tắc.
Điều khiển một lúc sáu con vượn bạch hoặc sáu con giao long là giới hạn tối đa của Tô Vân. Nhưng vào lúc này đây, Tô Vân không điều khiển cả sáu con vượn bạch hay giao long, mà là một con giao long với một con vượn bạch.
Bởi vì nếu giao long hoặc vượn bạch do dấu ấn khí huyết hóa thành bị Viên Tam tổ sư đánh nát, hắn sẽ bị tổn hao khí huyết, lực chiến sụt giảm. Chi bằng điều khiển mỗi loại một con, vừa có thể tăng cường thực lực của bản thân mà lại có thêm năng lực ứng biến.
Mỗi một con vượn bạch hoặc giao long đều đại diện cho chiêu pháp tán thủ khác biệt, khi chiêu pháp khác biệt được tổ hợp lại sẽ tạo ra hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Vả lại sau khi mỗi con vượn bạch hoặc giao long tung chiêu xong, hắn sẽ lập tức thu chúng về biến thành dấu ấn trong vạch tích tắc của chuông vàng.
Đây là kỹ xảo để tiết kiệm khí huyết.
Sau một trận chiến với Viên Tam tổ sư, hắn đã lĩnh ngộ nhiều hơn về tính linh thần thông.
Keng!
Tô Vân lại nghênh đón một đòn của Viên Tam tổ sư, bị con bạo viên lông trắng kia quét bay xuống lầu gỗ.
Hắn còn đang ở giữa không trung thì đột nhiên bị hai con rối Yển Sư bay tới, một con trái một con phải, thò ra hai cánh tay xương trắng từ dưới lớp quần áo rách rưới.
Thiếu niên gặp nguy hiểm nhưng không hoảng loạn. Chuông vàng trên đỉnh đầu hắn xoay tròn, một con giao long khí huyết bay ra, nhào tới giết chết hai con rối kia ngay giữa không trung rồi lại lập tức quay về chuông vàng, hóa thành một dấu ấn trên nấc độ của chuông.
Chân Tô Vân trượt xuống, cơ thể rơi xuống bên dưới, vừa đúng dừng trên người Chúc Long đang nhanh chóng leo lên đỉnh núi.
Trên cơ thể con Lục Địa Chúc Long kia phủ đầy những vảy rồng to bằng mặt bàn. Khi Chúc Long di chuyển, những chiếc vảy kia cọ xát vào nhau làm văng ra từng chuỗi tia lửa.
Dựa vào xúc cảm dưới chân thì có thể cảm giác được sức mạnh cất giấu trong cơ bắp dưới lớp vảy rồng khủng khiếp tới cỡ nào!
Viên Tam tổ sư nhảy bịch xuống. Mấy con rối Yên Sư nhào tới phía lão, bị vượn bạch bay ra từ Hỗn Thiên Bổng của lão đánh vỡ nát. Những mẩu xương vỡ và lớp y phục rách rưới rơi xuống chân núi, nhưng lại tụ tập lại trong gió.
Viên Tam tổ sư nhíu mày, giơ tay sờ ngực. Vết thương do con quỷ quái to lớn kia để lại cho lão đã lại nứt vỡ, máu tươi chảy ra.
Tô Vân rung đôi tay có chút tê dại, đột nhiên có giao long bay ra khỏi chuông vàng, vòng quanh chiếc chuông, rồi một con vượn bạch khác cũng nhảy ra, ngồi chồm hỗm trên vành chuông, nhìn chằm chằm Viên Tam tổ sư.
"Thiếu niên, ngươi là một kẻ lợi hại."
Viên Tam tổ sư căng cơ bắp, cưỡng chế chặn miệng vết thương lại, khàn giọng nói: "Ngươi học rất nhanh, ta rất thưởng thức ngươi. Nếu ngày thường ngươi đi qua Viên Gia Lĩnh, ta sẽ mời ngươi lên núi làm khách, cùng làm sơn đại vương chặn đường kẻ khác."
Tô Vân không nói gì, thôi động Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên. Lúc này hắn phát hiện chỉ có Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên là có thể khiến hắn nhanh chóng bù đắp lượng khí huyết bị hao mòn. Tiên Viên Dưỡng Khí thiên thừa cương mãnh, mà sức lực thì nhỏ bé không đủ, không có lực lượng dự trữ mạnh như Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên.
Viên Tam tổ sư cũng đang cố gắng thôi động Tiên Viên Dưỡng Khí thiên làm cho khí huyết của mình phục hồi, trầm giọng nói: "Viên Gia Lĩnh ta có ba mươi bảy hộ gia đình, một trăm tám mươi nhân khẩu, trong đó có bốn mươi hai thanh niên trai tráng, số còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Trong bốn mươi hai thanh niên trai tráng thì có mười bốn người đã chết trong tay ngươi."
Tô Vân khẽ khom chân, chuẩn bị phát lực bất cứ lúc nào, lại bình tĩnh nói: "Bọn họ truy sát ta, bị ta giết ngược lại. Thiên Thị viên không có quy định người khác tới giết ngươi mà ngươi không được phép đánh trả."
"Ngươi có thể đánh trả, có thể giết bọn họ." Viên Tam tổ sư lạnh nhạt nói: "Nhưng là kẻ đứng đầu một thôn, ta cũng nhất định phải báo thù cho thôn dân của ta. Ta không thể dưỡng thương, ta phải tiêu diệt ngươi trong đêm nay, vì ngươi tiến bộ quá nhanh, ta sợ ta dưỡng thương xong rồi sẽ không còn là đối thủ của ngươi nữa!"
Lão nói rõ thái độ của mình, cho thấy rõ quyết tâm không chết không thôi của chính lão với Tô Vân. Tô Vân không khỏi bắt đầu cảm thấy kính nể lão.
Đây là một đối thủ có tâm chí kiên cường tới mức khiến người ta phải kính nể. Lão đã quyết tâm phải giết Tô Vân trong trận chiến này!
Đồng thời Tô Vân cũng phán đoán rằng bắt buộc phải giết chết Viên Tam tổ sư trong trận chiến này!
Bởi vì nếu hắn chỉ chần chừ đôi chút thì sẽ chết trong tay của Viên Tam tổ sư!
Tiếng rồng ngâm thật dài của Lục Địa Chúc Long truyền đến. Con rồng khổng lồ này rốt cuộc đã leo tới đỉnh núi.
Kèm theo tiếng rồng ngâm chấn động này, lồng ngực Tô Vân cũng vang lên tiếng rồng ngâm thật dài, cộng hưởng với Chúc Long!
Hắn di chuyển bước chân, lần đầu tiên chuyển thủ sang công, tấn công Viên Tam tổ sư!
Đêm nay, thề phân chia sống chết!