Càn thị căn bản chính là địa bàn của Phó Kính Thâm, tùy tiện đỗ phi cơ tại một chỗ nào đó, đều có thể tập trung vài chỗ bất động sản của hắn.

Chỗ địa phương hai người xem phim cách tập đoàn của Phó thị không xa, gần tập đoàn cũng có chung cư Phó Kính Thâm hay về, nói là thường về, cũng chỉ là so với địa phương khác đi nhiều hơn vài lần, thời gian không trở về trong mấy ngày này, không phải trở về căn nhà đối diện biệt thự, thì chính là ở đến gian nhà trọ này.

Về điểm này, Phó Kính Thâm đúng như giai cấp tư bản chủ nghĩa, có tiền liền có thể tùy hứng, sai sử người đến cũng tuyệt đối không nương tay. Hai người đứng ở ven đường, hắn lấy ra di động định gọi điện cho Từ Cải, làm cho người lái xe đến đây đón.

Lương Tri đứng chờ ở một bên, do dự một lát, mở miệng hỏi hắn: "Nhà trọ cách bên này xa sao?"

Phó Kính Thâm rũ mắt nhìn cô, không biết cô có ý gì, nghĩ đến chính là tiểu cô nương mệt nhọc, muốn sớm một chút về nhà nghỉ ngơi, hắn thần sắc ôn nhu, ngữ khí cũng ôn nhuận: "Không xa, rất nhanh có thể về nhà, đợi lát nữa chờ Từ Cải lại đây đón."

Lương Tri nhìn anh gọi điện thoại, ngẫm lại vẫn là nắm nắm ống tay áo của anh, ngữ khí mềm mại nói: "Nếu không xa, nếu không chúng ta chính mình tự trở về đi? Giờ cũng quá muộn, người ta đều đã ngủ, cũng đừng phiền toái hắn."

Phó Kính Thâm sai sử Từ Cải đã quen, căn bản vô nhân tính, theo bản năng muốn nói không phiền toái, hắn lương một năm hơn ngàn vạn cũng không phải lấy không, nhưng mà tiểu cô nương hai mắt trong suốt nhìn hắn, tay nhỏ bé còn giữ tay áo của hắn không thả, kia bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, cơ hồ đem tâm của hắn đều hòa tan thành một bãi nước.

Lên cái gì xe a, gió đêm nhẹ nhàng, mỹ nhân làm bạn, đêm khuya vừa lúc.

Nam nhân dương dương mi, thầm mắng chính mình sống 28 năm cư nhiên còn không bằng một tiểu nha đầu lừa đảo tới nói, lập tức cắt đứt di động, cũng không quan tâm di động bên đầu kia còn vang lên tiếng người buồn ngủ, Từ Cải đã bắt đầu muốn chuẩn bị mặc quần áo còn tới hay không.

Hắn khóe môi cong lên, Lương Tri thấy bộ dáng này của hắn, chớp mắt sợ run một cái, nam nhân khuôn mặt tuấn lãng, thời điểm không cười thoạt nhìn có chút hung dữ, nhưng khi cười rộ lại không hiểu sao nhìn rất đẹp mắt, đợi cho phản ứng tới được thời điểm, cô gái cuống quýt rời mắt, tim đập rối loạn, lập tức đem tay đang ở trên người hắn thả ra, không dám lại nhìn hắn.

"Khẩn trương cái gì? Muốn nhìn liền tiếp tục nhìn đi." Nam nhân khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, tựa hồ thấy thế nào đều xem không đủ, không chút nào muốn đem sự yêu thương trong mắt giấu đi.

Lương Tri làm sao là đối thủ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phiếm hồng, cả người đều thấy không được tự nhiên: "Ai nha, đi mau đi mau, em buồn ngủ quá.."

Nam nhân thật sự hưởng thụ cô không để ý mà làm nũng với mình, đáy mắt lộ vẻ ý cười.

Nhà trọ ở phía sau của chung cư, lúc trở về dọc theo đường đi, hầu như không gặp ai là người đi đường, ánh đèn thành thị buổi tối như cũ một mình ở trong đêm đen lóng lánh.

Mười tám năm trong trí nhớ Lương Tri, là người tuân thủ nội quy trường học, là đứa trẻ nhu thuận nghe lời ba mẹ, giống như hôm nay đã khuya còn bên ngoài đi dạo là từ trước đến nay chưa từng có.

Cô cũng chưa bao giờ biết, ban ngày thành thị rối loạn lại phức tạp như vậy, nhưng ban đêm lại thanh tĩnh làm cho người ta nhìn càng thêm thích.

Phó Kính Thâm đi theo Lương Tri bên người, rõ ràng có thể cảm giác được tựa hồ giờ phút này tâm tình cô gái phá lệ rất tốt.

Cô cao hứng, hắn liền cũng cảm thấy sung sướng.

Lương Tri một đôi mắt hạnh cong cong, cô gái rất vui vẻ, lúc cao hứng lên, đường bằng phẳng không muốn đi, chân nhỏ hoạt bát chạy đến con đường bảo hộ cao hơn một đoạn bàn tay đi lên, bộ dáng đáng yêu đem hai tay dang ra để bảo trì cân bằng, Phó Kính Thâm đi theo phía sau cô, cảnh đẹp ý vui nhìn thấy không sót gì.

Hắn cũng vui vẻ cười cười, lại lo lắng cô đi có thể ngã, đi nhanh hơn đến bên người thiếu nữ, hai tay đỡ phía sau của cô, nếu sơ suất gì thì lúc nào cũng có thể đỡ được cô, nam nhân biểu tình nhu hòa, tiếng nói nặng nề: "Thực vui vẻ?"

"Vâng." Lương Tri gật gật đầu, không có người trên đường nên không cần phải vất vả mang khẩu trang, làm cô càng thêm tự tại: "Rất thích ban đêm yên tĩnh như vậy, cảm giác toàn bộ thành thị đều thuộc về em, em cũng thuộc về toàn bộ thành thị."

Tiểu cô nương ý thơ cảm thán một phen, Phó Kính Thâm nghe được sủng nịch cười, bất quá hắn nhưng thật ra không có nhiều đồng ý.

Nếu cô muốn, hắn không nói hai lời có thể đem toàn bộ thành phố này mua cho cô, nhưng mà cô không thể thuộc về thành thị, chỉ có thể thuộc về hắn.

Thiếu nữ vừa đi một bên vừa mỉm cười, ngửa đầu thưởng thức đêm khuya yên tĩnh, cũng không nhìn dưới chân, tung tăng nhảy nhót, đi được một chút cũng không làm cho người ta bớt lo, chẳng sợ vòng bảo hộ căn bản không rất cao, nhưng Phó Kính Thâm vẫn là nhịn không được mà lo lắng, sợ cô bị ngã mà rơi xuống, đơn giản bá đạo mà dắt một bàn tay của cô, cho cô chống đỡ, như vậy vô luận nàng đi được nhiều hay ít, dù sao hắn cũng có thể bảo hộ cô chu toàn.

Lương Tri cũng không ép buộc, bàn tay nhỏ bé mặc kệ để cho anh nắm, đi được một lát, cao ốc liền rõ ràng hiện ra trước mặt, tòa nhà cao lớn, đỉnh của tòa nhà có một biển quảng cáo nhìn rất sang trọng, trên đó có nữ nhân nhìn thập phần quen mắt.

Lương Tri ngây ngốc mà nhìn chằm chằm một lúc lâu, lúc nhìn kỹ, mới nhận ra là chính mình, kể từ lần trước cô search Weibo đã biết, nhưng lần thứ hai chân chính cảm nhận được chính mình quả thật là một nữ ngôi sao cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.

Trên biển quảng cáo, cô gái xinh đẹp lại quyến rũ, ngay cả tóc cũng đều phá lệ tinh xảo, cô nín thở nhìn hồi lâu, tâm tình thiếu nữ, nhìn lại đắc ý, lại có chút thẹn thùng.

Cô mềm mại nói: "Phó tiên sinh, người kia là em.", trong giọng nói mang theo nhiều điểm nhảy nhót.

Ngón tay phấn nộn của Lương Tri chỉ biển quảng cáo cách đấy không xa, trong mắt tỏa sáng, Phó Kính Thâm nhìn theo phương cô chỉ, trên biển quảng cáo là cô gái mà cả đời hắn muốn đối xử như trân bảo, hắn gật gật đầu, "Ừm, bảo bối nhà chúng ta thật giỏi."

Trước mặt được khen, lại là ông xã mà chính mình không nhớ khen, Lương Tri nhiều ít vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng vẫn là nhịn không được mừng thầm, mắt cô rũ xuống, môi xinh đẹp như cánh hoa anh đào cong cong, vụng trộm cười.

Lại ngẩng đầu một lần nữa liền thấy, trên biển poster, cạnh chân cô gái có một con chó nhỏ, tựa hồ có điểm tương tự với tiểu bác mỹ mà cô mới mua.

Lương Tri ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước tiểu bác mỹ bị Từ Cải mang đi còn không có tên gọi, cô gái nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, tiếng nói thanh thúy: "Phó tiên sinh."

"Ừ?" Cô khó có khi chủ động mà kêu hắn, Phó Kính Thâm nhếch mi, sủng nịch nhìn cô.

"Chúng ta đặt cho tiểu bác mỹ một cái tên đi, nó còn chưa có tên đâu." Lương Tri ánh mắt chờ mong mà nhìn hắn, mắt hạnh tròn tròn sáng lấp lánh như chứa vạn vì sao làm người xem không thể dời mắt được.

Phó Kính Thâm rũ mắt, kỳ thật hắn cũng không quan tâm đến tiểu súc sinh này lắm, trừ bỏ đem lực chú ý đều đặt trên người Lương Tri, ở trong mắt hắn những chuyện khác đều không đáng quan tâm, nhưng mà chuyện có thể cùng cô đặt tên cho một tiểu sinh mệnh, ý nghĩa lại là tương đương bất đồng.

Quá khứ Lương Tri cũng không bao giờ nguyện ý nghe lời nói của hắn, hận không thể khắp nơi cùng hắn làm trái ngược, mà nay cô lại thường xuyên đem hai từ "chúng ta" đặt ở bên miệng, Càn Thị Phó thiếu lạnh lùng mà người khác nghe đều sợ mất mất đã sớm mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Nhưng mà tên gọi cũng không phải chuyện mà hắn am hiểu, trong óc vòng vo nửa ngày, càng nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, mấy từ nói ra lại làm người ta không biết nên khóc hay nên cười: "Kia tiểu súc.. Tiểu tử kia trắng nõn sạch sẽ, nếu không kêu Tiểu Bạch đi là tốt nhất."

Lương Tri hai mắt mở to, môi vất vả cố gắng mím chặt mới có thể đưa ý cười nghẹn trở về, vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn.

"Làm sao vậy? Không thích?"

Cô gái tâm tư rất khó đoán, dù là ngày Càn Thị Phó thiếu ở thương giới mạnh mẽ vang dội làm việc quyết đoán cũng đoán không được suy nghĩ của cô, hắn cũng là lần đầu tiên yêu đương a, đây là lần đầu tiên thử dứt bỏ phương thức cưỡng chế đoạt lấy, thành thật chính chính đi giải nội tâm của một nữ hài tử.

"Muốn cười đừng nghẹn, không sẽ khó chịu." Nhìn Lương Tri nhịn cười đến mức vẻ mặt đỏ bừng, chính hắn đều nhịn không được mà nở nụ cười.

Cô gái bên cạnh quả nhiên không phụ hắn vẫn luôn chờ mong liền bật cười, tiếng cười lanh lảnh một chút một chút xông vào trong lòng hắn, Phó Kính Thâm đối xử với cô thật sự là rất tốt, tốt đến nỗi lá gan càng lúc càng lớn, vì thế cô cười nói: "Phó tiên sinh, đây là tên của các nhân tài từ thế kỉ trước đi?"

Nam nhân lông mày nhíu lại, theo lời của cô hỏi: "Có ý tứ gì?"

Lương Tri dừng một chút, lặng lẽ nhìn về phía hắn, đang nói mềm mại lại rõ ràng: "Mẹ Lâm nói, anh so với em lớn bảy tuổi đâu.."

Nam nhân nghe vậy, ánh mắt nguy hiểm, khó trách Chu Tĩnh Hàng nói, nữ nhân không thể cưng chiều quá, nếu không liền hư muốn lên trời.

Phó Kính Thâm nhìn tiểu nữ nhân không sợ trời không sợ đất trước mặt này, thực sự cho rằng hắn đối cô một chút tính tình đều không có sao.

Nam nhân nguy hiểm nheo lại mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, ý tứ hàm xúc không rõ, rốt cuộc Lương Tri còn không có chân chính hiểu biết hắn, bây giờ nhìn bộ dạng của anh, sẽ không là thật sinh khí đi, tiểu cô nương nhát gan, kiêu ngạo sau một lát lập tức bất an, trên mặt ý cười cũng thu lại không ít, cẩn thận mà nhìn hắn, lại nhìn về phía mũi chân, bước đi cũng đều thả chậm không ít, cả người đều căng thẳng.

Giây tiếp theo, không đợi cô phản ứng lại, cánh tay rắn chắc của nam nhân bên cạnh bỗng ôm lấy eo cô, cô gái có dáng người rất đẹp, eo nhỏ như một nắm tay, Phó Kính Thâm chỉ dùng một cánh tay có thể đem cả người cô ôm cách mặt đất.

Đột nhiên không có trọng tâm làm Lương Tri kêu lên, nhưng mà tiếng nói của thiếu nữ kiều nhuyễn, chẳng sợ kêu lên cũng là cực dễ nghe, Phó Kính Thâm dễ dàng đem người ôm ở trước ngực, nhìn cô như mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, cúi đầu cười ra tiếng, thời điểm hắn cười trong ngực rắn chắc hơi hơi chấn động, cười đến cô gái trong lòng đều ngứa.

Lương Tri thế mới biết căn bản anh không có sinh khí, cùng cô đùa đâu, cô bị nam nhân ôm, xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng: "Anh thả em xuống dưới nha!"

Tay nhỏ bé đặt ở sau lưng hắn vỗ vỗ vài cái, bất quá rốt cuộc sức lực nhỏ, đối với Phó Kính Thâm mà nói liền chỉ như gãi ngứa.

"Không buông, so với em lớn hơn bảy tuổi, hả?" Nam nhân tiếng nói nặng nề, lộ ra hương vị nguy hiểm.

Hắn đem Lương Tri nuôi ở bên người, còn tuổi nhỏ liền đem cô lừa đến nước ngoài kết hôn, ở mặt ngoài là danh chính ngôn thuận không phân biệt tuổi tác, kỳ thật trong nội tâm đối với tuổi vẫn là có hơi chút để ý, Lương Tri quá nhỏ, lại đơn thuần, cùng hắn loại này đa mưu túc trí hồ ly căn bản không có cách nào khác so chiêu, có đôi khi chính hắn đều suy nghĩ, hắn không phải súc sinh thì là cái gì, nhưng mà cho dù là rơi vào cái súc sinh hàng đầu, hắn cũng không muốn buông tha.

Lương Tri bị nghẹn không lời nào để nói, môi nhấp chặt, đáy mắt hàm chứa ý cười nhưng lúc này cũng không dám trước mặt hắn tiếp tục cười, một đôi mắt hạnh ngập nước vô tội nhìn hắn, một chút đáng yêu cũng có thể đem Phó Kính Thâm bại trận.

Nam nhân nhìn ánh mắt trong suốt của cô, khóe miệng khẽ nhếch, lời nói rất nhẹ lại làm cho Lương Tri nhịn không được mà khẩn trương: "Có biết hay không anh lớn hơn em bảy tuổi nên thể lực có bao nhiêu tốt?"

"Hả?" Lương Tri là thật không rõ ý tứ của hắn, trong mắt lộ ra nghi hoặc, ngốc ngốc mà nhìn hắn.

Phó Kính Thâm đành thở dài một hơi, cô nghe không hiểu, hắn cũng không muốn cùng cô giải thích, đơn giản đem cô gái khiêng trên vai ôm đi, Lương Tri ở trên vai hắn hưng phấn mà "Khanh khách" cười, xoay tới xoay lui muốn anh thả cô xuống, Phó Kính Thâm cười đến lưu manh, vỗ nhẹ lên mông cô, làm bộ dáng như hung dữ uy hiếp: "Không được nháo, nếu không trong chốc lát trực tiếp đem em bỏ lại bên đường."

Hắn vốn tưởng rằng chiêu này vô dụng, nào biết nói xong trên vai cô gái lập tức thành thật, ngoan không chịu được, tựa hồ sợ hắn sẽ làm thật như trong lời nói.

Trong không khí im lặng một cái chớp mắt, Phó Kính Thâm chậm rãi mở miệng: "Làm sao vậy? Sợ hãi?"

Trên vai cô gái trầm mặc một lát, mới một lần nữa mở miệng, tiếng nói ôn nhu, nghe ra giống như thực sự là cái tiểu đáng thương: "Em sợ quỷ.."

Hắn nếu thực đem cô để lại ven đường, lúc ấy cô nên làm cái gì bây giờ a..

Thiên hạ nam nhân đều giống nhau, thích nhất nhưng cũng là đau lòng nhất bộ dạng yếu ớt của nữ nhân mình yêu mến, hắn trong lòng khẩn trương, lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ngữ khí nặng nề, "Sợ cái gì, anh làm sao bỏ được."

Hai người một đường đi một đường đùa giỡn, Lương Tri tiểu hài tử tâm tính, Phó Kính Thâm cưng chiều, cũng cùng cô điên.

Đến thời điểm ở nhà trọ dưới lầu, Lương Tri cười đến đều nhanh không thở nổi.

Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm cô ngăn không được khéo léo miệng cười, cô đêm nay cười, tựa hồ so với ba năm trước đều nhiều hơn.

Nhà trọ của Phó Kính Thâm ở tầng cao nhất, trên dưới thông thuận, nhìn từ đây có thể nhìn được bao quát cả thành phố, cực kì giống như con người xa xỉ của hắn.

Lương Tri đi theo hắn bên người, theo thang máy tiến lên háo hức mà nhìn xung quanh, xung quanh thang máy đều là mặt thủy tinh, theo độ cao không ngừng hướng lên trên, toàn bộ cảnh đêm của thành phố được thu vào trong mắt cô, hàng triệu vì sao tỏa sáng xung quanh, Lương Tri hai tay nắm bên lan can, ánh mắt đều luyến tiếc chớp chớp: "Thật xinh đẹp nha."

Phó Kính Thâm ở một bên cong môi cười, ngữ khí sủng nịch: "Nếu thích, về sau liền có dịp ở lại đây một đoạn thời gian."

Lương Tri ngửa đầu xem hắn, gương mặt khả ái xinh xắn phiếm hồng, cô không nói, biểu tình cũng không bài xích, thậm chí có chút chờ mong.

Cùng Phó Kính Thâm ở chung trong khoảng thời gian này tới nay, cô cũng dần dần hiểu được phương thức đối xử của nam nhân, trừ bỏ không cho phép cô có có ý định rời đi, còn lại mặc cho cô thích, tựa hồ chỉ cần cô nguyện ý, bằng bất cứ giá nào hắn đều có thể thỏa mãn.

Cô hướng hắn thẹn thùng cười cười, lại đem tầm mắt một lần nữa quay lại nhìn cảnh đẹp ngoài kia qua lớp thủy tinh.

Phó Kính Thâm cảm thấy gần đây tựa hồ cô rất thích nở nụ cười, hơn nữa số lần hướng hắn cười cũng bắt đầu trở nên nhiều lên, nam nhân trong lòng âm thầm nghĩ, nếu trí nhớ của cô không thể nào khôi phục thì thật ra cũng rất tốt.

Có thể ở trong tòa nhà này đa số tất cả đều là người có tiền, các loại phương tiện dùng là đều tốt nhất, mặc dù phòng ở trên cao, nhưng thang máy trong chốc lát cũng đã đến, Lương Tri bị Phó Kính Thâm dắt đi ra ngoài thời điểm vẻ mặt còn nuối tiếc, Phó Kính Thâm buồn cười xoa bóp hai má mềm mềm của cô, thản nhiên dỗ: "Bên trong nhà còn có một mặt làm bằng kính có thể nhìn ra ngoài, muốn nhìn trong chốc lát đi vào còn có thể lại nhìn."

Ánh mắt vừa mới ảm đạm của cô gái liền tỏa sáng, trong mắt thiếu nữ mang theo không ít chờ mong cùng sùng bái, Phó Kính Thâm thực sự được lấy lòng một phen.

Hai người đi đến trước cửa nhà trọ, tổng cộng hai tầng cũng chỉ có một cái hộ gia đình, Lương Tri nhu thuận đứng ở một bên chờ đợi Phó Kính Thâm lấy cái chìa khóa, nhưng mà Phó Kính Thâm ấn vân tay lên khóa, cửa liền chậm rãi mở ra.

Mở cửa nháy mắt, trong phòng lập tức như được tỏa sáng, Lương Tri đứng ở bậc thềm đang định đổi giày, ánh mắt tùy ý hướng xung quanh xem, nhìn tới nhìn lui giống như cũng chỉ có mấy đôi dép đen của Phó Kính Thâm, đánh giá vài lần, hoàn toàn không thấy bóng dáng đồ đạc của nữ nhân.

Này gian nhà trọ tựa hồ chưa có nữ nhân nào đến đây, nhưng là cô cũng đã cùng hắn đều kết hôn ba năm, trong ba năm không lẽ cô cũng chưa từng một lần đến đây?

Lương Tri cúi đầu xuống còn muốn thay chính mình cởi giày, giày xăng đan là kiểu mới trong mấy năm nay, cô cũng chưa thuần thục tháo khóa, một chân đứng một chân nhấc lên muốn tháo nhưng vẫn là không cởi được, trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt ruột, trọng tâm không vững, cả người đều nghiêng nghiêng ngả ngả.

Phó Kính Thâm liền đứng ở bên cạnh người cô, cánh tay cô gái tự nhiên mà bám vào người hắn để bảo trì cân bằng, nhưng khi ánh mắt nhìn đến chỗ xước da ở mắt cá chân cô, ý cười lạp tức thu lại.

Mặc dù ở chỗ đó đèn hơi tối, nam nhân vẫn như cũ có thể thấy chỗ mắt cá chân cô bị giày xăng đan cọ xát đỏ bừng một mảng.

Miệng hắn mím chặt, tuấn mỹ nhíu mày, cũng không quan tâm Lương Tri cởi được giày hay chưa, tự ý xoay người đem tiểu nữ nhân trực tiếp chặn ngang ôm lấy.

Lương Tri còn không biết đã xảy ra cái gì, trời đất đảo lộn, đã bị hắn ôm hướng trong phòng đi rồi.

Nam nhân hai tay hữu lực, Lương Tri lại không có sức nặng, sau khi mất trí nhớ cũng bị hắn ôm quá vài lần, hắn ôm ấp ấm áp rắn chắc, tràn ngập cảm giác an toàn, Lương Tri cũng không có giãy dụa, ngoan ngoãn tùy ý hắn ôm, giờ phút này nội tâm là tràn đầy tín nhiệm, chính là cô gái da mặt mỏng, vẫn là nhịn không được mặt đỏ: "Phó tiên sinh?"

Cô nhẹ nhàng mà hô hắn một tiếng, lời nói mang theo một chút nghi hoặc.

Phó Kính Thâm khó được không có lên tiếng trả lời, biểu tình thoạt nhìn tựa hồ cũng không có giống như ban nãy cùng cô đùa giỡn.

Hắn không cười thời điểm khuôn mặt có vẻ lạnh lùng, thoạt nhìn hơn vài phần nghiêm túc, lực uy hiếp mười phần.

Trong các buổi đàm phán, nếu không có tâm lý tố chất không tốt mà lại thấy Càn Thị Phó thiếu ra mặt, chắc chắn khí thế sẽ lập tức suy giảm, lại thấy đến mặt hắn hoàn toàn không có một chút biểu tình giống lúc này, có lẽ sẽ tự sụp đổ, sợ tới mức tè ra quần mất.

Người ngoài căn bản chưa thấy qua Phó Kính Thâm cười, đều nói hắn là cái mặt lạnh diêm vương, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm, nhưng mà mặc dù Lương Tri biết mặt dịu dàng ôn nhu của hắn, giờ phút này cũng không thể nhịn được mà sợ hãi.

Cô nhìn trộm mắt vẻ mặt của hắn, sợ đến mức lập tức quay đầu đem mặt vùi vào trong lồng ngực Phó Kính Thâm, cũng không dám lên tiếng nữa nói chuyện.

Thời điểm này nhìn tiểu cô nương mắt ướt dầm dề nhìn rất đáng thương, chọc người đau lòng.

Động tác Phó Kính Thâm nhẹ nhàng chậm chạp đem người vững vàng đi vào phòng khách đặt người xuống sô pha mềm mại, vừa mới thu hồi tay, liền nhìn đến Lương Tri thật cẩn thận ánh mắt, sau khi mất trí nhớ lá gan của cô cũng so với lúc trước nhỏ không ít, sợ chính mình làm ra hành động gì khiến hắn không vui, nơm nớp lo sợ thu thân mình, không dám nhúc nhích.

Phó Kính Thâm nhìn cô một cái, ánh mắt hoảng sợ như nai con lạc đường lại làm hắn đau lòng nhiều thêm vài phần, động tác của hắn vội vàng mà nhẹ nhàng sờ sờ hai má lạnh lẽo của cô, biết thói quen không thích cười của mình là không tốt, còn cố gắng kéo kéo khóe miệng, ôn nhu cười: "Làm sao vậy, này bộ dạng tiểu đáng thương?"

Lương Tri hai tay đặt tại bên người như trẻ con làm sai chuyện, hơi hơi cúi đầu không dám nói lời nào, ánh mắt nhìn nam nhân cũng là mang theo hoảng sợ, vẫn còn nhớ rõ bộ dáng nghiêm túc của hắn vừa rồi, chẳng sợ giờ phút này lại thấy được hắn ôn nhu cười, vẫn là như cũ lòng còn sợ hãi, tiểu cô nương suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi: "Phó tiên sinh.. Anh vừa mới, là tức giận sao?"

Vốn nghĩ rằng chẳng sợ nam nhân thật sự sinh khí, cũng sẽ không nói cho chính mình, nhiều lắm là giống lúc trước như vậy cười dỗ hai câu, làm cô vui vẻ, nhưng mà một giây trước nam nhân còn đứng trước mặt cô, sau một cái chớp mắt cong thắt lưng, quỳ một gối xuống ở trước mặt cô, hai tay đem chân còn đi giày xăng đan của cô nhấc lên, nhíu mày: "Ừm, tức giận."

Lương Tri hơi chút giật mình, đợi đến khi phản ứng lại, cô gái chân mình còn ở trong tay hắn, ba phần khiếp sợ bảy phần xấu hổ, dù là người yêu sạch sẽ đến đâu đi nữa, đi dạo một ngày trời rồi, chân cũng rất bẩn, anh còn để lên đùi như vậy để xem.

Nhưng mà Phó Kính Thâm ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm xem, tựa hồ cũng không có một tia ghét bỏ, chính là biểu tình có chút căng thẳng.

Lương Tri ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, cảm giác nhiệt độ bàn tay ấm áp dần dần theo chỗ mắt cá chân truyền đến, cô có chút ngượng ngùng giật giật chân nhỏ, muốn đem chân trong tay hắn rút về, dù sao như vậy bị nhìn, ai đều thẹn thùng.

"Đừng nhúc nhích." Nam nhân tiếng nói nặng nề, mang theo điểm lực uy hiếp, Lương Tri bị hắn nói như vậy, cũng ngồi im không tiếp tục động đậy nữa.

Hắn động tác thật cẩn thận đem khóa giày cao gót trên chân cô cởi bỏ, lại nhẹ nhàng mà thay cô bỏ giày ra, toàn bộ quá trình kiên nhẫn mười phần, như là che chở trân bảo.

Cởi giày xăng đan, bàn tay to của nam nhân trực tiếp cầm châm của cô lên đặt trong lòng bàn tay, Lương Tri hai má dần ửng hồng lên, xấu hổ mở miệng nhắc nhở: "Bẩn nha.."

Nhưng mà Phó Kính Thâm cũng không thèm để ý.

Ngón tay cái của hắn ở miệng vết thương bên cạnh nhẹ nhàng vuốt phẳng, kỳ thật căn bản không có nghiêm trọng, chính là Lương Tri làn da mỏng, giày xăng đan mới có chút không hợp chân, dễ dàng làm xước da, như cũ hắn vẫn là đau lòng không chịu được.

Vừa rồi trên đường lúc trở về, hắn liền hơi hơi nhận thấy được, Lương Tri mặc dù rất vui vẻ nhưng dáng đi không quá thích hợp, thế cho nên hắn nửa đùa nửa thật lập tức mang cô về nhà, kỳ thật trong lòng đã sớm đoán được trên chân cô không thoải mái, cũng đau lòng không muốn cô đi thêm mặc dù chỉ là vài bước đi chăng nữa.

Phó Kính Thâm người này từ nhỏ liền không thành thật, làm xằng làm bậy nhiều, đánh nhau ẩu đả bị thương căn bản là không quan tâm, nhưng bây giờ chỉ xước da cũng làm như rất nghiêm trọng, nói ra chỉ sợ làm người chê cười, chính là vết thương lại ở trên chân Lương Tri, vậy chuyện liền không giống nhau, đây chính cô gái hắn đặt ở đầu quả tim mà yêu thương, lúc trước cô rời bệnh viện hắn liền lúc trước tìm không thấy cô, lớn tiếng mà nói cô hai câu đều có thể hối hận mà vài ngày ngủ không yên.

Nam nhân khóe môi khẽ mím chặt, thản nhiên mở miệng: "Vì cái gì đi giày cao gót đi dạo?"

"Váy này đi cùng giày cao gót nhìn mới đẹp mắt.." Lương Tri thành thành thật thật đáp, trên mặt nhịn không được phiếm hồng, vì chính mình trang điểm khi gặp hắn mà thẹn thùng.

Trừ những trường hợp quan trọng ra, cô rất ít khi mặc váy cùng đi giày cao gót, nhưng mà hôm nay đi dạo, vì phối hợp với váy mỏng trên người cô lại cố tình đi cao gót để có thể xứng đôi với hắn.

Nam nhân nhìn cô một lát, đáy mắt hiện ra đau lòng rõ ràng có thể thấy được, "Em như thế nào mặc đều đẹp mặt, về sau mang em đi ra, không được đi loại giày này." Hắn mày mặt nhăn, "Có đau hay không, hả?"

"Còn tốt.." Lương Tri biết hắn là vì muốn tốt cho chính mình, trong lòng cũng không có khiếp đảm như ban nãy, lại sợ hắn không tin, cố ý vòng vo xoay cổ chân, tiếng nói nhu nhu, "Thật sự, thật sự không đau, anh xem."

"Được rồi." Nam nhân bất đắc dĩ nắm chặt cổ chân cô, lại tự mình đem giày bên kia cởi nốt ra, rồi sau đó đứng dậy đi đến tủ giày dép, cúi người lấy từ bên trong ra một đôi dép lê hồng nhạt mới tinh.

"Đi vào."

Trên dép có nhân vật hoạt hình mà Lương Tri rất thích, vừa nhìn là biết mới tinh chắc chắn chưa có người nào đi qua, tựa hồ vì muốn cô đến mà đã chuẩn bị thật lâu.

Phó Kính Thâm thay cô bố trí tốt, chính mình mới trở lại chỗ kia để thay giày, trong quá trình này Lương Tri vẫn ngoan ngoãn ngồi ở sô pha yên lặng không nhúc nhích như bé ngoan, đây là lần đầu tiên cô đến đến nơi đây, hoàn hoàn toàn toàn thuộc về không gian của Phó Kính Thâm, dù sao hắn cũng là chủ, nếu hắn không nói gì, cô đương nhiên cũng không dám tùy tiện động linh tinh.

Cô gái hai chân cố ý nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt nhìn theo Phó Kính Thâm, cặp mắt như là dính vào lưng anh, nhìn anh đi đến ngoài hiên, nhìn anh đổi giày xong, lại nhìn anh đi đến chỗ chính mình.

"Nhìn cái gì?" Nam nhân khóe môi khẽ nhếch, cười đến tà khí.

"Không có!"

Lương Tri đương nhiên sẽ không thừa nhận, chính là cô từ trước đến giờ không nói dối bao giờ, hai má ửng đỏ đã muốn đem cô bán đứng.

Phó Kính Thâm cũng không vạch trần, như trước vẫn cười, không biết từ nơi nào hắn tìm được quyển sách dạy về vết thương cá nhân, thật cẩn thận thay Lương Tri đem chân bị xước da sát trùng và dán urgo xinh xinh vào, "Trong chốc lát lúc tắm rửa cẩn thận một chút, đừng cọ đến nơi đây, nếu không sẽ rất đau."

Lương Tri nhu thuận nhìn hắn, rất nghe lời gật gật đầu.

"Chơi một ngày có mệt hay không?"

"Không có." Hôm nay cô thật sự rất vui vẻ, đương nhiên không mệt, cùng lắm là giờ đã có chút muộn, bình thường ở nhà cô đều đã ngủ nên bây giờ cũng chỉ có chút buồn ngủ mà thôi.

"Tắm rửa đi xong rồi ngủ?" Phó Kính Thâm kiên nhẫn hỏi cô.

Lương Tri theo bản năng gật gật đầu, anh nói cũng muốn làm luôn, nhưng là vừa định đứng dậy đi theo anh vào phòng tắm, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô chậm rãi đi ở phía sau, do dự một lát, cô gái mặt mang theo thẹn thùng mở miệng, thập phần ngượng ngùng: "Phó tiên sinh.."

"Ừm?"

"Nơi này.. em giống như không có mang quần áo tắm rửa, cùng nội y lại đây.." Nói đến hai từ nội y phía sau, cô gái đã thật sự xấu hổ ngượng ngùng đến tai đỏ bừng.

Phó Kính Thâm tựa hồ cũng mới nhớ tới việc này, gian nhà trọ này cũng chưa từng có nữ nhân đến, nội y với mấy thứ này là đương nhiên không có, hắn hiển nhiên cũng sợ run một cái chớp mắt, nhưng mà hắn dù sao cũng đã quen trấn định, chẳng sợ loại sự tình này cũng là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng so với Lương Tri cũng vẫn bình tĩnh hơn.

"Em tắm trước đi, chờ một lát rồi anh mang vào cho em."

Hắn dẫn Lương Tri vào phòng tắm, thay cô xả nước ấm, đem tất cả những thứ cần dùng đến đều thay cô chuẩn bị chu toàn.

Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, Phó Kính Thâm tương đương thân sĩ xoay người đi ra ngoài, Lương Tri ở phía sau hắn một bộ muốn biểu tình muốn nói lại thôi, hắn biết đêm nay tiểu cô nương vừa mới xem phim kinh dị, lúc này nhát gan vẫn còn sợ hãi, nhếch nhếch khóe miệng cười khẽ: "Đừng sợ, anh ở ngay bên ngoài."

Lương Tri gật gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà cô tắm cũng không an tâm.

Ban đêm thực yên tĩnh, ở bên trong phòng tắm Lương Tri nhất cử nhất động gì Phó Kính Thâm đều có thể nghe được rõ ràng, hắn liền như vậy canh giữ ở cạnh cửa phòng tắm, tiếng nước chậm rãi quanh quẩn ở bên tai, hình ảnh cô gái tắm rửa xuất hiện trong đầu dần dần rõ ràng, tiểu huynh đệ dưới thân lại bất đắc dĩ nóng lên.

Tim đập càng phát ra mãnh liệt, hô hấp cũng nặng nề hơn không ít, chính là như cũ vẫn cam chịu không nói một tiếng canh giữ ở cạnh cửa không có rời đi.

Trong phòng tắm to như vậy nhưng chỉ có một mình Lương Tri, cô gái an tĩnh lại liền nhịn không được miên man suy nghĩ, suy nghĩ lung tung lại nghĩ đến phim kinh dị ban nãy vừa xem, trong lòng liền không khống chế được mà sợ hãi, nghiêng tai nghe xong nghe ngoài cửa, tựa hồ không có nghe thấy động tĩnh của Phó Kính Thâm, lo lắng hắn đã đi mất, thật nhỏ giọng cẩn thận hô một câu: "Phó tiên sinh, anh ở đâu?"

"Anh ở đây, đừng sợ." Phó Kính Thâm cố gắng áp xuống nội tâm khô nóng, khó khăn mà trả lời cô.

Thời gian trôi qua 15', cô lại lo lắng hỏi một lần, giọng vẫn như trước thuộc loại mềm mại của riêng cô: "Phó tiên sinh? Anh còn ở đây sao?"

"Ừm, anh ở đây."

Lương Tri cũng vẫn hơi bất an, tắm cũng không lâu, Phó Kính Thâm nghe thấy bên trong tiếng nước ngừng, hầu kết khó nhịn giật giật.

Theo sau thanh âm cô gái rụt rè cách một cánh cửa thủy tinh chậm rãi vang lên: "Phó tiên sinh, em xong rồi.. Cái kia, quần áo.."

Phó Kính Thâm áo sơ mi và nội y được gói gọn ở trong tay, tiếng nói nặng nề: "Mở cửa."

Tiếp theo giây, cánh cửa thủy tinh mở ra một khe nhỏ, ánh đèn theo khe hở chậm rãi xuyên qua, tay của thiếu nữ trắng nõn mang còn mang theo bọt nước run rẩy chậm rãi thò ra.

Nam nhân ánh mắt nguy hiểm, đem quần áo giao vào tay cô, xúc cảm mềm mại nháy mặt ập lại đây.

Thời điểm hai tay tiếp xúc, cách một cánh cửa trái tim cả hai đều ức chế không được đập thình thịch.

Lương Tri vội vàng muốn rụt tay, ở chỗ nam nhân nhìn không nhìn thấy mà vội vàng trấn an trái tim đang không nghe lời kia.

Nhưng mà Phó Kính Thâm bàn tay to đem tay cô nắm ở lòng bàn tay, Lương Tri xấu hổ nghiêm mặt rút vài lần cũng không có cách nào khác lấy tay về.

Hai người cương ở tại chỗ, trong không khí tỏa ra hương vị trầm tĩnh lại ái muội.

Sau một lúc lâu, Phó Kính Thâm buông ra, một tay để ở khóe môi ho nhẹ vài tiếng, cố nén thân thể khô nóng thay nàng đem cửa đóng lại.

Ánh đèn bị ngăn cách ở phía sau cửa.

Mà giờ phút này phía sau cửa, đầu óc Lương Tri đều là cảm xúc lòng bàn tay bị nắm làm người ta mặt đỏ tim đập, chỉ lo thẹn thùng, sợ hãi cái gì tạm thời văng đi đâu mất.

Cô gái ở sau cánh cửa cố gắng trấn định, mắt nhìn chằm chằm áo sơmi màu trắng trong tay, suy nghĩ lại bay về chuyện ban nãy.

Lo lắng cô ngượng ngùng, lại muốn tại chỗ đứng hồi lâu, Phó Kính Thâm lo lắng cô ở bên trong sẽ bị cảm lạnh, nhịn không được hỏi: "Tri Tri?"

"Vâng." Lương Tri ý thức trở lại, vội vàng lên tiếng, tiếng nói còn mang theo điểm chính cô cũng không phát giác mà thẹn thùng, "Em sắp xong rồi nha."

Cô cũng không miên man suy nghĩ nữa, nghĩ muốn mặc nhanh quần áo rồi đi ra ngoài, nhưng là trên tay động tác luống cuống, liền dễ dàng xảy ra sự cố.

Phó Kính Thâm cố kỵ tiểu cô nương da mặt mỏng, đem nội y đều nhét ở trong áo sơmi, Lương Tri thời điểm tìm kiếm không cầm chắc, áo lót liền bị rơi xuống dưới.

Cô vừa mới lúc đi ra trên người còn dính không ít nước, ở cạnh cửa đứng đó một lúc lâu, lúc này dưới đất cũng ướt sũng, thời điểm đồ rơi xuống cô cũng không phản ứng kịp, không kịp bắt lấy, đồ lót nhất mắt liền ướt sũng.

Lương Tri sợ run, vội vàng đem đồ nhặt lên, nhưng đồ vẫn bị ướt, mặc dù nước là sạch sẽ, lúc này cũng mặc không được.

Nàng nhìn chằm chằm áo ngực trong tay, vải dệt thoải mái, còn có một chút họa tiết ren đáng yêu mà mấy cô gái thích, là màu cô thích, liền ngay cả cỡ.. cỡ cũng chính là cỡ của cô.

Nghĩ vậy, nàng theo bản năng cúi đầu liếc mắt "Huynh đệ tỷ muội" trước ngực mình, Phó Kính Thâm tựa hồ đối nó rõ như lòng bàn tay, cô gái nhịn không được đỏ bừng mặt, tim đập càng lúc càng nhanh.

Cô cũng không dám gọi Phó Kính Thâm lấy đồ lại đây nữa, chuyện vừa rồi đã đủ khiến cô thẹn thùng, nếu là giờ phút này lại kêu hắn, sợ là cô muốn tìm cái khe đất chui mới có thể bớt xấu hổ.

Cô gái tùy ý đem áo lót vắt lên giá để quần áo, động tác lưu loát đem quần lót cùng áo sơmi trắng mặc vào.

Dù sao lập tức cũng chui ổ chăn ngủ, cô cũng không có thói quen mặc áo lót ngủ, nhưng mà chờ mặc xong quần áo đi đến trước gương, tiểu cô nương vẫn là nhịn không được xấu hổ, tai đỏ bừng.

Áo sơmi dài lại rộng thùng thình, vạt áo còn chưa qua đầu gối, lộ ra đùi trắng nõn tinh xảo, vừa mặc lên người là biết áo của Phó Kính Thâm, đây là nàng lần thứ hai cô mặc áo của hắn, nhưng mà vẫn thẹn thùng không thua gì lần đầu tiên.

Trong gương đường nét tinh xảo của thân hình cô bày ra không bỏ sót gì, áo sơmi trắng có chút mỏng, trước ngực một mảnh mát lạnh thoải mái, ánh đèn vàng ấm áp, càng làm thân hình cô gái thêm lung linh huyền ảo.

Cô xấu hổ đến mức không được tự nhiên, nhưng cũng không có biện pháp khác, tiểu cô nương nhịn không được cắn cắn môi dưới, nghe thấy ngoài cửa nam nhân tựa hồ lại gọi tên cô, đơn giản liền quyết tâm, tắt đèn phòng tắm.

"Phó tiên sinh?" Cô thật cẩn thận kêu tên hắn.

"Ừ? Xong rồi sao?" Tiếng nói nam nhân nặng nề vang lên, cô lại nhịn không được khẩn trương, trong lòng âm thầm thôi miên, không có quan hệ, không có quan hệ, bọn họ là vợ chồng.

"Anh có thể hay không, tắt đèn bên ngoài một chút nha?" Cô cố chịu đựng xấu hổ hỏi.

Nam nhân dương dương mi, không biết cô muốn làm cái gì, nhưng mà hắn theo thói quen muốn sủng cô, chỉ cần là cô nói, hắn luôn lựa chọn nguyện ý theo cô.

"Tắt rồi, em đi ra đi."

"..."

Nhưng mà tiếp theo giây, Phó Kính Thâm liền biết cô muốn hắn tắt đèn là có ý gì.

Cô gái mắc cỡ đỏ mặt, một bộ dáng thẹn thùng, áo sơmi rộng thùng thình màu trắng mặc ở trên người cô, cả người càng thêm nhỏ xinh, hai chân trắng nõn thẳng tắp không hề che giấu chiếu thẳng vào mắt hắn, trên chân không có đi dép, tiểu cô nương trong lòng khẩn trương, ngón chân phấn nộn bất an cuộn tròn, thoạt nhìn thật sự nhịn không được muốn lập tức yêu thương một phen.

Đợi cho Phó Kính Thâm tập trung nhìn một lần nữa, hô hấp nháy mắt đình trệ, chẳng sợ cô đã bảo hắn tắt đèn, nhưng ánh trăng vẫn qua cửa sổ tiến vào, lặng lẽ chiếu xuống trên người Lương Tri, nàng trước ngực mềm mại một mảnh nhìn một cái không sót gì.

Đòi mạng! Này vật nhỏ cư nhiên không có mặc áo trong!

Cô gái tự cho là mình đã đủ chu đáo, giờ phút này không có đèn, hẳn là hắn sẽ không nhìn thấy cái gì.

Phó Kính Thâm cơ hồ dùng hết suốt đời khí lực, không ngừng mà ở trong não nghĩ đến hạng mục phức tạp nửa năm nay xoay một vòng, khó khăn lắm mới đem trong lòng dục hỏa áp chế đi một ít.

Nam nhân xoay người thay cô đem dép lê lại đây, thời điểm khom lưng đặt dép xuống bên chân cô, thật cố nén cảm giác muốn ngẩng đầu nhìn, đè lại cảm xúc muốn chiếm tiện nghi của cô.

Lương Tri nhu thuận đi dép, ngửa đầu nhìn hắn.

Phó Kính Thâm khó được không có dắt tay cô, tự mình xoay người hướng phòng ngủ đi.

Lương Tri không biết làm gì theo phía sau hắn, giống như một cái đuôi nhỏ, chính cô cũng không biết giờ phút này bộ dáng có bao nhiêu mê người: "Phó tiên sinh, chúng ta.."

"Buồn ngủ hay không hả?" Nam nhân tiếng nói nặng nề, mặc dù nghe thấy cô cùng mình nói chuyện, cũng cũng không có quay đầu.

"Ừm.. Có một chút."

"Ngủ đi, đã khuya." Hắn mở phòng ngủ ra, bế cô gái vào, thực thân sĩ không có bật đèn.

Phòng trong tối vô cùng, chỉ có ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ.

Nhưng mà ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lại làm nam nhân thể xác và tinh thần nóng rực.

"Chúng ta.." Lương Tri vừa định nói chuyện, nhưng không đợi cô nói xong, Phó Kính Thâm liền cắt ngang.

Lời nói gian nan lộ vẻ nhẫn nại: "Em ngủ ở đây, anh ngủ ở ngay cạnh phòng, đừng lo lắng."

Lương Tri ngượng ngùng cúi đầu cắn cắn môi, cô vừa mới nghĩ đến, nghĩ rằng hai người đêm nay sẽ ngủ ở cùng gian phòng, cô cũng chưa từng cùng người khác phái như vậy thân mật tiếp xúc, nhưng mà nam nhân trước mặt lại là chồng của cô, hai người kết hôn đã ba năm, mặc dù hắn đưa ra như vậy yêu cầu, cũng không phải quá phận, trong lòng cô cũng xấu hổ ngại ngùng, nhưng lúc nghe thấy hắn nói muốn ngủ riêng, tựa hồ lại có một tia mất mát.

Cô gái bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, cũng may ánh sáng tối tăm, mặt đỏ như máu cũng không có người nào có thể thấy.

Cô nhu thuận trèo lên giường lớn, tiến vào ổ chăn, bên trong chăn vẫn đang lạnh, bọc chăn vào cũng không cảm giác ấm.

Phó Kính Thâm thay cô chỉnh lại góc chăn, trong quá trình căn bản không dám đụng vào cô một chút ít nào.

"Ngoan ngoãn ngủ, đã khuya."

Lương Tri cả người bị Phó Kính Thâm dùng chăn bọc kín mít, chỉ lộ ra cái đầu, cô gật gật đầu, rất nghe lời.

"Còn anh?"

"Anh cũng ngủ, ở cách vách, có việc đã kêu anh, được không?"

Tốt nhất là đừng kêu, hắn không có cách nào chắc chắn cam đoan còn có thể nhẫn lại được bao lâu.

Lương Tri không biết hắn nhẫn có bao nhiêu vất vả, còn nhếch môi hướng hắn ngọt ngào cười, Phó Kính Thâm hầu kết giật giật, khuôn mặt căng chặt.

Thật sự nhịn không được hành động, thập phần sủng ái sờ sờ hai má mềm mại của cô, sau đó mới xoay người rời đi.

Nam nhân đi rồi, phòng trong lại khôi phục im lặng, không có người nói chuyện, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng chỉ còn lại của cô.

Cảnh vật xung quanh xa lạ, nơi này từ trước cho tới bây giờ cô chưa từng đến, bởi vậy đầu giường cũng không có giống phòng ngủ của biệt thự cố ý vì cô mà có thêm nhiều một cái đèn ngủ, phòng ngủ to lớn nhưng trống rỗng, Lương Tri thu góc chăn không tránh khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ.

An tĩnh lại, thẹn thùng rút đi, trong lòng sợ hãi lại lần nữa chạy đến quấy phá, càng nghĩ càng sợ hãi, mặc dù nhắm chặt hai mắt đem cả người đều vùi vào chăn, vẫn không khống chế được sợ hãi đến lạnh cả người.

Sau một lúc lâu, cô thật sự nhịn không được, nhớ tới lời nói nam nhân trước khi đi, cô gái lập tức theo trên giường ngồi dậy, ủy khuất lẻ loi ôm chăn, thật cẩn thận kêu: ".. Phó tiên sinh?"

Phó Kính Thâm còn ở trong phòng vệ sinh, trong lúc nhất thời không thể nghe thấy thanh âm đáng thương của cô.

"Phó tiên sinh!"

Đáp lại cô vẫn như cũ là sự yên tĩnh đáng sợ.

Lương Tri hoảng hốt, nội tâm bất an càng phóng đại, hốc mắt đều bắt đầu đỏ, trong lòng đều sợ hãi: "Phó Kính Thâm!"

Phòng kia Phó Kính Thâm mới từ buồng vệ sinh đi ra, thình lình nghe thấy tiểu cô nương mang theo nồng đậm khóc nức nở gọi hắn, hắn trái tim cơ hồ là trong nháy mắt lền ngừng đập, vài bước đi đến phòng cô, không hề nghĩ ngợi trực tiếp mở cửa đi vào.

Tiểu cô nương ôm chăn ngồi trên giường lớn, tóc dài mềm mại tán loạn xõa ở đầu vai, nam nhân vội đi đến bên người cô, đau lòng hỏi: "Làm sao vậy? Hả?"

Lương Tri nhìn thấy hắn, cảm giác ủy khuất liền vỡ đê, tựa hồ biết nam nhân trước mắt đau lòng chính mình, nước mắt liền nhịn không được bắt đầu rơi như mưa.

Hắn làm sao nỡ thấy bộ dạng này của cô, cô vừa khóc, trái tim liền giống như có vô số người lấy dao tới cắt, nam nhân lập tức ngồi vào bên giường, ngữ khí mềm mại lại đau lòng: "Làm sao vậy? Cùng anh nói được không?"

Lương Tri uất ức môi mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, đáng thương hỏng rồi.

Hắn cố gắng làm cho không khí bớt ngưng trọng một chút, khẽ cười một tiếng: "Không khóc, không khóc, mắt khóc sưng lên, ngày mai ngủ dậy liền khó coi."

Hắn một chút cũng không ghét bỏ đem nước mắt hướng tay chính mình thay cô nhẹ nhàng lau sạch.

"Sợ hãi.." Rốt cuộc cô cũng nói.

"Làm sao?"

Cô gái khóc thút thít, nói chuyện cũng đứt quãng, "Em nhắm, nhắm mắt lại, thật nhiều yêu ma quỷ quái tới bắt em.."

Bộ dáng Lương Tri bây giờ có chút buồn cười, nhưng mà cô ủy khuất lại khóc đến không thở được, hắn đau lòng cười không nổi, nam nhân tiếng nói nặng nề cực có cảm giác an toàn: "Không thể nào, có anh ở đây mà, ai dám bắt em?"

"Anh không có! Ô ô ô, em vừa mới gọi anh, anh cũng chưa đến.."

Lương Tri mếu máo lên án, con người luôn dễ dàng bị chiều hư, Phó Kính Thâm cái gì cũng đều thay cô an bài tốt, cô tự nhiên liền yếu ớt đến không được.

"Lỗi của anh, anh không tốt, đừng khóc được không?" Hắn nhẫn nại dỗ.

Lương Tri cũng không phải người vô lý gây sự, được nam nhân dỗ một lát, cảm xúc cũng dần ổn định, giờ phút này hắn ngồi ở đầu giường, trong lòng cô gái tràn đầy cảm giác an toàn, cũng không còn sợ hãi như vừa rồi, chính trong lòng cô cũng không biết mà mang rất nhiều ỷ lại với Phó Kính Thâm, chồng cô không gì không làm được, có anh ở đây, cho dù là quỷ thần cũng không dám tới.

Cô cũng tùy ý Phó Kính Thâm nhẹ nhàng mà thay cô lau đi nước mắt, do dự một lát, cắn cắn môi dưới, "Em, em không dám ngủ một mình.."

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mắt to đen bóng ướt sũng, xem đến Phó Kính Thâm trong lòng cũng ngứa.

Nhưng mà cô cũng ngượng ngùng cùng hắn một giường a, vừa mới đem câu nói kia nói ra, trong lòng lại bắt đầu ngượng ngùng, hắn có thể hay không hiểu lầm cái gì..

Nhưng mà giây tiếp theo, thanh âm làm cho cô cảm giác thực an toàn vang lên bên tai, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bàn tay to xoa hai má lạnh lẽo của cô, cơ hồ là như dỗ con gái hỏi: "Anh ở cùng em, em ngủ giường, anh ở bên cạnh sô pha ngủ, được không?"

Lương Tri ánh mắt lập tức tỏa sáng, hai tay cũng bỏ góc áo hắn ra, nhu thuận gật gật đầu, trên mặt cảm kích lại mang theo chút ngượng ngùng, thẹn thùng đáp: "Vâng."