Editor: Linh

Một ngày nào đó trời trong nắng ấm, Chu Văn Kỳ làm xong cơm hộp tình yêu, mặc vào quần dài, đeo lên đồ trang sức trang nhã, tác phong ưu nhã đi đến công ty của chồng.

Kiếp trước cô chưa từng đi đến công ty của Lôi Dực, bởi vì cô không thích công việc vệ sĩ này, vừa phải nhìn sắc mặt của khách hàng, lại vừa có độ nguy hiểm cao, cần gì phải làm cái loại công việc cố hết sức cũng không được cám ơn này?

Nhưng kể từ sau khi cô lâm vào cuộc sống khó khăn, mới hiểu được có công việc đã rất không tệ rồi, có một kỹ năng lại càng thêm đáng quý, cô nhìn người khác không vừa mắt, mình thì lại có cái gì vừa mắt người khác?

Khi cô đi xuống xe taxi, thấy biển chữ màu vàng ‘Thiên Lôi bảo vệ’, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc lại nhỏ bé, thật may là cô còn có cơ hội làm lại một lần nữa, còn kịp cố gắng và thay đổi.

Cô chưa đi vào cửa lớn, liền thấy hai người nhìn quen mắt, chủ động hướng cô chào hỏi: “Chị dâu xin chào!”

“Chào các cậu, là Đại Minh và Thiết Hùng phải không?” Chu Văn Kỳ ở tiệc cưới đã gặp qua bọn họ, vì vậy có chút ấn tượng.

“Chị dâu còn nhớ chúng tôi? Thật là vinh hạnh a! Hôm nay chị dâu đến tìm lão Đại phải không? Chúng tôi dẫn chị đi vào.”

Chu Văn kỳ chưa kịp nói rõ mục đích đến đây, Đại Minh và Thiết Hùng đã ân cần tiếp đãi, còn nhất nhất giới thiệu các ngành, bộ nhân sự bộ hành chính, bộ quản lý thông tin, khu huấn luyện, khu dự trữ, phòng nghỉ, phòng họp, cuối cùng đi đến phòng làm việc của chủ tịch.

Thiết Hùng gõ cửa hai cái liền đẩy cửa ra, hô: “Lão Đại, chị dâu đến!”

Lôi Dực ngồi ở sau bàn làm việc, không có đánh máy vi tính cũng không có nhận điện thoại, đang kiểm tra gậy điện mới mua gần đây, anh đối với cách xưng hô ‘chị dâu’ còn chưa quen, càng không nghĩ đến vợ mình sẽ đến đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?

“A Dực, anh có bận hay không?” Mục đích hôm nay Chu Văn Kỳ đến đây rất đơn giản, chính là muốn để cho mọi người biết sự tồn tại của bà Lôi, cô cũng không quên đêm thất tịch ở kiếp trước, Lôi Dực cư nhiên cùng tiểu thư kế toán của công ty cùng đi dạo phố, chỉ cần điểm này thôi cô cũng phải phòng ngừa chu đáo, để tránh phát sinh sự việc bi thảm lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

“Không bận.” Lôi Dực trong lòng âm thầm kinh ngạc, bình thường ở nhà cô mặc quần áo đều là đáng yêu, hôm nay lại toát ra khí chất ưu nhã, người vợ nhỏ này của anh vẫn luôn để cho anh lóa mắt.

“Em đến đưa cơm cho anh, anh thử nhìn một chút xem có ăn được hay không?”

“Cám ơn, anh sẽ ăn hết.” Lôi Dực lập tức thụ sủng nhược kinh*, đã bao lâu không có ai giúp anh đưa cơm? Kể từ khi mẹ qua đời năm anh mười hai tuổi, cũng chưa từng được hưởng qua loại dịu dàng này nữa.

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

Kết hôn mới hơn một tháng, anh cư nhiên béo lên ba cân, không thể làm gì khác hơn là mỗi sáng chạy nhiều thêm ba vòng, nếu không làm sao làm gương cho nhân viên? Toàn bộ công ty trên dưới hơn một trăm vệ sĩ, người nào không phải là thân thể cường tráng, vạn nhất lão Đại anh biến thành người mập thì rất mất thể diện.

“Ừ, công việc của anh vất vả, nhất định phải ăn đủ no, ăn ngon.” Mặc dù tài nấu nướng của cô bình thường, trong hộp cơm có mấy món ăn là đi mua, nhưng tâm ý thắng tất cả, cô biết Lôi Dực không phải là người xoi mói, quan trọng hơn là cô muốn đến lập uy, ra vẻ bà Lôi vô cùng quan tâm chủ tịch Lôi, nếu như có người nào dám can đảm đánh chủ ý không đứng đắn, tốt nhất là nên sớm làm chết cái suy nghĩ kia.

Nghe được chị dâu nói là đưa cơm đến, Đại Minh và Thiết Hùng không nỡ đi, trơ mắt nhìn chị dâu mở ra hộp giữ ấm ba tầng, Đại Minh nuốt nước miếng, hâm mộ nói: “Lão Đại thật tốt số, có chị dâu đưa đến cơm hộp tình yêu, chúng tôi những chân la hán này chẳng có gì cả.”

“Chỗ này có chút điểm tâm mời mọi người ăn, phiền toái các cậu giúp tôi phân phát một chút.” Chu Văn Kỳ cũng không quên mở rộng phạm vi kết giao, cô đặc biệt chạy đến Đỉnh thái phong mua mười lồng bánh bao, đàn ông thường không thích ăn đồ ngọt, bánh bao thịt hẳn là có thể đi.

“Oa, thơm quá, cám ơn bánh bao của chị dâu!” Đại Minh liền đưa tay nhận lấy hai túi nói, một chút ý tứ từ chối cũng không có.

Lôi Dực trừng mắt nhìn Đại Minh một cái, nói lời này cũng quá quen thuộc rồi, còn có một câu hai nghĩa.

Đại Minh và Thiết Hùng tự hiểu rõ, cũng không dám làm kỳ đà cản mũi, ưỡn ngực chính khí hào hùng nói: “Chúng tôi đi phát bánh bao, bảo đảm công bằng công chính công khai!”

Hai người vừa đi, vừa đóng cửa, Lôi Dực miễn cưỡng mới lui vẻ mặt lạnh, không quá tự nhiên nói: “Cùng nhau ăn đi.”

“Tốt, em chuẩn bị rất nhiều, bảo đảm anh ăn không hết.”

Hai vợ chồng ngồi vào trên ghế sa lon cùng nhau dùng cơm, Chu Văn Kỳ đối với công việc làm vệ sĩ này tràn đầy tò mò, thấy trên giá sách bày không phải là sách, mà là các loại thiết bị phòng hộ, không khỏi muốn hỏi đông hỏi tây, hóa ra là áo chống đạn, cặp công văn chống đạn, đèn nhìn ban đêm, bình chữa cháy tùy thân, và chất nổ thăm dò.

Lôi Dực trả lời tường tận từng cái, nội dung vô cùng chuyên nghiệp, cô tràn đầy tò mò nhưng nghe không hiểu, chỉ có thể nói khác nghề như cách núi, khó trách trước đây bọn họ không thể nói chuyện với nhau, thật sự sở thích kém quá nhiều nha. Nhưng hướng về phương diện tốt, người đàn ông này chất phác không thú vị như vậy, phụ nữ có thể chấp nhận anh cũng không nhiều, nếu như không phải anh đã cứu cô lại từng nói yêu cô, cô rất hoài nghi mình có hay không nghị lực để kiên trì.

Lôi Dực bình thường có thể nói ít đi một câu cũng không muốn nói nhiều hơn một chữ, nhưng lúc này càng nói lại càng hăng say, nhưng là không trở ngại anh ăn cơm, chờ anh giải quyết phần lớn thức ăn, phát hiện vợ mình có chút buồn ngủ, mới hiểu rõ mình nói quá nhiều, ho khan một tiếng nói: “Ừ, đại khái là như vậy.”

“A Dực, anh thật không dậy nổi.” Chu Văn Kỳ cố nén xúc động muốn ngáp, lên tinh thần nói: “Thật ra thì em rất hâm mộ anh, có thể tự mình tìm được việc mà mình muốn làm, không giống em học từ bé đến khi tốt nghiệp cũng không dùng được.”

Anh lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Em không phải là người vô dụng.”

Anh an ủi đơn giản đến vô cùng, theo lý thuyết thì rất khó làm cảm động lòng người, nhưng nhìn ánh mắt của anh, cô lại có thể tin tưởng đây chính là suy nghĩ thật sự của anh, không giống vài người trong ngoài không đồng nhất, vì vậy cô cười cười, chuyển sang đề tài khác nói: “Em mời vừa rồi nhìn trong công ty đều là nam, không có nữ sao?”

“Chúng ta có mấy nữ vệ sĩ, còn có tổng đài, kế toán, cùng sinh viên vừa học vừa làm đều là nữ.”

Lôi Dực suy nghĩ một chút mới trả lời, công ty bọn họ không làm nghiệp vụ bảo toàn cao ốc, mà là tư nhân thuê vệ sĩ bên người, nói như vậy lấy nam vệ sĩ làm chủ, chỉ có điều trong giới từng xảy ra chuyện xưa giữa nam vệ sĩ và nữ cố chủ, thậm chí là xì căng đan ở ngoài, vì vậy cũng có người đặc biệt chỉ định nữ bảo tiêu.

“Ách, dáng dấp của các cô ấy có xinh đẹp hay không?” Nữ vệ sĩ, có phải hay không đều có vóc người nóng bỏng, dám yêu dám hận?”

“Anh không có chú ý.”

“Đã kết hôn chưa? Có bạn trai hay không?”

“Anh không biết.” Quản lý nhân sự mới có thể biết những chuyện kia, Lôi Dực thân là lão bản chưa bao giờ hỏi đến.

“Hừ hừ, nếu như anh dám ăn trộm, em sẽ ăn anh!”

Anh cuối cùng cũng hiểu lý do cô cái gì cũng hỏi, khóe mắt lại cười nói: “Anh sẽ không làm loạn.”

“Em cũng biết A Dực tốt nhất, nhất định sẽ không làm cho em buồn, có đúng hay không?” Cô chủ động đi vào trong ngực của anh, giống như con mèo nhỏ xoay qua xoay lại, anh cho đến bây giờ chưa từng ở ngoài phòng ngủ thân mật với cô như vậy, nhất thời không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là tùy cô định đoạt.

“Kỳ Kỳ….” Anh khó xử, nếu là có người đến thì làm sao bây giờ? Hình tượng lão bản anh dũng tỉnh táo sẽ bị hủy.

Ai ngờ cô càng phát ra được voi đòi tiên, chu miệng nói: “Hôn em.”

Anh muốn nói cho cô biết thời gian, địa điểm đều không phù hợp, nhưng là cô đã nhắm mắt lại chờ anh, lời cự tuyệt như thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được, thậm chí còn có loại cảm giác yêu đương vụng trộm, để cho anh không kìm nén được hôn lên môi cô, hai cánh tay cũng đem cô ôm thật chặt.

Trước đây anh không biết ham muốn của mình mạnh bao nhiêu, thể lực phần lớn đều phát tiết ở vận động và trong công việc. Bây giờ mới thể nghiệm đến loại phương thức tuyệt với này, nếm một lần liền nghiện, nếu như không phải là lo lắng đến độ chênh lệch về thể lực của cô, thật muốn theo ba bữa đều đến một lần, ăn khuya và buổi trà chiều cũng muốn.

Một cái hôn có thể tạo thành rất nhiều hậu quả, kết quả của cái hôn này chính là quần của cô bị kéo đến mông, áo bị kéo xuống đến ngực, tóc dài cũng bị làm rối loạn, mà anh vẫn còn chỉnh tề, chỉ có khóa ở nơi nào đó bị kéo ra, hai người cọ xát lẫn nhau, thiếu chút nữa thì bóp súng cướp cò.

“A Dực thật đáng ghét, như vậy bảo em về nhà thế nào?” Cô còn cố ý xoay, anh cũng sắp nổ tung.

“Xin lỗi…..” Anh cũng biết như vậy không tốt, nhưng là cô quá xinh đẹp quá chọc người, cho dù là tùy thời đều có thể sẽ có người xông đến, nhưng anh vẫn muốn đi vào bên trong nơi ấm áp tuyệt diệu kia của cô.

Cô cười như không cười trợn mắt nhìn anh một cái, mặc xong quần áo của mình, lại buộc lại tóc. “Em về nhà trước, sáu giờ tối ăn cơm, đừng quên đó!”

“Anh sẽ về nhà đúng giờ.” Anh chủ động sửa sang lại hộp đồ ăn trên bàn, coi như là bồi tội.

“Buổi tối xem em thu thập anh như thế nào!” Cô đưa ra quả đấm nhỏ nhỏ uy hiếp anh, lấy được anh khoan dung cười.

Sau đó, Lôi Dực nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi của vợ, nghĩ thầm mình thật là có tài đức gì, lại cưới được một người vợ đáng yêu dịu dàng như vậy, anh rất rõ ràng điều kiện và tính cách của mình, nếu nói cô đối với anh vừa gặp đã yêu là không thể nào, cùng lâu ngày sinh tình cũng không quá có thể, có lẽ là ông trời thương người ngốc?

Vốn là anh chỉ muốn cưới vợ sinh con, đối với đối tượng mà ông nội an bài cũng không ghét, cứ như vậy thuận lý thành chương kết hôn. Ai ngờ mới ở chung với nhau một vài ngày, anh đã có loại cảm giác từ từ mất khống chế, nội tâm không hề bình tĩnh nữa. Trời mới biết đây là cái tình huống gì, chỉ biết chắc là anh hưởng thụ trong đó.