Editor: Linh.

Ngồi ‘giường giam’ đủ ba tháng, cuối cùng Chu Văn Kỳ cũng được giải thoát, trong khoảng thời gian này cô trừ đi bệnh viện mấy lần, mỗi ngày mỗi đêm đều phải ở trong nhà, sắp có loại cảm giác mốc meo, nếu mỗi ngày không đi ra ngoài, thật sẽ mắc chứng u buồn của phụ nữ có thai.

Chọn một chủ nhật nắng ráo, bọn họ chuyển từ Chu gia về chỗ ở của mình, mang theo một xe thức ăn và đồ dùng, mọi người của hai nhà đều đến giúp một tay, tỉ mỉ sửa sang lại một phen, ngàn dặn dò vạn giao phó mới bỏ qua cho đôi vợ chồng nhỏ, sau này tùy thời sẽ có người đến kiểm tra, bọn họ muốn quên cũng không dễ dàng.

Đóng cửa phòng, Lôi Dực đỡ bả vai của vợ, để cho cô an toàn ngồi vào trên ghế sa lon, rõ ràng bụng của cô còn chưa lớn, mọi người lại vội vã đem cô trở thành bà bụng bự chăm sóc, anh chỉ về phía vốn là phòng khách nói: “Anh muốn đem phòng này đổi thành phòng trẻ con, ngày mai chúng ta sẽ đi mua, em thấy thế nào?”

“Tốt… Nhưng là phải mua đồ cho con trai hay con gái? Màu xanh hay màu hồng?” Cô không nhịn được thử thăm dò hỏi.

“Tất cả đều mua, em thích màu gì liền mua màu đó, bất kể làm con trai hay con gái, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.” Chỉ cần là đứa bé của bọn họ, anh cũng sẽ coi là trân bảo, vợ yêu của anh bây giờ quá mức lo lắng, có thể thấy được cô rất thiếu cảm giác an toàn.

“Ừ, em cũng nghĩ như vậy.” Cô có thể yên tâm, chồng cũng không bắt buộc là con trai hay con gái, nếu không là lại thêm một áp lực.

Anh cầm một phần văn kiện ở trên bàn lên, chuyển đề tài nói: “Kỳ Kỳ, em đến xem cái này một chút.”

Cô tò mò mở ra nhìn, lại là văn kiện về công ty ‘Bảo toàn Thiên Lôi’, anh chưa bao giờ đem công việc mang về nhà, hôm nay sao lại muốn cô xem văn kiện? Còn có vốn không phải gọi là ‘Vệ sĩ Thiên Lôi’ sao? Thiên Lôi cuồn cuộn, bảo vệ đến cùng, đó chính là tôn chỉ của công ty!

Lôi Dược chủ động giải thích cho cô: “Nghiệp vụ của công ty vốn là chỉ nhận làm vệ sĩ riêng, bây giờ muốn hợp tác với một số tòa nhà cao ốc lớn, nhận thầu công việc bảo vệ cao ốc, còn có chúng ta sẽ mở rộng sang sản phẩm điện tử bảo toàn, chủ yếu là khoa học kỹ thuật điều tra, loại nghiệp vụ mới này cũng tương đối an toàn.”

“Làm sao anh lại đột nhiên muốn làm như vậy?” Việc cải cách này tuy có tiềm lực nhưng cũng không nhất định sẽ thành công, đầu tư lúc đầu càng thêm khó khăn, cô lo anh có hay không gánh được mạo hiểm.

“Mỗi một công nhân viên đều có một người mình muốn bảo vệ, mặc dù công ty có bảo hiểm khổng lồ cho việc bị thương ngoài ý muốn, nhưng một khi xảy ra sự cố vẫn sẽ có tiếc nuối, anh muốn cho công nhân viên trong công ty có nhiều lựa chọn hơn, bọn họ có thể cân nhắc tình huống của mình, quyết định làm vệ sĩ, bảo vệ, hoặc là làm nhân viên sửa chữa, như vậy tương đối nhân tính hóa, cũng tương đối có co giãn.”

“A Dực, anh thật tốt, mọi người cho suy nghĩ như vậy, có phải anh đã có ý nghĩ này từ lâu rồi hay không?” Chu Văn Kỳ sùng bái nhìn chồng mình, thật là không nói không biết, vừa nói liền không chê vào đâu được, ông chủ có tình như thế đi đâu tìm được?”

“Cũng được, một, hai tháng gần đây mới bắt đầu.” Anh không thể không biết xấu hổ mà tiếp nhận lời khen của vợ, ý nghĩ này chính là nghĩ ra vì cô. “Còn có anh muốn nói với em, anh bây giờ rất ít khi nhận làm vệ sĩ riêng, phần lớn là trù tính và giám sát nhiệm vụ, kế hoặc của anh là đến năm ba mươi tuổi sẽ hoàn toàn lui ra, đến lúc đó cũng chỉ làm ông chủ bảo vệ công ty.”

Lời nói này so với bản kế hoạch càng có lực rung động hơn, cô quả thật là muốn hoài nghi thính lực của mình.

“Tại sao? Sẽ không phải là vì em chứ?”

“Vì em cũng cì con của chúng ta, ông nội cũng đã nói với ba em về chuyện của anh, anh không thể để em làm góa phụ, cũng không để cho đứa bé không có ba, cho nên anh quyết định buông tha cho phần công việc làm vệ sĩ này.”

“Nhưng là em nghe nói công phu của anh rất mạnh, anh làm vệ sĩ cũng đã mười năm…” Cô quả thật là lo lắng cho sự an nguy của anh, nhưng chưa từng nghĩ muốn thay đổi anh, dù sao anh tập võ cũng là vì làm vệ sĩ siêu cấp, làm sao có thể nói buông tha là buông tha được?

“Công phu của anh có thể dùng để huấn luyện công nhân viên, không có người nào là không thể thay thế được người nào, sẽ có nhiều người trẻ tuổi hơn đầu nhập vào chuyến đi này.”

Anh cư nhiên làm nhiều như vậy, chỉ vì để cho cô và con có cảm giác an toàn, hai mắt cô lập tức liền rưng rưng đẫm lệ, đều do phụ nữ có thai có nhiều hormone tiết ra, hiện tại cô chỉ cần bị cảm động thì sẽ dùng nước mắt chứng minh, có lúc đến xem phim hoạt hình cũng sẽ không sướt mướt.

“A Dực, cảm ơn anh…”

“Đừng khóc cũng đừng nên nói cảm ơn, bất kể như thế nào anh cũng sẽ lấy gia đình làm trọng, em, đứa nhỏ và ông nội là người quan trọng nhất với anh. Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt đầu tiên của cô, biết như vậy không đủ, lại duỗi thân với lấy hộp giấy lại đây.

“Em vốn chỉ muốn sinh một đứa nhỏ… Nghe anh nói như vậy, vậy em sinh thêm mấy đứa nữa cũng tốt.”

Cô nói thì nói như vậy, thật ra thì mới không bỏ được để đứa bé cô đơn, ít nhất cũng phải sinh hai đứa để có thể làm bạn.

“Em muốn sinh bao nhiêu thì sinh, bất quá phải xem tình trạng sức khỏe, chuyện như vậy không thể miễn cưỡng.”

“A Dực anh thật tốt, nhưng là số mệnh của em tốt hơn, hừ hừ.” Bởi vì có anh quan tâm yêu thương, số mệnh của cô muốn không tốt cũng không được.

Cô vẻ mặt đắc ý làm cho anh không nhịn được cười, cô làm nũng chui vào trong ngực anh, tỉ mỉ cảm nhận lồng ngực rung động của anh, phần chân tình này ngàn vàng cũng không đổi được, bất kể là số mạng thần linh có gì an bài cho cô, một Lôi Dực đã làm cho cô không uổng công sống cuộc đời này.

Chu Văn Kỳ rất nhanh thích ứng với cuộc sống mới, người nhà mỗi ngày đều thay phiên nhau đến thăm, cộng thêm người giúp việc định kỳ tới quét dọn, trên căn bản cô cái gì cũng không phải làm, chỉ cần tiếp nhận quá trình của một phụ nữ có thai, chăm sóc tốt cho bản thân và đứa nhỏ, đại gia sẽ nói cô thông minh lại hiểu chuyện, thật không nghĩ tới cô sẽ có ngày này, mẹ quý nhờ con quả nhiên là đạo lý ngàn năm không đổi.

Các nữ nhân viên của “Bảo toàn Thiên Lôi” đã tới một lần, xách theo bánh ngọt và trà chiều tới ăn mừng, chúc ông chủ và bà chủ sớm sinh quý tử, nghe Lý Nhân Hoa nói cô ấy và bạn trai lui tới rất thuận lợi, còn có tất cả mọi người đều mong đợi bà chủ sau khi sinh xong lại nhậm chức, cần phải giúp các cô ấy làm tạo hình.

Ngày đó Lôi Dực cũng có ở bên cạnh cô, anh đều đối xử bình đẳng với mỗi nữ nhân viên, có thể không mở miệng cũng sẽ không mở miệng, Chu Văn Kỳ thấy cũng yên tâm hơn, sau này không cần phải tự mình hù dọa mình.

Ngoài ra, Giản Ngải Ny đem bạn trai đến cho cô giám định, Chu Văn Kỳ rất nghiêm túc nói ra ý kiến, còn nhờ Lôi Dực đặc biệt điều tra xem đã từng có tội án nào hay chưa, kết quả là vừa vặn đạt đầy đủ tiêu chuẩn. Tóm lại cuộc sống của cô gái nhỏ dạo này rất tốt, hiện tại cửa tiệm làm ăn cũng không tệ, trên phương diện tình cảm cũng có thu hoạch, về phần nhân vật nhỏ La Kiến Lương, giống như là chuyện ở đời trước.

Chu Văn Kỳ cả ngày không có việc gì (trừ dưỡng thai), không làm việc đàng hoàng (chỉ viết), cảm giác giống như là có một ngày nghỉ bất ngờ, cô từ không quá thích ứng biến thành thích thú, rốt cuộc có thể hưởng thụ tư vị nhàn nhã.

Sống lại cho tới này cô vẫn quá nóng lòng, vội vã sửa chữa quan hệ với người nhà, vội vã báo đáp tình yêu của chồng, vội vã tìm được giá trị sinh tồn của mình, kết quả không phải là làm không tốt, lại đem mình ép thật chặt. Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện ra mình có thể dừng lại, tùy ý đi thăm mỗi nơi một chút, không cần liên tục xông về phía trước, xông qua đầu ngược lại sẽ đụng vào tường.

Hôm nay giữa trưa, Lôi Dực xin nghỉ về bồi vợ đi kiểm tra thai kỳ, lúc rời khỏi bệnh viện mở hình của Bảo Bảo ra nhìn, tuy nói ảnh chụp siêu âm ba chiều giống như hình vẽ trừu tượng, nhưng hai người vẫn nhiệt tình thảo luận đâu là tay, đâu là chân.

“Mệt không? Anh giúp em xả nước tắm.” Vừa về đến nhà Lôi Dực liền chủ động đề nghị, anh biết vợ mình bây giờ rất dễ đổ mồ hôi, một ngày đều phải tắm hai lần, hơn nữa mới vừa từ bệnh viện trở về, cô sợ sẽ dính vi khuẩn.

“Tốt, em muốn tự mình tắm.” Bụng của cô càng ngày càng to, không quá muốn cho chồng nhìn thấy bộ dáng này của mình.

“Tự mình tắm phải cẩn thận, không cần đóng cửa, có chuyện lập tức gọi anh.”

“Biết, ông quản gia!”

Từ khi cô mang thai tới nay, bọn họ cũng chưa có thật sự quan hệ, chỉ dùng phương thức nhẹ nhàng an ủi lẫn nhau, tất cả đều vì suy nghĩ cho đứa nhỏ, cũng không thể kích tình quá độ quấy rầy đứa nhỏ lớn lên, bất quá từ biểu hiện lưu luyến của Lôi Dực nhìn ra, cô xác định mình vẫn có lực hút.

Chờ Chu Văn Kỳ tắm xong ngồi vào trước bàn trang điểm, Lôi Dực cầm khăn lông tới lau tóc giúp cô, cô nhìn vào thân hình của mình và chồng trong gương, chợt nhắc tới một đề tài thần kỳ. “A Dực, anh tin có người biết trước giấc mơ sao?”

“Em đang nói nằm mơ thấy chuyện tương lai?” Anh lập tức nghĩ tới những ác mộng cô gặp phải kia, cô rốt cuộc nguyện ý nói cho anh biết?

“Ừ, hoặc nên nói là giấc mơ nhắc nhở.” Cô dừng lại một chút, suy nghĩ cách nói tương đối có trật tự. “Trước khi kết hôn em thường nằm mơ, cảm giác giống y như thật, em giống như thật sự đã từng làm những chuyện kia, nói qua những lời kia, bất quá phần lớn là em thấy ác mộng, em nghĩ đó chính là báo trước và cảnh cáo.”

“Nói thế nào?” Anh rất ít nằm mơ, không quá hiểu rõ cảm thụ của cô, có lẽ là biến chứng kết hôn, quá khẩn trương mới có thể gặp ác mộng.

“Em nằm mơ đều có liên quan, giống như một tập rồi một tập phát ra.” Cô không hy vọng Lôi Dực coi cô như kẻ điên, trừ phi trải qua giống nhau, nếu không cô không cho là có người hiểu, vậy nên dứt khoát coi như là một giấc mơ đi.

Anh nghe xong gật đầu một cái, chờ cô nói tiếp.

“Em nằm mơ thấy chúng ta kết hôn, nhưng là em không vui, bởi vì anh một chút cũng không lãng mạn, một năm sau em nói muốn ly hôn, sau khi anh suy nghĩ ba ngày liền đồng ý. Sau khi em ly hôn thì gặp phải một tên lừa gạt, nói muốn hợp tác với em mở tiệm, lại lừa mất tiền của em, người đàn ông kia có chút giống với La Kiến Lương, cho nên khi em thấy hắn, mới có thể có trực giác cho là hắn không phải người tốt.”

Cô không muốn nói gút mắc tình cảm giữa mình và La Kiến Lương, sợ Lôi Dực sẽ ghét, nếu như cô biết anh qua lại với người phụ nữ khác, có thể cũng sẽ giận đến mức chiến tranh lạnh với anh, ghen chính là như vậy không thể nói lý.

“Thì ra là như vậy.” Anh dừng lại động tác lau tóc, suy nghĩ cẩn thận, nếu như giấc mơ này thật sự xảy ra, không phải là bọn họ đã ly hôn sao?

“Ở trong mơ, sau khi chúng ta ly hôn, ba ba rất tức giận không cho phép em về nhà, em vốn là muốn xây dựng sự nghiệp lại bị lừa mất tiền, em cảm thấy thật thất bại, đem cuộc sống của mình làm cho hỏng bét…. Hai năm sau khi khi ly hôn, có một buổi tối em phát truyền đơn ở trên đường, ngày đó là đêm thất tịch, không nghĩ tới em lại sẽ gặp lại được anh; Lúc ấy anh bồi một người con gái khác đi dạo phố, tay người con gái kia còn cầm phát truyền đơn của em, em thật sự không có gặp anh, vừa hối hận lại vừa chua xót, ai biết chờ em phát truyền đơn xong, anh chạy đến tìm em, còn đưa em về nhà…”

“Sau đó thì sao?” Anh cảm thấy không thể tin được nhưng mà vô cùng chân thực, những nội dung này không giống như là bịa ra, Kỳ Kỳ cũng không có lý do lừa gạt anh, thì ra là nằm mộng cũng có thể thần kỳ như thế?

“Hôm sau anh đến tìm em, nói ba em bị xuất huyết não đang cấp cứu, em rất lo lắng, nên đồng ý đi theo anh đến bệnh viện, nhưng là ở trên đường…. Có một cái xe vận tải đột nhiên xông tới, xe chúng ta bị đụng ngã, anh dùng thân thể của mình để bảo vệ em, khắp mặt đều là máu còn nói yêu em, khi đó em khóc đến thê thảm, chỉ muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với anh… Sau đó giấc mơ liền tỉnh, ngày đó cũng chính là ngày chúng ta kết hôn.”

Lôi Dực trầm mặc không biết nên nói gì, giấc mơ của vợ trừ rất dài, còn có rất nhiều chi tiết, làm cho người ta giống như là đích thân trải qua cảnh kia, phảng phất như cô thật sự đã từng sống một kiếp như vậy, nếu nói mộng Nam Kha có lẽ cũng chính là như thế.

“Anh có lời gì muốn nói, cứ việc nói đi.” Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, sớm muộn cũng có một ngày phải đối mặt, cô không hy vọng mình luôn nói mớ làm anh phải lo lắng.

Anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, ẩm ướt mà mềm mại, đây là mùi hương mà mỗi ngày anh đều ngửi thấy, đây là vợ của anh không phải người khác, anh có cái gì mà phải lo lắng? “Kết hôn đêm hôm đó, em chủ động ở chung một chỗ với anh… Có phải là em sợ chúng ta sẽ ly hôn hay không?”

“Ừ, em muốn kinh doanh cho tốt quan hệ hôn nhân của chúng ta, cũng đã là vợ chồng, còn giữ một khoảng cách giống như rất ngu.”

Anh tự giễu cười nói: “Thì ra là như vậy, anh còn tưởng rằng là mình rất có mị lực.”

“Em nghĩ chỉ cần mình đối tốt với anh, anh cũng sẽ đối tốt với em, anh là người mà ba mẹ chọn cho em, em tin tưởng ánh mắt của bọn họ.” Hôn nhân theo lời của ba mẹ đã sớm lạc hậu, nhưng lấy tình huống của cô, cô đánh giá quả thật là kém so với ánh mắt của ba mẹ.

“Còn có, em muốn mọi người đi làm kiểm tra sức khỏe, chính là sợ ba em bị xuất huyết não?” Khó trách cô coi trọng sức khỏe của mọi người trong nhà như vậy, bọn họ cũng còn trẻ tuổi, cô lại mua huyết áp kế đặt ở trong nhà.

“Em biết kiểm tra sức khỏe cũng không thay đổi được cái gì, nhưng em vẫn hy vọng làm một chút gì đs, ít nhất để cho ba em hiểu rõ tình trạng thân thể của mình.

Đây là một người phụ nữ dịu dàng thiện lương cỡ nào, trong lòng anh không có bất kỳ do dự nào nữa, đưa tay ôm lấy cô từ phía sau lưng. “Em thường gặp ác mộng, chính là nằm mơ thấy chúng ta xảy ra tại nạn xe cộ…. nằm mơ thấy anh chết?”

“Ừ, em vừa lo lắng vừa áy náy, anh là vì cứu em mới bị thương, là em hại anh…”

“Đứa ngốc!” Anh không nhịn được muốn mắng cô. Chỉ vì nằm mộng mà có cảm giác tội lỗi, nào có đứa ngốc đáng yêu như thế?

Đôi mắt đẫm lệ giống như sương mù, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh. “Bí mật lớn nhất của mình em cũng đã cho anh biết… Anh nói xem làm sao bây giờ?”

“Nằm mơ thấy ác mộng thì nói cho anh biết, bí mật gì cũng không dọa được anh, em là vợ của anh, cho dù em có siêu năng lực thì cũng là vợ của anh.”

Cô không có cách nào nói chuyện, xoay người nhào vào trong ngực anh, thống thống khoái khoái khóc lớn một hồi, rốt cuộc cũng cởi ra được tâm kết lớn nhất, có lẽ cô còn có thể nằm mơ thấy ác mộng, có lẽ còn có thể có lo lắng, nhưng là cô có anh, dù trời có sập xuống cũng có thể cùng nhau đối mặt.