Núi Đại Đông đã gần như không còn.
Hơn nửa ngọn núi đã sụp đổ biến thành một đống loạn thạch ghê người.- Cuối cùng thì chúng cũng chạy thoát.Kỳ Liên Liên Thành đứng thẳng trên một tảng đá lớn rồi từ từ thở ra một hơi.Đám người Từ Hàng Tĩnh Trai vì Lạc Bắc mà tới. Sau khi cứu hắn, họ sẽ đi về đâu?Bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc bị hủy, cho dù không chết thì ai có thể cứu được hắn?Sắc Lặc tông? Dạ Ma Thiên?... Một suy nghĩ từ từ xuất hiện trong đầu Kỳ Liên Liên Thành.- Thập Vạn Đại Sơn.Kỳ Liên Liên Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn mang theo một thứ khí thế không gì có thể ngăn cản mà phóng lên cao.Bắc Minh Vương lẳng lặng ngồi trong căn nhà đá.Tóc của lão vẫn hết sức gọn gàng, được tết lại rất đẹp. Tuy nhiên, sắc mặt của lão có phần tái nhợt. Lão vẫn khoác một tấm vải bố như trước nhưng thi thoảng lại ho khan kịch liệt.Sắc trời đã tối.Tới lúc này ở núi Đại Đông, mặt trời đã ngả về Tây còn ở núi Chiêu Diêu thì đã là ban đêm.Trong căn nhà trống trải cũng không đốt đen, nhưng cũng không khảm những viên dạ minh châu để chiếu sáng như nhiều môn phái khác. Tuy nhiên Bắc Minh vương dường như quá quen với bóng tối như vậy. Lão cứ lẳng lặng ngồi nhìn người trước mặt.Lão nhìn người đang quỳ trước mặt. Đó là một nam tử có vóc dáng khôi ngô mặc trường bào bằng vải bố. Tuy nhiên trên phần cánh tay để lộ ra ngoài lại có một lớp lông màu vàng rất rậm. Trên người y cũng tản ra một thứ hơi thở không thuộc về người tu đạo mà là yêu khí.Tướng mạo của người này hết sức trung hậu. Tuy nhiên đôi mắt của y lại xanh biếc. Trong bóng đêm nhìn nó giống như hai điểm ma trơi, hết sức quái dị.Nhưng ánh mắt của Bắc Minh vương nhìn y cũng hết sức thản nhiên. Trong mắt của lão nhìn y có chút gì đó hiền lành và hòa ái giống như nhìn một tên tiểu bối vậy.- Vương!Hán tử tráng niên lại dập đầu đối với Bắc Minh Vương. Trong miệng của y khi há ra có hai cái răng nanh sắc nhọn. Tuy nhiên đối với Bắc Minh vương thì nó chẳng có chút nào dữ tợn.- Lang Gia! Ngươi quyết định phải rời khỏi núi Chiêu Diêu ta cũng không ngăn cản ngươi.Bắc Minh vương lẳng lặng nhìn y:- Có điều nếu ngươi đã không bỏ đi thì cũng nên nói cho ta một lý do chứ?- Tiểu thư đã rời núi.Âm thanh của hán tử có chút kích động, dường như tức giận Bắc Minh vương tại sao lại còn phải hỏi nguyên nhân. Tuy nhiên do có sự tôn kính với lão cho nên y vẫn cúi đầu nói:- Nhất định tiểu thư vì Lạc Bắc mà rời khỏi núi Chiêu Diêu. Thực lực của Kỳ Liên Liên Thành mạnh hơn tiểu thư nhiều nên ta muốn đi giúp.- Ngươi cảm thấy khó hiểu khi ta hạ lệnh không cho ai rời núi, không phái người đi giúp nó? - Bắc Minh vương lên tiếng.Hán tử áo đen dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nói:- Đúng vậy! Vương! Người cũng biết hiện tại tiểu thư rất nguy hiểm. Hơn nữa nếu vì giữ thực lực của núi Chiêu Diêu chúng ta mà không đi cứu Lạc Bắc thì ta còn có thể hiểu được. Nhưng hiện tại tiểu thư đã đi. Hơn nữa, người cũng biết Hồ Yêu vương đối với chúng ta có ân như thế nào.Nói xong câu đó, hán tử áo đen như dùng hết sức mà run rẩy. Y hiểu rõ Bắc Minh vương đã vì núi Chiêu Diêu mà phải trả giá như thế nào. Trong tâm của y cũng vô cùng tôn kính Bắc Minh vương. Tuy nhiên nói Bắc Minh vương là lá chắn của núi Chiêu Diêu thì tâm của y cũng giống hệt như núi Chiêu Diêu. Vì vậy cho dù y quyết định vi phạm mệnh lệnh của lão thì cũng tới đây để tạ tội trước. Hiện tại, đối với việc chống đối lại mệnh lệnh của Bắc Minh vương, trong lòng y cảm thấy hết sức dày vò. Y có thể cảm thấy được Bắc Minh vương không phải là người vì lợi ích cá nhân tuy nhiên tại sao lão không quan tâm tới sự sống chết của tiểu thư?- Hồ Yêu vương vì núi Chiêu Diêu chúng ta làm cái gì chẳng lẽ còn phải nói cho ngươi sao?Âm thanh của Bắc Minh vương vô tình có chút gì đó lạnh lẽo:- Có thể đám huyền môn chính đạo không biết nhưng mỗi người trên núi Chiêu Diêu đều hiểu rõ, nếu không nhờ một mình y chặn đánh người Nga Mi ở Tây Lăng khiến cho Nga Mi không tới được núi Chiêu Diêu thì có khả năng chúng ta không tồn tại được tới giờ. Hơn nữa, y còn để cho Nhược Tuyết dẫn theo người luyện đan tới, giúp Yêu tộc chúng ta có được phương thuốc thay đổi kinh mạch, tốc độ tu luyện tăng lên. Nhờ đó mà núi Chiêu Diêu mới được như ngày nay. Ta cũng biết Nhược Tuyết là ngươi mà y thương yêu nhất cũng là đứa con gái duy nhất.Thân thể của hán tử áo đen run nhẹ. Y có thể nhận ra được sự tức giận trong lời núi của Bắc Minh vương. Hơn nữa y cũng hiểu rõ Bắc Minh vương và Hồ Yêu vương chính là một đôi tri kỷ. Nhưng càng như vậy thì y lại càng thêm quật cường, ngẩng đầu lên hỏi:- Vậy tại sao không cho người đi giúp tiểu thư?- Vì núi Chiêu Diêu.Bắc Minh vương lại ho khan liên tiếp. Tuy nhiên y ho khan cũng là để người trước mặt không để ý tới sự tức giận của mình:- Bởi vì núi Chiêu Diêu của chúng ta không phải cũng cũng muốn đi cứu Lạc Bắc. Bởi vì họ suy nghĩ ra dù sao thì chúng ta cũng là ngoại tộc, không phải vì Lạc Bắc cứu hai người núi Quý Du mà tin tưởng Lạc Bắc có gì khác biệt với đám huyền môn chính đạo. Hơn nữa, núi Chiêu Diêu chúng ta cơ bản cũng chẳng có cái thực lực này.Dừng lại một chút, Bắc Minh vương nhìn hán tử áo đen rồi thở ra một hơi:- Đúng vậy! Núi Chiêu Diêu chúng ta hiện tại có chút thực lực nhưng lại không có bằng hữu. Thực lực của chúng ta còn không bằng Trạm Châu Trạch địa, thậm chí không bằng Thục Sơn. Nhiều lắm Hoàng Vô Thần chỉ vì e ngại ta mà để cho núi Chiêu Diêu chúng ta tồn tại. Nam Hầu, Liệt Hỏa chết trong tay Kỳ Liên Liên Thành. Đông Hầu Thanh Bức bị Kỳ Liên Liên Thành đánh nát thân thể. Ngươi thấy thực lực của núi Chiêu Diêu chúng ta thực sự mạnh như vậy sao? Ngươi có biết rằng Kỳ Liên Liên Thành sẽ đưa tới bao nhiêu lực lượng? Hiện tại cô ấy muốn đi thì không thể ngăn được. Nếu không cho dù toàn bộ lực lượng núi Chiêu Diêu chúng ta có xuất hiện thì cũng chưa chắc có thể đánh được với lực lượng mà Kỳ Liên Liên Thành triệu tập.- Chúng ta có thể ảnh hưởng tới tình thế trên thế gian nhưng còn chưa có sự quyết định.- Kỳ Liên Liên Thành thật sự lợi hại như vậy sao?- Hán tử áo đen ngơ ngác nhìn Bắc Minh vương.- Không phải là gã lợi hại mà là Hoàng Vô Thần và Côn Luân. - Bắc Minh vương cười lạnh:- Có một số người giống như thứ dây leo bám vào cây khác để sống. Mà chỉ có cái cây cao nhất kia mới có thể thu hút được dây leo. Như chúng ta đứng dưới tán cây không thấy được ánh mặt trời thì chắc chắn là dây leo sẽ không chủ động bò tới.- Nhưng tiểu thư... - Hán tử áo đen cảm nhận được Bắc Minh vương nói có lý tuy nhiên lồng ngực của y lại giống như có một ngọn núi đè nặng hít thở khó khăn. Vì vậy mà y chỉ nói tới đó thì không nói được nữa.- Ngươi không được quên nó cũng là đệ tử của ta. Đối với ta mà nói thì nó quan trọng hơn bất cứ ai.Bắc Minh vương nói đầy tức giận, nét mặt cũng tở nên lạnh lùng.Một làn hơi thở khổng lồ cung từ thân thể của Bắc Minh vương tản ra khiến cho toàn bộ căn nhà như đóng băng. Tuy nhiên chỉ trong tích tắc, Bắc Minh vương hít một hơi làm cho làn hơi thở đó biến mất. Ánh mắt của lão không giấu được sự đau khổ, nét mặt cũng như già đi vài tuổi.- Tuy nhiên ta không thể vì một mình nó mà để cho nhiều người phải chết.- Thật sự không còn cách nào hay sao?Hán tử áo đen đau khổ nhìn Bắc Minh vương:- Vương! Thật sự không thể cứu được tiểu thư hay sao?- Không có cách nào khác. Chỉ có chờ.Bắc minh vương cúi thấp đầu xuống, ho khan mấy tiếng:- Hiện tại núi Chiêu Diêu của chúng ta chỉ có thể ngồi yên, chỉ có thể thủ. Hiện tại số mệnh thiên hạ thay đổi. Trong đại loạn cho dù là Côn Luân hay Trạm châu trạch địa thì cũng chắc chắn sẽ bị tổn thất. Chúng ta ngồi yên rồi sẽ có cơ hôi. - Dừng một chút, ánh mắt của Bắc Minh vương như sáng lên:- Tất nhiên! Lạc Bắc là một biến số. Nếu như núi Chiêu Diêu chúng ta có thể cùng với thế lực tập trung quanh hắn chống lại được với Côn Luân thì ta cũng chẳng tiếc gì mà xuất binh. Dù sao thì chết cũng phải chết cho có ý nghĩa.- Chết...cũng phải chết cho có ý nghĩa.Hán tử áo đen lẩm nhẩm câu đó rồi đôi mắt xanh hình như cũng hơi đỏ lên:- Vương! Vì sao người từ chối lời đề nghị của Huống Vô Tâm, không cùng với y đối phó với Hoàng Vô Thần? Làm vậy có thể khiến cho thực lực của Côn Luân giảm mạnh, còn tác động tới một phần lực lượng của Kỳ Liên Liên Thành mà giúp cho tiểu thư?- Ta không có niềm tin đối với Huống Vô Tâm.