La Phù

Chương 137: Nguyên thổ khôi

Vừa dứt lời, tay áo Tổ Lũng vung lên, rồi hắn móc ra một tiểu kỳ chói mắt, trên mặt cờ tỏa ra một chùm ánh sáng, rồi trong giây lát hóa thành một con thanh long lắc đầu vẫy đuôi. Con thanh long đột ngột đánh về phía trước tạo nên những âm thanh rung chuyển bốn phía, bùn đất trong vòng hơn mười trượng xung quanh bắn tung tóe, bức chắn vô hình ở trên cũng bị khoét ra một cái lỗ hổng.

- Ta có ất mộc thanh long kỳ, với trận pháp hệ Thổ này của ngươi lại có thể làm khó dễ ta được sao?

Tổ Lũng dũng cảm xông vào pháp trận này, trong lòng sớm có những tính toán. Lúc nãy hắn đã cảm giác được pháp trận này nối liền với khí hệ Thổ, là thổ nguyên pháp trận tinh khiết. Nhưng pháp bảo này trên người Tổ Lũng lấy ất mộc nguyên khí luyện chế mà thành, là pháp bảo khắc chế nguyên khí hành thổ. Chỉ cần công kích có thể phá được trận, ngay lập tức Tổ Lũng lại bình tĩnh lại.

- Tiền bối…

Thoáng cái Tổ Lũng đã xông vào giữa trận, ngay lập tức Huyền Vô Kỳ lấy làm kinh hãi, nhưng lão giả kia thì lại chỉ cười nhạt:

- Không sao, ngươi đứng xem là được.

Huyền Vô Kỳ còn chưa kịp đáp lại, thì hơn mười đạo khí lãnh màu vàng đã tỏa ra không gian giống như những mũi nhọn lao về phía trước kéo theo bụi bay mù mịt ập về phía Tổ Lũng.

- Phá cho ta!

Tổ Lũng cầm ất mộc thanh long kỳ run lên, thanh long kia lắc đầu vẫy đuôi uốn quanh khiến cho hơn mười đạo khí lãnh màu vàng thoáng cái tan mất.

- Không tốt!

Thế nhưng, Tổ Lũng cực kỳ sợ hãi, trong nháy mắt vội vàng rời đi nhanh. Hắn thấy hơn mười cột ánh sáng lớn màu vàng đang quay lại phía mình.

Hơn mười cột ánh sáng màu vàng lớn kia chính là những cột đá lòng đất có đường kính hơn mười trượng phóng lên trời.

Hơn mười cái cột đá khổng lồ đè ép khiến ất mộc thanh long kỳ căn bản không đủ sức ngăn cản được.

Mặc dù chân khí của ất mộc chuyên phá nguyên khí hệ mộc, nhưng nó lại giống như một chậu lửa gặp phải một con sông lớn đang vỡ đê, lượng lại kém quá xa. Mặc dù thoáng cái Tố Lũng đã cảm giác được nguyên khí hệ thổ trên những măng đá lớn kia không thể chống lại được ất mộc thanh long kỳ của mình, mà thoang lui ra, nhưng hắn cảm giác được pháp trận ở giữa những măng đá này được bao quanh bởi một uy lực khiến cho Tổ Lũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Uy lực của pháp trận này tuyệt đối không phải là pháp trận hạng hai, hạng ba mà một người có thể xông vào được.

Nhưng Tổ Lũng cũng là người có mưu trí. Trong nháy mắt thấy được điều bất ổn, hắn liền thoát khỏi pháp trận. Hắn nghĩ, nếu người ở giữa pháp trận có tu vi cực cao, thì đối phó với y rất dễ, cần gì phải tốn lời làm gì?

Nói cách khác, nếu là một người có tu vi cao hơn nhiều, người khác chỉ cần nói trái ý thì, mình sẽ sớm ra tay dạy cho hắn bài học.

- Chẳng lẽ người này chỉ là dựa vào sự lợi hại của pháp trận thôi sao?

Nghĩ như thế trong đầu, rồi ngay lập tức Tổ Lũng liền cười ha hả, rồi đứng lên nói:

- Ta tự hỏi tại sao ngươi để ta vào được trong cái pháp trận này, thì ra ngươi vốn dĩ chỉ là dựa vào pháp trận này mà thôi. Ngươi là đồ giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì hãy ra khỏi pháp trận và đánh với ta.

- Ta muốn dạy ngươi một bài học, cần gì ta phải tự xuất thủ.

Lão giả hừ một tiếng, rồi lại nói:

- Ta sẽ chỉ dậy Huyền Vô Kỳ một chút và sẽ để hắn thay ta dạy người một bài học.

Huyền Vô Kỳ hốt hoảng nhìn Tổ Lũng, trong lòng hắn biết rằng Hiên Viên Trọng Huyền này nhất định có nhiều bí ẩn, tu vi chắc chắn cũng rất cao, nhưng điều hắn không hiểu chính là, tu vi hắn kém Tổ Lũng rất nhiều, khi nghe thấy những lời trên của lão giả này, hắn không khỏi giật mình.

- Tiền bối, ngài nói cái gì?

- Tên tiểu bối Thiên Thai luyện Thiên Hỏa tâm đăng pháp tới cảnh giới thứ bảy, còn chưa tu được Nguyên Anh chân hỏa. hơn nữa, cái thứ Thiên hỏa tâm đăng pháp cũng không phải là pháp quyết lợi hại, khó đối phó. – Lão già liếc mắt nhìn Huyền Vô Kỳ:

- ngươi bước lên hai bước.

Huyền Vô Kỳ hít một hơi thật sâu, nghe lão giả nói, gạt bỏ vẻ sợ sệt rồi tiền lên hai bước. Lão giả kia chìa một ngón tay ra, Huyền Vô Kỳ thấy một đạo chân nguyên vô cùng sục sôi từ trên ấn đường chạy thẳng vào trong Nê Hoàn Thức hải.

- Lão muốn dạy ta quyết pháp, hay là muốn phế tu vi của ta?

Chân nguyên cuồn cuộn của lão giả nhảy vào trong nguyên thần thức hải của Huyền Vô Kỳ khiến cho hắn có ý nghĩ như vậy.

Lúc này, tu vi của Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết của Huyền Vô Kỳ đạt đến mức thứ tư, trong nguyên thần thức hải, chân nguyên của Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết đã ngưng tụ thành một đóa sen màu xanh mờ mờ ảo ào và đã kết nối với khí huyết toàn thân hắn. Nhưng chân nguyên của lão giả này chạy ào ào vào trong nguyên thần thức hải của Huyền Vô Kỳ, nên thoáng cái đã khiến chân nguyên Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu xanh, rồi trong nháy mắt khiến khí huyết toàn thân bị chia cắt với Thanh Liên và khiến Thanh Liên bị vỡ nát.

Lần này, có thể nói là đã hoàn toàn phá bỏ tu vi trong hai năm của Huyền Vô Kỳ.

- Tập trung tinh thần không được suy nghĩ lộn xộn.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của lão nhân vang lên trong đầu Huyền Vô Kỳ, trong giọng nói của lão cũng chứa đựng vẻ uy phong không lời khiến Huyền Vô Kỳ tập trung và cảm thấy rằng, lão nhân không hề hại hắn.

Nhưng trong nháy mắt khi thanh liên bị đánh cho vỡ nát, nguyên khí màu xanh tản ra ngay lập tức bị chân nguyên sục sôi của lão nhân kia luyện hóa, hấp thụ. Chân nguyên của lão nhân lại không ngừng tiến vào, trong nguyên thần thức hải của Huyền Vô Kỳ chợt xuất hiện một vầng ánh sáng màu vàng. Chân nguyên màu vàng theo chỉ dẫn đến của lão nhân vận hành theo kinh mạch trong cơ thể Huyền Vô Kỳ hình thành một chu thiên đặc biệt, khiến toàn bộ chân nguyên đại của hắn cũng bắt đầu bị luyện hóa dần.

- Đây là một môn công pháp!

Thoáng cái Huyền Vô Kỳ cảm giác được đường đi tuần hoàn của chân nguyên trong cơ thể cũng giống với Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết là một môn công pháp.

Mấy chu thiên qua đi, Huyền Vô Kỳ bỗng nhiên phát hiện ra, ánh sáng màu vàng trong nguyên thần thức hải và chân nguyên màu vàng đất lưu chuyển trong cơ thể của mình có cảm giác là đã nối liền với máu thịt.

Nói cách khác, chân nguyên của lão nhân tiến vào trong cơ thể hắn bây giờ đã hóa thành chân nguyên của chính hắn rồi.

- Lão đã dùng chân nguyên của chính mình để giúp ta nâng cao tu vi! Lão có bản lĩnh đó sao?

Huyền Vô Kỳ thấy rùng mình, bởi vì hắn biết, việc này không những cực kỳ hao tổn chân nguyên, mà còn phải có bí pháp đặc biệt mới có thể có bản lĩnh dùng chân nguyên của mình thúc ép kẻ khác nâng cao tu vi.

- Giữ vững tinh thần! Nếu ý chí không tập trung, ngay lập tức người sẽ bị bạo thể mà chết!

Sau khi lão nhân đã dẫn dắt chân nguyên tuần hoàn trong cơ thể Huyền Vô Kỳ, thì cũng vẫn chưa dừng tay, mà liên tục đánh từng đạo chân nguyên vào trong cơ thể hắn.

Từng đạo chân nguyên chui vào trong khiến cho vầng ánh sáng màu vàng trong nguyên thần thức hải của Huyền Vô Kỳ giống như được ăn thuốc bổ, nên càng lúc càng phát sáng hơn, rồi từ từ ngưng tụ lại thành chất dịch.

Huyền Vô Kỹ biết lão nhân này đang giúp mình đột phá. Cũng giống như lúc tu luyện bình thường, vì thế ngay sau đó, Huyền Vô Kỳ cũng ngay lập tức tĩnh tâm, bỏ hết những suy nghĩ khác trong lòng.

Rất nhanh, ánh sáng màu vàng kia từ từ ngưng lại thành một viên đá cuội giống như kim đan màu vàng hình trứng. Chân nguyên của lão nhân lại tiếp tục đi vào, từng đạo thấm vào trong. Từ trên viên kim đan này nhè nhẹ chảy ra những sợi tơ màu vàng nối liền với kinh mạch và khí huyết của Huyền Vô Kỳ.

Trong nháy mắt, cơ thể Huyền Vô Kỳ cực kỳ khoan khoái, hắn có cảm giác thể xác và tinh thần toàn thân đều đang bay lên, nhưng tâm chí hắn vẫn tĩnh lặng như trước.

Chân nguyên của lão nhân giống như một con sông lớn, ào đến liên tiếp. Kim đan mày vàng đất kia bắt đầu dao động hòa cùng nhịp tim Huyền Vô Kỳ. Khi mạch đập hoàn toàn đồng nhất, rồi từ từ kim đan màu vàng bắt đầu biến thành một người nhỏ cỡ trẻ con.

- Chẳng nhẽ lão lại muốn trực tiếp giúp ta ngưng kết nguyên anh sao?

Trong nháy mắt. Huyền Vô Kỳ bàng hoàng, tầm thần cũng không giữ được bình tĩnh. Suy nghĩ đó thoáng qua, trong đầu hắn giống như có một ngọn núi lớn đè lên thần hồn.

- Được rồi! Ta biết như thế này ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của người, chắc chắn ngươi cũng không giữ vững được. Nhưng trước mắt với ta thì cũng chỉ có thể đi tới đây thôi.

Đúng lúc này, trong đầu Huyền Vô Kỳ vang lên giọng nói của lão nhân, cùng lúc chân nguyên của lão nhân cũng chuyển động trong cơ thể hắn cắt đứt suy nghĩ kia.

Muốn tu luyện cho ra nguyên anh, không nhẽ là chuyện dễ dàng vậy sao.

Chân nguyên tuần hoàn trong cơ thể cắt đứt suy nghĩ đó, ngay lập tức Huyền Vô Kỳ cũng phản ứng lại. Cái hình người bé như trẻ sơ sinh kia trong cơ thể hắn chính là hình dạng ban đầu của nguyên anh. Mặc dù hình dáng ban đầu của nguyên anh và nguyên anh thật sự chỉ kém nhau một chút, nhưng một chút này cũng là một chút khó khăn.

Huyền Vô Kỳ có phản ứng như vậy chính vì hắn hiểu rõ rằng việc tu luyện được nguyên anh là cực kỳ khó khăn. Hiện giờ trong thiên hạ cũng chỉ có rất ít người có thể làm được chuyện này, cho nên tạm thời hắn mới không giữ được tinh thần, thiếu chút nữa thì bị tẩu hỏa nhập ma.

Hai lần Huyền Vô Kỳ giật mình, sự boàng hoàng của hắn không lời lẽ nào có thể diễn tả hết.

Bởi vì hắn cảm thấy rõ rằng chân nguyên của Đại đạo trục chỉ thúy hư quyết trong cơ thể hắn phải lớn hơn nhiều lắm. Hơn nữa, cứ coi như sức mạnh của chân nguyên không có gì khác biệt, thì chân nguyên ngưng ra thành diện mạo trẻ sơ sinh, cũng đã là tương đương so với mức thứ sáu của Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết.

- Cái thứ giả thần giả quỷ, mà ngươi lại còn mạnh miệng dọa người sao?

Ngươi muốn đánh với ta một trận, cần gì phải cố ra vẻ huyền bí. Ta xem ngươi chỉ là một rùa đen rút đầu thôi.

Ngay lúc này, tiếng chửi lớn của Tổ Lũng lại vang lên.

- Tiền bối Hiên Viên!

Huyền Vô Kỳ nghe thấy tiếng chửi lớn của Tổ Lũng, thì ngay lập tức không nhịn được, nhìn lão nhân, nói:

- Với tu vi của ngài, sao không xuất thủ để dạy cho hắn một bài học?

- Người này mặc dù không biết trời cao đất dày là gì, nhưng mưu tính lại rất tốt.

Lão nhân cười khẽ, nói tiếp:

- Thật ra ta không có cách nào ra ngoài để đánh với hắn một trận.

- Việc này là sao?

Huyền Vô Kỳ ngạc nhiên nhìn lão nhân.

- Lúc này, người này giống như con quạ đen đang ầm ỹ, làm kẻ khác phiền chán. Trước tiên là đuổi hắn đi đã. Ta sẽ nói cho ngươi biết.

Lão nhân nghiêm nghị nhìn Huyền Vô Kỳ, rồi nói tiếp:

- Ngươi có dám thách đấu với những sai lầm lớn của thiên hạ, thì cũng không phải là người bảo thủ. Cho nên vừa rồi ta mới trực tiếp biến tu vi của ngươi thành sư môn. Nhưng trước mắt ta cũng chỉ có thể làm như thế, giờ ngươi nói kiếm quyết mà ngươi tu luyện cho ta nghe.

-

Kiếm quyết Thục Sơn không thể để lộ. Nếu là người khác, thì Huyền Vô Kỳ nhất định không thể nói cho y nghe. Nhưng lúc này, hắn có thể chắc chắn rằng đối với kiếm quyết Thục Sơn, lão nhân này căn bản không có chút ham muốn nào, nên hắn cũng không chút do dự mà nói bí quyết Huyền Thiên Kiếm của mình cho lão nhân nghe một lần.

- A? Bản thân phi kiếm này của ngươi là một thanh kiếm thượng giai, kiếm quyết lại là kiếm quyết thượng giai. Cho dù là ta thì cũng chỉ có thể làm được đến thế này. Trước mắt, xem ra cũng không khác biệt lắm.

Trên mặt lão nhân hiện lên vẻ hơi ngạc nhiên mừng rỡ, rồi tươi cười nói:

- Cứ như vừa rồi, giữ vững tinh thần!

Giọng nói vừa chấm dứt, lão nhân liền chìa một ngón tay ra, một đạo chân nguyên lại nhảy vào trong nguyên thần thức hải của Huyền Vô Kỳ. Vừa mới trải qua, nên Huyền Vô Kỳ cũng không còn hồi hộp nữa, hắn tĩnh tâm. Lần này, lão nhân không động đến chân nguyên ở dưới, mà trực tiếp thay đổi chân nguyên dọc theo đường đi theo kiếm quyết tu luyện của Huyền Vô Kỳ.

Một tiếng động vang lên, thoáng cái Thiên Thực ở phía sau Huyền Vô Kỳ tự động nhảy ra, rồi bập bềnh trước người hắn. Một tia chân nguyên cũng từ trên người hắn phát ra, rồi phóng vào trong phi kiếm.

Rèn luyện phi kiếm vốn là một quá trình vô cùng dài, nhưng dưới sự thôi động chân nguyên của lão nhân, tốc độ di chuyển của chân nguyên trong cơ thể Huyền Vô Kỳ nhanh hơn gấp trăm lần, nghìn lần so với bình thường tu luyện kiếm quyết.

Đồng thời, cùng với sử dụng chân nguyên rèn luyện phi kiếm, trong đầu Huyền Vô Kỳ cũng đột nhiên xuất hiện rất nhiều kinh nghiệm khống chế phi kiếm.

Nhưng chưa hết một nén nhang, thì Huyền Vô Kỳ cảm thấy mình và thiên thực có huyết mạch tương đồng. Lần này, hắn cũng có thể khẳng định mình đã đột phát tới cảnh giới ngự kiếm đỉnh rồi.

- Ngươi đã có duyên với ta, ta nhất định sẽ truyền thuật pháp cho người. Lúc này thời gian hơi ít nên trước tiên học đạo thuật pháp này để có thể đối phó được với hắn.

Huyền Vô Kỳ vừa mới nghe lão nhân nói như vậy, thì trong đầu thoáng cái đã xuát hiên một thứ thuật pháp.

- Tiền bối Hiên Viên, đây là pháp quyết gì?

Lúc này, chân nguyên của lão nhân đã không còn đi vào mạnh mẽ nữa, Huyền Vô Kỳ mở bừng hai mắt, hỏi.

Lão nhân không trả lời Huyền Vô Kỳ, mà cười cười, nói:

- Ngươi thử nhìn xem.

Huyền Vô Kỳ gật đầu, thầm suy nghĩ, tâm niệm hơi động, dựa vào bí quyết đạo pháp trong tay để nặn ra hai cái pháp ấn. Chân nguyên trong cơ thể hắn từ hai cái pháp ấn kia lao tới. Huyền Vô Kỳ ngây người, phía trước hắn xuất hiện hai người có hình dáng y như hắn.

Hai người Huyền Vô Kỳ! Cộng cả hắn vào nữa là gồm ba Huyền Vô Kỳ.

- Đây là thuật pháp hóa thân hình nộm, thuật pháp này thật huyền diệu!

-

Huyền Vô Kỳ bỗng phát hiện ra, hai người phía trước và hắn giống nhau như đúc, là di linh khí thổ nguyên tạo thành hình nộm. Mà nhìn qua hai hình nộm này và hắn giống nhau như đúc, dĩ nhiên là có thể dùng tâm niệm điều khiển. Hơn nữa, có thể cảm nhận được một thứ lực lượng vô cùng lớn. hiển nhiên là hóa thân mặc dù không thể bằng được với phi kiếm nhưng sức lực kinh người.

- Pháp thuật này tên là thuật Tức nguyên thổ khoi. Mặc dù uy lực của hình nộm hóa thân này thua xa so với người khổng lồ của kim đính hỏa nguyên quyết do tam muội ngưng ra, cũng kém so với Thiên nhất sinh thủy quyết của Đại Tự Tại cung ngưng ra Thực thủy thần quân, nhưng đạo pháp này của ta chỉ cần chân nguyên của ngươi đầy đủ, là có thể liên tục ngưng ra những hình nộm hóa thân

Lão nhân cười cười, nói tiếp:

- Nhưng những quyết pháp kia chỉ có thể ngưng ra một người. Hơn nữa đây là quyết pháp của ta cũng giống như những pháp quyết kia, cũng là nguyên khí ngưng tụ, có thể bay lên trời cũng có thể nhập vào biển.

- Chỉ cần chân nguyên đầy đủ, thì có thể liên tục tạo ra những hình nộm này sao?

Huyền Vô Kỳ hít một hơi thật sâu, rồi lại làm một lần làm phép, quả nhiên, phía trước hắn lại hiện ra hai bóng người giống y như hắn. Hắn cảm thấy rằng chân nguyên của mình chỉ hơi thiếu đi một chút, rõ ràng sức mạnh của chân nguyên vẫn còn đầy đủ.

- Chỗ thiếu hụt của Thiên hỏa tâm đăng pháp của phái Thiên thai chính là uy lực của thuật pháp chỉ có năm mươi trượng. Người này truy đuổi ngươi đến đây cũng không thể chặn ngươi lại được, rõ ràng, trên người hắn cũng không có bùa phép nào để ấn công từ cự ly xa. Hiện giờ, ngươi đã đạt tới cảnh giới ngự kiếm, lại có nhiều hìn nôm hóa thân như vậy. Hãy dùng những hình nộm hóa thân này mà đấu của hắn, càng đấu hắn sẽ càng luống cuống, khi đó hãy dũng phi kiếm mà trảm hắn, chắc chắn sẽ không thua.

Lão nhân nhìn Huyền Vô Kỳ, nói.

- Tiền bối Hiên Viên! Nếu như ta sử dụng thêm Tủy Phong nhập vật quyết xen lẫn trong những hình nôm hóa thân này, thì hắn căn bản có thể phát hiện ra ta không?

Huyền Vô Kỳ đột nhiên hỏi.

- Cái gì? Ngươi có Tùy Pong nhập vật quyết sao? Hay lắm, hay lắm!

Lão nhân thoáng nở nụ cười, nói tiếp:

- Vậy việc này, ngươi coi như là không thế thắng hắn thì cũng không thua.

- Ở trong đó mà giả thần giả quỷ làm con rùa đen rụt đầu còn không dám đi ra đây đánh với ta một trận? - Tiếng chửi của Tổ Lũng vọng từ bên ngoài vào:

- Chẳng lẽ bắt ta phải chờ mười năm phải không?

Nghe tiếng Tổ Lũng chửi, lão nhân nhìn Huyền Vô Kỳ rồi gật đầu:

- Hiện tại ngươi hãy hóa ra mấy Nguyên thổ khôi rồi thay ta ra ngoài dạy dỗ y đi.

Đồng thời vào lúc này, Lạn Hàng cũng theo lời Đông Hầu Thanh Bức tới Đông Lan Tự.

Trong cả Đông Lan Tự có tộng cộng mười gian miếu thờ màu hồng đều rất cổ kính. Nhưng có một cái miếu thờ chỉ do một cây cột chống đỡ dựa vào trên vách núi.

Vách núi màu cám cao chừng hơn sáu mươi trượng. Ngôi miếu dựa ở độ cao hai mươi trượng trên vách núi không hề nhìn thấy có đường lên.

Vốn với tu vi của Lạn Hàng thì độ cao hai mươi trượng đó cũng không có vấn đề. Nhưng hiện tại vượt qua khoảng cách hai, ba trăm trượng, Lạn Hàng gần như dốc hết sức cho nên khi tới đây quần áo gã ướt sũng, chân nguyên trong người gần như hết hẳn. Nhưng lúc này đừng nói là hai mươi trượng, cho dù là năm sáu mươi trượng, Lạn Hàng cũng phải trèo lên.

Mắt nhìn thấy không thể lên ngay được, vốn là một người nhút nhát, bình thường còn không dám nói to nhưng bây giờ, Lạn Hàng cất tiếng nói oang oang:

- Vãn bối Lạn Hàng cầu kiến tiền bối Trạm Thai Thanh Minh.

Tiếng hét của Lạn Hàng vang đi rất xa thậm chí còn vọng lại nhưng ngôi miếu vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không hề có một tiếng động.

Lạn Hàng đứng trước vách đá yên tĩnh giống như một cái cây khô trong gió.

- Vãn bối Lạn Hàng cầu kiến tiền bối Trạm Thai Thanh Minh.

Không nghe thấy có âm thanh trả lời, Lạn Hàng lại hét lên.

- Ai bảo ngươi tới đây tìm Trạm Thai Thanh Minh? - Lần này thì từ trong miếu có âm thanh nhẹ nhàng vọng ra.

- Do Đông Hầu Thanh Bức tiền bối nói vãn bối tới đây.

Nghe thấy Lạn Hàng nói vậy, trong miếu yên lặng một chút rồi đột nhiên vọng ra một thứ âm thanh, đồng thời một cái dây xích buông thõng xuống dưới.

Lạn Hàng bám lấy sợi dây xích mà leo lên. Khi Lạn Hàng đặt chân lên miếu nhìn thấy cánh cửa đóng chặt thì từ bên trong lại vọng ra âm thanh:

- Đông Hầu Thanh Bức bảo ngươi tới tìm Trạm Thai Thanh Minh làm gì?