Nhanh chóng đến quân doanh, Frege thấy khắp nơi trên đất là thương binh, cả quân doanh hiện ra một mảnh thê thảm.

Hắn được Jincy ôm từ trên lưng voi trắng nhảy xuống, luống cuống tay chân đứng vững.

Nhưng thân thể vừa trải qua hoan ái, không thể lập tức dụng lực, lại dựa vào ngực Jincy.

Hắn cắn răng đẩy nam nhân ra, sau đó kêu một binh lính dẫn hắn đi gặp phó tướng Arzew của Lander.

Rael đã trở lại thần điện, thần quan phụ trách chữa trị đại khái sẽ đến ngay, nghe nói Arzew đã chỉ thị tiến hành chăm sóc dựa theo mức độ bị thương cho binh lính.

Kỳ thực, những người này cũng không thể xem như binh lính, đại bộ phận đều là bình dân khu hạ thành, cho nên sức chiến đấu cũng không đủ để dựa vào.

Tuy Frege cũng không muốn để dân thường lên chiến trường, nhưng nếu không làm như vậy, thành Aron có thể ngay cả một ngày cũng giữ không được.

Không có cách, đây là hy sinh cần thiết.

” Đây… Đây là?” Trong lều, Arzew kinh ngạc nhìn Jincy, nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng lập tức quỳ xuống trước mặt Jincy. ” Jin… Jincy đại nhân! Ngài trở về rồi sao?”

Jincy khoanh tay trước ngực nhìn gã, sau đó lại nhìn Frege. “Ờ, ta đã trở về.”

” Quá tốt!” Arzew lập tức nói. “Vì Tướng quân Lander làm phản, cho nên phòng thủ trở nên hết sức yếu ớt, ngài có thể trở về chủ trì đại cục ngay lúc này, thật sự quá tốt! Thần ánh sáng ở trên! Thần ánh sáng phù hộ!” Gã kích động nhìn Jincy, tựa như thấy cứu ***.

Jincy cười hỏi. “Ta lúc trước rời đi đâu?”

” Cái… Cái gì?” Bị vấn đề của y hỏi đến có chút sững sờ, Arzew quay đầu nhìn đại thần quan trầm lặng, sau đó quay đầu lại nói. “Frege đại nhân nói ngài đến phương đông chấp hành nhiệm vụ nào đó…”

” Vậy sao?” Mắt đen của Jincy vẫn nhìn Frege, tràn ngập châm biếm nói. “Phương đông sao? Đó cũng thật quá xa.”

Nhưng câu đùa cợt nhỏ giọng này của y vẫn chưa ảnh hưởng đến niềm vui của Arzew, gã cao hứng nói. “Quá tốt, Jincy đại nhân trở về! Aron này được cứu rồi!”

Frege trầm lặng không nói gì. Hình như bất cứ lúc nào Jincy cũng là trụ cột của mọi người. Sức mạnh của y khiến người ta nhịn không được dựa vào, cũng khiến kẻ nào đó sợ hãi, vì… Đó là sức mạnh không thuộc về nhân loại, cũng sẽ không khuất phục bất cứ ai.

Cho nên bệ hạ ba năm trước mới yêu cầu hắn nhốt Jincy lại. Với một người thống trị mà nói, bên cạnh có một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể lật đổ mình tồn tại, quả thực làm mình lo lắng đến ngủ không yên.

” Jincy đại nhân là tới thay thế Tướng quân Lander sao?” Arzew lập tức hỏi.

Jincy không trả lời.

Frege khẽ thở dài, giải thích. “Là thế này, vì nội loạn hết sức nghiêm trọng, nên bệ hạ triệu hồi Jincy đại nhân, Lander… Rời khỏi, chuyện bên này về sau liền giao cho Jincy đại nhân một lần nữa điều phối.”

” Dạ.” Arzew đứng lên hành lễ quân đội.

” Đầu tiên…” Ý của Frege, là trước hết một lần nữa bố trí phòng thủ tòa thành, sau đó chậm rãi điều chỉnh binh lực, quyết chiến cùng phản quân.

Nhưng hắn vừa mở miệng, Jincy liền nói tiếp. “Đầu tiên, giết chết toàn bộ thương binh.”

Ngữ điệu vững vàng cùng mệnh lệnh tàn khốc của y làm Arzew và Frege cũng đương trường sững sờ.

” Giết chết thương binh.” Y nhẹ nhàng lặp lại. “Họ trong khoảng thời gian ngắn không thể lên chiến trường, chỉ lãng phí dược phẩm, thức ăn cùng nhân lực, không có bất cứ trợ giúp gì đối với trận chiến này.”

” Nhưng… Nhưng….” Frege muốn ngăn quyết định của y lại.

Nhưng Jincy khoát tay với hắn. “Nếu chiến bại, kết cục của binh lính trọng thương cũng sẽ là như vậy, thậm chí còn có thể nhận hết khuất nhục. Nếu đã vậy, bí mật giết họ, nếu thắng lợi, lại chăm sóc người nhà họ là được.”

Quyết định của Jincy lý trí mà quyết đoán, Frege không có cách nào phản bác. Quả thực, trong chiến tranh, người bị thương sẽ chỉ lãng phí dược phẩm cùng nhân lực, nhất là dưới tình trạng hiện tại, thành Aron bị bao vây, không thể tiếp tế thức ăn nước uống.

Frege đứng đó, gắt gao nắm chặt nắm tay, dù móng tay cắm vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng một chút đau đớn cũng không cảm giác được.

” Ngươi muốn cứu quốc gia này sao?” Giọng điệu Jincy có châm biếm nhàn nhạt. “Dưới ngai vàng từ trước tới giờ cũng không thiếu máu tươi của kẻ hy sinh…”

Frege lui ra sau một bước, cơ hồ đứng không vững.

” Đây… Là con đường ngươi đã chọn sao?” Giọng nói nam nhân thậm chí là ôn nhu. “Một con đường thấm đầy máu tươi kẻ hy sinh.”

Frege trả lời có chút run rẩy, phảng phất như hắn đang đối mặt với chất vấn của Thần. “Đúng, đây là… Ta lựa chọn.”

Jincy càng tỏ ra ôn nhu. “Ta cũng thích con đường này, bởi vì… Người ngươi có thể dựa vào, chỉ có ta thôi.”

Frege không thể nhúc nhích, mắt màu lam nhìn chăm chăm vào Thần giết chóc hóa thân nhân loại trước mắt.

” Làm theo lời ta nói đi.” Jincy nói với Arzew không cử động. “Đừng để cho người khác thấy, bí mật giết.”

” Dạ, dạ!” Môi Arzew cũng đang run rẩy. Gã từng hành động dưới trướng Jincy, biết tác phong của y, sinh mệnh chưa bao giờ là thứ y nghĩ đến đầu tiên. “Vậy, những người bị thương nhẹ thì sao?”

” Họ?” Khóe miệng Jincy hơi nhếch lên. “Để cho bọn họ tạm thời nghỉ ngơi, chờ đến lúc khai chiến, để họ xung phong.”

” Jincy.” Frege trừng y. Nam nhân này! Rốt cuộc coi mạng người là gì?

Jincy nhảy lên lỗ châu mai tường thành, nheo mắt lại nhìn chăm chăm vào quân doanh phản quân rậm rạp như hợp với đường chân trời, nhẹ giọng nói. “Ngẫm lại đi, trận kế tiếp là cuộc chiến sinh tử, quân *** nhuệ của kẻ địch chắc chắn là ở phía trước, dùng đám thương binh vô dụng này chắn mũi nhọn, giảm bớt thương vong *** nhuệ, không phải rất tốt sao?”

” Nhưng….” Frege vẫn không thể tùy tiện đồng ý.

” Hay là, ngươi….” Jincy nghiêng đầu, bên mặt anh tuấn là tàn nhẫn đặc thù thuộc về người chỉ huy. “Có biện pháp tốt hơn?”

Frege không lên tiếng, Arzew lập tức như tràn ngập dũng khí chiến đấu, hành quân lễ với bóng lưng Jincy. “Thuộc hạ lập tức đi làm!”

Trên tường thành rộng lớn, chỉ còn lại có lá cờ Bitsia phần phật rung động trong gió đầu đông và bóng dáng hai người trơ trọi.

Frege ngẩng đầu, bầu trời vẫn xanh thẳm, dù thi thể chất đống cao tới đâu cũng không thể chạm tới bầu trời… Đó là tự do cùng yên tĩnh vĩnh hằng.

” Cảm thấy bất mãn sao?” Giọng nói hơi châm biếm của nam nhân ghé vào tai hắn vang lên, cằm hắn lập tức bị nắm, bị buộc phải nhìn nam nhân. “Đừng luôn nhìn bầu trời, ngươi nhìn ta là được rồi.”

” Ngô….” Frege vì đau đớn mà phát ra âm thanh rất nhỏ.

” Thần đã rời khỏi, ta rõ ràng hơn ngươi.” Nụ hôn có tính xâm lược của Jincy lập tức xâm phạm khoang miệng hắn. “Đừng trông chờ bọn chúng, nơi này… Chỉ còn lại có ta thôi.”

Đúng vậy, vị thần duy nhất của đại lục này, chính là Thần giết chóc…

Mà người mình có khả năng dựa vào, cũng chỉ có vị thần này.

Frege ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn tràn ngập chiếm đoạt của nam nhân, vươn tay bám lấy cổ đối phương.

Y chính là chờ đợi thời khắc này sao.

Ba năm trước, lúc nhốt Jincy vào nhà ngục hư vô kia, Jincy không phản kháng. Trong ba năm này cũng không tính phá hỏng ngục giam, nếu y muốn ra, rất dễ dàng…

Y chính là chờ đợi thời khắc này sao?

Chờ mình hoàn toàn khuất phục y, chờ quốc gia này sụp đổ?

” Ngươi chỉ có thể thuộc về ta.” Jincy mút lấy đầu lưỡi mềm mại của hắn. “Quốc gia như vậy… Để nó diệt vong thì tốt…”

Sau khi nói thế, cánh tay vốn dịu ngoan bám lấy bả vai y bắt đầu ngọ ngoạy, Jincy vội vàng trấn an. “Đương nhiên, ta sẽ giúp ngươi, ngươi muốn… Liền cho ngươi….”

” Ân ân….” Frege bị hôn đến ý loạn tình mê, mấy ngày nay ngoại trừ một chút thời gian ban nãy, hai người đều điên cuồng *** như dã thú động dục, giống như kích tình cuối cùng trước ngày diệt vong.

” Đúng rồi, ban nãy đáp ứng ngươi một việc….” Jincy ôm Frege cơ hồ đứng bất ổn, nói. “Thiếu chút nữa quên mất…”

Frege ngẩn người, nhất thời không hiểu ý những lời này của y.

” Chờ ta một chút…” Jincy buông hắn ra, Frege theo bản năng dựa vào tường thành.

” Jincy?” Hắn nhìn nam nhân xoay người, nghe y nhẹ nhàng nói ——

” Xuất hiện đi, đi theo như một con chuột chính là mục đích của ngươi sao?”

Trước mặt Jincy rõ ràng trống không, gió đầu đông thổi phất trên mặt y.

Nhưng giây kế tiếp, cảnh vật lại bắt đầu vặn vẹo, sau đó, không khí phảng phất như rõ ràng xếp ra một hình người sần sùi, sau đó xuất hiện một thiếu niên thanh tú.

Frege nhíu mày. Đối phương ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc ngắn màu nâu cơ hồ giấu toàn bộ trong mũ trùm áo choàng đen, thân thể mảnh khảnh cũng bị áo choàng rộng lớn che đậy, không nhìn kỹ, tựa như một cái bóng.

Khiến Frege chú ý chính là, thiếu niên có hai con mắt tím sậm, phảng phất như thạch anh tím chôn sâu dưới lòng đất.

” Con ngươi tím….” Hắn ngẩn người, nhẹ giọng hỏi. “Ngươi là ai?”

Ram gắt gao chằm chằm nhìn Jincy, hoàn toàn không nhìn Frege, cuối cùng nhẹ thở dài một tiếng. “Không ngờ… Thật sự là Thần giết chóc…”

Jincy nhíu mày. “Ngươi có thể nhìn thấy bản thể của ta?”

Ram gật đầu. “Thần không nên tham dự chiến tranh nhân loại.”

” Ai quy định?” Jincy khoanh tay nhìn mắt tím của thiếu niên. “Tổ tiên của ngươi nói với ngươi thế sao?”

Frege cau mày, hắn có nghe qua truyền thuyết con ngươi tím. Đó là chủng tộc được xưng là “Tử mục” trên đại lục này, căn cứ tư liệu lịch sử ghi lại, ở mấy thế kỷ trước, lúc Thần vẫn chưa rời khỏi, bọn họ cũng đã tuyệt chủng.

Trong truyền thuyết, mắt họ có thể thấy được bờ bên kia dòng sông cõi chết, nhìn thấu luân hồi giữa sinh tử, họ được xưng là. “Người biết rõ”, có thể nhìn thấu mọi thứ ngụy trang cùng mặt nạ thế gian.

Thật khiến cho người ta kinh ngạc, bây giờ vẫn còn người sót lại của Tử mục trân quý.

Cho nên, hắn ta cũng trông thấy bản thể của Jincy sao, Frege nghĩ.

” Đây là chiến tranh giữa nhân loại…” Thiếu niên nhẹ giọng nói, cảm giác tồn tại của Ram rất mỏng yếu, nhưng câu nói kia lại thẳng tắp đâm vào trong lòng Frege.

Ram nhìn Frege một cái, lập tức nói với Jincy. “Quả thực là không có người quy định, nhưng… Nếu Thần giết chóc ngài chỉ vì người này mà tham chiến, có thể quá tùy ý hay không?”

Jincy lại nhếch nhếch mày. “Chẳng lẽ ta không thể tùy ý sao?”

” Chỉ vì thân thể hắn sao?” Ngôn ngữ thiếu niên hết sức trắng trợn. “Chỉ là khát cầu *** sao?”

Jincy hơi nheo mắt lại, bất ngờ bảo trì im lặng.

Ram thử thăm dò hỏi lại. “Không phải hắn không được sao?”

” Đúng.” Lần này Jincy trả lời rất trực tiếp. “Ta đối với chiến tranh không có hứng thú gì, cũng chỉ là thích giết chóc và người này, vừa vặn nơi này hoàn toàn phù hợp yêu cầu của ta.”

Ram thở dài, tựa hồ có chút thất vọng.

” Ngươi tại sao lại đến, Tử mục?” Đến phiên Jincy hỏi. Tử mục này có lẽ là người Tử mục duy nhất trên đại lục.

Không biết có phải vì thấy tương lai Chư thần rời đi mà lựa chọn mai danh ẩn tích hay là nguyên nhân gì khác không, tóm lại người Tử mục vẫn chưa bị bức hại, liền tan biến trên đại lục này như vậy.

Cho nên, hiện giờ xuất hiện một Tử mục, ngay cả Jincy cũng thấy có chút kinh ngạc.

” Ta là theo Luthe đến nơi đây.” Ram thành thật trả lời. “Ta là tới xác nhận Thần giết chóc có phải thật sự đứng bên Bitsia này không.”

“À?”

” Thoạt nhìn kết quả rất phiền phức, chúng ta nên trở về chuẩn bị đối sách.” Ram khó xử nói. “Như vậy… Được nhìn thấy Thần giết chóc cùng đại thần quan, cảm thấy vô cùng vinh hạnh, xin cho phép ta rời khỏi…”

Nói xong, thiếu niên xoay người muốn đi, nhưng mới vừa đi mấy bước, Jincy lại mở miệng gọi hắn lại. “Xin đợi một chút.”

Ram dừng bước, nhưng cũng không chuyển đầu qua.

” Để mắt lại!” Y nói, ngữ điệu tựa như đang xin một thứ không quan trọng.

Ram hơi nghiêng mặt đi, mũ trùm đen che khuất đại bộ phận khuôn mặt, không thấy rõ vẻ mặt của thiếu niên. “Mắt? Không thể…. Chúng còn phải giữ lại phục vụ cho Luthe đại nhân…”

Frege có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng khoác áo choàng kia. Đối với người có thể phản ứng như vậy dưới sự uy hiếp của Jincy, cảm thấy tương đối khó tin, cùng…. Nguy hiểm.

Tử mục trong truyền thuyết, ngoại trừ nhìn rõ vỏ bọc và đoán được tương lai, tựa hồ… Còn có năng lực gì đó, hắn từng thấy trong một quyển sách cổ… Chết tiệt! Hiện tại cư nhiên nghĩ không ra.

Jincy vẫn đứng tại chỗ, giây kế tiếp lại xuất hiện bên cạnh Ram tựa như u hồn, vươn tay đâm vào lưng thiếu niên.

Nhưng sau khi Frege thấy rõ, mới phát hiện trên tay Jincy cái gì cũng không có!

Không có thiếu niên kia, thậm chí ngay cả áo choàng đen cũng không có!

” Đây là…. thế nào?” Frege nhìn Jincy hỏi.

Jincy tựa hồ cũng có một chút kinh ngạc. Sức mạnh của y là thứ nhân loại không thể với tới, ngay cả tốc độ cũng vậy, tuy hiện tại ở trong thân thể nhân loại làm tốc độ y hơi bị ảnh hưởng, nhưng đối phó nhân loại đã đủ. Nhân loại thậm chí ngay cả động tác của y cũng không có biện pháp thấy rõ.

Ngoại trừ một vị thần khác, không thể có người có thể tránh được y công kích.

Nhưng Jincy vẫn chưa tỏ ra phẫn nộ hay thất vọng, tương phản, y trở nên hứng thú bừng bừng.

” Jincy, ngươi có nhớ năng lực của Tử mục không?” Frege hơi bất an hỏi.

Jincy nhún nhún vai. “Quên rồi, dù sao họ đều đã chết.”

” Cái gì….” Bóng dáng Ram bỗng nhiên lại xuất hiện ở một lỗ châu mai tường thành phía khác. “Ngươi biết…. Tộc nhân của ta đi đâu sao?”

Jincy hơi xoay người, ngữ khí bất đồng với ôn nhu ban nãy. “Ngươi không tìm thấy họ sao, dù ánh mắt của ngươi có thể nhìn thấu mọi thứ thế gian, nhưng có một nơi vĩnh viễn cũng không thấy được.”

” Là đâu?” Thiếu niên tỏ ra có chút khẩn trương, hắn lâu nay vẫn tìm kiếm tung tích tộc nhân, mà đáp án dường như sắp phải xuất hiện.

“Âm giới.” Giọng điệu Jincy dửng dưng. “Ánh mắt có thể nhìn thấy đầu kia dòng sông cõi chết trong truyền thuyết, kỳ thực không thấy được đến âm giới sao.”

” Gì?” Phảng phất như bị kiếm nhọn vô hình đâm thủng ngực, Ram vô thức vịn lấy tường bên cạnh. “Ngươi nói họ…”

Jincy chậm rãi tới gần Ram, tựa như thần chết bất dung kháng cự tiếp cận. “A a, để ta nhớ lại, khi đó… Chư thần vừa làm ra quyết định rời khỏi, sau khi bộ tộc Tử mục biết được, bởi vì bọn họ không thể ngăn cản Chư thần rời đi, cho nên nói bí mật này với quốc vương nhân loại.”

Đây là một trang thiếu mất trên lịch sử! Dù là học giả lịch sử hiện tại, vẫn tận sức tìm kiếm tung tích của chủng tộc vô cùng quan trọng trong dòng lịch sử. Đại bộ phận học giả cho rằng bọn họ rời khỏi, đến một đại lục khác, hoặc ẩn cư trong một chốn tiên cảnh nào đó, nhưng sự thật ai cũng không biết.

Đây là lịch sử ngay cả Frege cũng không biết, sau đủ loại suy đoán, là chân tướng thấm đẫm máu tươi ——

” Vô số thần quan nhân loại bắt đầu cầu xin Chư thần đừng ruồng bỏ họ, nhưng Chư thần đã không thể chịu được những hành vi ngu xuẩn của nhân loại, quyết định rời đi đã không thể sửa đổi….” Jincy lộ ra nụ cười tàn nhẫn. “Không có bất cứ ai có thể thay đổi quyết định của Chư thần, ngay sau đó, quốc vương nhân loại vì không khiến cho nhân dân khủng hoảng, đem toàn bộ Tử mục biết được bí mật Chư thần rời đi giết sạch…”

” Cái gì?” Thông tin này làm Frege cũng kinh ngạc đến đứng không vững.

Chủng tộc thần kỳ kia cứ như vậy mà bị giết??

Họ từng dùng lời tiên tri chỉ dẫn phương hướng cho nhân dân trong bóng đêm, dùng con mắt vạch trần dối trá làm rõ trắng đen cho quân vương, họ chính trực mà quả cảm.

Nhưng kết cục lại là tử vong lặng lẽ.

Mảnh đại lục này mai táng chủng tộc tràn ngập vinh quang được Chư thần chiếu cố, thần linh rốt cuộc hoàn toàn thất vọng.

“Gạt…. Gạt người….” Thiếu niên chằm chằm nhìn Jincy, trong ánh mắt tím không còn cơ trí nhìn thấu dối trá mà là hối hận khi biết được bi kịch.

Tộc nhân của mình nỗ lực vì hòa bình phồn vinh của mảnh đại lục này, rốt cuộc là vì cái gì??

Rốt cuộc… Là vì cái gì…

” Ta cho rằng toàn bộ bộ tộc Tử mục đã chết trong lần giết chóc đó, không ngờ vẫn còn người sống sót.” Jincy nhẹ giọng nói. “Thật đáng tiếc! Tìm rất lâu rồi sao? Tìm kiếm tung tích tộc nhân… Nhưng họ không có ở đây, ở đâu cũng không có.”

Lời Jincy nói sắc nhọn tựa như lưỡi đao, từng đao cắt vào tâm hồn thiếu niên yếu ớt.

Frege thấy thân thể dưới áo choàng đen liên tục run rẩy, phảng phất như giây kế tiếp sẽ tan vỡ.

” Jincy đại nhân!” Bỗng nhiên có một đội tuần tra chạy qua. “Ban nãy chúng ta thấy có người khả nghi…”

Tiếp theo, họ thấy thiếu niên Tử mục đứng trên lỗ châu mai.

” Đây là kẻ địch sao?” Đội trưởng tuần tra hỏi Jincy.

Jincy cười cười. “Đúng vậy, hắn là phản quân.”

Đội trưởng tuần tra hút một ngụm lãnh khí, hướng bên kia rống to. “Ở đây! Ở đây! Có do thám trà trộn vào!”

Nháy mắt, binh lính tuần thành đều tuôn ra, bao vây Ram.

Frege đang nhìn, thân thể bỗng nhiên bị người đỡ lấy, vừa ngẩng đầu, liền thấy Jincy ở bên cạnh mình.

” Ngươi đó, chuyện người khác có liên quan gì tới ngươi.” Jincy cúi đầu hôn tóc hắn.

Ai ngờ Frege lập tức giữ chặt tay áo y. “Thật… Thật vậy sao? Lời ngươi nói ban nãy!”

Jincy trầm lặng một hồi, ánh mắt đen ôn nhu nhìn Frege. “Là thật, khi đó ta vẫn còn ở trong thần linh.”

” Trời ạ….” Phảng phất như sức lực đều bị hút ra, thân thể Frege trượt xuống, may mà Jincy ôm hắn.

Hắn vốn tưởng rằng, chủng tộc vinh quang kia kỳ thực là cùng Chư thần rời khỏi đại lục tội ác này, nhưng chân tướng lại là —— họ bị quốc vương nhân loại mà mình vẫn luôn tin cậy diệt khẩu.

Frege vô thức giữ chặt tay áo Jincy. “Sao lại… Như vậy….”

” Đây là vương quyền ngươi muốn bảo vệ.” Jincy ôn nhu nói. “Nó lấy máu tươi làm nền tảng, ngươi sớm đã biết.”

Frege ở trong ngực Jincy thấy thiếu niên Tử mục bị binh lính bao vây.

Tuy thiếu niên còn chưa khôi phục lại từ đả kích tộc nhân tử vong, nhưng bản năng sống còn đã làm hắn bắt đầu phản kháng.

Tuổi người Tử mục cũng không dễ phân biệt như nhân loại, họ không được xem như nhân loại bình thường, cũng không phải thần tộc. Chỉ có thể nói, họ tồn tại như ánh đèn trong lốc xoáy bóng tối, sử dụng năng lực tiên tri chỉ dẫn phương hướng cho mọi người.

Không biết thiếu niên này đã du đãng bao lâu trên đại lục mới tìm được Luthe, không biết hắn vì dò hỏi tung tích tộc nhân, làm ra bao nhiêu cố gắng, nếu không có Jincy, hắn đại khái vĩnh viễn cũng không thể biết được một trang đầy máu tanh, bị lịch sử vùi lấp này.

Có lẽ, thất vọng lâu nay là do hắn, hoặc ít hoặc nhiều đã biết trước kết quả?

Bọn lính biết đây là người đến từ phản quân, lập tức giơ giáo lên đâm tới thiếu niên Tử mục.

Nhưng tình huống liền y như Jincy ban nãy, giáo cũng đã chạm tới áo choàng thiếu niên, nhưng bóng dáng thiếu niên lại tan biến, giây kế tiếp lại xuất hiện ở phía sau bọn lính.

Bất luận họ tấn công thế nào, thiếu niên sẽ luôn xuất hiện ở chỗ tương phản cách họ không xa.

Hắn tuy bị bao vây, nhưng tuyệt đối không hỗn loạn, ngược lại chậm rãi hướng về phía sau.

” Là không gian!” Frege bỗng nhiên nói. “Ta nhớ ra rồi! Một danh xưng khác của bọn họ!”

Jincy cúi đầu nhìn Frege.

“Kẻ đùa giỡn không gian!” Hắn thở nhẹ nói. “Họ có thể dễ dàng tiến vào không gian khác, hơn nữa di chuyển nháy mắt, ta đã hiểu….”

Tại sao cảm giác tồn tại của thiếu niên kia yếu ớt như vậy, vì dù mắt thường thấy được, nhưng hắn kỳ thực cũng không ở trong không gian này! Đây cũng là nguyên nhân dù nhanh nhẹn như Jincy cũng không thể tạo thành thương tổn với hắn, vì thứ ở không gian này căn bản không thể chạm tới hắn.

Kỳ thực vài thế kỷ trước, còn có học giả đề xuất, thế giới này có rất nhiều không gian song song cùng tồn tại. Mà Tử mục có thể qua lại xuyên suốt trong những không gian đó, thuần thục sử dụng chúng.

Những Tử mục đó lại không thể thấy được tương lai bị mưu sát, cũng không thể sử dụng không gian đào thoát.

Chẳng lẽ đây là tiền định, chẳng lẽ trong bóng đêm thật sự có một sức mạnh nào đó nắm trong tay mọi thứ? Như vậy…. Hiện tại thì sao? Vận mệnh hiện tại của quốc gia này đã định rồi sao? Dù là thần linh…

Frege không khỏi nhìn Jincy. Dù là thần linh, cũng không thể thay đổi sao?

Ấm áp bên cạnh bỗng nhiên không còn, giây kế tiếp, ở cách đó không xa, Jincy đứng đó, trong tay cầm cổ thiếu niên kia.

Thân thể mảnh khảnh liều mạng giãy giụa, mà binh lính xung quanh tuôn ra một trận hô hoán. Không phải vì bắt được do thám mà hoan hô, mà là họ căn bản không thấy Jincy xuất hiện thế nào, y liền bắt được thiếu niên kia thần kỳ như vậy!

Ram bị y nâng khỏi mặt đất, bản năng sinh tồn làm chân hắn đá loạn trong không trung.

” Hừ hừ, Tử mục à!” Jincy không đồng ý nói. “Cũng chẳng hơn được gì…”

” Jincy! Đừng…” Frege lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay y. “Hắn là người sống sót duy nhất của Tử mục, không thể…”

” Ngươi phải suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn hiện tại chính là người bên phản quân, năng lực không gian của Tử mục có thể dùng ở nhiều phương diện đối chiến.” Jincy thản nhiên nói.

Thiếu niên kia vì cổ họng bị bóp, cả khuôn mặt một mảnh đỏ chói, e rằng không quá bao lâu sẽ ngạt thở….

” Hắn là người của phản quân…” Jincy lại nhắc nhở.

Frege do dự một chút, vẫn nói. “Thả, thả hắn đi…”

Jincy yêu chiều nhìn hắn. “Ngươi này…. Vẫn cứ mềm lòng.”

Frege thở dài, không phản bác.

” Bất quá, ta đáp ứng ngươi…” Jincy bỗng nhiên vươn một tay khác, vạch nhẹ trên mặt thiếu niên.

” AH AH AH!” Ram la hét, đồng thời, bàn tay kìm hãm cổ hắn bỗng nhiên thả ra, hắn rớt xuống đất, đè hai mắt mình lại thét chói tai.

” Mắt! Mắt…… Của ta ——”

” Jincy!” Frege kinh ngạc trừng đầu sỏ.

Jincy vẫy vẫy tay, vung máu tươi dính trên đầu ngón tay xuống. “Ta là thả hắn…”

Frege không để ý tới y nữa, xoay người muốn đi xem xét thương thế thiếu niên. Tuy biết Jincy ra tay, phần lớn không có khả năng chữa khỏi, nhưng…

Lúc này, một bóng đen bỗng nhiên lướt qua trước mặt họ, kéo thiếu niên rên rỉ thống khổ trên đất lên, lập tức nhảy đến lỗ châu mai.

Frege lúc này mới thấy rõ, người cứu thiếu niên chính là Lander!

Người ban nãy lẻn vào thành trì chính là Lander, gã vì xác nhận phòng thủ tòa thành mà đến đây. Tuy bất cẩn bại lộ hành tung, nhưng chưa bị bắt.

Nhưng khi gã thấy Ram bị Jincy bắt được, lại bị cắt mù mắt, vội vàng ra tay cứu người.

” Ram?” Lander đứng trên lỗ châu mai cao ngất, lui ra phía sau một cái sẽ ngã xuống, thiếu niên gã ôm trong tay tuy đau đớn, nhưng thuận theo không tùy tiện nhúc nhích, tựa hồ nhận ra người một nhà.

” Ân…” Tiếng Ram tựa hồ áp chế đau đớn cực đại. “…. Là Lander sao?”

” Mắt?”

” Hẳn là mù.” Khớp ngón tay Ram bắt lấy Lander dùng sức đến độ trở nên trắng bệch. “Hiện tại…. Thế nào?”

” Bị bao vây.” Lander nhẹ nói.

Một đám binh lính ép bọn họ đến mép tường thành, chỉ cần lui ra một bước, họ sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.

” Đó là ai?” Jincy nhìn Lander. Y không biết nam nhân này, nhưng y nhìn ra được, toàn thân cao thấp của đối phương tràn ngập sự điềm tĩnh chỉ ở trên chiến trường mới có thể rèn ra và khí phách nắm trong tay toàn cục.

” Là Lander….” Frege trả lời. “Hắn chính là người tiếp nhận vị trí của ngươi trước đó.”

Jincy gật đầu. “À, chính là kẻ làm phản hôm qua, khiến ngươi không thể không thả ta ra.”

Thân thể Frege cứng đờ, âm thanh tỏ ra có chút chần chừ. “…. Đúng, phản tướng Lander.”

” Muốn ta giết hắn không?” Trong giọng nói Jincy mang ý vị trêu đùa.

Frege giãy khỏi cái ôm của y, tách binh lính ra đi đến trước mặt Lander, binh lính bên cạnh vẫn bảo trì cảnh giới.

Không khí giằng co giương cung bạt kiếm, giống như giây kế tiếp hai bên sẽ vung tay.

” Lander đại nhân.” Frege đứng trước mặt Lander.

Lander ôm Ram bị thương, nhìn qua mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự dũng mãnh lúc giơ tay nhấc chân của gã.

” Frege đại nhân.” Ngữ khí đối phương vẫn ôn hòa.

” Xin trở lại bên ta, sau đó giao Tử mục cho ta.” Frege nói. “Ta sẽ không thương tổn các ngươi, chỉ cần làm theo lời ta nói.”

” Tử mục?” Lander nhìn thiếu niên yếu ớt trong ngực. “Ram chính là Tử mục trong truyền thuyết sao?”

” Đúng, [Kẻ đùa giỡn không gian].” Hắn lại nói. “Xin giao hắn cho ta.”

” Ngươi muốn làm gì hắn?”

Frege nhìn thiếu niên cơ hồ ngất xỉu, ôn hoà trả lời. “Ta sẽ không thương tổn hắn, nhưng cũng không thể để hắn trợ lực cho phản quân. Ta sẽ nhốt hắn cho đến khi chiến tranh kết thúc.”

” Mắt hắn…”

” Ta sẽ giúp hắn chữa trị.” Frege hứa hẹn. “Mắt hắn vừa mới bị thương, ta có thể chữa khỏi.”

Jincy phía sau phát ra tiếng hừ lạnh, nhưng hắn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục khuyên bảo Lander. “Lander, nếu ngươi cảm thấy mình không thể tham chiến, có thể đợi ở Aron, chờ chiến tranh kết thúc là được.”

Lander chằm chằm nhìn Frege. Thần quan trẻ tuổi này đã tha thứ, cũng cho mình cơ hội quay đầu lại, nhưng…. Nhưng! Khi gã quyết định đi con đường này, liền nói với mình tuyệt đối không thể hối hận! Dù mình phải trả giá đau đớn, cho dù là sinh mệnh.

Vì tương lai quốc gia này, bất luận là cuộc sống xa xỉ hay vinh quang vô thượng, thậm chí là sinh mệnh trân quý, gã cũng có thể bỏ qua.

“Xin lỗi, ta từ chối!” Lander trả lời. “Frege đại nhân, cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta đã quyết định, chỉ có cách này mới có thể khiến quốc gia này một lần nữa sống lại.”

” Lander….”

Tay Lander ôm thân thể Ram căng chặt, trầm giọng hỏi. “Ram, vẫn có thể chứ?”

” Ân….” Ram cầm lấy vạt áo gã, gật đầu. “Không thành vấn đề.”

” Được, chúng ta đi!” Lander vừa nói xong, thân thể bỗng nhiên nghiêng ra sau, từ trên tường thành nhảy xuống.

” Lander!” Frege vươn tay, nhưng chỉ chạm tới góc áo Lander, bắt lấy được cũng chỉ là không khí.

” Frege!” Jincy nhanh tay bắt lấy hắn. “Ngươi làm cái gì!”

Để kéo Lander, hắn thiếu chút nữa cũng từ trên tường thành ngã xuống.

Frege thở hổn hển trong ngực Jincy, nhìn bóng người kia mang thiếu niên Tử mục rơi xuống vuông góc theo tường thành.

“…. Lander.” Dù nam nhân này phản bội, hắn vẫn tràn ngập tôn kính gã. Không phải nam nhân nào cũng có thể vứt bỏ tài sản, tôn nghiêm và vinh dự, lưng đeo chửi rủa theo đuổi niềm tin.

Lúc bóng dáng họ vừa đến chân tường, hai người kia bỗng nhiên tan biến hư không, thân hình họ giây kế tiếp liền vững vàng xuất hiện ở cầu treo bên cạnh.

Hai người kia tựa như hình ảnh bị cắt, nhảy khỏi không gian, mà chỗ đã thấy họ chỉ là tàn ảnh lưu lại.

” Kẻ đùa giỡn không gian.” Frege chằm chằm nhìn thiếu niên trong ngực Lander. “Jincy, giết Lander đi.”

” Vậy Tử mục thì sao?” Jincy hỏi.

“Để hắn đi.” Frege trả lời.

” Hừ.” Jincy đứng ở vị trí ban nãy của Lander, gió thổi phất ngọn tóc y. “Đây là đãi ngộ của Tử mục duy nhất sao?”

Frege chằm chằm nhìn hai bóng dáng đào tẩu kia chạy đến hướng doanh trại phản quân, gắt gao nắm tay thành quyền. Lander… Xin lỗi, nếu ngươi không chết, sẽ xuất hiện càng nhiều kẻ phản bội hơn, sẽ lại có càng nhiều người phát giác quốc gia ta kiên trì bảo hộ hiện tại mới là sai lầm…

Jincy từ trên tường thành nhảy xuống, tư thế rơi xuống đất ưu mỹ mà lặng lẽ, tựa như con báo trong đêm. Chỉ tạm dừng một chút dưới tường thành, lập tức lao về phía bọn Lander như ma quỷ.

Tất cả binh lính cũng đều ở trên tường thành nhìn, ít ai dám tin hai mắt của mình.

Frege cũng ở đó nhìn.

Jincy —— y cùng tử thần kỳ thực cũng không có gì khác nhau.

” Là, là tử thần sao?” Bọn lính bắt đầu thấp giọng bàn tán.

Là tử thần sao.

Có lẽ.