Phiên ngoại: (hài hòa) tiểu kịch trường

Lông chân: Tiểu Minh Tiểu Minh, gần đây anh luôn đè tôi, mọi người đều nhìn chán, hoài nghi tác giả không chơi hỗ công, nhiều thịt ăn sẽ nghẹn, anh cũng bảo tác giả thay đổi khẩu vị đi.

Tiểu Minh: Đó là do cậu không biết tác giả là ai, người này ăn gì cũng nghiện ha ha ha. Lại nói, muốn thịt vào phiên ngoại mà ăn, như vậy mấy người copy lậu không để ý, chỉ chôm mỗi chính văn, độc giả nhìn không thấy phiên ngoại, cả thế giới nơi nơi cầu phiên ngoại, thế nhưng lại tìm không thấy địa chỉ ban đầu post truyện cùng tác giả, buồn tủi cực kỳ, có phải rất thú vị hay không, mua ha ha ha!

Lông chân:…… Tiểu Minh, anh vẫn nên cản tác giả lặn đi, nếu không sẽ bị độc giả nướng thành dê thui đó.

Tiểu Minh: Khụ, nếu ép tác giả giao phiên ngoại chắc còn có thể giữ cái mạng này……

Tác giả: Bần đạo chỉ muốn nói là lúc này đã là nửa đêm, bần đạo uống chút rượu, não đi ngủ viết không ra chữ, phiên ngoại từ từ ném…… Khụ……

♦.♦.♦.♦

Phiên ngoại chi lông chân tiểu kịch trường

SM:

“Lão, lão gia, tôi biết sai lầm tôi không nên lén anh đi gặp người ta, quỳ bàn giặt thì quỳ bàn giặt, cái dây lưng của anh có thể cất đi không? Sao lại lấy dây đeo của Thiên Nga đeo vào cổ tôi, cổ tôi to hơn nó đeo không được đâu, không được, khụ…… Khụ khụ, cứu mạng! thở không nổi …… Đừng, đừng lấy cỏ mèo chọt chỗ đó! ngứa ngứa ngứa …… Chuột máy mới mua cho Thiên Nga chơi anh đừng làm bẩn, anh anh anh làm gì! đừng, đừng nhét vào nơi đó! a a a! tôi sai lầm tôi thật sự sai lầm, lấy, cầm ra đi a…… Anh, anh lấy dao cạo ra làm gì! Thiên Nga, cứu mạng a a a —!”

Ba ba phiền não:

“Không có, ba, ba tin tôi đi, chỉ có lần đó thôi, tôi thấy anh ta hôm đó hầu hạ ba tốt, tôi nhường đó, bình thường đều là tôi khi dễ ảnh hết đó. Gì? Anh ta khôn khéo, tôi ngốc? Nhi tử của ba gọi là thông minh nhường nhịn đó, lại nói ba nhìn tôi sức dài vai rộng, anh ta eo thon chân dài, chỗ nào giống tôi bị anh ta khi dễ! được rồi đúng không? Ngài hiện tại có thể ăn ngon ngủ yên chưa? Tôi đây cúp điện thoại a? Tết âm lịch lại trở về gặp ba.”

Nói với nhi tử:

“Thiên Nga a, cũng đã qua hai tháng, mẹ con như thế nào vẫn cau có cả ngày? Ghen gì gì đó cũng không phải rõ ràng rồi sao. Có khi mẹ con giả vờ giả vịt, gạt cha tự nguyện hiến thân không. Cha con tạm nhân nhượng vì lợi ích lâu như vậy, cũng nên trùng chấn hùng phong con nói có phải hay không? Đêm nay tìm mẹ con luyện quyền pháp!”

Tự mình đối thoại:

“Mẹ nó…… eo của cha……”

Bái kiến cha mẹ chồng:

“Mẹ, mẹ có thể nhận ra con không? Con là Minh Minh, con mang con dâu đến gặp mẹ! Làm gì ư? Con dâu là nghiên cứu sinh, là phần tử trí thức, rất có tiền đồ! học cái gì ư? Học vẽ đó, vẽ nhà, về sau vẽ cho mẹ một đống nhà? Có tốt với con không ư? Tốt chứ! Rất nghe lời! Con chỉ đông không dám đi hướng tây! Đúng không mèo con? Để con rót cho mẹ ly nước …… Gì? Mông to quá hả? Mông to dễ đẻ nha.”

Bái kiến hảo cơ hữu:

“Ngồi đây đều là huynh đệ, tôi lão Tứ cũng không dám giấu mọi người, khụ gì kia, tôi cùng lông chân, thực ra…… Ngọa tào cái gì?! Mọi người sớm nhìn ra?! gì? Năm đó chuyện Hà Thụy Thăng mọi người cũng biết? Ngọa tào Nhị lăng tử còn phun nước bọt vào siêu nước của hắn? Cậu phun hắn làm gì? Cậu sẽ không thầm mến tôi chớ…… Thật thầm mến tôi? Chậc chậc, khó trách dã ngoại tốt nghiệp lần đó cậu chen vào túi ngủ của tôi! Cậu thế nào không nói sớm chớ! Cậu sợ Hạ lông chân cái gì? Hạ Tiểu Sơn, còn không kính nhị ca một ly! cám ơn hắn đem tôi cho cậu!”

Say sưa:

“Tửu lượng dở như vậy cậu uống nhiều như vậy làm gì? Nhị lăng tử bị cậu ép uống đến ói. Chúng tôi nói đùa cậu cũng tin sao cái tên ngu này? Cậu không thấy nhị lăng tử thẳng như cọng lông à! Đứng lên mau, đứng lên đi vào xe. Tôi cảnh cáo cậu dám ói ra thử đi, lão tử vừa mua xe. Cậu làm gì làm gì! đừng sờ loạn, vẫn còn đang chạy trên đường! mẹ nó, tốt xấu cũng chờ chạy vào gara, a! Mẹ nó…… A…… Chật chết, ra ghế sau…… Không a, chỗ đó, chỗ đó, A…… Ưm? Sao lại ngừng? Lông chân? Chân…… Mẹ nó! làm được nửa tiếng lại ngủ gật à?!”

Trò chuyện nhi tử:

“Trụi Lông lại đây! Cho ba mượn xích cổ!”