Lâm Uyên ngồi xe căn cứ rời đi, tới đường cái có thể đón xe, hắn lập tức buông xe chặn một chiếc taxi, sau đó ngồi đến trạm xe lửa, trực tiếp mua vé đi Ửu Kim thị.

Hắn vốn muốn mua luôn vé đi Sơn Hải trấn, bất quá lúc mua lại phát hiện, trạm Sơn Hải trấn... Chẳng biết lúc nào đã không thể kiểm tra ra từ trạm điểm của nhà xe tàu hoả.

Lâm Uyên cũng không hoảng, sửa mua vé Ửu Kim thị, sau đó lên tàu đi nhà ga Ửu Kim thị.

Dáng vẻ của hắn có chút quỷ dị, luôn có người nhìn hắn, cuối cùng vẫn là có người gọi tới nhân viên phục vụ, qua nhắc nhở của nàng, Lâm Uyên lúc này mới nghĩ đến máu trên mặt mình, hướng người chung quanh lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát, sau đó hắn đi buồng vệ sinh trên xe lửa rửa mặt.

Tẩy trừ xong máu trên mặt rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là một gương mặt nam nhân nghiêm túc mà tái nhợt.

Sau đó hắn lại trở về chỗ ngồi ban đầu.

Cá khô nhi khó có được không mang hình dạng cá chết, nơi nơi bơi qua bơi lại bên cạnh hắn, biểu tình có vẻ rất hoảng hốt.

Nó tìm không được Thâm Bạch.

Từ lúc Lâm Uyên bị quăng ra phòng, Cá khô nhi cũng bị ném ra.

Lâm Uyên tuy rằng chạy đến bên ngoài, Cá khô nhi nhưng vẫn còn ở bên trong.

Nó là Lâm Uyên cố ý lưu lại, đương nhiên, tự bản thân nó cũng muốn ở lại.

Cho nên chuyện đã xảy ra bên trong, Lâm Uyên mượn mắt của Cá khô nhi, liền biết đại khái.

Hắn "Nhìn" thấy thú ám vật chất bắt đầu dung hợp, không chỉ bọn nó, tất cả ám vật chất trong căn cứ, thậm chí ngay cả ám vật chất dạng loãng căn bản vô pháp hình thành bất luận sinh mạng gì cũng bị hấp thu, thẳng đến Thâm Bạch cũng gia nhập chiến trường.

Thâm Bạch hấp thu tất cả ám vật chất, cuối cùng ly khai căn cứ, khi mọi người chạy tới, nếu có người lấy ra nghi khí kiểm tra, sẽ phát hiện nơi đó cái gì cũng không còn.

Không có bất kỳ ám vật chất nào lưu lại, hết thảy đều bị hấp thu, ngoại trừ Cá khô nhi.

Không biết vì sao, Cá khô nhi rõ ràng ở trong chiến trường, lại cũng không bị hấp thu.

Do thần chí Thâm Bạch vẫn còn, cố ý tránh ra Cá khô nhi sao?

Lâm Uyên không biết.

Hắn chỉ là mang theo Cá khô nhi ly khai căn cứ, bắt đầu trở về.

Xe lửa rất nhanh đến trạm, thông thạo ly khai nhà ga, hắn đầu tiên là trở về nhà, từ trong ngăn kéo gian phòng trên lầu lấy ra máy trợ thính dùng thật lâu ngày trước, một lần nữa đeo trên đầu, lúc này mới nghe được thanh âm.

Vừa rồi ở bên trong căn cứ bị sóng âm trùng kích khiến màng nhĩ của hắn bị thương lần nữa, chỉ là lúc này đây, hắn không có thời gian đi bệnh viện Ửu Kim.

Tiếp sau hắn dự định ly khai.

Về vấn đề làm sao đi Sơn hải trấn... Hắn trực tiếp nghĩ tới nhóm Đại Hắc Tiểu Ngân.

Vì chúng nó so với các phương tiện giao thông khác vừa nhanh hơn vừa am hiểu ứng đối ám vật chất hơn, hắn biết cách làm sao đi Sơn Hải trấn, chỉ cần có chúng nó, cho dù không có xe lửa cũng không có trở ngại.

Để lại một tờ giấy cho nhóm Tiểu Nha, Lâm Uyên đang chuẩn bị ly khai, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Tới là Hải Đăng công —— đoàn người Lạp.

Khiến Lâm Uyên có chút hết ý là: Mỗi người phía sau đều lưng hai vai túi, bộ dáng nghiễm nhiên muốn ra cửa.

"Các ngươi đây là..." Lâm Uyên nhăn mày.

Không kịp pha trà chiêu đãi khách nhân, bọn họ ngồi mặt đối mặt ở phụ cận sô pha phòng khách.

"Chúng ta, nghiên cứu ra phương pháp có khả năng có thể đình chỉ Hải đăng phát sáng." Xuất ra cuốn sổ, Lạp viết.

Lâm Uyên nhìn về phía Lạp.

"Bất quá chỉ là phương pháp có thể có khả năng, chưa từng trải qua thực nghiệm, chúng ta phải tìm được thành thị gần nhất thử nhìn một chút."

"Các ngươi hiện tại đây là ——" Lâm Uyên thấp giọng hỏi.

Gật đầu, Lạp tiếp tục viết: "Chúng ta đi thành thị gần nhất có Hải đăng, thử nhìn có thể tắt đèn hay không, nếu như có thể, chúng ta liền phân công nhau hành sự, đều tự đến địa phương có Hải đăng, đem đèn tắt đi."

"Các ngươi... Có thể chứ?" Nghĩ tới tính cách đặc thù, không dám một mình hành động của những ma vật nhát gan này, Lâm Uyên nhìn bọn họ.

Lạp gật đầu: "Trước kia là không thể nào làm được, nhưng là bây giờ, sau khi đi tới Ửu Kim thị, cậu và Thâm Bạch đã mang chúng ta đi rất nhiều nơi, có chỗ ở rồi, mọi người cũng từ từ học đi ra ngoài, tuy rằng không phải tất cả mọi người đều đơn độc đi, bất quá chúng ta hiện tại đã khác ban đầu, tuy rằng còn biết sợ, thế nhưng tất cả mọi người đều nguyện ý đi nhìn thử."

"Cám ơn các ngươi." Trịnh trọng cảm tạ, Lâm Uyên hướng tất cả Hải đăng công trước mặt thật sâu bái một cái.

"Không khách khí." Lạp có điểm xấu hổ khoát tay áo.

"Còn cậu? Cũng phải cần xuất môn sao?" Hắn tò mò nhìn túi bên người Lâm Uyên, tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng Lâm Uyên thoạt nhìn cũng là một bộ sắp ra cửa.

Còn là đi xa nhà.

"Tôi phải về quê một chuyến, tìm Thâm Bạch." Lâm Uyên nói.

"Thâm Bạch vào lúc nào đi tới quê hương của ngài?" Lạp đưa chữ vừa viết xuống cho Lâm Uyên, nghiêng đầu hỏi.

"Có chín mươi phần trăm khả năng." Lâm Uyên gật đầu.

Câu trả lời này thật ra có điểm kỳ quái, bất quá Hải đăng công không tiếp tục hỏi nữa. Sửng sốt một chút, Lạp lại viết một hàng chữ trên giấy: "Nói đến quê hương, trước đây chúng ta bỗng nhiên nằm mộng, mơ tới Hải đăng này, mơ tới có người nói với chúng ta, thắp sáng Hải đăng là cách để chúng ta có thể trở về quê hương."

"Mỗi người chúng ta đều mộng đến nó, ta nghĩ, những Hải đăng công khác đại khái cũng sẽ mơ giống vậy đi?"

"Tuy rằng không biết đây là nguyên nhân gì, bất quá, cũng chính là ở trong giấc mộng kia, chúng ta thấy được rất nhiều chuyện về phương diện nguyên lý kiến tạo tháp, cũng là từ nơi đó bỗng nhiên nghĩ tới phương pháp tắt đèn."

Lâm Uyên hơi híp mắt một cái, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Hạ Y, nghĩ tới ma vật khả năng vốn không thuộc về thế giới này, nên phải liều mạng trở về...

"Các ngươi không muốn quay về quê hương sao?" Hắn đột nhiên hỏi.

Lạp đeo mắt kiếng to lóe sáng nhìn hắn: "Nếu như là trước đây, đại khái sẽ nghĩ, vì thế giới này cũng không có nơi để chúng ta dung thân, không có nhà để chúng ta ở."

"Nhưng bây giờ lại không muốn."

"Chúng ta đã có nhà ở đây, có cửa hàng mỗi ngày cố định đi, có người mỗi ngày đều sẽ cùng chúng ta chào hỏi, ở đây, cũng là quê hương của chúng ta."

"Cùng với nơi cho tới bây giờ chưa từng đi qua trong truyền thuyết, chúng ta càng muốn ở lại quê hương hiện tại."

Trên vở, Lạp sử dụng ngôn ngữ thông dụng của nhân loại viết đã phi thường thuần thục.

"Vậy nhờ các ngươi!" Lâm Uyên lần thứ hai hướng nhóm Hải đăng công bái một cái.

Nhóm Hải đăng công cũng lập tức bái lại một cái với Lâm Uyên.

Không có phất tay, cũng không nói gì tái kiến, song phương lúc đó cáo biệt.

Trong tiềm thức, bọn họ hình như đã sớm biết, đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa bọn họ.