Tuy rằng Lâm Thanh có thái độ tiêu cực với việc tái hợp lại, nhưng Chu Lục mặc kệ ý nghĩ vòng vo của cậu, ý niệm tái hợp lại với Lâm Thanh tựa như một mầm đậu chui lên bén rễ từ dưới đất, sinh trưởng càng ngày càng tốt không thể ngăn lại.

Ý nghĩ của Chu Lục rất đơn giản, những nỗi lo lắng vặt vãnh của Lâm Thanh, tất cả anh sẽ dẹp bỏ hết; Lâm Thanh luôn nói “Không được, không được”, như vậy anh sẽ dùng hành động để trả lời cậu “Được, nhất định được”, cho đến khi hai bên không thể dứt bỏ lẫn nhau, tình cảm cũng sẽ không bị thời gian bào mòn.

Mỗi ngày tan làm, hoặc là một mình, hoặc là kêu gọi đồng nghiệp cấp dưới, Chu Lục sẽ cứ cố định đến quán ăn của Lâm Thanh mà báo danh. Vậy nhưng lại không hề quấy rầy người khác, đến quán chỉ đóng vai một người khách, ăn uống xong trả tiền liền rời đi, kì thực sau khi kết thúc một ngày làm việc bận rộn, có thể được nhìn thấy Lâm Thanh một chút, Chu Lục đã cảm thấy đủ rồi.

Cuối tuần đến, bởi vì việc học nấu ăn của Khương Mục cũng đã kết thúc, Lâm Thanh không thể bận bịu được nữa, Chu Lục liền tự ra ý kiến, như cũ phải đến nhà Lâm Thanh trải qua nguyên buổi trưa.

Ở bầu không khí chỉ có hai người, Chu Lục tất nhiên không thèm tuân theo quy củ gì. Có đôi khi Lâm Thanh đang cúi đầu xem sách, thình lình khuôn mặt sẽ bị sờ một cái, tóc sẽ bị xoa một hồi, thậm chí thắt lưng cũng bị ôm chặt, theo đó là tiến đến gần mặt rồi hôn thăm dò một chút, Chu Lục nhắm ngay thời điểm Lâm Thanh chuyên tâm đọc sách là lúc cậu không phòng bị nhất, cho nên dường như cũng có can đảm hơn mà đùa giỡn đầu lưỡi đối phương một phen, trước khi Lâm Thanh phản ứng kịp, anh liền cấp tốc kết thúc trận đánh lén này, giống như không liên quan gì mà quay trở lại xử lý giấy tờ công việc.

Lâm Thanh nhìn thấy bộ dạng đứng đắn làm việc của anh, má trái lộ ra lúm đồng tiền chứng tỏ người này đang rất cao hứng, cậu tức giận đến mức hận không thể tiến tới cho anh một trận đòn đau. Nhưng mà như vậy lại giống khi tình nhân liếc mắt đưa tình, nói không chừng Chu Lục lại càng thích thú hơn.

Chỉ vì không muốn Lâm Thanh nghi ngờ việc làm của mình, Chu Lục ngoài miệng đưa ra các lí do khác nhau, nhưng trong lòng lại dùng mánh khóe nhỏ này ra đùa giỡn — — có đôi khi là để quên tài liệu, đôi khi lại là USB, tóm lại là luôn có việc gì đó quan trọng mà ghé qua nhà Lâm Thanh, mỗi tuần đều có thể hùng hồn khí khái mà dùng tư cách lấy lại tài liệu, quang minh chính đại một lần lại một lần, Lâm Thanh đối với cái người không giảng đạo lý này cũng không có một chút biện pháp nào.

Cũng có thể là không phải không có biện pháp, mà là trong tiềm thức cậu không hề nghiêm túc mà suy nghĩ biện pháp, thế giới rộng lớn như vậy, muốn trốn một người, tốn bao nhiêu thời gian đâu?

Tình trạng không rõ ràng như vậy cứ duy trì đến cuối năm, Chu Lục bị công tác phức tạp cuốn đi, rốt cuộc không còn siêng năng chủ động tìm đến Lâm Thanh nữa. Lâm Thanh liên tục mấy tuần không gặp anh, lỗ tai cuối cùng cũng được yên tĩnh không ít, cảm giác rối bời trong lòng cũng mất đi, thay vào đó lại là một loại vắng vẻ hoang mang.

Tách hồng trà và sách thư cho buổi chiều cuối tuần, Lâm Thanh nhận được một cuộc gọi. Hiển thị trên màn hình di động chính là số điện thoại của Chu Lục, nhưng khi nối máy lại truyền đến giọng nói của phụ nữ.

“Xin hỏi là Lâm Thanh phải không?” Trong giọng nói người phụ nữ mang theo một cảm giác thuần thục.

Lâm Thanh đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, thản nhiên đáp Đúng vậy.

“Rảnh rỗi gặp một lần được chứ?” Ngôn ngữ của đối phương ngắn gọn, như là ý thức được mình quá đường đột, cuối cùng tự giới thiệu thêm: “Chị là chị gái Chu Lục.”

Lâm Thanh theo lời hẹn đến quán cà phê.

“Chào cậu, chị là Chu Hải.” Chị gái của Chu Lục ăn vận trang nhã, tóc ngắn gọn gàng, chính là một bộ dáng vẻ nữ tinh hoa của thành phố. Nhân viên phục vụ đến ghi chọn nước, cô hỏi Lâm Thanh: “Cà phê đen không đường được chứ?” Thấy Lâm Thanh do dự gật đầu, tiếp đó chủ động quen thuộc gọi hai phần Mocha.

Sau khi gọi cà phê, Chu Hải nhìn Lâm Thanh cười: “Luôn muốn tìm cơ hội gặp cậu — — chị lén lấy điện thoại thằng nhóc kia, có điều thằng ngốc đó không biết đâu.”

Lúc gặp nhau, Lâm Thanh nghe Chu Lục có nói qua rằng người chị gái bình thường vẫn sống ở nước ngoài, hôm nay sẽ về nước, đại khái là mừng đoàn viên năm mới, nhưng mà không biết lí do tại sao lại hẹn mình. Cậu cười hỏi thăm đối phương vài câu, cân nhắc xem làm sao để nói ra nghi hoặc trong lòng.

Chu Hải cũng không vòng vo: “Mấy năm nay cực khổ cậu, đi theo thằng em ngu đần của chị chắc mệt chết nhỉ?”

Lâm Thanh hiểu ra, nói đến cùng thì nguyên nhân gặp mặt cũng chỉ liên quan đến một mình Chu Lục thôi, cậu lắc đầu: “Bọn em đã chia tay.”

“Chị biết, nhìn bộ dạng đơ đơ của nó, chia tay không sớm cũng muộn!” Chu Hải dường như đối với em trai của mình ghét bỏ muốn chết, nói tiếp: “Cậu đá nó là rất chính xác!”

Lâm Thanh thật sự là sắp không theo nổi suy nghĩ của đối phương, không biết nên phụ họa theo mà oán giận hay nói đỡ cho Chu Lục nữa.

May mà phục vụ đúng lúc đưa đến cà phê, giải trừ sự ngượng ngùng của Lâm Thanh, cậu hơi cười đáp lại, cúi đầu chuyên tâm múc từng muỗng từng muỗng đường bỏ vào ly cà phê đen.

Chu Hải ngăn cậu lại nói: “Bỏ ít đường thôi, không cẩn thận lại tái phát đau răng! Trước đây chị gửi đồ từ nước ngoài về, thằng nhóc thúi kia ngăn cản dữ dội bảo ngàn vạn lần không muốn ăn ngọt, làm chị nhớ hoài, bởi vậy theo quán tính mà gọi cho cậu cà phê đen.”

Lâm Thanh sửng sốt, là Chu Lục cố ý không cho mình ăn ngọt?

Cậu quả thật là có đau răng trước đó, nhưng đau xong là quên, cứ thấy đồ ngọt là tự động tới gần, hoàn toàn không tự chủ được.

Khi còn quen nhau, có một tối Lâm Thanh lại đau răng, ban đầu cậu cuộn người lại nhíu mày nhịn đau, nghĩ rằng ngủ một giấc rồi sẽ qua. Nhưng thực sự là đau đến không thể chịu được, cậu duỗi thẳng tay chân, xuống giường đi tìm thuốc giảm đau, từ phòng khách đi đến nhà bếp, cứ như vậy mà qua lại. Lúc đó trên giường, Chu Lục đang ngủ phì phò cũng bị tỉnh giấc, thấy Lâm Thanh đau đến nói không ra lời, lập tức mặc quần áo ra cửa mua thuốc, nhưng lúc đó là nửa đêm, Lâm Thanh không cho anh đi, nói rằng nhịn một chút là khỏi. Chu Lục không tranh luận lại cậu, cũng không muốn cậu lo lắng, nửa đêm chỉ có thể đem người ôm lấy, vuốt từng cái lên sống lưng, thật lòng thành tâm mà muốn chịu đau dùm đối phương, cho dù chỉ một nửa cũng được.

Dường như là từ hôm đó, Chu Lục cố tình hoặc vô ý không để mình ăn ngọt, cứ cho là anh vô tâm không biết sở thích của cậu, chẳng hề nghĩ đến đây là cách thức săn sóc đặc biệt của Chu Lục.

Lâm Thanh nghĩ, vừa đơn giản vừa thô bạo, bất quá đó mới chính là hợp với kiểu người của anh.

Chu Hải đưa tay chống cằm, nhìn Lâm Thanh bộ dáng ngơ ngẩn, mở miệng nói: “Hồi bé chị rất ghét thằng em mình, trong nhà có truyền thống trọng nam khinh nữ, thằng nhóc thối tha kia từ nhỏ vừa sinh ra đã được người lớn cưng chiều tận trời, cậu xem tên của nó đấy — — là kết tinh tình cảm của ba mẹ, là bảo bối trong nhà. Lúc đó không hiểu chuyện, bởi vì đặc biệt không muốn nhìn mặt, nên bình thường hay len lén bóp nhéo ăn hiếp nó, thằng nhóc thối bị dày vò đến nước mắt rưng rưng, vậy mà nó lại ngu ngốc không thù ghét, khóc một hồi rồi lau sạch sẽ nước mắt nước mũi, quay lại cầm đồ ăn ngon đồ chơi vui chia sẻ với chị, lúc nào cũng chị ơi, bỏ cũng bỏ không được cái đuôi đằng sau.”

Lâm Thanh chưa từng nghe Chu Lục nhắc chuyện lúc bé, không nghĩ tới thì ra đã từng là thằng nhóc hay khóc nhè, không khỏi bật cười, chăm chú nghe Chu Hải kể tiếp.

“Năm đó Trung học, chị muốn đăng kí học múa, nhưng ba mẹ lo lắng ảnh hưởng việc học, nói thế nào cũng không chịu đồng ý, tiền tiêu vặt cũng quản nghiêm ngặt, chị ức muốn chết, lén ở trong phòng khóc vài lần. Thằng nhóc thối biết chị cần phí ghi danh, khoảng chừng qua mấy tháng sau, nó đột nhiên góp cho chị một khoản tiền, trong đó trừ tiền tiêu vặt, còn có ít tiền lẻ nó giúp mấy đứa bạn làm bài tập dùm, cộng thêm tiền chị để dành, cuối cùng sau đó chắp ghép lại giấu diếm đi báo danh. Từ sau lần đó, phát hiện mình làm chị cũng không xong, mà nó lại xứng danh là đứa em tốt.”

Chu Hải nhấp một ngụm cà phê, nhìn Lâm Thanh nói tiếp: “Vốn là chuyện của hai đứa, chị không nên xen vào, nhưng thấy tình huống có vẻ khẩn, chị nhiều lời vài câu, mong cậu thứ lỗi. Em trai chị bình thường thần kinh thô, đầu óc thiếu oxi, làm người khác phiền chán, chị rất hiểu tại sao cậu chọn chia tay. Nhưng chị muốn cậu rõ, nó thật lòng thật dạ muốn đối xử tốt với cậu, chỉ là bình thường nó không biết cách làm, dùng sai phương thức, cùng thằng ngốc như vậy quen nhau, tốt nhất là cứ nói thẳng, có sao nói vậy, cậu để nó tự lĩnh ngộ suy đoán, kết quả sẽ đáng tiếc — — người ta nói kẻ trong cuộc thì u mê, vậy nên đó cũng là lí do chị gặp cậu hôm nay.”

Ra khỏi quán cà phê, Lâm Thanh thấy thời gian còn sớm, đột nhiên muốn quay lại nhìn khu nhà lúc trước mình và Chu Lục từng ở.

Chỉ tiếc rằng khi đáp xe buýt đến, cậu mới phát hiện khu lầu cũ đã bị phá bỏ, lúc này có vẻ như đang được dự định khởi công xây một siêu thị lớn, nhìn cảnh tượng bụi mù tung bay âm thanh rầm rĩ phía trước, Lâm Thanh cảm thấy có phần mất mát, cậu thất vọng quay về.

Cũng không hoàn toàn là mất mát.

Quẹo qua mấy đoạn đường quanh co, Lâm Thanh ngạc nhiên phát hiện cái công viên nhỏ họ thường tản bộ tiêu cơm vẫn còn đó! Đồng thời vẫn còn nguyên dạng, hầu như không thay đổi gì. Cậu dạo bước về phía trước, vừa lúc đi đến một gốc cây già không biết tên, trước đây đã từng vô số lần bước qua tán cây sum sê này, cứ tưởng rằng là một gốc cây cổ thụ bình thường, vậy mà hôm nay đúng lúc gió thổi qua, âm thanh lá cây xào xạc vang lên, trong không khí dường như có một mùi thơm nhàn nhạt, Lâm Thanh ngước đầu nhìn, chợt phát hiện trong tầng tầng đám lá, ẩn núp rất nhiều các đốm nhỏ hoa màu trắng.

Ha, thì ra cây cũng nở hoa.

Trong lòng Lâm Thanh không hiểu sao có một chút mừng rỡ, cũng bởi vì cái phát hiện nho nhỏ của sự xa cách nhiều năm này.

Cậu lẳng lặng đứng im dưới tán cây cổ thụ, lưng nhẹ nhàng tựa vào thân cây, bình thản mà dễ chịu. Thỉnh thoảng gió thổi làm rơi xuống lá cây và cánh hoa, rơi trên đầu vai cậu, Lâm Thanh nhặt lấy một cánh hoa, đặt ở lòng bàn tay, cúi đầu khe khẽ ngửi.

Dường như cậu ngửi thấy hương thơm của tình yêu.