Quận chúa Bạch Anh là con gái của Bạch Vương, là cô gái nổi danh nhất trong hoàng thất, tính cách, dung sắc, huyết thống, thậm chí kiếm kỹ đều không có một cái nào không nổi bật — nhưng mà ngọc cũng có tỳ vết, nàng lại có một mẫu thân không có tiếng tăm tốt.

Phu nhân đầu tiên của Bạch Vương, khi con gái ba tuổi đã rời bỏ trượng phu cùng tộc nhân, đi theo kẻ khác đi xa tha hương, vụ tai tiếng này trở thành trò cười của chư vương.

Vì vết nhơ đó, lúc đầu cũng không đến phiên nàng được tuyển làm hoàng thái tử phi — muội muội do kế mẫu của nàng, con gái của Thanh Vương sinh ra so với nàng thích hợp trở thành cái loại người tôn quý này hơn.

Nhưng mà không ngờ tới, phụ trách tuyển chọn hoàng thái tử phi ở trong Bạch tộc là Đại ti mệnh không biết xuất phát từ ý đồ gì, lại chỉ ra quận chúa Bạch Anh là Bạch Vi hoàng hậu nghìn năm trước chuyển thế, hoàng thái tử phi không phải nàng thì không thể là ai khác.

Một câu nói đó trở thành bằng chứng giải quyết dứt khoát mọi chuyện, lập tức Thừa Quang đế ban bố chiếu thư, đưa tới ngọc sách.

Nhưng mà, mọi thứ đều không hỏi qua hai vị nam nữ thiếu niên có liên quan, bọn họ có bằng lòng hay không?

Khi đó Bạch Anh còn không biết hoàng thái tử Chân Lam đã cương quyết phản đối hôn sự này như thế nào, nhưng nàng biết bản thân là không muốn.

Chỉ vì tính cách nhu thuận làm cho nàng từ đầu đến cuối không có cách nào mở miệng với phụ vương và tộc nhân nói ra lời phản đối, cuối cùng vẫn dựa theo nguyện vọng mọi người mà đi vào Bạch tháp.

Thiếu nữ mười năm tuổi buông kiếm quang xuống, phủ thêm giá sa(1), mi tâm bị Đại ti mệnh vẽ lên phong ấn thập tự đỏ thắm, bắt đầu tu hành trước khi lễ, tâm như nước lặng mà chờ đợi, chờ đợi vị hôn phu chưa từng gặp mặt khi nàng mười tám tuổi thì chính thức lấy nàng làm phi.

Dòng chảy vận mệnh khiến mọi thứ xảy ra, tất cả mọi người là thân bất do kỷ…Xuất sư sau khi học xong đường kiếm cuối cùng lại trở thành vĩnh biệt, sau đó hai vị đồng môn sư huynh muội đó đã không còn gặp mặt nhau.

Sau trăm năm gặp lại, vui mừng quá đỗi, hắn thò người ra ngoài cửa sổ cố sức ôm nàng.

Nhưng mà, hắn lại chỉ ôm vào khoảng không — tay hắn xuyên qua thân thể trong suốt của nàng, không hề bị ngăn trở.

Hắn khiếp sợ mà nhìn hai tay trống trơn của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn tiểu sư muội.

“Ta đã chết rồi, đại sư huynh…” Bạch Anh nhìn Tây Kinh, hơi hơi cười khổ, “Chín mươi năm trước, vì mở Vô Sắc thành, lục tinh đã đồng thời ngã xuống ở núi Cửu Nghi rồi — huynh hẳn là cũng có nghe thấy chứ?”.

“Ta đã quên.” Có chút xấu hổ, hắn nhìn ảo ảnh trước mặt, cười gượng, “A Anh, sư huynh có lỗi với ngươi — năm đó sư phụ ủy thác ta chiếu cố ngươi, ta lại chỉ lo mua rượu uống, căn bản không có hoàn thành trách nhiệm.”.

“Nói chi vậy, đều là vận mệnh đã định trước…” Bạch Anh nhìn vẻ mặt phong sương của Tây Kinh, ánh mắt cười cũng có đau khổ, “Năm đó Diệp Thành rơi vào tay địch, chuyện người nhà huynh, ta cũng nghe nói qua một chút — trăm năm nay, sư huynh cũng rất khổ cực đi? Trước đây huynh một giọt rượu cũng không uống, bây giờ biến thành như thế này…”

“Đừng nói nữa, ta không đáng nhắc tới.” Rõ ràng không muốn nói nhiều, Tây Kinh sửa lại trọng tâm câu chuyện, “Tất cả mọi người trong Vô Sắc thành vẫn tốt chứ?”

“Không thấy mặt trời, đều là mười vạn hoạt tử nhân mà thôi.” Bạch Anh nhàn nhạt trả lời, cúi đầu.

“Hoàng thái tử điện hạ ra sao?” Tây Kinh thở dài, hỏi, “Các ngươi bây giờ cùng một chỗ…cũng được sao?”

“Rất tốt.” Nhắc đến Chân Lam, Bạch Anh ngược lại cười rộ lên, “Chính là miệng hắn rất xấu, ta đấu không lại hắn.

Hắn luôn luôn nói nếu như sư huynh ở cạnh thì tốt rồi, bất kể đấu võ mồm hay là đánh nhau đều là đối thủ ngang tay.”

“A… Các ngươi ở chung rất khá?” Tây Kinh có chút bất ngờ, nhìn nàng, quan sát, “Ta còn tưởng rằng các ngươi cả đời đều sống được cùng nhau chứ, không nghĩ tới lại thành một đôi phu thê ân ái rồi?”.

“Cái gì phu thê? Có phu thê giống như chúng ta sao?” Bạch Anh mỉm cười, trong dáng tươi cười lại là vẻ một lời khó nói hết: “Bất quá nói ân ái… Nói thật ra là có ân nhiều hơn ái mà thôi — không có Chân Lam, trăm năm qua ta đã không thể vượt qua nổi.

Sư huynh trăm năm nay cũng không phải chỉ có một mình sao?” Dừng một chút, Bạch Anh cười rộ lên, nhìn sư huynh: “Vừa rồi sư huynh gọi cái vị là ‘Đinh’ cô nương, xem ra là thê tử của sư huynh sao?”.

Tây Kinh sửng sốt một chút, xấu hổ cười gượng: “Không phải… Nàng là một giao nhân, được ta đi ngang qua cứu, liền ở lại không chịu đi.”

“Giao nhân?” Bạch Anh hơi chấn động, thì thào, “Huynh chẳng lẽ để bụng nàng là giao nhân sao?”.

“Không phải.” Tây Kinh trả lời một câu, lại không nói, hồi lâu mới chậm rãi nói, “Ngươi cũng biết… Chị dâu ngươi chết sớm.

Có một số việc, không phải qua thời gian thật dài là có thể quên được.” — dường như chạm đến đề tài nhạy cảm, hai người đột nhiên trầm mặc.

Gió hình như càng lúc càng lớn, có vẻ như muốn mưa, hơi lạnh lướt qua hai người.

“Này này, hai người các ngươi có mệt hay không a? Đến đứng nói chuyện mà cũng không đi vào trong ngồi sao?” Giữa lúc trầm lặng, đột nhiên có một thanh âm cuối cùng nhịn không được mở miệng phàn nàn, đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ.

Tây Kinh ngẩn ra, mới từ kinh hỉ khi gặp lại mà phục hồi tinh thần, thấy thiếu nữ bị đuổi ra chỉ chốc lát trước đứng ở phía sau Bạch Anh, nàng có vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn hai người thao thao bất tuyệt nói chuyện cũ.

“Hì hì, bản cô nương lại đã trở về!” Na Sinh đón ánh mắt của hắn, đắc ý vênh vang — nhìn tình hình của hai người lúc nãy, nghe thấy lời đối thoại kia, nàng cũng mơ hồ đoán được Tây Kinh và thái tử phi giao tình không phải kém, không khỏi hì hì cười nhìn Tây Kinh, nghĩ thầm lúc này ngươi sẽ cự tuyệt như thế nào? Còn có thể đuổi bản cô nương đi ra ngoài sao?

“Sư huynh, là ta đem Na Sinh cô nương mang về.” Bạch Anh kép theo Na Sinh cùng nhau nhảy vào bên trong phòng.

“A?” Ánh mắt của Tây Kinh chậm rãi đông lại, thấy trên tay hai vị nữa tử một đôi nhẫn cẩm thạch màu bạc tương hỗ toả sáng.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn sư muội: “Nhiều năm như vậy không gặp, hôm nay ngươi là vì nàng mà tới tìm ta?”

“Vâng.” Bạch Anh có chút xấu hổ, nhưng mà vẫn còn thỉnh cầu, “Vị cô nương Na Sinh này là người Hoàng Thiên chọn — nàng đã phá khai phong ấn thứ nhất trên người của Chân Lam rồi, ta muốn xin nhờ sư huynh chiếu cố nàng, cho đến khi nàng mở ra phong ấn kế tiếp mới thôi.”

“Cái gì? Phong ấn phía đông Mộ Sĩ Tháp Cách đã bị phá giải rồi?” Tây Kinh không nhịn được bật thốt lên tiếng kinh hô, lập tức gật đầu, “Thảo nào… Thảo nào Hoàng Thiên lại ở trên tay nàng! — tay phải của Chân Lam có thể cử động rồi? Chúc mừng, tiểu tử đó cơ thể đã bị tách rời cũng lâu, cũng đã nếm không ít đau khổ.”

“Thương Lưu đế quốc phái người truy sát Na Sinh cô nương, cho nên muốn nhờ sư huynh chiếu cố nàng, để nàng có thể đi cởi ra bốn cái phong ấn còn lại.” Bạch Anh nhìn Tây Kinh, khẩn thiết mà xin nhờ, “Huynh cũng biết, minh linh chúng ta không thể hành tẩu ở Vân Hoang vào ban ngày.”

“Bốn cái phong ấn?” Tây Kinh dừng một chút, nghĩ lại, “Phía đông có ‘tay phải của Vương’ đã quay về Vô Sắc thành, hơn nữa đầu của Chân Lam ngươi đã đoạt lại rồi — như vậy còn lại bốn cái khác, phương bắc là vương lăng Không Tang ở núi Cửu Nghi, phía tây là tế đàn của Băng tộc ở núi Không Tịch, phía nam là ở đáy Kính hồ… Bộ phận cơ thể cuối cùng còn đang dưới Bạch tháp Già Lam Thành! Toàn bộ ‘Lục hợp phong ấn’ cũng không có cùng một cách đi phá vỡ a!”

“Cho nên mới đặc biệt tới kính nhờ sư huynh,” Hiển nhiên cũng biết sự tình khó khăn, Bạch Anh mỉm cười, “Người Không Tang vong quốc có thể đi lại trên Vân Hoang, lại có năng lực cũng chỉ có đại tướng quân của Kiêu kỵ binh, Tây Kinh sư huynh người thôi.”

Tây Kinh trầm ngâm, không biết trong lòng cái gì, chỉ là cầm lấy bầu rượu trên bàn lắc một cái, rốt cục không thấy có âm thanh gì phát ra, con mắt lại nhìn Bạch tháp cao vót bên ngoài bầu trời đêm, chậm rãi hỏi: “A Anh, bây giờ, ngươi là lấy thân phận sư muội tới nhờ ta hay là lấy thân phận hoàng thái tử phi ra lệnh cho ta?”.

“Sư huynh?” Hiển nhiên không có ngờ tới Tây Kinh đột nhiên hỏi vấn đề này, Bạch Anh sửng sốt một chút.

“Thành thật mà nói, khi nhìn thấy tiểu cô nương này đến, ta liền ngờ tới nàng cùng Không Tang có quan hệ — thế nhưng ta vẫn đuổi nàng đi.” Tây Kinh ngửa đầu, uống rượu, ánh mắt lãnh đạm, “A Anh, cùng ngươi nói thẳng đi, ta thực sự không muốn kéo vào bất cứ cái gì chiến tranh hay phục quốc a… Một trăm năm qua, ta đã không quan tâm cái gì nữa, chỉ muốn uống rượu.”

Bạch Anh nhìn nam tử râu ria xồm xàm, trong mắt kịch liệt dao động, cắn chặt môi: “Sư huynh, ngươi lẽ nào đã quên ngươi cũng là một người Không Tang sao? Ngươi, ngươi đã quên trước đây ngươi đã cố thủ Diệp Thành chống lại Băng di như thế nào sao?”

“Quên là quên không được…Máu của nhiều người như vậy hiện ra ở trước mắt, nhắm mắt lại là có thể thấy a.” Tây Kinh uống rượu, trên mặt bỗng nhiên có vẻ thống khổ nào đó, “Bao nhiêu người đã chết? Trong một hồi Liệt kính chi chiến đó? Máu chảy đến đỏ cả Kính hồ a…A Anh, ngươi chưa thấy qua, cho nên ngươi mới không sợ — đừng lại gây nên chiến tranh nữa, thực sự, ta không bao giờ muốn chiến đấu nữa.”

Bạch Anh dừng ở trước mặt tướng quân Kiêu kỵ binh, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống: “Đó là lí do mà huynh chỉ biết uống rượu?”

“Uống rượu… Uống rượu rất tốt.” Tây Kinh bỗng nhiên cười rộ lên, cầm lấy bầu rượu, nhìn Bạch tháp cuối trời, “A Anh, ngươi biết không? Ta lúc đầu cũng từng cũng như ngươi tâm tâm niệm niệm muốn phục quốc báo thù, thế nhưng một trăm năm qua, thấy Thương Lưu đế quốc thống trị càng ngày càng vững chắc, khắp nơi càng ngày càng yên ổn, ta liền…”

Hắn lắc đầu, cười khổ: “Năm đó vào ngày mười lăm tháng năm, Băng di cử hành năm mươi năm quốc khánh, toàn bộ chiến sĩ của Trấn Dã quân đoàn, Chinh Thiên quân đoàn đều điều động — thiết giáp che phủ mặt đất, hai cánh của phong chuẩn che đậy bầu trời, trong đêm tối Già Lam Thành, những bó đuốc vòng quanh tầng tầng Bạch tháp đi lên, tựa như Long thần bay lên trời! Đồ sộ biết mấy a… Ta hiểu bọn họ biểu diễn lực lượng của đế quốc với tứ phương, làm cho người ta biết trật tự mới như bàn sắt kiên cố vững chắc — thế nhưng trong nháy mắt đó, ta còn là bị chấn động!”

“Còn hơn sự thống trị thối nát kinh khủng của Không Tang, Thương Lưu đế quốc bây giờ thật sự là cường đại.” Tây Kinh uống rượu, dường như những lời này đã giấu trong lòng lâu lắm, nói ra là không thể nén xuống, “Không Tang sao có thể không vong quốc? — A Anh, năm đó ta liều lĩnh tử thủ Diệp Thành, thế nhưng cuối cùng lại như thế nào? Không Tang đã bắt đầu thối rữa từ bên trong rồi!”.

Bạch Anh nhớ lại năm đó Diệp Thành là bị bán đứng như thế nào, không nói gì.

“Chỉ có điều, khi đó ta không hối hận, bây giờ nghĩ lại cũng không hối hận.

Ta là chiến sĩ, tự nhiên phải đem hết toàn lực bảo vệ cho quốc gia…” Rượu ào ạt chảy vào cổ họng, thanh âm của Tây Kinh cũng dẫn theo men say, “Nhưng ta cố hết sức, Không Tang vẫn mất — đó là kết quả tất nhiên.

Bây giờ trật tự mới đã thiết lập.

Chẳng lẽ ngươi lại muốn làm cho ta đi đánh nhào loại ổn định này, khiến Vân Hoang trở lại loạn lạc, làm cho Kính hồ lại một lần nữa chảy đầy máu?!”

“Như vậy, mười vạn người dân Không Tang sẽ vĩnh viễn không thấy mặt trời sao?!” Nghe chưa xong, Bạch Anh đập bàn dựng lên, dọa cho Na Sinh đang ăn điểm tâm ở một góc phòng nhảy dựng lên.

Thái tử phi bình tĩnh bỗng nhiên thay đổi thành một người khác, ánh mắt sáng như tuyết, hung hăng: “Tây Kinh tướng quân, ta thừa nhận huynh nói là có lý lẽ của huynh — thế nhưng, xin huynh đừng dùng giọng điệu nhìn xuống muôn dân trăm họ mà nói như vậy! Huynh là một người viết sách sử bàng quang sao? — người khác có thể nói như vậy, nhưng huynh là người Không Tang, người Không Tang a!”

Nàng giơ tay, đoạt lấy bầu rượu trong tay của Tây Kinh, ném ra ngoài cửa sổ, nghiêm giọng mắng: “Xin huynh cúi đầu xuống một chút, đi nghe một chút những ‘quỷ’ không thấy ánh mặt trời trong Vô Sắc thành này kêu la! Đó đều là đồng bào của huynh, người trong đất nước của huynh! Mười vạn người a… Một trăm năm rồi! Huynh lẽ nào không có nghe thấy những tiếng kêu gào dưới nền đất đó?”

Rượu trong bình vẩy ra, hăt vào người hắn, nhưng mà Tây Kinh chỉ là kinh ngạc nhìn Bạch Anh, dường như bỗng nhiên không nhận ra nàng.

“Huynh có lý do gì mà đi coi thường mạng sống và máu tươi của đồng bào, nói ai nên mất, ai nên sống? Huynh đã quên đất đai dưới chân huynh rồi sao?” Bạch Anh cười nhạt, nhìn sư huynh, “Cho dù huynh là người ngoài, huynh cũng không thể không thừa nhận người Không Tang có lý do sống sót — Chân Lam cùng ta nhiều năm như vậy cố gắng không chính phải là vì ngày nào đó ư?”

“A Anh…” Tây Kinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiểu sư muội của mình, không biết nên nói cái gì.

Thay đổi…hoàn toàn thay đổi.

Trăm năm trước thiếu nữ quý tộc nhu thuận, bây giờ lại có thể sử dụng lời lẽ sắc bén như vậy để phản bác hắn, cầm kiếm sựng lên, ngang dọc đàm luận thiên hạ.

Tây Kinh bỗng nhiên trầm mặc thêm.

“A, các ngươi không nên ầm ĩ nữa.” Giữa lúc trầm mặc giằng co, thanh âm của Na Sinh vang lên, thiếu nữ người Miêu rụt rè mà nói chen vào, muốn kéo lại Bạch Anh, “Thái tử phi tỷ tỷ, người không cần cầu xin con ma men đại thúc này, ta một mình cũng có thể đi, ta sẽ giúp các ngươi phá vỡ phong ấn! Ngươi đừng cùng hắn ầm ĩ nữa, chúng ta đi được rồi.”.

Hàn quang trong mắt Bạch Anh chậm rãi yếu đi, tay theo trên kiếm quang buông xuống, khe khẽ thở dài một hơi, xoay người.

“Ừ, ngươi nói đúng, chúng ta không cầu hắn.” Bạch y nữ tử không thèm nói lại, tay của Na Sinh, rời khỏi, trong đình viện bên ngoài thiên mã nhẹ nhàng phát ra tiếng phì phì trong mũi, “Chúng ta đi thôi.”

“Ách… Trời mưa rồi.” Đi tới dưới đình, gió thổi đến, Na Sinh đột nhiên cảm thấy có hạt mưa rơi xuống trên mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thì thào, “Sắp ướt hết rồi.”

“Trời mưa sao… Thảo nào trời đã sắp sáng cũng vẫn còn tối đen.” Cũng ngẩng đầu nhìn màn trời đen như mực, Bạch Anh lẳng lặng nói, những hạt mưa không hề bị ngăn cản mà xuyên qua thân thể nàng tà tà rơi xuống đất.

Nàng cầm cương ngựa lên, gọi Na Sinh: “Mau lên ngựa, ta phải tìm một địa phương an toàn cho ngươi, trời đã sáng ta sẽ quay về Vô Sắc thành — chờ đêm mai mới có thể đến xem ngươi.”

“A? Ngươi ở tại Vô Sắc thành?” Na Sinh vô cùng kinh ngạc, vỗ tay cười, “Vậy vì sao không mang ta đi chỗ ấy chứ?”

Bạch Anh cười khổ: “Đó là quỷ thành dưới nước… Ngươi không phải cá, cũng không phải minh linh, làm sao có thể đi vào chứ?”

“Quỷ thành ở dưới nước?” Na Sinh thè lưỡi, ý niệm trong đầu chuyển rất nhanh, “Được rồi, như vậy thái tử phi người đem thiên mã cho ta mượn, để ta bay đi núi Cửu Nghi không được sao?”

“Cũng không được.

Ta là minh linh vô hình vô chất, cho nên cưỡi thiên mã có thể bay khắp Vân Hoang, mà nếu như mang ngươi, một ‘người’ thực thể , tốc độ so với ngựa thông thường cũng không nhanh hơn được…” Bạch Anh lắc đầu, phủ định đề nghị của nàng, “Hơn nữa hơn nữa ngươi giữa không trung đi, có thể đụng phải Chinh Thiên quân đoàn của Thương Lưu đế quốc, càng nguy hiểm hơn.”.

“Hả, nói thế nào cũng không được, ta còn là phải tự mình đi tới đó sao.” Na Sinh chán nản, xoay người lên ngựa.

Mưa rơi lã chã xuống, làm tóc nàng ướt nhẹp, nàng không khỏi rụt lui đầu.

Bạch Anh nắm lấy cương ngựa, chuẩn bị nhảy lên lưng ngựa, đột nhiên cửa phía sau mở ra.

“A Anh,” Tây Kinh đẩy khung cửa sổ ra, nhìn bạch y nữ tử trong đình, chậm rãi mở miệng, “Ta hỏi lại ngươi một lần: Ngươi là lấy thân phận của sư muội nhờ ta, hay là lấy thân phận của hoàng thái tử phi ra lệnh cho ta?”

“Thế thì sao?” Bạch Anh không có quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi vặn lại.

“Ta sẽ đáp ứng ‘sư muội’ bất cứ thỉnh cầu gì, bởi vì ta mắc nợ nàng rất nhiều — thế nhưng ‘hoàng thái tử phi’ của Không Tang đã không thể lại ra lệnh cho Kiêu kỵ đại tướng quân.” Cách màn mưa thưa thớt, kiếm khách khẽ mỉm cười, tay cầm bình rượu đặt ở trên chấn cửa.

“Sư huynh!” Gió thổi qua, mái tóc dài của Bạch Anh theo gió vung lên, nàng bỗng nhiên quay đầu lại.

“Ai nha, các ngươi thật phiền phức, vấn đề hoá ra cũng chỉ vì một câu nói thôi.” Về tới trong phòng, Na Sinh một lần nữa cầm lấy bánh điểm tâm đối phó với cái bụng đang đói, phàn nàn.

“Như vậy, đa tạ đại sư huynh rồi.” Đem Na Sinh giao phó cho Tây Kinh, Bạch Anh thật sâu thi lễ.

Tây Kinh lắc đầu mỉm cười: “Không cần cảm tạ — trời sắp sáng, ngươi cần phải trở về.”

“Được, buổi tối ta trở lại cùng sư huynh nói chuyện của Na Sinh cô nương.” Bạch Anh gật đầu, cũng không khách sáo, đứng dậy.

Nhưng mà trong mắt Tây Kinh chợt lóe tinh quang, dường như nghĩ tới cái gì, lắc đầu: “Không, không cần lại tới nơi này nữa, ta ước chừng hừng đông chờ Đinh quay về liền rời khỏi nơi đây.”

“Cần gì vội vàng như vậy?” Bạch Anh khó hiểu.

“Đương nhiên phải nhanh chút đi a… Dù con ma men đại thúc giữ ta, nhưng nơi này là chỗ của Tô Ma, hắn đã sớm nói muốn đuổi ta ra ngoài.” Na Sinh một bên yên ổn ăn bánh điểm tâm, miễn cưỡng mở miệng, “Hắn là ‘thiếu chủ’ Của đám giao nhân kia, cho nên bà chủ cũng nghe lời hắn –“.

Trong giây lát, nàng cảm thấy ánh mắt của Tây Kinh giống như lưỡi đao xẹt qua, sợ đến bánh điểm tâm trong tay rơi xuống đất, không biết nói sai chỗ nào — Tây Kinh muốn ngăn cản nàng lắm lời, cũng đã không kịp, ngẩng đầu đã thấy tiểu sư muội sắp rời đi đột nhiên dừng lại.

“Tô Ma? Ngươi nói ‘Tô Ma’?” Bạch Anh nhìn Na Sinh, giật mình hỏi, sắc mặt tái nhợt, “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ hắn đã ở Như Ý đổ phường?”

“Ách… Ừ…” Na Sinh cảm thấy hình như không nên nói chuyện, nhìn thoáng qua ánh mắt nghiêm khắc của Tây Kinh, ậm ờ trả lời, “Đúng vậy.”

“Sao hắn cũng đã tới Đào Nguyên quận rồi? Hắn cũng ở chỗ này?… Là sự tụ tập của số phận sao?” Bạch Anh thì thào, “Hắn ở nơi nào?”

Na Sinh vừa muốn chỉ ngón tay về phía một loạt sương phòng đằng sau, Tây Kinh đột nhiên lấy tay ngăn trở, ánh mắt trầm lắng mà nhìn Bạch Anh: “Sư muội, không cần phải gặp hắn — bây giờ hắn và chúng ta không có quan hệ gì.

Ngươi không nên gặp lại hắn nữa.”

Chú thích:

(1) giá sa: mạng che mặt màu đỏ của thiếu nữ khi được gả đi.

Nguyên nhân khiến Diệp Thành thất thủ trăm năm trước là do thương nhân trong thành đã bỏ độc vào rượu chiêu đãi những chiến sĩ Kiêu kỵ quân, cấu kết với Băng di làm phản từ bên trong.

Tây Kinh không bao giờ uống rượu nên là người duy nhất sống sót.