Edit: icey_BăngBăng

Beta: thuonglu

Bởi vì lần chụp hình này là để quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da thế nên hôm nay Tần Linh cùng Tạ Tử Hiên phá lệ trang điểm cực kỳ kỹ càng. Thợ trang điểm cho hai người bọn họ chính là Frankish – thợ trang điểm có tay nghề đẳng cấp thế giới. Hắn chọn cho hai người họ một bộ đồ hóa trang của các vị thần Hy Lạp.

Tần Linh giả trang thành chiến thần Athena còn Tạ Tử Hiên là thần thái dương Apollo.

“Wonderful!” Franhkish nhìn ngắm hai người họ sau khi đã hóa trang xong liền không nhịn được mà vỗ tay: “Hai người thực sự là vô cùng xứng đôi đó!!!”

Tần Linh nâng nhẹ gấu váy trắng muốt, tay cầm trượng, mái tóc tạo kiểu theo thời kì Phục Hưng kết hợp với bộ váy trắng xóa càng làm tôn lên làn gia trắng mịn tinh khiết của cô. Quả thật rất có phong vị của một Chiến thần. Bên cạnh đó, Tạ Tử Hiên đã có sẵn một thân khí chất tương tự như của nam thần Apollo, việc anh hóa trang thì lại càng không có vấn đề gì.

Lúc hai người đứng trước ống kính, Tạ Tử Hiên mở miệng: “Lần chụp này có cần chú ý hay có yêu cầu gì đặc biệt không?”

“Bộ ảnh này mang chủ đề ‘Cuộc chiến của Apollon cùng Chiến thần Athena’, cho nên hai người không cần quá câu nệ, cũng không cần quá thân thiết , tốt nhất nên biểu hiện xa cách một chút, thêm một chút không ưa đối phương cũng không sao.”

“Ồ? Vậy sao?” Tạ Tử Hiên thấp giọng lẩm bẩm rồi quay sang nhìn Tần Linh: “Nếu vậy thì nữ thần xinh đẹp, cô cần tôi phối hợp như thế nào đây?”

“Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt đâu.” Tần Linh khẽ hất cằm. Vẻ mặt cao ngạo của nàng lọt vào trong mắt nhiếp ảnh gia liền khiến hắn vừa ý, máy ảnh trong tay liên tục lách tách chụp hình.

Tạ Tử Hiên từng chụp qua vô số kiểu hình, trong việc chụp hình này anh đã sớm là cao thủ, từng ánh mắt, nụ cười đều chuẩn mực, quyễn rũ không chê vào đâu được. Anh cùng Tần Linh phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý hơn.

Cô cầm trượng đứng một chỗ, anh cầm tới một quả táo vàng đưa lên trước mặt cô. Cô mặt lạnh lùng, anh mắt tràn ngậm ý cười. Cô lùi lại một bước, anh tiến lên một bước tóm lấy vạt áo cô đặt lên môi. Ánh mắt của cô là sắc bén, ánh mắt của anh là dịu dàng. Nhiếp ảnh gia nhanh nhẹn nắm bắt thay đổi biểu cảm trên mặt hai người, một lần lại một lần, liên tục ấn chụp hình, trong nháy mắt đã chụp được cả trăm kiểu.

Chụp một lần liền chụp tới ba tiếng đồng hồ. Lúc này, nhiếp ảnh gia mới ngồi dậy, xoa xoa thắt lưng đau nhức nói:

“Được rồi, tiếp tới bộ ảnh cuối cùng của ngày hôm nay, mang tên ‘Tình yêu của Chiến thần và Apollo’”

“Sao cơ?” Tần Linh giật mình. Cô còn chưa kịp phản ứng thì Tạ Tử Hiên đã nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô.

“Anh muốn làm gì?” Trong mắt Tần Linh nhanh chóng xuất hiện sự cảnh giác.

“Tạo dáng theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia chứ còn làm gì?” Tạ Tử Hiên mỉm cười vô tội.

“Anh đừng có đụng vào tôi, nếu không, anh sẽ chết thật khó coi!” Tần Linh thấp giọng đe dọa, trước mặt mọi người, cô không dám làm quá vì muốn giữ gìn hình tượng, vì vậy trông cô lúc này giống như đang ngại ngùng hơn là tức giận.

Tạ Tử Hiên mỉm cười, trực tiếp bỏ qua đe dọa của cô, cúi thấp đầu xuống "Chiến thần cùng Thái Dương thần chiến đấu. . . . . . Chính là muốn đem Thiên Địa hoàn toàn giẵm đạp dưới chân. Tần nhị tiểu thư, không, Tiểu Linh, cô không phải cảm thấy loại cảm giác này cùng với tình cảnh của chúng ta rất giống sao?"

"Giống cái đầu anh ý!" Âm thanh vừa dứt, miệng nàng liền bị Tạ Tử Hiên bịt kín. Nụ hôn này rất nhẹ, cũng rất nhanh liền dứt, có lẽ không tới một giây đồng hồ đi, nhưng đối với Tần Linh mà nói, lại có sức khiến kinh thiên động địa.

Tần Linh từ đầu tới cuối không có cách nào nhắm mắt, đầu óc trống rỗng, nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của Tạ Tử Hiên. Liền lúc đó, âm thanh tà ác vang lên “Bị đôi môi đẹp nhất Châu Á hôn, cô có cảm giác gì vậy?”

“…Đừng có ở đó mà tự luyến!” Tần Linh run rẩy, lấy mu bàn tay kịch liệt lau đi đôi môi của mình, nghiến răng ngiến lợi phun ra một câu.

“Cảm ơn~” Tạ Tử Hiên khẽ cười, quay mặt lại hỏi nhiếp ảnh gia “Chụp được chưa?”

“Được rồi!” Nhiếp ảnh gia căn bản cái gì cũng không nghe thấy liền rất tự nhiên thêm dầu vào lửa “Hai người có trực giác thật tốt. Athena và Apollo đúng là không có hôn thâm tình đắm đuối. Hơn nữa, lực sát thương trong ánh mắt của Tần Linh quả thực rất đạt, cực kì tuyệt vời!”

Lực sát thương? Sao lại lực sát thương? Là ánh mắt muốn giết người được không hả! Tần Linh gào thét trong lòng.

“Bạn trai cũ của cô không có dạy cô kỹ xảo hôn sao? Thế nào mà còn ngây thơ như vậy?”

Tần Linh chợt vung tay lên, giống như là muốn đánh xuống, nhưng là cánh tay dừng ở không trung lại chậm rãi rơi xuống, khẽ cười lạnh nói: "Tạ Tam Thiếu cũng không hẳn là có kinh nghiệm phong phú đầy mình như tôi nghĩ nhỉ, mới vừa rồi còn thiếu chút nữa đụng vào hàm răng của tôi đây."

Đèn flash vừa chợt lóe, hai người đồng thời ghé mắt nhìn, nhiếp ảnh gia đang đắp lên ống kính đắp: “Kiểu dáng vừa rồi khá vô cùng, hôm nay chỉ tới đây thôi, mọi người cực khổ rồi!"

Tạo dáng cái gì? Rõ ràng là chính là đả kích nhau không thành a!

"Tốt lắm, nữ thần Athena xinh đẹp của ta, chiến tranh của chúng ta có phải hay không nên kết thúc tại đây thôi?" Tạ Tử Hiên cười nói: "Tôi thừa nhận trước đối với cô có điều mạo phạm, nhưng thật ra từ trước đến ngay tôi đối với cô đều rất là khâm phục."

"Ngừng." Tần Linh vòng hoa trên đầu gỡ xuống: “Tôi cũng nghĩ mình sẽ không chấp nhận một lời xin lỗi không có thành ý."

Thật ra thì không phải là không tiếp nhận lời xin lỗi không có thành ý mà chính là không chấp nhận lời xin lỗi của Tạ Tử Hiên. Người này lại còn dám lợi dụng cơ hội mà chiếm tiện nghi của cô. Có chết cũng không tha!

Chị Vương vừa đúng lúc đi tới: "Tần tiểu thư, cảm tạ ngày hôm nay em đã hỗ trợ một tay, một lát chị sẽ tự mình lái xe đưa em trở về."

"Không cần." Tạ Tử Hiên cắt ngang thay Tần Linh trả lời: "Để tôi đưa cô ấy về."

Tần Linh quyến rũ mà nhìn hắn: "Tạ Tam Thiếu nhiệt tình như thế tôi đây quả thật không nở nói lời từ chối, nhưng là để tránh những ký giả kia viết loạn thành scandal nhảm nhí thôi thì tôi vẫn là tự mình đi sẽ an toàn hơn."

Tạ Tử Hiên nhẹ nhàng thuyết phục: "Tôi nhớ được có người đã từng rất hứng thú với lý lịch của mình nha, thế nào, hiện tại đã không còn muốn biết rồi?

Hắn là cố ý dùng mồi quyến rũ dụ cô, chỉ là không nghĩ tới lần này cô căn bản không bị lừa nữa, mà kiêu ngạo hất cằm xoay người rời đi, không quên để lại một câu: "Đối với kẻ thù đã bị bại, tôi không nghĩ mình có hứng thú lại đi nghiên cứu bất cứ chuyện gì về hắn nữa. Sorry.”

"Nha đầu này hôm nay thế nào lại kiêu ngạo đến như vậy?" Chị Vương nhìn bóng lưng Tần Linh đang dần khuất bóng không khỏi cau chặt chân mày.

"Chị không cảm thấy rất tốt sao? Tạ Tử Hiên cười nói: "Tôi lại cảm thấy thật đáng yêu. Đối với chuyện mình đã quyết đinh nàng có thể không để tâm đến bất cứ chuyện gì mà cố đi truy đuổi, cho dù gặp phải khó khan cũng nhất quyết không dừng lại. Hiện tại thành công, đem những ủy khuất đã chịu qua trước kia trả lại, cũng rất dễ hiểu mà."

Chị Vương kỳ quái quay sang nhìn hắn: "Thì ra cậu có lòng độ lượng lớn đến như vậy?"

Lông mi hắn thoáng nhíu lại rồi giãn ra, bên môi khẽ cười cười, rồi cũng đi ra khỏi phòng hóa trang.

Tần Linh mới vừa ra cửa công ty quảng cáo, liền bắt gặp Tạ Tử Hiên cũng đi theo ra ngoài: "Tần Linh, hiện tại có rãnh không? Cùng nhau uống ly cà phê, thế nào?"

Cô quay đầu lại nhìn hắn: "Khuya lắm rồi, tôi muốn về nhà ăn cơm tối."

"Luôn là vẻ mặt từ chối người từ ngoài ngàn dặm, chẳng lẽ đây mới là dáng vẻ đích thực của cô sao?" Hắn khẽ cười vươn tay, tự nhiên giúp nàng đem sợi tóc rơi loạn trên má vén lại sau tai, lại giống như vẫn còn đắm chìm trong tâm tư của buổi chụp hình ban nãy mà nhẹ nói: "Nên nhớ nếu muốn làm một cô gái đáng yêu, làm nũng là có thể, nhưng cũng đừng nên quá mức tùy hứng."

Tầm mắt chợt lóe lên, Tần Linh nhìn ánh mắt của hắn phút chốc trở nên phức tạp, vừa muốn mở miệng nói lên câu, bỗng nhiên cảm nhận được bên cạnh có ánh sáng chợt lóe."Có người chụp ảnh?" Theo bản năng cô liền nghĩ gặp phải đám chó săn rồi.