Giám định tranh? Có lẽ là nhân viên Triệu chủ sự chỉ định xem xét?

Khí tức âm mưu rất nặng đây!

Thẩm Ngạo bình thường rất khôn khéo, nhưng hôm nay lại không có quá nhiều nghi kị, sảng khoái nói: "Tốt, lúc nào đi xem xét?"

Triệu chủ sự không sợ hắn không đáp ứng, mình biết bí mật của hắn, hắn dám không nghe lời? Chẳng lẽ sẽ không sợ mình đi tố giác?

Triệu chủ sự cười ha ha một tiếng, nói: "Cần gì phải chọn ngày, hôm nay trời trong nắng ấm, không bằng đi luôn bây giờ."

Triệu chủ sự không muốn trì hoãn nữa, hiện tại Thẩm Ngạo chính là hầu tử trong lòng bàn tay hắn, tuy nói không trốn thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của hắn (kiểu tôn ngộ không trong lòng bàn tay Phật tổ), nhưng đêm dài lắm mộng, thời gian càng dài, càng có khả năng xuất hiện sai lầm.

Thẩm Ngạo có chút nghi kị, trầm mặc một hồi, mới nói: "Tốt, chúng ta đi thôi, Triệu chủ sự ở chỗ này chờ, ta đi lấy bức tranh."

Thẩm Ngạo thần thần bí bí mà lấy bức tranh ra, dùng quần áo bao lấy, bộ dạng như cầm chí bảo, vẫn không yên lòng, hỏi riệu chủ sự: "Triệu chủ sự, không biết sau khi dẫn ta rời khỏi đây, ngươi có gọi người đoạt bức tranh của ta không?"

Quá trực tiếp, Triệu chủ sự rất ưa thích hắn trực tiếp như vậy, ha ha, cái này quá ngu xuẩn, cho dù muốn bức vẽ của ngươi, cần đoạt sao? Nếu là đoạt lấy bằng cách mạnh mẽ, ngươi làm liều, lại đi tự thú, chẳng phải là ngay cả ta cũng liên quan đến? Vương tướng công là nhã tặc (đạo tặc trang nhã), đối phó kẻ ngu ngốc như ngươi còn cần động thủ sao?

Triệu chủ sự vội vàng nói: "Thẩm thư đồng nói gì vậy? Ta đường đường là chủ sự Kỳ trong phủ Quốc công, sao làm ra được sự tình hèn hạ như vậy?"

"Tốt, như vậy cũng tốt, mời Triệu chủ sự dẫn đường!" Thẩm Ngạo cười ha hả, không hề có gì nghi kị.

Hai người một trước một sau, Thẩm Ngạo ôm cái bức vẽ dùng quần áo che khuất kia, khẩn trương cười hề hề nhìn quanh bốn phía, sợ trên đường đột nhiên có một người hảo hán nhảy ra, trong tay cầm một đôi lưỡi búa to, miệng rống to: "Ăn cướp đây, vàng bạc, đồng tiền, thi họa, thẻ tín dụng... Đổ mồ hôi, lời kịch này nói sai rồi."...

Đến một chỗ đình viện, Triệu chủ sự ngừng lại, phân phó Thẩm Ngạo chờ ở bên ngoài đình viện, tự đi gõ cửa. Cửa mở, một người nho sinh đi ra, quét mắt nhìn Triệu chủ sự và Thẩm Ngạo liếc, tức giận nói: "Triệu Kính, ngươi lại tới làm cái gì?"

"À! Thì ra Triệu chủ sự gọi là Triệu Kính! Thật là ác tâm, đại nam nhân, mỗi ngày đều soi gương làm cái gì!" Trong lòng Thẩm Ngạo thầm oán cái tên của Triệu chủ sự.

Triệu chủ sự cười ha hả, nói: "Tiên sinh, vị tiểu huynh đệ này có bức họa muốn làm phiền tiên sinh giám định và thưởng thức."

"Hôm nay không rảnh." Nho sinh này lạnh giọng cười một tiếng, muốn đóng cửa.

Triệu chủ sự vội vàng nói: "Cái bức họa này không phải chuyện đùa đâu, tiên sinh vô luận như thế nào cũng phải nhìn xem."

Tiên sinh này có chút hiếu kì rồi, Thẩm Ngạo vội vàng nói: "Đúng, đúng, nếu tiên sinh có thể giám định ra thật giả, ta nguyện ra một... Không, hai quan tiền làm phí giám định."

Tiên sinh cười lạnh một tiếng: "Ai muốn tiền của ngươi! Vào đi!"

Thẩm Ngạo vào phòng, trong phòng không ít đồ linh tinh, có không ít bình sứ, tranh chữ, Thẩm Ngạo đảo mắt qua, trong lòng lại nở nụ cười. Chỗ này hẳn không phải là sào huyệt của người này, đừng nhìn những bình sứ, tranh chữ này tinh sảo, không có một cái nào là chính phẩm. Còn có, tuy những thứ kia không ít, nhưng đồ dùng bắt đầu cuộc sống hàng ngày lại không nhiều, điều này chứng minh căn phòng đang đứng chỉ được người này tạm thời thuê để đối phó mình. Chỗ ở chính thức của hắn là ở nơi nào? Chỉ có tìm tới nơi đó, mới có thể tìm chiếc nhẫn về.

Thẩm Ngạo và Triệu chủ sự ngồi xuống, tiên sinh kia nói: "Kẻ hèn này họ Vương, ngươi cứ kêu ta Vương tướng công là được."

Thẩm Ngạo cười nói: "Vương tướng công phí tâm rồi." Người này nhất định là giả danh, chỉ là, mặc kệ nó, xem hắn thiết lập bố cục lừa gạt rồi nói sau.

Thẩm Ngạo cẩn thận từng li từng tí nâng bức họa, mở bức hoạ cuộn tròn ra, Thẩm Ngạo chắp tay nói với Vương tướng công: "Nếu bức họa này không giả, là hoàng thượng vẽ ra, ta sẽ hậu tạ ngài, mời Vương tướng công xem."

Vương tướng công tùy tiện ngồi xuống, tranh này dài sáu xích, rộng hai thước, chỗ góc có một nơi không trọn vẹn, cũng không ảnh hưởng đến trọng tâm bức tranh. Trong bức tranh có vô số cò trắng chơi đùa trên mặt nước, mặt nước lộ ra, gợn sóng nhỏ chiếu rọi ở bên trong, nhẹ nhàng nhảy múa, thiên địa giao hòa, vạn vật thuần hóa.

"Vẽ tốt!" Vương tướng công tại một khắc nhìn thấy bức họa liền bị chấn động, hắn kiến thức không ít tác phẩm xuất sắc, nhưng nhìn thấy cái bức họa này, ánh mắt đầu tiên đã đả động lòng hắn, cho dù tranh này không phải tác phẩm của hoàng thượng, chỉ sợ cũng giá trị ngoài nghìn lượng hoàng kim, thần thái cò trắng kích động giương cánh, đúng là hợp làm một thể cùng non sông tươi đẹp, làm cho người ta vừa nhìn đã mê, như thân tới ven hồ, lưu luyến quên đường về.

Không chỉ như vậy, phong cách vẽ cũng cực kỳ cường tráng, có một loại khuynh hướng cảm xúc tiên hạc nhảy múa. Trong lòng hắn nghĩ: "Sớm nghe nói về bút lực Gầy kim thể của hoàng thượng, bên cạnh trúc có gió thổi, có cảm giác hạc vũ (tiên hạc nhảy múa), hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

Nhìn đến đây, lòng hắn ầm ầm dao động, trong đôi mắt lóng lánh phát ra quang mang nóng bỏng, lại nghĩ: "Cái bức họa này, vô luận như thế nào cũng phải lấy được vào tay, nếu bỏ qua, chỉ sợ sẽ thương tiếc cả đời! Bức vẽ tốt như vậy, rơi vào trên người một thư đồng nho nhỏ, quả nhiên là lãng phí."

Hắn lại nhìn lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), Gầy kim thể của hoàng thượng cũng vô cùng có thần vận, cái chữ thiên kia, lại ẩn ẩn có thể cảm giác được ý tứ hàm xúc của người đệ nhất thiên hạ, Ấn tỳ trong nội cung cũng có, như thế xem ra, bức họa này là thật, không thể nghi ngờ!

Hắn đưa con mắt lên, đánh giá Thẩm Ngạo, một đôi con ngươi lợi hại tiếp xúc cùng Thẩm Ngạo, lập tức sinh ra một loại cảm giác, tiểu tử trước mắt này không tầm thường.

Nếu là bức họa đồ cổ tầm thường, một khi Vương tướng công ngửi được một tia nguy hiểm, lập tức dừng kế hoạch lại. Nhưng cái bức họa trước mắt này có sự hấp dẫn quá lớn, lại làm cho hắn không dứt bỏ được, hắn trầm mặc một lát, lắc đầu giận dữ nói: "Thật sự là quá kỳ quái rồi, không nhìn thấu, không nhìn thấu."

Thẩm Ngạo trừng to mắt: "Không biết Vương tướng công nói vậy là có ý gì, tranh này rốt cuộc là thật hay là giả?"

Vương tướng công nói: "Bức tranh tầm thường, lão phu liếc qua là có thể phân biệt ra được, nhưng tranh này lại bất đồng, ngươi xem..." Hắn chỉ chỉ cò trắng bên trong, noid: "Những con cò trắng này, nguyên một đám giương cánh muốn bay, rất sống động, cùng non sông tươi đẹp tôn nhau lên, xác thực là phong cách vẽ của hoàng thượng. Vấn đề là ở chỗ này, ngươi xem lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), hơi đông cứng, hình như là người khác làm ra, như thế xem ra, tranh này có vẻ như là giả."

Thẩm Ngạo rất phiền muộn nói: "Vương tướng công nói nhiều như vậy, cũng không nói ra là thật hay giả, thật sự là làm ta gấp rút đến chết mất."

Vương tướng công lắc đầu nói: "Nửa thật nửa giả."

Thẩm Ngạo cười trộm trong lòng, cái biểu lộ của Vương tướng công hiện tại, cùng bộ dạng mình ở đời sau, lúc lừa gạt những khách hàng mang theo bảo bối đến xem xét kia, thật sự là giống như đúc!

Ha ha, đi tới một ngàn năm trước, rõ ràng có thể gặp phải đồng nghiệp như vậy, mà ngay cả thủ pháp cũng là độc nhất vô nhị!

Chỉ là, Thẩm Ngạo cũng không có tâm trạng khen thưởng, đồng nghiệp là oan gia, nhất định phải xử lý, tay nghề tuyệt chiêu, thứ đặc biệt này, đương nhiên là độc tài mới tốt.

Thẩm Ngạo giả bộ bộ dạng rất ngây thơ, nói: "Ta còn chưa rõ, cái gì gọi là nửa thật nửa giả?"

Vương tướng công nói: "Là như vậy, tranh này của ngươi là thật, nhưng lời bạt lại như là giả dối, bởi vậy, nhất thời ta cũng không thể kết luận, không bằng như vậy đi. Ngươi mang theo bức vẽ trở về trước, mấy ngày nữa lại đến, ta đi tìm đọc chút ít bản chép tay hoàng thượng lưu truyền ra ngoài, rồi sẽ cho ngươi thêm câu trả lời chính xác."

Thẩm Ngạo làm ra bộ dạng rất khó khăn: "Chỉ sợ không còn kịp, lão gia nhà ta vẫn chờ bức tranh này."

Triệu chủ sự ở bên nói: "Thẩm thư đồng à, ngươi ngẫm lại xem, tại trước khi bức tranh chưa được xác nhận là thật hay giả, nếu ngươi giao bức vẽ cho lão gia, vạn nhất là giả, ngươi có thể chịu được hậu quả không? Đợi mấy ngày nữa, đợi Vương tướng công phân biệt ra thật giả, chẳng phải là rất tốt hay sao?"

Thẩm Ngạo do dự một lát, cẩn thận từng li từng tí thu hồi bức vẽ, nói: "Vậy được rồi, chỉ là Vương tướng công, tốt nhất ngài nên nhanh một ít, ta không chờ được."

Triệu chủ sự cười lạnh trong lòng, nghĩ: "Họ Trầm, rốt cục ngươi cũng mắc câu rồi, hừ hừ, tại trước mặt lão gia, phu nhân không đấu lại ngươi, mấy ngày nữa liền lừa bức tranh ngươi, đến lúc đó làm ngươi khóc không ra nước mắt."

Thẩm Ngạo lại cười trộm trong lòng, nghĩ: "Họ Vương, rốt cục đã vào bẫy rồi, ha ha, chờ xem, hiện tại mới chỉ là bắt đầu!"