Từ giữa trưa ngày hôm qua, cho tới rạng sáng ngày thứ hai, Tuyết Phượng Hoàng đã mê man không dưới hai mươi lần, Lăng Phong trong lòng tràn ngập khoái cảm chinh phục nữ nhân, nàng mỗi lần cao trào đều phún xuất lại hét lên rất chói tai, mà đến tai Lăng Phong lại dễ nghe như tiên nhạc.
Lúc này ngoài cửa có thanh âm gõ cửa truyền tới, bên ngoài một thanh âm nữ tử cất lên:
- Tiểu thư, bên ngoài Thiên Long đổ phường có rất nhiều đệ tử Hoa Sơn, bọn họ nói là muốn tìm Lăng phong. Đàn chủ khó mà chống đỡ được, cho nên hướng tới tiểu thư cầu viện."
- Tô Kỳ, ngươi nhớ kỹ, sau này phải xưng hô là Lăng thiếu chủ." Tuyết Phượng Hoàng nói:
- Còn có chuyện gì không?"
Tỳ nữ ngoài cửa tiếp tục nói:
- Còn có chưởng môn Điểm Thương Sơn không nghe chúng ta khuyên can, cố ý tìm Lăng thiếu chủ gây phiền toái, bọn họ đang định vây công dịch trạm phái Hoa Sơn."
- Không được, ta phải đi." Lăng Phong nghe tỳ nữ hồi báo, biết chuyện trở nên nghiêm trọng, nếu như Chân Dương Tử muốn đánh tới dịhc trạm phái Hoa Sơn, thì không phải chuyện đùa.
Tuyết Phượng Hoàng đứng lên nói:
- Phu quân, chàng phải cẩn thận, Chân Dương Tử là kẻ tiểu nhân, ta còn chưa nắm chắc hắn trong tay, lúc này mặc dù là ta đang lợi dụng hắn, nhưng dù dưới tình huống đang hết thảy lừa gạt thao túng hắn, bản thân hắn vẫn không nghe lời ta…"
Lăng Phong khinh thường nói:
- Chỉ là một Chân Dương tử nhỏ nhoi ta không thèm để hắn vào mắt, hắn không phải tìm ta sao? Vừa lúc thích hợp, nàng hãy xem phu quân võ lâm minh chủ của nàng dương danh lập vạn trên giang hồ đây!"
Tuyết Phượng Hoàng nói:
- Chàng có thể đối phó được với Chân Dương Tử sao?"
Lăng Phong gật đầu, nói:
- Không sai, hơn nữa chính là bây giờ."
Tuyết Phượng Hoàng mừng rỡ nói:
- Ta đi cùng chàng!"
Lăng Phong mặc xong quần áo, rồi mở cửa.
- A…
" Lúc này cô gái ngoài cửa kinh hô một tiếng. Lăng Phong mới nhìn lại cảnh tượng thập phần dâm mỹ trong phòng, hơn nữa y phục của Tuyết Phượng Hoàng còn chưa chỉnh tề, đầu vai loã lồ ra ngoài, để lộ ra song nhũ tuyết trắng tròn trịa.Lăng Phong nhịn không được quay đầu đi, thấy tỳ nữ đang ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, đầu vai rung động. Bộ dạng hoảng hốt này, linh cảm của Lăng Phong càng thêm mãnh liệt, Lăng Phong trong lòng đột nhiên chấn động nghĩ tới nữ tử cùng mình giao thủ ngày hôm qua tại đổ phường, nàng chính là tỳ nữ của Tuyết Phượng Hoàng-Tô Kỳ.
Lúc này Tô Kỳ từ trong khiếp sợ hồi phục lại, xoay người đóng cửa, một lời cũng không nói ra.
Lăng Phong hồi phục lại tinh thần nói:
- Nàng một bên đứng xem là được, nếu nàng đi cùng ta, vậy thiên hạ chẳng phải sẽ biết ta cùng ma giáo hợp tác hay sao, ta còn có thể làm minh chủ võ lâm cái gì nữa."
- Phu quân giáo huấn rất đúng!" Tuyết Phượng Hoàng cúi đầu chậm rãi đúng lên, bắt đầu chậm rãi sửa sang lại quần áo, rồi tiến đến bên cạnh Lăng Phong nói:
- Phu quân, cái này là tín hiệu liên lạc, nếu chàng nhớ thiếp, chỉ cần ném ra một viên tín hiệu, không tới nửa canh giờ thiếp sẽ bay tới bên chàng."
- Nửa canh giờ?" Lăng Phong nói:
- Chẳng lẽ nàng biết bay sao?"
Tuyết Phượng Hoàng mỉm cười nói:
- Thiếp sẽ ở chỗ cách phu quân không quá trăm dặm, phu quân đi đâu, thiếp sẽ âm thầm đi theo. Tuỳ từng thời điểm, nếu phu quân muốn phân phó thiếp ra ngoài làm việc, thiếp sẽ phái người cho phu quân an bài. Được rồi, ma giáo chúng thiếp có sở hữu tiên hạc, có thể cùng lúc chở ba bốn người bay lượn trên không, khoảng cách trăm dặm bất quá chỉ trong chốc lát mà thôi."
Lăng Phong cười, nâng khuôn mặt Tuyết Phượng Hoàng lên, mỉm cười nói:
- Thật không hổ là võ lâm minh chủ phu nhân, chuyện gì cũng nghĩ thấu đáo như thế!"
Tuyết Phượng Hoàng sau khi hầu hạ Lăng Phong sửa sang lại quần áo, Lăng phong liền cáo biệt Tuyết Phượng Hoàng, rời khỏi biệt viện hương diễm.
Ánh mặt trời đầu đông, khiến cho băng tuyết vốn đang bao trùm mặt đất trở nên ấm áp, tuyết vốn đọng nay đã tan gần hết.
Có lẽ vì có ánh nắng tươi sáng, Hoa m Huyện từ sáng sớm đã náo nhiệt! Nhưng cái loại náo nhiệt này lại khiến người ta phập phồng lo sợ. Đầu tiên là phái Hoa Sơn xuất động vây quanh Thiên Long đổ phường, kết quả đệ tử Điểm Thương Sơn do Chân Dương Tử dẫn đầu cư nhiên vây công dịch trạm của phái Hoa Sơn tại Hoa m Huyện.
Đối mặt với thế tới hung dữ của Điểm Thương Sơn, một bên sư nương Bạch Quân Nghi cầu cứu trượng phu trên Hoa Sơn, một bên tổ chức chuẩn bị tử thủ tại dịch trạm Hoa Sơn phái. Đại chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào, nhưng dưới tình huống nguy cấp như vậy, sư nương vẫn kiên trì phái Hà Vĩ Thu và Đàm Uyển Phượng dẫn theo đệ tử tiếp tục vây công Thiên Long đổ phường, cho đến khi nào tìm được Lăng Phong. Không biết tại sao, trong lòng Bạch Quân Nghi, tầm quan trọng của Lăng Phong đã vượt xa so với tính mạng của nàng, nói cách khác, sư nương Bạch Quân Nghi đã yêu Lăng Phong hơn cả chính bản thân mình.
Trong hàng ngũ đệ tử đang vây công dịch trạm phái Hoa Sơn của phái Điểm Thương Sơn, tinh kỳ chiêu triển, trên chiến kỳ có ghi hai dòng chữ thể hiện mục đích:
- Tiên trảm Trần Phất Hiểu, tái tru Lăng Phong!
" Trên chỉ dùng màu đỏ làm chữ. Không thể phủ nhận, chuyện Trần Phất Hiểu đội nón xanh lên đầu chưởng môn Chân Dương Tử của Điểm Thương Sơn cùng chuyện Lăng Phong giết đệ tự của phái chính là mối sỉ nhục lớn nhất với bọn chúng.Cho dù đệ tử Điểm Thương Sơn muốn nhẫn nhục, Chân Dương Tử cũng sẽ không đáp ứng.
Trong đội ngũ của Điểm Thương Sơn còn mang theo hai cỗ quan tài, bên trong phân biệt là xác của Tô Xán và Ngô Chinh, Tô Xán ngày hôm qua do không chịu nổi thống khổ, đã được Chân Dương Tử kết liễu hộ tính mạng, đó chính là khái niệm sống không bằng chết. Từ đó có thể thấy Chân Dương Tử là người hết sức quyết đoán và tàn nhẫn, hắn tuyệt đối không phải hạng vô dụng. Cho nên trước khi Lục Thanh Phong xuống núi, trước tiên hắn phải giết được Lăng Phong, rồi bắt giữ Bạch Quân Nghi, thế hắn mới có đường sống quay về.
Ngay khi sư nương Bạch Quân Nghi mamg theo chúng đệ tử chuẩn bị nghênh chiến, một đạo thân ảnh tựa lưu tinh từ đường cái của Hoa m Huyện xẹt qua, trong chớp mắt xuyên qua đám người của Điểm Thương Sơn, ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, đã thấy Lăng Phong như thiên thần đáp xuống trên cửa dịch trạm phái Hoa Sơn.
Lăng Phong đứng trên mái hiên đại môn dịch trạm, xa xa nhìn lại, như một pho tượng đứng đó.
- Phong nhi…" Sư nương nhìn thấy Lăng Phong đột ngột xuất hiện, trong lòng kinh hãi một trận, nhịn không được kêu ra tiếng, Tạ Lâm Lan, Tần Túc, Tô Đình bên cạnh lại càng hoan hô kêu to:
- Là sư đệ… sư đệ đã trở về!"
Phía sau Lăng Phong là các đại mỹ nữ phái Hoa Sơn, làm cho Lăng Phong lại càng thêm rực rỡ.
Lăng Phong không quay đầu lại nhìn các nàng, hơn nữa mắt hắn còn nhìn chằm chằm vào đám người Điểm Thương Sơn, nhàn nhạt nói:
- Sư nương, các vị sư tỷ, hãy đứng qua một bên, đám cẩu tặc Điểm Thương Sơn cứ giao cho ta là được!" Lời hắn tuy không lớn, nhưng mọi người trong toàn trường đều có thể nghe thấy, nhất là đệ tử Điểm Thương Sơn, lại càng vô cùng tức giận.
- Phong nhi…" Sư nương cùng Tạ Lâm Lan đều lo lắng trong lòng khẩn trương nắm chặt tay, các nàng cũng không hy vọng Lăng Phong làm như vậy! Bởi vì dù sao đối phương cũng người đông thế mạnh, nhưng quyết định của Lăng Phong cho tới bây giờ sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi, càng huống chi trong lời nói của hắn tràn ngập khí phách cùng quyết tâm tất thắng. Sở dĩ các nàng lo lắng, cũng là vì mong Lăng Phong "kỳ khai đắc thắng". (thắng ngay trận đầu)
- Lăng Phong, ngươi thật quá ngông cuồng!"
Ánh nắng mặt trời vừa mới mọc lên, chỉ nghe trong đội ngũ của Điểm Thương Sơn truyền đến một trận gào thét, ngay sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập xông đến. Chỉ chốc lát đã thấy hơn ba mươi đệ tử Điểm Thương Sơn tay cầm đao kiếm, cưỡi khoái mã lao về phía cửa dịch trạm phái Hoa Sơn, Lăng Phong tay cầm trường kiếm, đứng thẳng trên nóc nhà, ngạo thị quần hùng.
Sau lưng Lăng Phong loé lên ánh sáng mặt trời, đối mặt với hắn, chính là tất cả tinh anh trong Điểm Thương Sơn.
Mắt thấy thiết kị của Điểm Thương Sơn phi nước đại tới như sấm đánh, Lăng Phong vẫn đứng thẳng như trước, tựa hồ một pho tượng phật.
Hơn ba mươi đệ tử cưỡi khoái mã của Điểm Thương Sơn nhanh chóng vọt tới trước cửa, dẫn đầu là một hán tử tuổi hơn bốn mươi, hắn chính là Chưởng môn Điểm Thương Sơn Chân Dương Tử.
Chân Dương Tử trong lòng tràn đầy hận ý và phẫn nộ, tay nắm chạt dây cương, túng mã cuồng thị, dẫn theo tinh anh đệ tử phía sau mạnh mẽ tiến tới, tiếng gót sắt nhanh chõng nổi lên nghe như sấm rền bao phủ khắp thành nội Hoa m Huyện.
Nhìn thấy Chân Dương Tử trong lòng nhiệt huyết sôi trào, cơ hồ có cảm giác như nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, nhưng cùng lúc đám người ngựa đó đến giữa đường, khoảng cách ngày càng gần với Lăng Phong, thì cái loại cảm giác cũng rất nhanh biến mất.
Thông qua ánh nắng mặt trời, Chân Dương Tử đã thấy rõ người trẻ tuổi đứng thẳng như một cây thương trên nóc dịch trạm, không hề nhúc nhích, thậm chí vẻ mặt cũng không đổi, tựa như không phải là con người, mà là một vị thần, tựa như thần binh hạ phàm không thể xâm phạm.
Bởi dưới tình huống này mà hắn vẫn bảo trì trấn định như thế, nếu không phải kẻ điên, thì là võ lâm cao thủ tu vi siêu phàm - chỉ có siêu cấp cao thủ mới có loại thần sắc thái sơn vu băng trước sau không đổi như vậy.
Lăng Phong, chẳng lẽ là siêu cấp cao thủ truyền kỳ của võ lâm sao?