"Tiêu tổng, các giám đốc của các chi nhánh đã có mặt đầy đủ ở phòng họp."

"Tôi biết rồi."

Nghe tổng giám đốc lạnh nhạt đáp lại lời của mình, vị thư ký trẻ cùng không mấy ngạc nhiên như lúc đầu. Ai nói làm thư ký cho tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị là sung sướng chứ? Phải nói là khổ hình mới đúng, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ khiến cho anh mất việc, thậm chí không thể nào kiếm được một công việc sau này.

Nhìn người thư ký trẻ tuổi biết điều đi ra khỏi phòng, Tiêu Triệt cảm thấy rất hài lòng.

Phải, người được vị thư ký kia gọi là Tiêu tổng chính là Tiêu Triệt. Khi biết bản thân trở thành một đứa trẻ vừa mới sinh, Tiêu Triệt rất vui mừng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang. Nơi đây không giống quốc gia của hắn, tất cả mọi điều đều xa lạ với hắn, duy chỉ có cái tên Tiêu Triệt vẫn đi theo hắn.

Cho đến khi Tiêu Triệt ba tuổi, hắn mới biết mình được sống trong dòng tộc họ Tiêu, một trong gia đình thượng lưu uy quyền nhất thành phố T. Cả gia đình họ Tiêu chỉ có hắn là người thừa kế duy nhất, nên từ khi bảy tuổi, hắn đã được cha mình bồi dưỡng. Có lẽ đối với một đứa trẻ bảy tuổi điều đó chính là bất hạnh, nhưng đối với hắn, đó chính là một bước tiến lớn giúp hắn trở nên cường đại hơn.

Lúc đầu mọi thứ đều xa lạ với hắn, nhưng rất nhanh hắn đã có thể làm quen được tất cả. Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất chính là thế giới này cho phép đoạn tụ kết hôn, như vậy thật tốt, Phong không còn phải lo sợ ánh mắt khinh thường của mọi người.

Cả cha và mẹ, theo cách xưng hô ở thế giới này, đều rất yêu thương hắn, nhưng từ lâu hắn đã quá quen với sự lạnh nhạt của trưởng bối. Tai nạn năm hắn 15 tuổi đã cướp đi họ, trong lòng hắn không có nỗi buồn, chỉ có sự cảm tạ. Cảm tạ bọn họ đã cho hắn một cuộc sống, cho hắn cơ hội trở nên cường đại hơn.

Lúc này, hắn chính là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, nếu hắn xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.

...

Đại học A là đại học nổi tiếng nhất thành phố T, chỉ cần là người tài giỏi đều có thể vào học, không phân biệt là giới thượng lưu hay thường dân. Mặc dù tiêu chí của trường là như vậy, nhưng đa số học sinh đều thuộc tầng lớp thượng lưu hoặc con của quan chức nhà nước. Cho đến ba năm trước, một trường hợp ngoại lệ đã xảy ra.

Một học sinh đã đáp ứng đầy đủ các chỉ tiêu, bài thi vào trường đại học A, cũng như bài thi dành học  bổng toàn phần, và học sinh này là một dân thường. Vào ngày nhập học, tất cả sinh viên của trường đều tò mò ra tận cổng trường xem thử "dân đen" mà tất cả bọn họ khinh thường vào được trường đại học A là người như thế nào, nhưng kết quả lại không như bọn họ nghĩ.

Một thanh niên với bộ quần áo chỉn chu nhưng đã rất cũ, tóc gần như che hết cả khuôn mặt từ ngoài cổng bước vào. Tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ: quả đúng là "dân đen".

Kể từ đó, tất cả mọi người ở đại học A đều đồng loạt xa lánh sinh viên mới, khi tất cả mọi người cảm thấy chán, bọn học đều lấy sinh viên mới ra làm trò đùa. Toàn bộ đại học A đều biết, Ngô Phong, sinh viên "dân đen" chính là thú vui tiêu khiển của tất cả mọi người. Tất cả thầy cô không thể ra mặt giúp đỡ Ngô Phong được, bởi vì hiệu trưởng đã ra chỉ thị cho bọn họ không được giúp đỡ.

Học ở đại học A ba năm, tuy đã bị rất nhiều người đem ra làm trò tiêu khiển, Ngô Phong vẫn giữ vững thành tích học tập của mình, nhiều lúc còn đứng thứ nhất toàn trường.

Một ngày nọ....

"Dạo này cậu có nghe tin đồn về Ngô Phong không?". Một sinh viên năm tư ngồi trong căn tin hỏi đồng học của mình.

"Có phải tin đồn cậu ta là đồng tính không? Thật không ngờ luôn đó! Có thật là cậu ta có ý với Vương học trưởng không?"

"Chắc chắn là "dân đen" đó có ý với Vương học trưởng, lại đây, tôi kể cho cậu nghe một chuyện."

"Chuyện gì vậy?"

"Hôm qua có một người thấy Ngô Phong lén nhìn Vương học trưởng, thậm chí còn nhặt lại miếng khăn giấy mà học trưởng đã vứt đi. Chắc chắn là cậu ta có ý với học trưởng, thật không ngờ trường ta lại xuất hiện một kẻ đồng tính."

Tuy kết hôn đồng giới đã được công nhận ở nhiều quốc gia, nhưng đối với đất nước Z này, hôn nhân đồng tính chính là điều mà mọi người kỳ thị nhất.

"Suỵt, Vương học trưởng tới kìa."

Sinh viên này vừa nói xong, một tiếng hét vang dội từ cửa phòng ăn vang lên khiến tất cả mọi người phải che lỗ tai lại. Tất cả sinh viên nữ trong phòng ăn vừa hét vừa chạy lại cửa phòng ăn, bởi vì thần tượng của bọn họ đã xuất hiện.

Vương Tuấn Lâm, Hội trưởng Hội học sinh, gia tộc họ Vương cùng là một trong các gia đình có quyền lực ở thành phố T. Đi bên cạnh anh là Phó hội trưởng Lưu Nhân Vũ, cũng là bạn thân của Vương Tuấn Lâm. Đương nhiên hai người bọn họ chỉ là thần tượng của riêng sinh viên nữ thôi.

Phía sau họ là Lưu Nhã Thi, em gái Lưu Nhân Vũ, sinh viên năm thứ nhất đại học A, vị thư ký xinh đẹp của Hội học sinh, là mỹ nhân trong lòng tất cả nam sinh viên trong trường. Không ít người đã từng tỏ tình với cô, nhưng tất cả đều bị cô thẳng thừng từ chối. Ai cũng biết Lưu Nhã Thi có tình ý với Vương Tuấn Lâm, nhưng có người không biết từ bỏ giấc mộng mà theo đuổi cô.

Cho đến khi ba ngồi xuống được cũng là chuyện của mười lăm phút sau.

"Tuấn Lâm, nghe nói "dân đen" kia đang để ý cậu đấy." Lưu Nhân Vũ vừa nói vừa dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Vương Tuấn Lâm.

"Hừ, có ý thì sao chứ, tôi không quan tâm." Hắn lạnh nhạt nói.

"Anh không quan tâm? Không được! Anh nhất định phải quan tâm, em không để cho bất cứ ai cướp anh đâu, cho dù người đó là nam."  Lưu Nhã Thi nói.

"Em đừng quên tất cả những trò tiêu khiển dành cho "dân đen" kia chính là anh, điều hắn nên làm chính là phải hận anh chứ không phải thích anh. Em biết anh ghét nhất chính là đồng tính!"

"Em biết điều đó, nhưng chuyện "dân đen" kia lén nhìn anh là thật, em chỉ cần liếc qua liền biết ánh mắt đó nói lên điều gì, tên đó thật sự thích anh."

"Nhã Thi, em nói nhỏ thôi, hắn đến kìa."

Lưu Nhân Vũ vừa nói vừa nhìn về phía Ngô Phong đang đi đến. Lưu Nhã Thi chờ đến lúc Ngô Phong đi ngang qua mình liền dùng chân ngáng đường.

"Đúng là "dân đen", loại như người mà đòi thích anh Tuấn Lâm." Lưu Nhã Thi khinh thường nói.

Ngô Phong bình tĩnh đứng dậy, phủi bụi trên người sau đó xoay qua nhìn Lưu Nhã Thi.

"Tôi thích anh ấy thì sao, chuyện đó liên quan gì đến cô."

Nói xong, Ngô Phong liền quay người đi mất, để lại Lưu Nhã Thi tức giận liên tục mắng chửi ở phía sau. Đặc biệt là Vương Tuấn Lâm, gương mẳt của hắn lúc này không thể nào khó chịu hơn. "Dân đen" vừa mới nói gì? Hắn thật sự thích mình!?

Tất cả mọi người trong phòng ăn sau khi nghe Ngô Phong nói thế liền bắt đầu bàn tán. Mãi cho đến khi Vương Tuấn Lâm hoàn hồn liếc nhìn bọn họ, những tiếng bàn tán mới dừng lại.

"Tuấn Khải, cậu nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào?". Lưu Nhân Vũ lo lắng nhìn bạn thân của mình.

"Cậu đừng lo, mình sẽ khiến "dân đen" không còn dám vác mặt đến ngôi trường này một lần nữa. Dám cả gan thích tôi, hù, tôi nhất định chỉnh hắn tới chết."