Kiếm Vương Triều

Quyển 1 - Chương 74: Đấu võ mồm

Chưa kịp mừng rỡ, hoặc nói bản thân Đinh Ninh cũng không hề cảm thấy mừng rỡ chút nào, vì trong mắt hắn vẫn điềm tĩnh như cũ. Hắn cảm thấy cái gì đó, ngước mắt nhìn về phía rừng cây sau lưng Hà Triêu Tịch.

Màn sương vốn đã khôi phục lại bình thường lại trở nên vặn vẹo, cơ thể cao to tiêu sái của Tô Tần từ trong đám sương dần hiện ra.

"Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc."

Y mỉm cười nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Nam Cung Thải Thục và Hà Triêu Tịch, vỗ tay, tán thán: "Trận chiến này quá trình rất đặc sắc, nhưng đặc sắc nhất lại là kết quả, không ai dám nghĩ đệ nhất cường giả Hà Triêu Tịch của Thanh Đằng Kiếm Viện lại thua trong tay một tiểu sư đệ mới vừa nhập môn của Bạch Dương Động chúng ta."

Hà Triêu Tịch xoay người, nhìn thẳng Tô Tần: "Sớm biết như thế, hồi nãy lẽ ra nên phân thắng bại với ngươi trước."

"Thật sự là đáng tiếc."

Tô Tần mỉm cười: "Ta cũng có chút tiếc nuối, bởi vì ta tưởng người giao thủ với ngươi là Trương Nghi, vậy ta có thể giải quyết mối uy hiếp đó luôn một lần."

Lúc y đi ra, Nam Cung Thải Thục đã biết Tô Tần không có hảo ý với Đinh Ninh, nghe Tô Tần nói vậy, cô không nhịn được lạnh giọng nói: "Ý đồ giậu đổ bìm leo, đâu phải hành vi quân tử?"

Tô Tần nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Quân tử thiện giả tại vật, người thiện chiến, thì phải theo đúng đà phát triển. Đánh với địch nhân lúc toàn thịnh, là mãng phu."

"Ta biết mình đọc sách không nhiều bằng ngươi." Nam Cung Thải Thục tức giận: "Nhưng đây không phải là chiến đấu với Tu Hành Giả địch quốc, mà là thí luyện giữa đồng môn."

"Đã không hài lòng được nửa câu, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi." Đinh Ninh đột ngột chen vào.

Tô Tần vốn còn muốn biện luận thêm hai câu, bị Đinh Ninh cắt ngang, y cười nhạt, nhìn Đinh Ninh: "Kỳ thật ta rất thưởng thức tính tình của ngươi, chỉ tiếc từ lúc vào sơn môn đã bất đồng với nhau, nên mỗi lần nhìn nhau đều sinh ghét."

Đinh Ninh mỉm cười: "Sư huynh quả là đạo đức giả."

Nụ cười trên mặt Tô Tần tắt lịm: "Mượn cơ hội đối thủ hao hết chân nguyên, mượn sức mạnh của đan dược, ngươi coi như thiện giả tại vật. Không biết ngươi có còn có lòng tin, muốn thử xem kiếm của ta hay không?"

"Đây là lý do tại sao đệ tử cùng môn vốn nên hỗ trợ giúp nhau, Bạch Dương Động vàThanh Đằng Kiếm Viện tuy hợp nhất, nhưng đừng nói viện phái khác biệt, dù có xuất thân từ cùng một tu hành chi địa, tuổi tác cũng khác nhau, có thường cùng tu hành một chỗ với nhau hay không, cũng làm cho thân sơ khác biệt, thí luyện thế này, có đối địch cũng phải đối phó với người của Thanh Đằng Kiếm Viện đệ tử trước chứ, sao lại đi đối phó với tiểu sư đệ của mình trước?" Nhưng ngay lúc này, từ trong một đám sương cách đó không xa vang tới tiếng người nói vội vã.

Một bóng người đang vội vàng vọt tới.

Mắt Tô Tần biến lạnh, lạnh đến mức như muốn kết băng.

Đinh Ninh gật đầu chào người đang chạy tới: "Đại sư huynh, huynh cũng tới tham gia náo nhiệt."

Trên đài xem lễ, Tạ Trường Thắng thở phào, vì nhìn ra dáng vẻ hấp tấp của Trương Nghi không giống tới tìm Đinh Ninh gây phiền toái.

Từ Hạc Sơn cũng thả lỏng tâm tình, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc, tuy Hà Triêu Tịch vàNam Cung Thải Thục, Đinh Ninh ở đó chiến đấu thời gian rất dài, nhưng nhờ pháp trận có tác dụng cách âm, đến bây giờ Tô Tần với Trương Nghi mới thi nhau chạy tới, cho thấy sức mạnh Hà Triêu Tịch tung ra quá mức kinh người, gây nên động tĩnh quá lớn, những đệ tử khác của Bạch Dương Động vàThanh Đằng Kiếm Viện không chạy tới, có lẽ đều vì tâm lý muốn tránh họa, biết mình đánh không lại nên chạy ra cho rõ xa.

Hà Triêu Tịch cuối cùng chiến bại là điều hắn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, vì nếu là bình thường, Ninh muốn thắng Hà Triêu Tịch, là chuyện cực kỳ khó khăn.

***

Trương Nghi quét mắt qua bộ quần áo lam lũ, lấm tấm vết máu trên người Đinh Ninh, trong lòng áy náy, tự trách, hết sức kinh ngạc hỏi: "Không ngờ lại là tiểu sư đệ, đuổi tới chậm một bước. Hình như nghe lời Tô Tần là ngươi đã chiến thắng?"

Đinh Ninh khẽ ho: "Tới nhặt được tiện nghi, nếu ở bên ngoài công bằng chiến đấu, thì chưa chắc được vậy."

Hà Triêu Tịch cau mày, nghiêm mặt nói: "Ta không phải tiện nghi, ngươi thắng là thắng, ta thua chịu phục."

Sắc mặt Tô Tần càng lạnh, nhìn Trương Nghi, chậm rãi nói: "Hà Triêu Tịch đã bại, chỉ cần giải quyết hai người trước mắt, ta và ngươi nhất định sẽ về trước cả hai, ngươi thật muốn bảo vệ bọn chúng?"

Trương Nghi kỳ quái nhìn y: "Nhất thời thắng bại, đâu thể nào quan trọng bằng tình nghĩa đồng môn?"

Tô Tần cười lạnh: "Nếu ta không muốn nghe lời ngươi, cướp lệnh phù của chúng thì sao?"

Trương Nghi nghiêm mặt: "Ta đương nhiên sẽ đem hết toàn lực ngăn cản."

Đinh Ninh đột nhiên chen miệng: "Đại sư huynh, ngươi với Nhị sư huynh, ai lợi hại hơn?"

Nam Cung Thải Thục buồn cười.

Một là vì cô cảm thấy Trương Nghi thật thú vị, đích thật là giống hệt như trong lời đồn, ôn hòa, không hờn không giận ai, và hơi cổ hủ, hai là lúc Đinh Ninh gọi Nhị sư huynh, âm điệu ở chữ "Nhị" hơi tăng lên, nghe rất dễ nghĩ ra ý khác.

Trương Nghi cũng nghe ra giọng điệu xưng hô có chỗ không đúng, ánh mắt hắn có vẻ xấu hổ, nhíu mày. Nhưng thân ảnh hắn, lại nhích gần tới chỗ Đinh Ninh vàNam Cung Thải Thục, đứng cản ngay trước mặt họ.

Tô Tần lạnh lùng nhìn lướt qua Đinh Ninh và Nam Cung Thải Thục.

Sau đó y xoay người bỏ đi.

"Cũng không có thiếu địch thủ, ta không muốn cùng ngươi liều mạng lưỡng bại câu thương. Nhưng theo quy tắc của tế kiếm thí luyện, không cho phép kết bạn mà đi, Trương Nghi, ta không tin hai ngày tới ngươi vẫn bảo vệ được cho chúng."

Lời lẽ của y lạnh băng, đầy sát ý. 

"Sư đệ, rốt cuộc chỉ là hận thù cá nhân mà thôi, hãy nghe sư huynh một câu, đừng có cậy tài khinh người, đố kị ghen tức với người khác, đó đều là sự tối kỵ trong tu hành!" Trương Nghi hô to theo bóng lưng Tô Tần.

Tô Tần biến mất trong màn sương, không buồn trả lời.

Đinh Ninh và Nam Cung Thải Thục không nhịn được liếc mắt nhìn nhau.

"Đại sư huynh, lời này của ngươi là thật tâm sao?" Đinh Ninh hoài nghi hỏi.

Trương Nghi quay người, kỳ quái nhìn Đinh Ninh, "Đương nhiên là thật tâm, tiểu sư đệ, sao ngươi lại hỏi như vậy?"

"Xem ra sư huynh thật sự là quân tử." Đinh Ninh cười: "Ta chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta tưởng Đại sư huynh cố ý chọc giận hắn."

Trương Nghi ngạc nhiên, "Ta là thật tâm hi vọng hắn có thể thay đổi từ tà sang chính, nếu không sau này sẽ rất không hay, sao lại thành cố ý chọc giận hắn?"

"Tam tuế khán đáo lão*." trong mắt Đinh Ninh xuất hiện một tia cảm khái, "Bản tính con người, khó mà sửa được."

*Ý nói tính cách hình thành từ lúc còn rất nhỏ, sau này gần như không thay đổi được nữa

Hà Triêu Tịch không muốn lãng phí thời gian, nhất là thất bại, sẽ mất đi phần thưởng, liền gạ rất quý trọng thời gian.

Y nhìn chuỗi lệnh phù đeo bên hông, chớp chớp mắt, rồi bắt đầu cởi áo.

Đinh Ninh vàTrương Nghi sửng sốt.

"Ngươi làm gì vậy?"

Giọng Đinh Ninh run run.

"Áo khoác của ngươi rách quá, ngươi đã bị thương, buổi tối trong núi rất lạnh, rất khó ở. Hơn nữa hở da hở thịt như thế, trông rất bất nhã, dù sao ta cũng sắp đi ra ngoài rồi, ra đó thay quần áo là được." Hà Triêu Tịch tiện tay ném áo khoác cho Đinh Ninh.

Đinh Ninh cười xấu hổ, xem ra mình cả nghĩ quá, Hà Triêu Tịch chẳng phải có ý đồ gì.

"Cứ coi như muốn tặng áo, cũng đừng có cởi ngay trước mặt ta như vậy, tốt xấu cũng để ý một chút bên cạnh còn có nữ giới ở ngay đây chứ." Giọng Nam Cung Thải Thục vang lên, cô nhìn Hà Triêu Tịch, ra vẻ không vui.

Hà Triêu Tịch xấu hổ, biện hộ: "Ta tưởng ngươi sẽ quay người đi không nhìn, như thế so với ta tìm một chỗ khuất để cởi áo thì tiện hơn nhiều, mà ta không muốn lãng phí thời gian."

"Tại sao ta phải quay người đi?" Nam Cung Thải Thục nhìn gã: "Dáng người ngươi rất đẹp mà? "

Mặt Hà Triêu Tịch cương cứng, ửng đỏ lên hiếm thấy.

Hắn khẽ ho một tiếng, không biết phải nói gì, nhún chân, quay người như chạy trốn vào trong rừng.

"Thường nghe nói miệng lưỡi có thể chống đỡ mười vạn kiếm, hôm nay nghe một câu của Thải Thục cô nương, quả nhiên là đã thấy được." mặt Trương Nghi cũng hơi cương cứng, hắn quay người bước đi, đồng thời nói khẽ: "Dựa theo quy tắc, chúng ta không thể kết bạn mà đi, nên tiểu sư đệ, hai ngày tới, ta tuy sẽ ở quanh đây, nhưng ngươi lúc nào cũng phải cẩn thận."

Sau khi Trương Nghi biến mất, đột nhiên có một âm thanh xé gió, một cái áo khoác vẫn còn hơi ấm của Bạch Dương Động từ trong sương bay ra, hướng về phía Nam Cung Thải Thục.

"Thải Thục cô nương, ngươi với tiểu sư đệ giúp đỡ lẫn nhau như vậy, thực là không tệ, thương thế của ngươi còn nặng hơn tiểu sư đệ, nếu chưa muốn rời khỏi, còn muốn ở lại, thì áo khoác này tặng cho ngươi để chống lạnh buổi tối, hi vọng đừng ghét bỏ." vì có pháp trận cách trở, âm thanh bay tới loáng thoáng như có như không.

Nam Cung Thải Thục nao nao, tiếp lấy áo khoác, đang định nói lời cảm kích, nhưng nghĩ tới cảnh Trương Nghi trong đám sương cởi quần áo, không nhịn được phì cười.

Đinh Ninh cũng buồn cười, cố ý hướng về phía Trương Nghi hô to: "Trương Nghi sư huynh, vậy cơ thể ngươi trần truồng thì sao? Trên đài xem lễ có rất nhiều người nhìn thấy đó!"

"Ai nha. . ."

Một tiếng kinh hô vội vã vang lên, kèm theo thanh âm đứt quãng: "Cái này. . . Phải tìm ai đó đánh một trận. . . kiếm món đồ để che đậy thân thể. . ."

Đinh Ninh nghĩ tới cảnh đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện đột nhiên nhìn thấy Trương Nghi ở trần lao tới, hắn không nhịn được bật cười sảng khoái. 

"Ngươi phải cẩn thận, ta sẽ chỉ ở quanh đây."

"Chuyện kết bạn đồng hành, nghĩ to thì to nghĩ nhỏ thì nhỏ. . . Chỉ cần ngươi không lùi bước, dù Hà Triêu Tịch có rời khỏi, ta nghĩ sư trưởng Thanh Đằng Kiếm Viện các ngươi cũng sẽ không vì điều này mà bức ngươi phải rời khỏi."

Hắn nói với Nam Cung Thải Thục, rồi xoay người bước đi.

Nam Cung Thải Thục gật đầu, khoác áo của Trương Nghi lên người. Vì áo quá rộng, trông cô chẳng khác gì đang mặc đồ hóa trang, tay áo rộng thùng thình, làm cô buồn cười.

Vết thương của cô rất đau, nhưng trong lòng cô lại rất vui vẻ, cô cảm thấy dù kết quả thí luyện có thất bại, thì cô cũng vẫn thấy vui.