Kiếm Tôn

Chương 92: An Lan Tú Tới

Diệp Huyền cấp tốc suy nghĩ, rất nhanh, ánh mắt hắn sáng lên, hắn lạnh lùng nhìn nam tử trung niên phía xa:

- Ta khuyên ngươi mau chóng chạy đi, nếu không, đợi chút nữa ngươi muốn đi cũng không đi được!

Khóe miệng nam tử trung niên hơi nhấc lên:

- Ngươi muốn nói là, sau lưng ngươi có người, đúng không?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Dĩ nhiên, ta cho ngươi biết, trong cơ thể ta có một vị đại thần vô cùng lợi hại...

- Đại thần?

Nam tử trung niên cười khẽ:

- Trong cơ thể ngươi? Người thiếu niên, hẳn là ngươi bị đánh cho rơi mất não a?

Nói xong, hắn chậm rãi đến gần Diệp Huyền:

- Nếu thật sự có đại thần, ngươi mời ra để cho ta nhìn chút?

Trên tay phải hắn giấu sau lưng có đạo lục quang, nhờ đạo lục quang này, tay phải của hắn đang bắt đầu chậm rãi khôi phục. Hắn biết Diệp Huyền đang kéo dài thời gian, mà hắn cũng đang kéo dài thời gian! Phải biết, trong khu vực này, thế nhưng là còn có một số cường giả khác không kém gì hắn, hắn nhất định phải duy trì trạng thái hoàn hảo của bản thân, nếu không, nếu để người ta biết hắn thụ thương, chính hắn cũng khó bảo đảm an toàn tính mạng!

Diệp Huyền chậm rãi thối lui về sau:

- Ngươi quá yếu, đại thần không có hứng thú với ngươi!

Nam tử trung niên cười lạnh:

- Không có hứng thú với ta? Chê cười, ta xem như ngươi đang nói vị đại thần kia đang sợ, không dám ra gặp a? Ta...

Đúng lúc này.

Ba!

Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, nam tử trung niên trực tiếp bay ra ngoài.

Thấy một màn này, Diệp Huyền nheo mắt, xoay người chạy.

Sau lưng Diệp Huyền, nam tử trung niên bò dậy, trên má phải của hắn, có thêm một dấu vuốt nho nhỏ màu đỏ.

Nam tử trung niên sờ lên gương mặt của mình, một mặt mộng bức, ai đánh hắn?

Hắn nhìn lướt qua bốn phía, cũng không phát hiện một ai, thời gian dần trôi qua, thần sắc nam tử trung niên ngưng trọng hẳn lên, hắn cẩn thận nhìn quanh bốn phía:

- Vị cao nhân nào ở đây...

Không có ai trả lời.

Mà Diệp Huyền, đã chạy ra mảnh rừng rậm kia.

Nam tử trung niên vẫn đang đề phòng nhìn quanh bốn phía.

Sau khi chạy ra rừng rậm, Diệp Huyền thấy được Lưỡng Giới thành, hắn tăng nhanh tốc độ, mà khóe miệng của hắn, máu tươi không ngừng tràn ra, không chỉ như thế, hai cánh tay của hắn cũng đang không ngừng tràn ra máu tươi... Ngoài ra, vết thương trên ngực hắn vốn đã sắp khép lại, giờ phút này cũng đã nứt ra, máu tươi tràn ra, quần áo trước ngực hắn rất nhanh đã nhuộm thành màu đỏ máu.

Trọng thương!

Chiến một trận với nam tử trung niên, hắn đã trọng thương, cuối cùng lại mạnh mẽ dung hợp kiếm, thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, khiến cho hắn thương càng thêm thương, có thể nói, nếu không phải hắn tu luyện thành Kim Thân cảnh, thân thể và ngũ tạng dị thường mạnh mẽ, hắn đã xong!

Bên cửa Lưỡng Giới thành, bạch y nữ tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi xa, khi thấy một bóng người chật vật chạy đến, bạch y nữ tử khẽ run tay ngọc.

Mà sau lưng bạch y nữ tử, Cửu công chúa cũng ngẩng đầu nhìn về phía bóng người ngoài kia, nàng ngây ngẩn cả người.

Rất nhanh, Diệp Huyền chạy tới trước mặt hai nữ, khi thấy bạch y nữ tử kia, Diệp Huyền ngây người, sau một khắc, hắn tiện tay ném đi, cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm kia tựa như rác rưởi, bị hắn vứt xuống trước mặt Cửu công chúa, mà bản thân hắn lại chậm rãi đi tới trước mặt bạch y nữ tử, nhếch miệng cười một tiếng:

- Sao ngươi lại tới đây!

Vừa nói xong, trong miệng hắn lập tức tràn ra một vệt máu tươi, tiếp theo, cả người hắn ngã xuống.

Bạch y nữ tử vô thức tiếp nhận Diệp Huyền, mà Diệp Huyền lại như một bãi bùn nhão ngã vào trong ngực bạch y nữ tử, rất mềm... Hắn vô thức vòng lấy eo bạch y nữ tử, chôn đầu trong ngực giai nhân.

Thân thể bạch y nữ tử cứng đờ, nhưng lại không đẩy Diệp Huyền ra.

Một góc tường thành nào đó, một lão giả nhìn thấy mà dậm chân:

- Tiểu thư, đẩy hắn ra a, đẩy tên tiểu khốn kiếp kia ra a...

Nhưng mà, bạch y nữ tử thủy chung vẫn không đẩy Diệp Huyền ra.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lão giả ở góc tường cực kỳ khó coi, phải nói là vô cùng âm trầm.

Tiểu thư nhà hắn có bao giờ thân mật với một người nam tử như thế?

Đúng lúc này, cách bạch y nữ tử và Diệp Huyền không xa, ba bóng người nhanh chóng chạy tới, người đẫn đầu, chính là Bắc Thần, sau lưng Bắc Thần, là một nam một nữ kia.

An Lan Tú liếc mắt nhìn ba người, sau đó nàng nhẹ nhàng giao Diệp Huyền cho Cửu công chúa, quay người nhìn ra một bên, lúc này, lão giả ở góc tường xuất hiện trước mặt An Lan Tú:

- Tiểu thư, đã tra rõ ràng, phía trên có vài người không tuân thủ quy tắc trò chơi.

An Lan Tú khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ!

Nói xong, nàng chậm rãi đi về phía ba người Bắc Thần.

Lão giả do dự một chút, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, bởi vì hắn đã cảm giác được, tiểu thư nhà hắn như đang tức giận!

Nhìn thấy An Lan Tú, vẻ mặt Bắc Thần đại biến!

Một nam một nữ khác không biết An Lan Tú, thế nhưng nàng có thể nhận ra.

Toàn bộ Khương quốc, có ai không biết An Lan Tú?

Vẻ mặt Bắc Thần vô cùng kiêng kỵ!

Rất nhiều người cũng không biết, lúc trước, An Lan Tú đã được viện trưởng Thương Mộc học viện tự thân mời đến học viện. An Lan Tú trả lời, chỉ cần Thương Mộc học viện có người dưới ba mươi tuổi có thể hạ gục nàng, nàng lập tức gia nhập Thương Mộc học viện!

Mà lúc đó, có hai người đại biểu Thương Mộc học viện nghênh chiến An Lan Tú, một người trong đó chính là nàng!

Mà kết quả, An Lan Tú chưa hề gia nhập Thương Mộc học viện!

Nhìn thấy An Lan Tú, Bắc Thần biết, cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm kia đã vô vọng!

Bắc Thần đã có thoái ý!

Mà đúng lúc này, An Lan Tú đột nhiên biến mất tại chỗ, nhìn thấy một màn này, sắc mặt Bắc Thần đại biến, hai tay nàng đột nhiên kết một thủ ấn hình vuông, sau một khắc, nàng nhẹ nhàng ép xuống:

- Ngự Phong Vô Cực!

Thanh âm vừa dứt, xung quanh nàng đột nhiên xuất hiện một cơn gió lớn, cỗ cuồng phong kia trong nháy mắt ngưng tụ thành một vòi rồng bọc lại nàng.

Mà đúng lúc này, trong tay An Lan Tú đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương, sau một khắc, nàng giơ chân phải đá mạnh một cước lên chuôi trường thương.

Ầm!

Trường thương bắn nhanh đi như một tia chớp.

Oanh!

Nơi xa, vòi rồng kia trực tiếp vỡ ra, cùng lúc đó, một đạo tàn ảnh chợt lóe lên trong sân.

Bành!

Một tiếng trầm đục vang lên, một bóng người trực tiếp bị đánh bay ra xa mấy chục trượng.

Bóng người này, đúng là Bắc Thần!

Bắc Thần vừa dừng lại, mặt đất sau lưng nàng lập tức rạn nứt ra, mà khóe miệng nàng, một vệt đỏ thẫm chậm rãi tràn ra.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt một nam một nữ cách đó không xa đại biến!

Thực lực của Bắc Thần bọn hắn phi thường rõ ràng, nhưng vừa đối mặt bạch y nữ tử trước mắt này, một chiêu đã đại bại?

Hai người nhìn về phía An Lan Tú, trong mắt tràn đầy tò mò và kiêng kị!

An Lan Tú cũng không dừng tay, sau một kích đánh lui Bắc Thần, thân hình nàng lóe lên, trực tiếp biến mất tại chỗ, một chớp mắt kia, một thanh ngân thương đã bắn tới trước mặt Bắc Thần, Thương Xuất Như Long, lực lượng ẩn chứa trong đó bá đạo vô cùng!

Đồng tử Bắc Thần co rút lại, khóe miệng nàng nổi lên một tia dữ tợn, sau một khắc, hai tay nàng lần nữa kết một thủ ấn:

- Thú Hồn ấn!

Oanh!

- ------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)