Tác dụng phụ!
Suy nghĩ cuối cùng của hắn hiện lên liền vụt tắt!
Trong điện, biến cố chợt hiện, đại não Liên Vạn Lý nháy mắt trở nên trống rỗ, nàng vừa lấy lại tinh thần, đã cảm nhận được có thứ gì đó tiền vào hạ thể, hết sức thô bạo, hết sức dã man…
Thoáng cái.
Bành!
Toàn thân Diệp Huyền nháy mắt bay ra, một lần trực tiếp bay ra ngoài điện mấy trăm trượng, vừa đập lên đất, mặt đất dưới người đã nứt toác, mà thân thể hắn, cũng cùng rạn nứt.
Giờ phút này, toàn thân hắn triệt để rạn nứt, tựa như một cái mạng nhện, máu tươi liên tục từ các khe trào ra, nháy mắt liền trở thành một huyết nhân.
Cửa đại điện, Liên Vạn Lý xuất hiện, giờ khắc này nàng đã mặc một bộ trường bảo đỏ sậm, tóc dài phất phới, thần sắc băng lãnh, cầm theo một cây Thanh Long trường đao, đao dài chín thước chín, nặng chí ít ngàn cân, thân đao có một đầu Thanh Long thôn nguyệt!
Liên Vạn Lý cầm Thanh Long đao bước tới, đao lê trên đất, những nơi quét qua, mặt đất trực tiếp nổ tung.
Đúng lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, ôm lấy tay hắn.
Liên Vạn Lý cau mày, đang muốn đuổi, A Lãnh đột nhiên xuất hiện:
- Diệp Huyền kia mạo phạm Ngô vương?
Liên Vạn Lý nhìn A Lãnh:
- Vì sao hắn trở nên như thế?
Thanh âm băng lãnh, mang theo một tia sát ý lạnh lẽo.
Thấy Liên Vạn Lý thực sự tức giận, A Lãnh thầm giật mình, hơi hơi cúi đầu:
- Ngô vương, thứ đổi cho Diệp Huyền là đồ của Linh Giao. Linh Giao trời sinh tính dâm, trong giao nang có khí tức thôi tình chí cường. Nếu có nữ tính lại gần, thứ này sẽ trực tiếp truyền khắp huyết mạch toàn thân hắn, khi đó, hắn sẽ…
Liên Vạn Lý nhíu mày:
- Vì sao ngươi đổi cho hắn thứ tà vật này?
A Lãnh nhìn qua Liên Vạn Lý, nói khẽ:
- Ngô vương, ngài nói đổi cho hắn thứ nào đó có tác dụng phụ, không nên để hắn được tốt….
Nói xong lời cuối, thanh âm nàng càng ngày càng thấp, nhỏ như muỗi kêu.
Mà Liên Vạn Lý, vẫn nghe rõ rnagf.
Nghe được lời A Lãnh nói, Liên Vạn Lý không nói gì thêm, nhấc đao rời đi.
A Lãnh thở ra một hơi, lần đầu nàng thấy Liên Vạn Lý tức giận như vậy, cũng không biết Diệp Huyền kia làm cái gì…
Thác Bạt Tiểu Yêu dẫn Diệp Huyền rời hoàng cung, bởi đã có thông báo của Liên Vạn Lý, hai người thuận lợi rời đi.
Sau khi rời hoàng cung, Thác Bạt Tiểu Yêu mang Diệp Huyền tới một khu nhà phế nát, để Diệp Huyền trên đất, sau đó lấy một cái tử bình, lấy ra một viên tử sắc đan dược, cho Diệp Huyền sử dụng.
Diệp Huyền nuốt đan dược, một cỗ tử sắc khí lưu lập tức tràn khắp toàn thân, những vết rạn trên người nhanh chóng khôi phục.
Nhìn thấy cảnh này, Thác Bạt Tiểu Yêu thở dài một hơi, quay đầu nhìn lại hướng hoàng cung, sợ hãi than:
- Liên tỷ cũng thực lợi hại!
Nói xong, lại cúi đầu nhìn Diệp Huyền:
- Kiếm tu, có phải ngươi làm chuyện xấu gì không?
Diệp Huyền không trả lời, giờ phút này, kỳ thực hắn đã thanh tỉnh một chút.
Từ lúc bị đánh bay ra khỏi đại điện, hắn kém chút trực tiếp bị đánh chết! Nếu như không phải thân thể hắn đủ mạnh, kỳ thực đã chết!
Lúc đó, Liên Vạn Lý đã thực sự động sát tâm!
Kỳ thực, hắn cũng rất oan!
Trong khoảng khắc đó, hắn cảm thấy toàn thân sung huyết, lại thêm lúc đó hắn đang suy yếu, căn bản không áp chế nổi cảm giác kia, cho nên mới làm chuyện không thể khống chế!
Mà về phần cuối cùng có làm hay không, kỳ thực hắn cũng không biết rõ….
Như nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên ngồi dậy, dùng kiếm nhãn nhìn hạ thân một chút, một hồi sau, thấp giọng thở dài, sau đó lại ngẩng đầu.
Thác Bạt Tiểu Yêu chỉ hạ thân Diệp Huyền:
- Kiếm tu, bên dưới của ngươi đang chảy máu kìa? Ngươi…
Diệp Huyền vội lấy ra một bộ y phục mặc lên người, Tiểu Yêu này cũng thực là, không chút phân biệt nam nữ!
Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn Diệp Huyền:
- Thật nhỏ mọn, nhìn chút cũng không hỏng mà!
Diệp Huyền im lặng, nha đầu này lớn lên kiểu gì vậy? Lại không tim không phổi như thế!
Mặc kệ Thác Bạt Tiểu Yêu, hắn bắt đầu chữa thương, giờ phút này, hắn mới kinh hãi phát hiện, thương thế đã khỏi được bảy tám phần!
Diệp Huyền vội hỏi:
- Tiểu Yêu, đan dược mà ngươi cho ta dùng là gì vậy?
Thác Bạt Tiểu Yêu có chút đắc ý:
- Tử Linh đan, thứ này rất đắt rất đắt nha, một khỏa phải giá trị tới hai trăm vạn cực phẩm linh thạch, hơn nữa có tiền cũng không nhất định mua được, cha ta chỉ chuẩn bị cho ta năm viên, hiện chỉ còn bốn!
Hai trăm vạn cực phẩm linh thạch!
Diệp Huyền có chút xấu hổ, thứ này thực sự quá đắt, mặc dù đắt, nhưng công hiệu thực sự quá tốt!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Tiểu Yêu, ngươi đã rời nhà bao lâu rồi?
Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ một chút, nói:
- Ta không nói, ngươi cũng biết, đúng không?
Diệp Huyền xạm mặt lại, thực sự muốn cho nha đầu này một cái đập!
Ngươi không biết thì không biết, còn cái gì mà không nói cũng biết?
Lần này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên ngồi xuống đất, hai tay ôm gối, có chút không vui:
- Dù sao, ta cũng không về!
- Sao không về?
Diệp Huyền tò mò hỏi.
Thác Bạt Tiểu Yêu lạnh lùng nói:
- Cha ta nói ta phá của, nói ta là đệ nhất bại gia tử tử trong nhà!
Diệp Huyền lại hỏi:
- Ngươi phá cái gì?
Thác Bạt Tiểu Yêu mặt không biểu tình:
- Cũng không có gì, chỉ là vô tình làm mất một kiện Thiên cấp bảo vật thôi a.
Diệp Huyền trợn mắt hốc mồm, Thiên giai bảo vật, mất? Làm mất?
Thác Bạt Tiểu Yêu hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng không muốn a! Ta chỉ mang ra ngoài chơi một chút, thế là nó tự chạy đi! Tự nó chạy, chứ không phải ta để nó chạy, cha ta không đi trách nó, lại tới trách ta, trên đời này còn thiên lý sao? Nếu không phải hắn là cha ta, ta đã sớm… đã sớm quân pháp bất vị thân!
Quân pháp bất vị thân…
Diệp Huyền: “…”
Thác Bạt Tiểu Yêu có chút thổn thức, ngồi cạnh Diệp Huyền, tức giận:
- Kiếm tu, ngươi là người thành thật nhất, ngươi nói xem, việc này có thể trách ta không? Ta cũng không để thứ kia chạy, là nó tự chạy, ta cũng bất đắc dĩ!
Diệp Huyền nghĩ một hồi, nói:
- Được rồi, chuyện này không trách ngươi, chủ yếu là món Thiên giai bảo vật kia sai, sao nó phải chạy cơ chứ? Nếu nó không chạy, hết thảy đều không thành vấn đề, đúng không!
Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn qua Diệp Huyền, chân thành nói:
- Nếu cha ta thông minh được một nửa của ngươi, như vậy ta cũng không cần bỏ nhà!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, hắn vẫn quyết định khuyên thêm một câu:
- Tiểu Yêu, ngươi ra ngoài lâu như vậy, cha ngươi nhất định sẽ rất lo lắng, đúng không?
Thác Bạt Tiểu Yêu hừ một tiếng:
- Hắn không tới tìm ta, ta tuyệt không trở về!
- Sao không về?
Diệp Huyền có chút không hiểu.
Thác Bạt Tiểu Yêu lãnh đạm nói:
- Giờ trở về, sẽ rất mất mặt a? Hắn không tới tìm ta, ta tuyệt không về!
Diệp Huyền: “…”
Thác Bạt Tiểu Yêu khoát tay áo:
- Không nói tới cha ta nữa, nói tới chuyện này lại khiến ta đau lòng.
Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:
- Tiểu Diệp Tử, thương thế của ngươi sao rồi?
Diệp Huyền kiểm tra thân thể, hiện tại, thân thể hắn đã tốt được tám chín phần.
Hơi nghĩ một chút, nói:
- Tiểu Yêu, không bằng ngươi tạm thời theo ta tới Khương quốc! Ta có lập một cái Thương Lan học viện, ta là Viện trưởng!
- Viện trưởng?
Ánh mắt Thác Bạt Tiểu Yêu sáng lên:
- Ngươi là Viện trưởng?
Diệp Huyền gật đầu:
- Người ưu tú như ngươi, tới Thương Lan học viện ta chí ít cũng làm Phó Viện trưởng, thế nào?
Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn:
- Vì sao chỉ là Phó Viện trưởng?
- -------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)