Rất khách khí!
Kỳ thực, cũng không dám không khách khí!
Đừng thấy Đại Vân đế quốc hiện kém hơn trước, nhưng không ai dám tùy tiện khinh thường, dù sao, nó cũng từng là đệ nhất bá chủ Thanh châu, hơn nữa, vị Liên Vạn Lý trước mắt này càng thâm bất khả trắc, ít nhất, Thương Mộc học viện cùng Ám giới còn chưa tra được nội tình chân thực của người này!
Liên Vạn Lý chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt hai người, mỉm cười:
- Hai vị tới vì Diệp Huyền kia?
Mạc Thanh Huyền gật đầu:
- Đúng vậy, hai người chúng ta, muốn Liên cô nương giúp đỡ.
Liên Vạn Lý cười nói:
- Khách khí. Thương Mộc học viện, Ám giới cùng Đại Vân đế quốc ta vốn là một thể, nên tương trợ lẫn nhau. Như vậy đi, ta điều động năm mươi tên Hắc Diễm kỵ! Hai vị thấy thế nào?
Mạc Thanh Huyền mừng rỡ, vội nói:
- Như vậy quá tốt!
Liên Vạn Lý mỉm cười:
- Có điều, để trả lời đám lão ngoan cố trong triều kia, bổn vương hy vọng hai vị có thể trả một chút thù lao, không nhiều, một ngàn vạn linh thạch làm tượng trưng thôi, được chứ?
Mạc Thanh Huyền cùng Ám chủ hơi lưỡng lự.
Liên Vạn Lý lãnh đạm nói:
- Hai vị thấy không đáng?
Mạc Thanh Huyền cười khổ:
- Đáng, đương nhiên đáng, một ngàn vạn thì một ngàn vạn!
Liên Vạn Lý cười nói:
- Sảng khoái. Ừm, Diệp Huyền kia cũng không đơn giản, sợ là năm mươi tên Hắc Diễm kỵ không đủ, thế này đi, ta triệu tập các đại thế gia, để bọn hắn cũng góp một phần sức lực, chỉ cần cường giả Đại Vân ta hợp sức, muốn trừ bỏ một tên Diệp Huyền, hẳn không phải việc khó!
Mạc Thanh Huyền cười nói:
- Đương nhiên thế là tốt nhất, Đại Vân ta mà trên dưới một lòng, đương nhiên không sợ Diệp Huyền kia!
Liên Vạn Lý nhướng mày:
- Chỉ là, sợ rằng các thế gia sẽ không quá phối hợp…
Mạc Thanh Huyền cười nói:
- Yên tâm, ba bên chúng ta lên tiếng, bọn hắn dám không phối hợp!
Liên Vạn Lý nhoẻn miệng cười:
- Tốt!
Mạc Thanh Huyền cùng Ám chủ liên tục cảm ơn, sau đó liền quay người rời đi.
Hai người vừa đi, Liên Vạn Lý lại lắc đầu, phẫn nộ:
- Thương Mộc học viện cùng Ám giới này quá ghê tởm. Nhiều người đi bắt nạt một người, thực sự không biết xấu hổ, bổn vương thực sự không nhìn được, người đâu, lấy Thanh Long đao nặng ngàn cân của bổn vương tới, bổn vương muốn… gọt lê…
Nữ tử mặc khôi giáp: “…”
…
Đại Vân Đế đô!
Rời khỏi Nam Minh thành, Diệp Huyền lần nữa ngồi vân thuyền, đi thẳng tới Đế đô!
Vân thuyền, một tên quản sự đi tới trước mặt Diệp Huyền, thi lễ thật sâu:
- Diệp công tử, chuyện Ngô quản sự lúc trước, Túy Tiên lâu ta đã điều tra làm rõ, người này là cơ sở ngầm của Thương Mộc học viện cài vào trong Túy Tiên lâu ta. Tạo thành phiền phức cho công tử, ta thay mặt Túy Tiên lâu xin lỗi công tử!
Diệp Huyền cười nói:
- Không sao!
Quản sự lần nữa thi lễ:
- Túy Tiên lâu đã điều động mật thám tới Đại Vân Đế đô, Đại Vân Đế đô mà có bất cứ động tĩnh gì, Túy Tiên lâu ta sẽ lập tức tới báo cho Diệp công tử.
Diệp Huyền gật đầu:
- Làm phiền!
Quản sự nói:
- Nếu Diệp công tử có gì sai bảo, tùy thời gọi một tiếng là được!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Rất nhanh, hai thị nữ bưng hai đĩa trái cây tới, cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Diệp Huyền quay đầu, vừa thấy hai thị nữ, lập tức ngẩn người.
Hắn biết!
Hai thị nữ này, chính là hai thị nữ từng gặp trên vân thuyền trở lại Thương Lan học viện, lúc đó, hai thị nữ này còn chuẩn bị hạ dược cho hắn a!
Diệp Huyền cẩm một quả trên đĩa, cười nói:
- Không hạ dược chứ?
Nghe vậy, hai thị nữ càng cúi sâu hơn, mặt càng thêm đỏ.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của hai người, Diệp Huyền không khỏi bật cười.
Một hồi sau, thị nữ bên trái đột nhiên lấy dũng khi nhìn Diệp Huyền:
- Ngài, ngài thực sự là Kiếm chủ sao?
Diệp Huyền cười nói:
- Đương nhiên, ừm, có phải thấy ta rất đẹp trai không?
Thị nữ đánh giá nhìn Diệp Huyền, che miệng cười một tiếng:
- Ta còn chưa bao giờ thấy Kiếm tu có da mặt dày như đại nhân đâu, ngài là người thứ nhất!
Diệp Huyền: “…”
Thị nữ bên phải đột nhiên kéo thị nữ bên trái, nói khẽ:
- Đồng Đồng, chớ nói lung tung.
Thị nữ tên Đồng Đồng trừng mắt nhìn Diệp Huyền:
- Ngài không tức giận chứ?
Diệp Huyền cố ý trầm mặt:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Đồng Đồng nhếc miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn:
- Ngài sẽ không tức giận! Bởi vì ngài là người tốt! Chuyện ngài ở Khai Dương thành, ta cùng Đan Đan đều đã sớm nghe qua!
Nói xong, nàng kéo tay thị nữ tên Đan Đan bên cạnh, cười nói:
- Lần trước, chính là nàng ta muốn hạ dược cho ngài a!
Diệp Huyền có chút hiếu kỳ:
- Hạ dược gì?
Nghe vậy, gương mặt hai người lập tức đỏ bừng, đặc biệt là người tên Đan Đan, xẩu hổ ôm kín mặt.
“…”
Diệp Huyền im lặng, nhìn bộ dạng của hai tiểu nữ hài này, khẳng định không phải dược gì tốt!
Ai!
Diệp Huyền thở dài thật sâu, hắn quá đẹp trai, trong lúc vô tình khiến nhiều thiếu nữ muốn phạm tội a!
Lúc này, Đồng Đồng đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Huyền, cười hắc hắc:
- Cho ngài một bí mật, Đan Đan muốn gả cho một vị Kiếm tu a!
- Ngươi muốn chết a!
Đan Đan đột nhiên ôm lấy Đồng Đồng, không ngừng cù éo, rất nhanh, hai người đuổi nhau chạy loạn trên thuyền, tiếng cười lanh lảnh.
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, quay đầu nhìn nơi xa, gió nhẹ man mác, ấm áp.
Mà đúng lúc này, nơi chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, từ đầu chỉ là một điểm nhỏ, rất nhanh đã lớn gấp mấy chục lần!
Diệp Huyền hơi biến sắc, lập tức quay người:
- Cẩn thận!
Thanh âm vừa dứt, thân hình hắn rung lên, đi tới trước mặt Đồng Đồng gần nhất, hai tay ngăn Đồng Đồng, đang muốn đi tới chỗ Đan Đan cách chừng một trượng.
Oanh!
Một đạo quang mang dài tới cả trăm trượng đột nhiên đánh tới vân thuyền, chốc lát, vân thuyền ầm ầm vỡ vụn, vô số mảnh vỡ bắn ra tung tóe!
Trên không, Diệp Huyền ôm hai nữ hạ xuống, sau lưng hắn, Thiện Niệm kiếm ý không ngừng bị hủy diệt, mỗi lần hủy diệt, Diệp Huyền lại phun một ngụm máu tươi.
Rất nhanh, ngay khi vừa chuẩn bị tiếp đất, một thanh kiếm đã đỡ lấy hắn. Kiếm chịu phần lớn lực, cứ như vậy, Diệp Huyền ôm hai nữ chậm rãi tiếp đất.
Vừa chạm đất, Diệp Huyền vội thả hai người trên mặt đất, vừa nhìn lại tình huống, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Đồng Đồng còn tốt, bởi hắn kịp thời bảo hộ nàng, nên cũng không lo ngại. Còn Đan Đan… Đan Đan trực diện trùng kích của quang mang kia, kinh mạch ngũ tạng trong cơ thể nàng đề đã bị đánh nát!
Diệp Huyền vội lấy ra một viên Kim Sang đan, đút cho Đan Đan ăn, nhưng máu trong miệng nàng lại không ngừng trào ra, đẩy đan dược ta ngoài.
Đan Đan nhìn Diệp Huyền, hai tay chậm rãi nâng lên, sau đó ôm lấy mặt Diệp Huyền, nước mắt không ngừng tràn ra:
- Ta, ta không muốn…. Chết…
Diệp Huyền vội lấy một đống đan dược cho Đan Đan, nhưng vẫn không tác dụng, máu tươi không ngừng trào ra, sinh cơ trong cơ thể nàng cũng nhanh chóng biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, nước mắt Diệp Huyền cứ thế chảy xuống:
- Thật, thật xin lỗi, ta, ta…
Đan Đan đưa tay lau nước mắt cho Diệp Huyền:
- Ngươi, ngươi đang khóc vì ta sao?
Diệp Huyền nắm chặt tay Đan Đan, đau khổ nói:
- Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi…
- -------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)