Kiếm Tôn

Chương 272: Giết không hết!

Lý Mục giận không thể nuốt:

- Ngươi dùng truyền tống trận đến đây, có gì gian khổ? Lão phu nói cho ngươi, nếu ngươi muốn một ngàn vạn cực phẩm linh thạch, có thể, kiềm chế hắn, sau đó, lão phu hai tay dâng lên cực phẩm linh thạch. Nếu không...

Khương Chỉ Qua híp lại hai mắt:

- Nếu không ngươi còn muốn đánh ta a?

Nói xong, nàng bước ra phía trước một bước, nhìn thẳng Lý Mục:

- Thế nào, cảnh giới cao rất oai? Ngươi thử đụng đến ta một cái xem!

Lý Mục tức muốn nổ phổi!

Đánh Khương Chỉ Qua?

Hắn thật sự muốn đánh, nhưng lại không thể đánh!

Khương Chỉ Qua trước mắt này chính là tồn tại xếp thứ mười một yêu nghiệt bảng a! Thế này cũng chưa tính là gì, trọng yếu nhất chính là Thiên Âm môn sau lưng nàng, đó là thế lực mạnh hơn Thương Mộc học viện rất nhiều a!

Đánh, tuyệt đối là chọc tổ ong vò vẽ!

Khương Chỉ Qua đột nhiên lãnh đạm nói:

- Hừ, không cho cũng được, ta đây trở về Trung Thổ Thần Châu tiến đến Thương Mộc học viện ra khiêu chiến sinh tử.

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Khiêu chiến sinh tử!

Vẻ mặt Lý Mục khẽ biến!

Thương Mộc học viện thật không có người đánh thắng được nữ nhân này a! Nếu nữ nhân này tiến đến Thương Mộc học viện, đó chính là khi dễ người a!

Trọng yếu nhất, chính là bởi như vậy, rất có thể sẽ khiến Thương Mộc học viện và Thiên Âm môn trở mặt!

Lý Mục đột nhiên bấm tay một cái, một viên nạp giới bay đến trước mặt Khương Chỉ Qua, Khương Chỉ Qua dừng bước lại, nàng nhìn lướt qua nạp giới, sau một khắc, nàng thu hồi nạp giới, sau đó quay người mỉm cười với Lý Mục:

- Tiền bối, hợp tác vui vẻ.

Nói xong, nàng lại liếc mắt nhìn Diệp Huyền cách đó không xa:

- Kiếm tu, nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món nợ ân tình, đừng quên!

Nói xong, nàng quay người nhanh chóng biến mất ở nơi xa.

Diệp Huyền nhìn mà lắc đầu:

- Chưa bao giờ gặp qua người vô sỉ như thế!

Nói xong, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Xuy xuy xuy!

Ba thanh phi kiếm đột nhiên bay ra từ trong cơ thể hắn, trong khoảnh khắc, ba tên đạo binh Ám giới trên tường thành trực tiếp bị gọt bay đầu.

Nếu đã bại lộ át chủ bài, hắn tự nhiên không cần áp chế thực lực của bản thân!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lý Mục cách đó không xa đại biến, sau một khắc, hắn gầm thét:

- Giết, đồng thời giết!

Giết!

Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn không lo được gì nữa!

Diệp Huyền đã đạt đến Kiếm Chủ!

Đối với hắn và Thương Mộc học viện mà nói, là một tin sấm sét giữa trời quang không thể nghi ngờ!

Tuyệt đối không thể để Diệp Huyền sống sót, bởi vì nếu Diệp Huyền đi tới Trung Thổ Thần Châu, với thiên phú và thực lực của hắn bây giờ, nhất định sẽ có thế lực nguyện ý thu nhận hắn, hơn nữa tuyệt đối không ít. Nếu nói một vị Tông sư Kiếm Đạo, còn chưa đủ khiến cho những thế lực Trung Thổ Thần Châu kia đối địch với Thương Mộc học viện và Ám giới, như vậy, một vị Kiếm Chủ đã đầy đủ!

Nếu nói trước đó hắn chỉ là kiêng kỵ Diệp Huyền, như vậy, hiện tại đã không phải kiêng kị, mà là sợ hãi.

Tốc độ phát triển của Diệp Huyền thực sự quá kinh khủng!

Thanh âm của Lý Mục vừa dứt, những binh sĩ Sở quốc chung quanh dồn dập xông ra ngoài, ngay cả kỵ binh cũng đã phát động công kích!

Nhìn thấy kỵ binh bắt đầu công kích, Diệp Huyền nhăn mày lại, cửa thành chưa phá, kỵ binh đã công kích?

Nhưng vào lúc này, cửa thành Khai Dương ầm ầm phá toái!

Không chút dấu hiệu nào!

Tất cả mọi người trên tường thành kinh hoảng!

Sao lại bị phá?

Khương Cửu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Mục dưới tường thành!

Thần sắc Lý Mục bình tĩnh, đôi mắt ẩn chứa sát ý lạnh lẽo.

Vừa rồi, chính là hắn ra tay!

Trên tường thành, Diệp Huyền nhìn qua Lý Mục, hắn cũng không nghĩ tới, Lý Mục này vậy mà ra tay rồi!

Mà Lý Mục này, chính là cường giả trên Vạn Pháp cảnh!

Đối phương đang mạo hiểm! Hoặc là nói, đã chó cùng rứt giậu!

Lúc này, mười vạn thiết kỵ đã vọt tới, trận thế kia, dường như muốn phá hủy toàn bộ Khai Dương thành.

Diệp Huyền đột nhiên nhảy xuống tường thành, hắn chỉ đứng ở trước cửa thành, cảm nhận được thiên quân vạn mã vọt tới, Diệp Huyền cũng dừng hô hấp.

Thế thiên quân vạn mã, không phải một mình hắn bây giờ có thể ngăn cản!

Nếu là bình thường, hắn sẽ xoay người chạy không chút do dự!

Thế nhưng hiện tại, hắn không thể chạy!

Sau lưng có Khương Cửu, có Mặc Vân Khởi, có Bạch Trạch, có Thương Lan học viện, có ngàn ngàn vạn vạn người Khương quốc...

Trên vai nặng trách nhiệm!

Không thể lui!

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đột nhiên, kiếm trong tay Diệp Huyền kịch liệt run lên, ngay sau đó, một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể hắn tán phát ra!

Quanh thân Diệp Huyền, tản ra một làn sương trắng tựa như khói nhẹ, không phải sương trắng, lại giống sương trắng!

Kiếm ý thực chất!

Nhìn thấy một màn này, Lý Mục xa xa đã hoàn toàn ngây dại.

Kiếm ý thực chất hóa! Đây không phải Kiếm Hoàng mới có thể đạt tới sao?

Kiếm Hoàng?

Thế giới này là sao?

Đầu óc Lý Mục trống rỗng lần nữa, như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh!

Kiếm Hoàng?

Kỳ thật Diệp Huyền cũng không đạt đến Kiếm Hoàng, kiếm ý thực chất, là một loại thể hiện của Kiếm Hoàng, nhưng không có nghĩa nhất định là Kiếm Hoàng. Muốn thành tựu Kiếm Hoàng, tâm cảnh, tạo nghệ Kiếm đạo, lý giải về kiếm, không thể thiếu một!

Hiện tại kiếm ý của hắn thực chất hóa, không liên quan tới cảnh giới, không quan hệ với thành tựu Kiếm đạo, đây là diện mục thật sự của kiếm ý của hắn, có thể nói, đây là tính đặc thù của kiếm ý của hắn!

Thiện Niệm kiếm ý!

Nhất niệm thiện, vạn thủy thiên sơn!

Quanh thân Diệp Huyền, Thiện Niệm kiếm ý điên cuồng tụ tập, kiếm trong tay hắn rung động kịch liệt, trận trận kiếm mang chấn động ra, mà giờ khắc này, thế trên người hắn cũng đạt tới một trình độ cực kì khủng bố!

Mượn thế của gió!

Mượn thế của đất!

Giờ phút này, mặc dù Diệp Huyền chỉ là Thông U cảnh, nhưng thế mà hắn phát ra, đã vượt xa Thông U cảnh, không đúng, ngay cả Thần Hợp cảnh cũng đã vượt qua, bức thẳng Vạn Pháp cảnh!

Kỵ binh đã tới trước cửa thành!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua trước mặt, hắn bước ra phía trước một bước, không có bất kỳ động tác hoa mỹ gì, chính đơn giản là đâm ra một kiếm.

Kiếm ra, thế và ý quanh người hắn trong chốc lát đã bạo phát ra theo Linh Tú kiếm, hắn mạnh, tựa như núi lửa kiềm nén vô số năm đột nhiên bùng nổ, uy của hắn, hủy thiên diệt địa!

Oanh!

Mấy chục tên kỵ binh dẫn đầu trước mặt Diệp Huyền trong nháy mắt đã bị một kiếm này đập tan, kiếm ý mang theo cỗ thế khủng bố vô cùng, bao phủ tới những kỵ binh còn lại tựa như mưa rào, những nơi đi qua, vô số kỵ binh Sở quốc dồn dập ngã xuống đất, chỉ không đến một hơi thở, trên trăm kỵ binh trước mặt Diệp Huyền đã ngã xuống!

Chi cụt đầy đất, máu tươi tràn lan!

Uy một kiếm, khủng bố đến mức này!

Tất cả mọi người giữa sân đã kinh ngạc đến ngây người!

Đây là Thông U cảnh có thể làm được?

Đừng nói người trong sân kinh ngạc đến ngây người, ngay cả bản thân Diệp Huyền cũng đã kinh ngạc đến ngây người, bởi vì hắn cũng không nghĩ tới, một kiếm của bản thân vậy mà khủng bố đến trình độ này!

Phải nói, hắn không nghĩ tới, Thiện Niệm kiếm ý của bản thân lại khủng bố như thế!

Không suy nghĩ nhiều, hắn khẽ điểm mũi chân lên mặt đất, cả người xông ra ngoài, vài chục trượng xa, hơn mười tên kỵ binh Sở quốc lập tức ngã xuống đất, thế nhưng rất nhanh, hắn liên tục lui về sau, bởi vì những kỵ binh sau lưng đã vọt tới.

Giết không hết!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)