Kiếm Tôn

Chương 254: Muốn đơn đấu hay quần đấu?!

Mặc kệ là tu võ hay tu kiếm, đều sẽ ngưng tụ thế, sau thế là ý. Trước có thế, sau có ý.

Rất nhiều người đều cảm thấy "Ý" trọng yếu hơn "Thế"!

Kỳ thật không phải, "Thế" có thể nói cũng trọng yếu giống như "Ý". Bởi vì, "Thế" có thể tụ cũng có thể mượn...

Mà vào lúc này, Diệp Huyền đã mơ hồ có thể dựa thế!

Ngay sau đó, đột nhiên Diệp Huyền ngừng lại.

Nhìn thấy cảnh này, lão giả áo bào trắng liền thở dài một hơi, rõ ràng, Diệp Huyền còn chưa ngộ ra điểm này, cái gọi là dựa thế, cũng không phải nói là có thể hiểu rõ, mà là phải do mình ngộ, có thể ngộ, vậy thì có thể mượn, nếu không thể ngộ, đương nhiên cũng không thể mượn!

Mà vừa rồi, Diệp Huyền rõ ràng có xu thế ngộ, nhưng hiện tại, hẳn không có.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cau mày nói khẽ:

- Thế... Chiến ý cùng kiếm ý có thể dung hợp vào trong kiếm thế, như vậy có khác gì chứ?

Khác!

Vừa dứt lời, tay phải hắn cầm kiếm xoay tròn, trong chốc lát, một cơn gió nhẹ đột nhiên bị kiếm quấy thành một vòng xoáy, rất nhanh, cơn gió nhẹ vậy mà dung nhập vào kiếm của hắn...

Cảm giác được việc này, nội tâm Diệp Huyền vui vẻ, thì ra thật có khả năng!

Ở bên khác, lão giả áo bào trắng đột nhiên gào lên.

- Giết hắn! Giết hắn!

Vào lúc này, trong mắt lão giả áo bào trắng đã sinh ra một tia kinh hãi!

Bởi vì một khi Diệp Huyền thật hiểu được huyền bí chân chính của thế, như vậy hắn đã từ Kiếm đạo tông sư đi vào Kiếm Chủ...

Chủ!

Có thể dùng kiếm chủ phong, dùng kiếm chủ địa, dùng kiếm chủ thiên địa vạn vật...

Kiếm Chủ!

Nghĩ đến điểm này, lão giả áo bào trắng tức giận đến mức phát điên.

- Đồng loạt ra tay, đồng loạt ra tay!

Sau khi lão giả áo bào trắng dứt lời, đột nhiên lại xuất hiện một số người, Lăng Dược Lý Mộc Lâm cũng hiện thân, còn có một cung tiễn thủ đeo trường cung và một tên nam tử cụt tay, tên nam tử này, Diệp Huyền cũng quen thuộc, chính là tên nam tử cụt tay sợ chết!

Ba tên yêu nghiệt trên Yêu Nghiệt bảng, còn có một nam tử trung niên!

Trừ bọn họ ra, còn có sáu bóng người áo đen lặng lẽ xuất hiện chung quanh Diệp Huyền, sáu người này đang vây quanh Diệp Huyền.

Đạo binh tinh anh của Ám giới!

Đội hình như vậy, sao mà khủng bố?

Diệp Huyền không thể tiếp tục ngộ thế, mặc dù mất đi cơ hội này có chút đáng tiếc, nhưng thật không có cách nào.

Thời điểm hắn muốn rời khỏi trạng thái huyền diệu kia, một bàn tay trắng như ngọc đột nhiên đặt lên vai hắn, ngay sau đó, một giọng nói vang lên bên tai.

- Tiếp tục, bọn họ, do ta tới!

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Huyền ngây người.

Giọng nói thật quen thuộc!

Tiếng nói đã lâu không nghe thấy!

An Lan Tú!

Tiểu An!

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Huyền đã sợ đến ngây người! Bởi vì hắn thật không nghĩ tới, An Lan Tú lại xuất hiện vào thời khắc mấu chốt!

Trước mặt Diệp Huyền, chính là An Lan Tú, nàng vẫn mặc bộ váy trắng như trước, không dính một hạt bụi, vẻ đẹp kia, đẹp đến mức làm người ta nín thở!

An Lan Tú, đã từng là người yêu nghiệt nhất của Khương quốc!

Tại sao nàng tới đây?

Diệp Huyền không có suy nghĩ vấn đề này, bởi vì hắn hiện tại còn chuyện trọng yếu hơn.

Ngộ!

Nhiều khi, linh cảm vừa đến phải nắm chặt, không phải vậy, một khi biến mất, ngươi cũng không biết lần sau sẽ đến lúc nào! Mà lần này linh cảm đột nhiên đến, đồng thời tiến vào loại trạng thái này, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một cơ hội trời cho.

Không thể bỏ qua!

Rất nhanh, Diệp Huyền triệt để ổn định tâm thần.

Trước mặt Diệp Huyền, An Lan Tú nhìn đám người trước mặt, gương mặt không mang theo tình cảm, trong tay nàng là một thanh trường thương.

Nhìn đám người nam tử áo xám cùng xông tới, nàng vô cùng bình tĩnh, trong mắt không có gợn sóng nào.

Cầm đầu là nam tử áo xám, nam tử áo xám vừa chạy tới vừa tụ tập thế mạnh mẽ, mỗi một bước của hắn chạm xuống đất, mặt đất đều nứt toác ra, vô cùng doạ người!

Ngay thời điểm nam tử áo xám cách An Lan Tú chưa đến ba trượng, An Lan Tú cầm trường thương trong tay chạy nhanh về phía trước, ngay lập tức, một thanh trường thương không chút dấu hiệu nào đã tới trước mặt nam tử áo xám.

Đôi mắt nam tử áo xám co rụt lại, bởi vì tốc độ một thương của An Lan Tú đã nằm ngoài dự đoán của hắn, bởi vậy, hắn chỉ có thể theo bản năng dùng hai tay ngăn cản.

Ầm!

Trong ánh mắt của vô số người, nam tử áo xám lùi lại hơn trăm trượng trong nháy mắt, hắn vừa dừng lại, thân thể đã quỳ trên mặt đất, mặt đất cũng nổ tung, cùng lúc đó, vòng sắt trên hai cánh tay của hắn cũng vỡ vụn trong nháy mắt, không chỉ như thế, hai cánh tay hắn cũng nát bấy, hóa thành một đống mảnh vỡ.

Nam tử áo xám đờ đẫn nhìn An Lan Tú đang đứng ở phương xa, hắn lại không tiếp nổi một thương của đối phương?

Cách đó không xa, An Lan Tú ra một thương về sau, nàng cũng không dừng lại, trường thương trong tay nàng chỉ xéo xuống mặt đất, ngay lập tức, nàng cầm thương quét ngang, vào lúc này, không gian bốn phía lập tức biến thành hư ảo.

Không gian hư ảo!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lão giả áo bào trắng cách đó không xa thay đổi, thất thanh nói:

- Thương Chủ! Ngươi lại đạt tới Thương Chủ! Ngươi...

Cách đó không xa.

Phanh phanh phanh phanh phanh!

Trong nháy mắt, vô số bóng người liên tục lui về phía sau, vừa lui, đã lui hơn trăm trượng, trong đó tay cụt nam tử cũng bị một thương này đánh gãy cánh tay trái, hiện tại hắn biến thành nam tử không có tay! Hắn nhìn An Lan Tú, trong mắt tràn ngập sợ hãi!

- Thương Chủ!

Nơi xa, nam tử trung niên kinh hãi nhìn An Lan Tú.

- Ngươi là người phương nào!

Vào lúc này, nội tâm của hắn rung động tới cực điểm, Thương Chủ, Trung Thổ Thần Châu không phải không có, thế nhưng Thương Chủ còn trẻ như vậy... Hắn lần đầu tiên nhìn thấy!

An Lan Tú nhìn thoáng qua nam tử trung niên, không có trả lời, nàng đi tới cách trước mặt Diệp Huyền, nàng cứ đứng đó giống như Chiến thần!

Lúc này không còn ai dám động thủ!

Việc này quá kinh khủng!

Một bên khác, lão giả áo bào trắng nhìn chằm chằm vào An Lan Tú.

- Các hạ là người phương nào! Vì sao muốn xen vào việc giữa Thương Mộc học viện cùng Ám giới chúng ta.

An Lan Tú nhìn thoáng qua lão giả áo bào trắng.

- Không phục?

Lão giả áo bào trắng híp mắt lại.

- Các hạ có biết hậu quả?

Hắn tự nhiên không dám tùy tiện động thủ, đối mặt với thiên tài như thế, nếu sau lưng không có người, đánh chết hắn đều không tin.

An Lan Tú cầm thương đi đến trước mặt lão giả áo bào trắng, nàng nhìn thẳng lão giả áo bào trắng.

- Muốn đơn đấu hay quần đấu?

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)