Kiếm Tôn

Chương 221: Vậy thì một đánh mười tên!

Lão giả lắc đầu cười một tiếng, Diệp Huyền này có chút không giống với lời đồn đại a! Không nghĩ nhiều, hắn ôm quyền với Diệp Huyền, sau đó quay người dẫn theo Lục Huyền Thiên rời đi.

Mà lúc này, Lục Huyền Thiên đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ta thiếu ngươi một mạng!

Nói xong, hắn quay người cùng lão giả biến mất ngay tại chỗ.

Lục Huyền Thiên rời đi, giữa sân lại yên tĩnh lần nữa.

Những binh sĩ Đường quốc chung quanh kia vẫn không ra tay, mấy người Diệp Huyền cũng không ra tay, mà mỗi người ăn vào một viên Kim Sang đan, đối bọn hắn hiện tại, phải luôn duy trì trạng thái có sức chiến đấu.

Hai bên cũng không hề động thủ!

Đều đang đợi giúp đỡ!

Bên cạnh Diệp Huyền, Lăng Hàn đột nhiên nói:

- Diệp ca, đại tỷ, nếu người của bọn hắn tới trước thì làm sao đây?

Tới trước!

Nghe vậy, thần sắc đám người có chút biến hóa. Nếu viện quân Đường quân tới trước, đối với bọn hắn mà nói, tình cảnh chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ hỏng bét.

Phải nói là tuyệt cảnh!

Lục Bán Trang mặt không biểu tình, không nói gì.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Còn có thể làm sao? Tự nhiên là đánh! Chẳng lẽ đầu hàng?

Đầu hàng?

Mọi người nhất thời cười.

Như Diệp Huyền nói, kỳ thật bọn hắn không có bất kỳ lựa chọn gì khác, chỉ có thể đánh!

Nghĩ đến đây, mọi người cũng nghĩ thông suốt.

Đánh là được!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cưỡi sói đi đến phía đám trọng kỵ binh nơi xa.

Nhìn thấy một màn này, đám trọng kỵ binh Đường quốc kia lập tức đề phòng, mà những Cung tiễn vệ chung quanh càng như lâm đại địch, dồn dập kéo cung cài tên.

Diệp Huyền bỏ qua những trọng kỵ binh kia, hắn đi tới trước mặt Hạ Hầu Đao và đám nam tử giáp đen cầm trường đao kia.

Diệp Huyền chỉ chỉ Hạ Hầu Đao:

- Đi ra đơn đấu!

Đi ra đơn đấu!

Mọi người giữa sân đều nhìn về phía Hạ Hầu Đao, Hạ Hầu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói gì.

Thấy Hạ Hầu Đao không nói gì, Diệp Huyền vươn ngón tay cái với Hạ Hầu Đao, sau đó đảo ngược xuống:

- Thứ hèn nhát!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lúc này, Hạ Hầu Đao đột nhiên đi ra, hắn dẫn theo đại đao đi đến phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền ngừng lại.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Đao!

Mạc Thanh Huyền!

Mạc Thanh Huyền nhìn thoáng qua Hạ Hầu Đao:

- Lui về.

Hạ Hầu Đao trầm giọng nói:

- Lần này lui, sư tôn hẳn phải biết ý nghĩa thế nào!

Nếu lui, nhất định sẽ lưu lại tâm ma!

Mạc Thanh Huyền yên lặng một lát, sau đó nói:

- Vậy cứ nhận thua!

Nhận thua!

Nếu nhận thua, vậy sẽ không lưu lại trong lòng bất cứ khúc mắc gì.

Hạ Hầu Đao nhìn về phía Mạc Thanh Huyền:

- Ta không phục!

Trong mắt Mạc Thanh Huyền có vẻ thất vọng:

- Nếu không thể tự biết, làm sao có thể đột phá?

Nói xong, hắn quay người biến mất ngay tại chỗ.

Tại chỗ, tay phải Hạ Hầu Đao nắm thật chặt trường đao, vẻ mặt âm trầm.

Mà Diệp Huyền đã về tới trên lưng sói, mà đúng lúc này, Hạ Hầu Đao cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ta nhận thua!

Nhận thua!

Thanh âm vừa dứt, trường đao trong tay Hạ Hầu Đao kịch liệt run lên, cùng lúc đó, trên người hắn đột nhiên tản ra một cỗ khí tức cực kỳ mạnh.

Muốn đột phá!

Lúc này, Mạc Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Đao, hắn nhìn thoáng qua Hạ Hầu Đao, trong mắt ngoại trừ tán thưởng, còn có một tia vui mừng.

Hạ Hầu Đao ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Huyền:

- Vì sao?

Mạc Thanh Huyền cười nói:

- Nhận rõ bản thân, rất trọng yếu! Trở về học viện đi!

Hạ Hầu Đao nhìn thoáng qua Diệp Huyền, muốn nói lại thôi.

Mạc Thanh Huyền lắc đầu:

- Việc này tự có người tới xử lý, đi thôi.

Hạ Hầu Đao khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Sau khi Hạ Hầu Đao rời đi, Mạc Thanh Huyền quay người nhìn về phía Diệp Huyền:

- Chuẩn bị xong chưa?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Tới a!

Mạc Thanh Huyền khẽ gật đầu, sau một khắc, tay phải hắn khẽ đè ép lên trên, trong lòng bàn tay của hắn, một bản thư tịch thật dày đột nhiên bay ra, thư tịch đón gió bùng lên, trong khoảnh khắc đã phồng đến mấy chục trượng, vượt ngang chân trời.

Yên lặng một chớp mắt, bản sách thật dày kia đột nhiên lật ra, ngay sau đó, một bậc thang ánh sáng thật dài từ trong thư tịch trải xuống dưới, thẳng tới mặt đất!

Một hơi thở sau, hai mươi người cưỡi trên một Hỏa Mã toàn thân tản ra hỏa diễm nồng đậm đáp xuống!

Đều là Thần Hợp cảnh!

Không chỉ như thế, những Hỏa Mã toàn thân tản ra hỏa diễm nồng đậm kia vậy mà đều là Thông U cảnh!

Bên cạnh Diệp Huyền, vẻ mặt Lăng Hàn có chút tái nhợt:

- Đạo binh... Đạo binh hộ viện của Thương Mộc học viện... Đây là bọn hắn muốn liều mạng…

Đạo binh!

Diệp Huyền quay đầu nhìn qua Lăng Hàn:

- Đạo binh, rất lợi hại?

Lăng Hàn cười khổ:

- Rất lợi hại, vô cùng lợi hại.

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai mươi người từ chân trời lao xuống cách đó không xa:

- Ở Trung Thổ Thần Châu, cái gọi là đạo binh, chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của một thế lực. Mà những đạo binh này, là bọn hắn chuẩn bị cho việc kéo bè kéo lũ đánh nhau, cũng phụ trách giải quyết một số sự tình trong bóng tối! Mà những người này, đều là ngàn dặm mới tìm được một, chân chính ngàn dặm mới tìm được một.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn qua hai mươi tên đạo binh vọt tới kia!

Đạo binh!

Hắn đã cảm nhận được sự kinh khủng của đám đạo binh này!

Mỗi người đều là Thần Hợp cảnh, hơn nữa, còn là loại Thần Hợp cảnh không hề có bất kỳ phù phiếm, không chỉ như thế, từ trên thân đám đạo binh này, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức sát phạt lăng lệ!

Thân kinh bách chiến!

Những người này, đều không phải nuôi ra, mà là giết ra!

Thật mạnh!

Lần này, Thương Mộc học viện đã liều mạng!

Diệp Huyền đột nhiên nhảy xuống Hắc Lang, đi đến phía hai mươi người kia, Lục Bán Trang thu hồi bánh nướng, cũng nhảy xuống theo, nàng cứ đi bên cạnh Diệp Huyền như vậy.

Mấy người Lăng Hàn cũng bám sát theo!

Mười hai người cứ như vậy đi đến phía hai mươi người kia.

Trong mắt mười hai người, đều không có nửa điểm sợ hãi.

Diệp Huyền cầm đầu mặt không biểu tình, trong tay hắn, cầm một thanh hắc kiếm to lớn, đại địa chi lực đã hội tụ toàn thân hắn.

Đại Hắc kiếm lê trên mặt đất, nơi hắn đi qua, từng mảng mặt đất nổ tung!

Lục Bán Trang chậm rãi nắm chặt tay ngọc, cả người nàng lại có chút hư ảo.

Ngay lúc hai bên cách nhau còn gần mười trượng, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, Đại Hắc kiếm kịch liệt run lên, một tiếng kiếm reo vang vọng chân trời.

Mà đối diện bọn họ, một tên đạo binh Thương Mộc học viện đột nhiên cưỡi lên hỏa diễm mã đạp không vọt lên phóng tới Diệp Huyền, trong tay hắn, là một thanh trường thương màu đen.

Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Tên đạo binh kia đâm ra một thương.

Oanh!

Thương kiếm vừa mới tiếp xúc, một tiếng nổ vang kinh thiên vang lên tựa như sấm sét, thương kiếm kịch liệt run lên, thoáng cái, tên đạo binh kia cả người lẫn ngựa từ trên không rơi xuống, mà kiếm của Diệp Huyền cũng không dừng lại, tiếp tục chém thẳng xuống, nếu một kiếm này chém xuống, đại địa này cũng có thể bổ ra!

Mà đúng lúc này, một tên đạo binh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, một thương tựa như sấm sét đâm ra.

Oanh!

Diệp Huyền bị một thương này mạnh mẽ ngăn cản!

Nhưng đúng lúc này, một đạo tàn ảnh đột nhiên đánh vào trên thân tên đạo binh kia, người sau trong nháy mắt đã bay ra ngoài!

Ra tay, chính là Lục Bán Trang!

Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Làm đại ca, ít nhất phải đánh năm tên!

Năm tên!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Ngươi cũng kêu ta là đại ca sao?

Lục Bán Trang dựng thẳng lên một ngón tay:

- Đánh mười tên!

- Ha ha...

Diệp Huyền đột nhiên ngửa đầu cười lớn, sau một khắc, hắn cười to nói:

- Vậy thì đánh mười tên!

- --------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)