Kiếm Tôn

Chương 110: Phần Tuyệt

Đã lâu không nhìn thấy muội muội, lần này trở về, trong lòng Diệp Huyền tự nhiên là vô cùng cao hứng!

Chưa bao giờ cách xa muội muội lâu như vậy, có thể nói hắn vô cùng tưởng niệm, hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh chóng gặp Diệp Linh!

Trong chớp mắt, Diệp Huyền từ chân núi vọt lên.

Khi tới đỉnh núi, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn cũng không nhìn thấy Diệp Linh!

Thanh âm của hắn rất lớn, đủ để toàn bộ Thương Lan sơn nghe thấy, như bình thường mà nói, muội muội hẳn là nghe được mới phải!

Nhưng Diệp Linh chưa hề xuất hiện!

Xảy ra chuyện?

Trong lòng Diệp Huyền chợt thấy nặng nề, hắn đang muốn tiến vào điện, đúng lúc này, Kỷ An Chi đột nhiên đi ra từ đại điện, Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Nàng đã xảy ra chuyện.

Nghe vậy.

Ông!

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng từ trong cơ thể Diệp Huyền!

Diệp Huyền gắt gao nhìn Kỷ An Chi:

- Nàng ở đâu!

Sát ý!

Trong mắt Diệp Huyền không hề che giấu sát ý, sát ý này làm cho Kỷ An Chi nhíu lại lông mày:

- Ngươi phải bình tĩnh, ngươi...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, sau một khắc, một thanh kiếm trực tiếp đính giữa chân mày nàng, gằn giọng nói:

- Ta hỏi ngươi, nàng ở nơi nào!

Âm thanh run rẩy, rõ ràng, đã đến rìa nổi giận.

Không chỉ như thế, kiếm trong tay hắn đang rung động kịch liệt!

Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nói:

- Đường nhỏ Thương Sơn, Phần Tuyệt đến tìm ngươi, ta đã truyền tin cho gia gia, hắn sẽ trở về ngay lập tức, ngươi...

Nàng còn chưa nói xong, Diệp Huyền đã quay người phóng xuống dưới núi.

- Ngươi chớ xúc động!

Sau lưng, Kỷ An Chi vội vàng nói.

Mà Diệp Huyền đã biến mất ở dưới núi.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Kỷ An Chi đại biến. Nàng biết, sắp xảy ra chuyện!

Nàng lại vội vàng bóp nát một viên truyền âm thạch, sau đó cũng vọt xuống dưới.

Dưới núi, Diệp Huyền một đường chạy như điên, hai mắt hắn mang theo từng tia huyết hồng, trên mặt ngoại trừ dữ tợn, còn có điên cuồng!

Muội muội là vảy ngược duy nhất trong đời hắn!

Vì muội muội, chuyện gì hắn cũng có thể làm đạt được!

Trên đường, rất nhiều người bị Diệp Huyền thu hút, khi thấy Diệp Huyền, có vài người nhận ra hắn.

- Đó là Diệp Huyền... Hắn thế là thế nào?

- Thật giống như hắn muốn đi Thương Mộc học viện?

- Không thể nào? Hắn muốn đi chết sao?

- Đi đi, cùng đi nhìn một chút...

Rất nhanh, trên đường phố, vài người lắm chuyện nhao nhao đi theo.

Diệp Huyền một đường chạy như điên, rất nhanh, hắn đi tới dưới núi Thương Mộc, mà ngay dưới đường nhỏ Thương Sơn, Diệp Linh bị một sợi dây thừng màu đen trói chặt hai tay, treo trên một khúc gỗ, sắc mặt nàng trắng bệch, cả người lộ ra đặc biệt bất lực và sợ hãi.

Khi Diệp Huyền đi tới dưới đường nhỏ Thương Sơn, thấy Diệp Linh, hắn trực tiếp ngẩn người tại chỗ, giờ khắc này, đầu hắn trống rỗng!

Mà lúc này, Diệp Linh cũng nhìn thấy Diệp Huyền, giờ khắc này, nước mắt nàng lập tức chảy xuống:

- Ca, mau, chạy mau...

Diệp Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại, trên khóe mắt, hai hàng nước mắt trong veo chậm rãi chảy xuống.

Đúng lúc này, mấy tên học viên Thương Mộc học viện đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, một tên học viên trong đó đang muốn nói chuyện, đột nhiên, một thanh kiếm từ trong cơ thể Diệp Huyền chém ra.

Xuy!

Linh Tú kiếm chém thẳng xuống, thân thể học viên trước mặt Diệp Huyền kia trực tiếp vỡ thành hai mảnh.

Máu tươi kèm theo ngũ tạng trong nháy mắt vung vãi một chỗ!

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người xung quanh ngây dại.

Đặc biệt là những người chạy đến xem náo nhiệt, Diệp Huyền này muốn làm gì? Đây là tới giết người?

Diệp Huyền một kiếm chém giết một tên học viên Thương Mộc học viện, sau đó cũng không dừng tay, hắn nắm chặt Linh Tú kiếm, một kiếm đâm nhanh về phía trước.

Sắc mặt một tên học viên Thương Mộc học viện trong đó đại biến, vội vàng lui về sau, mà lúc này, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên bay ra từ trong tay hắn.

Xuy!

Tên kia vừa lui, đầu đã trực tiếp rớt khỏi cổ!

Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện sau lưng học viên đã không có đầu kia, tay phải hắn đưa qua bên phải, nắm lại, vừa vặn nắm chặt Linh Tú kiếm, sau một khắc, hắn đột nhiên cầm kiếm cắt ngang một cái.

Xuy!

Một sợi kiếm mang chợt lóe lên trong sân, thân thể một tên học viên Thương Mộc học viện còn lại trực tiếp bị một kiếm này của hắn chặt ngang!

- Kiếm tu... Tên này là đại kiếm tu...

Giữa sân, có người kinh hô.

Đại kiếm tu!

Lời vừa nói ra, giữa sân một mảnh xôn xao!

Kiếm tu ở Khương quốc là phi thường hiếm hoi, không phải là không có, nhưng là rất rất ít, mà rất nhiều người cũng phi thường hướng tới kiếm tu, cầm kiếm tiêu dao, ngự kiếm giữa thiên địa, đây là huyễn tưởng mỹ hảo trong lòng rất nhiều người!

Giờ phút này, nhìn thấy Diệp Huyền lại là một vị đại kiếm tu, rất nhiều người giữa sân đã có chút hưng phấn.

Lúc này, bọn hắn đã quên Thương Mộc học viện và Thương Lan học viện thần bí, chỉ muốn nhìn một vị kiếm tu giết người!

Mà chuyện Diệp Huyền đi vào Thương Mộc học viện không biết là ai truyền ra ngoài, rất nhanh, vô số người chạy đến Thương Sơn, rất nhanh, dưới chân núi Thương Sơn ngày càng nhiều người.

Nơi xa, trong khoảnh khắc, Diệp Huyền đã chém giết mấy tên học viên Thương Mộc học viện!

Đều là thuấn sát!

Đúng lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, người tới, chính là Lê Tu, một trong tam đại Phó viện trưởng Thương Mộc học viện.

Lê Tu lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi công nhiên tới giết người của Thương Mộc học viện ta, ngươi...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chỉ Lê Tu, gằn giọng nói:

- Giết người? Không phải học viên Thương Mộc học viện ngươi gọi ta tới sao? Lão tử tới, các ngươi ở đâu?

Nói xong, hắn đột nhiên một kiếm chém rụng đầu một tên học viên Thương Mộc học viện không ngừng kêu rên trước mặt.

Xuy!

Máu tươi tung tóe một thân Diệp Huyền!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Lê Tu, gầm thét:

- Chút người này quá ít, làm sao đủ cho ta giết? Học viên Thương Mộc học viện đâu? Tới nhiều thêm a!

Lê Tu gắt gao nhìn Diệp Huyền, trong mắt hắn đã có sát ý, đang muốn động thủ, đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ một bên:

- Chậc chậc, học viên Thương Mộc học viện gọi người tới đơn đấu, chính là muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?

Lê Tu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nơi xa, cách đó không xa, một lão giả đẩy một nữ tử áo bào đen ngồi trên xe lăn chậm rãi đến, nữ tử áo bào đen nhắm hai mắt, câu nói vừa rồi kia, đúng là nàng nói ra.

Lê Tu gắt gao nhìn nữ tử áo bào đen, nữ tử áo bào đen lại không chút sợ hãi:

- Thương Mộc học viện lợi dụng muội muội của thiếu niên này gọi hắn đến đây, làm sao, chính là muốn ỷ lớn hiếp nhỏ? Hay là, thế hệ trẻ tuổi của Thương Mộc học viện đã không còn ai?

Nghe được lời của nữ tử áo bào đen, rất nhiều người giữa sân bắt đầu nghị luận ầm ĩ, rất nhiều người nhìn về phía Lê Tu, ánh mắt đã có chút lạ!

Ỷ lớn hiếp nhỏ?

Đây tuyệt đối là đáng xấu hổ!

Đúng lúc này, một bóng người từ trên đường nhỏ Thương Sơn nơi xa đột nhiên thiểm lược mà xuống, mà đằng sau bóng người này, còn có mười mấy tên học viên Thương Mộc học viện!

Rất nhanh, bóng người cầm đầu kia đã tới trước mặt Diệp Huyền, người này, đúng là Phần Tuyệt!

Mà sau lưng Phần Tuyệt, còn có một đoàn học viên Thương Mộc học viện.

- ------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)