Bảy ngàn ba trăm lượng.

Diệp Tuyền thắng lợi trở về, cười ha hả ra khỏi sòng bạc, còn thuận tay sờ sờ túi tiền của Quảng Võ.

Nữ nhân lần trước rời khỏi đội ngũ của Diệp Tuyền đứng trong đám người oán độc nhìn y, khóe mắt muốn nứt, quả thực là giống như muốn trừng ra một cái lỗ trên người Diệp Tuyền.

Diệp thiếu gia rùng mình, thầm nghĩ nữ nhân thật sự là thứ đáng sợ nhất trên thế giới, ngoài mặt lại cười đến vô tâm vô phế trả túi tiền của Quảng Võ về tay hắn.

“Diệp Tuyền.” Quảng Võ gọi y, đối phương quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo đầy vô hại lại vô tội. “Ta cảm thấy lúc trước ngươi đi kỹ quán chơi chưa trả tiền.”

Diệp thiếu gia nghẹn họng, một lúc lâu sau vẫn không nói được chữ nào.

“Ngươi xem.” Quảng Võ chỉ hoa nương kia, nói: “Nàng nhìn chằm chằm ngươi không hể rời mắt.”

Diệp Tuyền giật mình, sắc mặt trắng đi vài phần, chỉ sợ Quảng Võ nhìn ra manh mối gì. Quảng Võ không buông tha y, cười như là một hồ ly khôn khéo, đến gần mặt y thổi khí.

“Hay là —— các ngươi có quan hệ khác, ví dụ như —— tình nhân.”

“Hừ!” Diệp thiếu gia hét lớn một tiếng: “Ngươi mới là tình nhân với bà già kia!”

Ánh mắt của nữ nhân như là một cây kim đâm đến, sau lưng Diệp Tuyền nhột nhột, đẩy đẩy Quảng Võ muốn nhanh chóng rời đi nơi thị phi này. Nụ cười trên mặt Quảng Võ càng thêm khó lường, như là đã biết thứ gì đó, thứ là bí mật mà Diệp Tuyền không muốn cho hắn biết.

“Diệp thiếu gia thật có phúc.” Quảng Võ kéo tay y, đôi mắt cong lên.

Diệp thiếu gia dùng khuỷu tay đẩy đẩy hắn, hạ giọng nói: “Còn chưa đi nữa, thắng tiền mà còn nấn ná ở đây coi chừng bị đả thủ đánh. Ngươi muốn bị đánh thì cũng đừng kéo ta theo chết chùm, lỡ như mặt ta bị thương thì không biết có bao nhiêu tiểu nương tử tan nát cõi lòng đâu.”

“Diệp Tuyền.” Quảng tướng quân cúi đầu gọi y: “Ở thành Trường An này không một ai có thể khó dễ ta, ngươi cũng vậy.”

Diệp Tuyền ngẩng đầu lên đón lấy tầm mắt của hắn, như ưng, như chuẩn.

Chuyện ở sòng bạc cũng không tiếp tục, vị đương gia bị thắng bày ngàn ba trăm lượng kia cả cái bóng cũng không thấy.

Quảng Võ im lặng nhìn Diệp Tuyền. Diệp thiếu gia cắn một cây kẹo hồ lô, dường như không nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của hắn. Quảng Võ bỗng dưng nở một nụ cười, quen thuộc khoác vai Diệp Tuyền, trên mặt là nụ cười không tốt lành gì. “Diệp thiếu gia, chúng ta đi tìm Bố Sam Lão Nhân uống rượu đi.”

Diệp Tuyền ghét bỏ nói: “Không đi! Rượu của ông ta ta không uống được quá ba ly!”

“Ngươi không muốn nhìn một chút sao?”

“Nhìn cái gì?”

“Mê Tiên Dẫn.”

Cơ thể Diệp Tuyền nháy mắt cứng lại, thứ đầu tiên nghĩ đến trong đầu là đoản kiếm trên người. Quảng Võ đè tay y lại, năm ngón tay đan lấy năm ngón tay, cánh tay khoác trên vai y rất tự nhiên mà ôm lấy cơ thể y. Diệp Tuyền hoảng sợ nhìn Quảng Võ, gần như là muốn kêu thành tiếng.

“Khắp phố phường đều đang nói đến việc này.” Quảng Võ cười, như gió xuân tháng ba.

“À…” Thanh âm đang run rẩy, bàn tay bị Quảng Võ nắm lấy cũng không nhịn được mà run lên.

“Không sao cả.” Quảng Võ ghé vào tai y nói: “Ngươi không muốn đi thì không đi.”

Về mặt sòng bạc cuối cùng cũng không tra ra cái gì.

Đã bị dọa một trận, cả ngày Diệp Tuyền đều rất mẫn cảm với Quảng Võ. Quảng Võ vừa đến gần y sẽ giống như một con mèo bị hù dọa, lông trên người đều xù lên.

Biểu hiện của Quảng Võ vẫn như thường, còn liên tục hỏi Diệp Tuyền bị sao vậy, Diệp Tuyền tất nhiên là liên tục xua tay cản hắn lại.

“Ta đi ra ngoài một chuyến.” Diệp Tuyền vẫy tay về phía sau, giống như bỏ trốn chạy khỏi tầm mắt Quảng Võ.

Trên đường y cố ý đi vào một con đường hoang vắng, thứ nhất là không dễ bị phát hiện, thứ hai là có người theo dõi y cũng sẽ dễ dàng phát hiện.

Quảng Võ không đi theo, nỗi sợ hãi không yên của y cuối cùng cũng tan đi.

Chuyện xảy ra lúc trưa, Diệp Tuyền hiểu rõ ý đồ của Quảng Võ. Y chỉ không không rõ, từ đâu mà Quảng Võ muốn uy hiếp y.

Là vì không tin tưởng y, hay là vì biết bối cảnh của y?

Y tự nhận dù Quảng Võ có biết y đang âm mưu gì cũng sẽ không biết được bối cảnh của y. Xét cho cùng y chưa từng tiếp xúc với vị kia, hai bên liên lạc cũng không dùng thư, đều là dùng tín vật thông qua người thứ ba liên lạc thay mình.

Trong thiên hạ, trừ Ẩn Nguyên Hội ra không ai biết quan hệ giữa y với vị kia.

Khi đang mải mê suy nghĩ tại sao Quảng Võ muốn uy hiếp mình, đám người nhốn nháo ở đầu đường đã thu hút tầm mắt của y. Do dự nhiều lần, y quyết định đến xem thử.

Diệp Tuyền đi lên phía trướng, người vây xem quá nhiều, y không thấy rõ chuyện ở bên trong, liền thuận tay kéo một người hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao lại tập trung nhiều người thế?”

Anh chàng bị kéo lấy còn đang cố chen về phía trước, miệng không kiên nhẫn trả lời y: “Một phạm nhân họ Đường đã trốn ra khỏi thiên lao, quan phủ thông cáo chỉ cần nhìn thấy người này, báo cho quan phủ sẽ được năm mươi lượng bạc, tranh cũng dán lên luôn!”

Họ Đường… Chẳng lẽ là…

Diệp Tuyền ra sức chen lên, quả nhiên là tranh vẽ Đường Thiên Huyền. Trên bố cáo chỉ nói là phạm nhân vượt ngục, cũng không nói hiện tại không rõ tung tích của Đường Thiên Huyền.

Diệp Tuyền nhíu mày. Vốn định đến sòng bạc trao đổi tình báo với người khác, hiện giờ cũng chỉ có thể bỏ qua. Tin Đường Thiên Huyền bị truy nã vừa truyền ra y liền đi ra ngoài rất khiến người ta hoài nghi.

Diệp Tuyền đi vòng sang quán rượu mua hai bình Trúc Diệp Thanh, men theo đường cũ trở về nhà của Quảng Võ. Không ngoài dự đoán, Quảng Võ cùng Thư Mặc tiên sinh đều đang ở đây.

“Đi mua rượu à?” Quảng Võ dường như rất bất ngờ vì y chỉ đi mua rượu, hơn nữa nhanh như vậy đã về.

Diệp Tuyền gật gật đầu ừ một tiếng. “Lúc nãy trên đường về thấy tranh truy nã Đường Thiên Huyền, e là chúng ta càng thêm khó tìm hắn.”

“Vốn cũng đâu có dễ tìm đâu nhỉ?” Quảng Võ cười cười, đoạt lấy một bình Trúc Diệp Thanh từ tay Diệp Tuyền, mở ra ngửi thử, kinh ngạc nói: “Trúc Diệp Thanh?”

“Không được sao!” Diệp Tuyền trợn mắt.

“Ta nghĩ ngươi sẽ mua rượu ngon hơn.”

“Không có tiền.”

“Sau này cho ngươi uống rượu ngon.”

Diệp Tuyền cười khẩy một tiếng, trào phúng nói: “Một tên lính như ngươi có bao nhiêu tiên mà mua rượu ngon?”

Quảng Võ uống một ngụm Trúc Diệp Thanh, thản nhiên nói: “Chẳng phải hôm nay ta đã nói với ngươi trong thành Trường An này không ai có thể khó dễ ta hay sao.”

Rõ ràng là cùng một ý, nhưng nghe lần thứ ai, Diệp Tuyền chẳng những không cảm thấy sợ hãi như lúc trước mà lại cảm thấy một cảm giác… thoải mái khó nói thành lời.

“Nổ như vậy không sợ bẽ mặt…” Y cười thần nói một câu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

“Còn nói xàm nữa ta sẽ ném ngươi ra ngoài!”

“Thói đời này còn vương pháp không hả!”

“Một kẻ xâm nhập gia cư bất hợp pháp như ngươi mà cỏn nói vương pháp với ta?!”

“Ngươi đang vu khống ta!”

“Cộc cộc cộc.” —— Vài tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang sự náo nhiệt trong phòng.

Đàm Thiên đứng ngoài cửa, ánh nắng kéo bóng của hắn ra thật dài, giống như vết đao chói mắt trên lồng ngực hắn.