Cách Lâm cùng Tạp Thụy trong lòng nóng như lửa đốt, không ngừng đi tới đi lui ở trước cửa phòng.

Khi biết bản thân mình vô hình trung đã đụng chạm đến kẻ có hai tứ cấp kiếm sĩ đứng sau, hai người bọn họ cũng không dám... có bất kỳ hành động càn rỡ nào nữa. Trước tiên đi tới ngoài phòng ngủ, chờ mong Lăng Vân cấp bậc đấu khí nhanh chóng đột phá một chút, đột phá đến trình độ tứ cấp. À mà không nên dừng ở tứ cấp, phải càng cao càng tốt.

"Má ơi, A Thành tiểu tử này lần này khẳng định phát tài rồi. Nhìn này, nhìn này, hiện tại đều đã hơn tám giờ rồi, trời cũng tối đen rồi, bế quan lĩnh ngộ lâu đến như vậy, tuyệt đối là chuyện hiếm thấy a!"

"Đúng! Đúng đó! Mong rằng A Thành lần này có đột phá lớn, liên tục nhảy hai cấp, trực tiếp đem cấp bậc đấu khí đề thăng tới ngũ cấp, hắc hắc…đến lúc đó vô luận là Khải Đặc hay Tuyết Vận đều bị đánh ngã, cho dù chúng ta đắc tội nhiều người cũng không cần phải sợ."

"Thực lực ngũ cấp kiếm sĩ tuyệt đối có thể chống lại bốn, năm vị tứ cấp kiếm sĩ liên thủ, đến lúc đó xem bọn hắn ai còn dám coi thường phòng B-13 chúng ta." Cách Lâm phụ họa đáp lời. Nhưng mà ngay cả chính hắn cũng biết, nói như vậy chỉ để an ủi chính bản thân mình thôi.

Tứ cấp kiếm sĩ đã là hy vọng xa vời mà tuyệt đại đa số mọi người cả cuộc đời khó có hy vọng đạt được, về phần ngũ cấp... Nếu không phải là một người có thiên phú, căn bản không có khả năng đạt được loại trình độ này.

Hai người đang ảo tưởng Lăng Vân tu vi cấp bậc đã đạt được lục cấp kiếm sĩ thì ở dưới lầu một tiếng hét lớn mang ý đồ bất thiện, đem hai người từ trong ảo tưởng quay về hiện thực.

"Phòng B-13, xuống đây cho ta. Buổi chiều không phải rất càn rỡ hay sao? Ta nhớ các ngươi bản thân đã nói qua: "Đến người nào, phòng B13 chúng ta cũng chào đón." tốt lắm, hiện tại mau xuống đây tiếp thu khiêu chiến thư!"

Vừa nghe thanh âm quen thuộc này, hai người nhất thời biến sắc: "Nhanh như vậy a...!!!"

Bởi hiện tại đã là buổi tối, toàn bộ học viên đã đi vào phòng. Vừa nghe có người đến đây khiêu chiến liền hiếu kỳ đi ra, dõi theo phương hướng Cách Lâm cùng Tạp Thụy nhìn xung quanh.

"Thế nào, không dám sao, lẽ nào muốn làm rùa đen rút đầu?" Thanh âm Khiết Na lần thứ hai từ dưới lầu truyền đến.

"Con tiện nhân này, mới như thế đã vội vã đến tìm chết rồi sao!" Tạp Thụy trong lòng thầm mắng.

Bị nhiều bằng hữu các phòng khác nhìn như vậy, Cách Lâm bọn họ cho dù biết rõ không đánh lại, cũng không có thể khiếp sợ mà không chiến, bằng không ngày sau làm sao ở trong học viện mà ngẩng đầu nổi?

Tạp Thụy chửi nhỏ một tiếng: "Liều mạng, huynh đệ tốt xấu cũng uy phong một hồi, dù sao cũng có A Thành tiểu tử kia." vừa nói, vừa đi tới hàng lang. Từ trên cao nhìn xuống kẻ khiêu chiến Khiết Na ở dưới lầu, đồng thời nhìn thoáng qua một nam tử khí độ bất phàm bên người nàng, hắc hắc cười nói: "Không phải chỉ là một tứ cấp kiếm sĩ khiêu chiến sao, chúng ta tận lực bồi tiếp, hô to gọi nhỏ, không muốn cho ai ngủ à."

Khiết Na đang muốn hảo hảo chế nhạo mấy tên đó vài câu, lại bị thiếu niên bên cạnh đưa tay ngăn nàng lại, mỉm cười nói: "Bảo bối, với mấy tên hề nhí nhố này, không cần phải vì bọn chúng mà tức giận. Được rồi, nếu bọn họ ứng chiến, thì ta sẽ hảo hảo giáo huấn bọn họ, chúng ta đi thôi." Nói rồi, thâm tình nắm bàn tay Khiết Na, nhẹ nhàng hôn lên một cách chân thành, thật ra pha chút phong phạm quý tộc.

"Ân, Khải Đặc đại ca, đến lúc đó, ngươi nhất định không thể buông tha bọn họ. Bọn họ không phải cậy vào có một vị tứ kiếm sĩ sao, đến lúc đó ta thật sự muốn nhìn xem, vị tứ cấp kiếm sĩ kia thất bại thì họ còn có cái vốn gì mà kiêu ngạo."

"Ha hả, đều là tứ cấp kiếm sĩ, trong đó cũng tồn tại mạnh yếu. Một kẻ vừa tiến vào cấp bậc tứ cấp kiếm sĩ, còn chưa có khả năng khống chế đấu khí tăng lên trong cơ thể mình một cách thành thạo. Người như thế, ta đối phó dễ dàng, so với một tam cấp kiếm sĩ cũng không phiền toái hơn bao nhiêu."

"Ta biết Khải Đặc đại ca là lợi hại nhất mà! Khải Đặc đại ca, cảm tạ ngươi!" Khiết Na mỉm cười ngọt ngào, không để ý tới ánh mắt mọi người, chủ động dâng tặng một nụ hôn.

Nhìn bộ dạng Khiết Na khiến người ta mắc ói, còn có Khải Đặc thần thái không coi ai ra gì, Cách Lâm tức khí lớn tiếng mắng: "Kháo, ta còn chưa ăn cơm tối đâu, bây giờ bị bộ dạng buồn nôn của các ngươi mà ngay cả cơm nước buổi trưa cũng đều ói ra hết, buổi tối còn ăn được cái gì nữa?"

Tạp Thụy lập tức phối hợp, vẻ mặt khoa trương học ngữ khí của Khiết Na: "Ôi chao, Cách Lâm đại ca, ngươi xấu lắm, ngươi nói ra làm chi nha, nhân gia người ta đã nôn xong rồi, hiện tại nghe ngươi nói như thế, lại ói ra thêm một lần nữa, chẳng thèm để ý tới ngươi đâu!"( vãi…^^)

"Ta cũng không có biện pháp. Quái lạ, hiện tại cũng không phải mùa xuân, thế nào nhiều sinh vật lại động dục phát tao như vậy nhỉ."

Đến đây xem màn diễn này, đông đảo học viên nhìn dáng điệu của bọn họ nhịn không được bật cười, nhất thời khiến toàn bộ phá lên cười. Tiếng cười tùy ý không cách nào che đậy. Nghe thấy thế, dưới lầu Khiết Na cùng Khải Đặc sắc mặt lúc xanh lúc trắng, phảng phất lúc này chính hai người đã biến thành kẻ hát rong biểu diễn trong một vở hài kịch mà trăm người đang vây xem.

Từ sau khi tấn chức tứ cấp kiếm sĩ, Khải Đặc đi tới đâu đều là người người kính trọng, chưa từng bị nhiều người chế nhạo như vậy. Lúc này, trong mắt hắn khí chất tao nhã đã tiêu thất không còn, thay thế vào đó là sự tức giận cùng ác độc: "Ngày mai quyết đấu buổi chiều, ta sẽ cho mọi người phòng B-13 các ngươi, vì lời nói đêm nay mà trả giá thật lớn."

"Ta rất sợ hãi a! Làm ta sợ muốn chết a! Ngươi mà hù dọa ta lần nữa, có khi sẽ làm ta sợ đến nỗi đầu hàng luôn."

"Đúng rồi! Đúng rồi! Hay là buổi tối hôm nay lúc chúng ta dùng cơm thì ngươi cứ hạ độc là được rồi, như vậy chẳng phải bớt phiền hơn sao."

"Hạ độc, các ngươi đủ tư cách sao?"

"Chúng ta không đủ tư cách? Vậy ngươi còn qua đây khiêu chiến chúng ta làm gì? Lẽ nào nói, Khải Đặc ngươi cũng sang đây khiêu chiến với một số người thiếu tư cách sao? Ai nha, chúng ta ngày hôm nay rốt cuộc kiến thức được rồi."

"Các ngươi chết chắc rồi." Khải Đặc tàn bạo chỉ về phía Cách Lâm cùng Tạp Thụy, căm giận xoay người rời đi.

Đợi cho Khải Đặc đi rồi, mấy bằng hữu ở các phòng xung quanh lập tức cười bước slại gần: "Ta nói huynh đệ này, hai ngươi các ngươi thật đúng là can đảm a, ngay cả tứ cấp kiếm sĩ cũng dám trêu chọc a." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Ha ha, đâu có, đâu có!"

"Đã sớm xem mấy phòng bắt đầu bằng chữ A không vừa mắt, ỷ vào thực lực tứ cấp kiếm sĩ hoành hành ngang ngược khắp nơi. Tại căn tin phải để cho bọn họ ăn cơm trước, có cái hoạt động gì cũng không có phần chúng ta, hắc hắc, ngày hôm nay thấy bọn họ nếm quả đắng, thật đúng là quá đã a. Tạp Thụy, Cách Lâm, hai người các ngươi đã mang lại chút vinh quang cho chúng ta a."

"Quá khen, quá khen! Người chân chính có khả năng trút giận cho chúng ta còn chưa lộ diện."

"Đúng đúng, nghe tên kia nói, phòng các ngươi sinh ra một tứ cấp kiếm sĩ, là thật hay giả?"

"Ha ha, bí mật, bí mật. Nói chung, ngày mai ngươi chờ xem kịch vui đi."

"Nói như thế chắc là sự thật rồi. Hảo huynh đệ, ngày mai xem các ngươi mang lại vẻ vang cho các phòng bắt đầu bằng chữ B chúng ta, đến lúc đó hơn một trăm người chúng ta, toàn bộ sẽ trợ uy cho ngươi."

"Không dám, không dám." Cách Lâm trong đầu cũng không nghĩ đến, Lăng Vân rốt cuộc có thể đột phá hay không, nên vẫn cố nói lời khiêm tốn. Nhưng mà hiện nay tên đã lên dây, hắn cũng chỉ còn cách pha trò ứng phó cho tốt thôi.

Mọi người các phòng khác nháo nhào ồn ào một phen, sau đó đều tán ra. Hai người đứng ở bên ngoài không dám đi vào, sợ quấy rối Lăng Vân tu luyện.

Mọi người vừa đi, Tạp Thụy đã không còn hào khí như lúc châm chọc tứ cấp kiếm sĩ lúc trước, ngược lại vẻ mặt đầy lo lắng: "Cách Lâm, ngươi nói A Thành tiểu tử này, lần này đến tột cùng có thể đột phá đến cảnh giới tứ cấp kiếm sĩ hay không? Vạn nhất hắn nếu như đột phá thất bại, vậy ngày mai..."

"Hẳn là... chưa đến nỗi như thế..."

"Ta nói nếu giả sử như vậy..."

"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây. Ta cũng lo lắng vấn đề này. Thế nhưng bà nương đó bức chúng ta vào đường cùng như vậy, chúng ta có khả năng không đáp ứng sao? Không đáp ứng chúng ta còn yên ổn đứng đây sao? Hiện tại, chỉ hy vọng lão thiên phù hộ, ngàn vạn lần đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn mới tốt. Còn nếu như không, chúng ta dứt khoát bỏ học là được, miễn cho mất mặt xấu hổ tại học viện."

"Bỏ học!? Ta đây trở về, ba ta còn không đánh chết ta a! Không được không được, ngàn vạn lần không thể bỏ học."

"Không bỏ học? Vạn nhất A Thành tiểu tử này không đột phá đến cấp bậc tứ cấp kiếm sĩ thì làm sao bây giờ? Lẽ nào chúng ta tự mình đi đánh?"

Ngẫm lại vẻ mặt phẫn nộ của Khải Đặc lúc bỏ đi, Tạp Thụy trong lòng không khỏi phát lạnh...

Mà nếu quả thật bị người ta bức bỏ học như vậy, một ngày nào đó công bố ra ngoài, bị phụ mẫu hắn biết, vậy kết quả hắn phải đối mặt..…

Hai đường, đường nào cũng chết. Tạp Thụy cắn răng, thần sắc hung ác, nói: "Chúng ta phóng lao thì phải theo lao, đơn giản bị ăn một trận đòn, mất chút thể diện mà thôi. Dù sao chúng ta thua cũng là thua ở trên tay một tứ cấp kiếm sĩ, cũng không tính là mất mặt đâu."

"Nên tranh thủ thời gian thắp hương phù hộ tiểu tử này chí ít thăng lên một cấp, đến lúc đó bảo trụ cho hai chúng ta. Có lần giáo huấn này, sau này chúng ta đối nhân xử thế tốt hơn hết là cẩn thận a."

"Ai, cũng chỉ có như vậy thôi."