Lời nói của Diệu Âm phát ra, khiến cho Lăng Vân không thể không đem đạo kiếm khí ẩn tàng ở trong tối kia bạo phát ra.
"Kiếm khí!? Vậy thứ này thì thứ gì!?"
Lực phòng ngự mạnh mẽ của đấu khí khải giáp của Kiếm Thánh đỉnh phong cấp bậc cường giả, gần như có thể miễn dịch với công kích của thất, bát giai thánh kiếm sư, cho dù là cửu giai thánh kiếm sư vẫn vô pháp phá vỡ đấu khí khải giáp của Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả.
Thấy Lăng Vân lại lần nữa bị năng lượng mạnh mẻ của mình đả thương, lòng tin của Minh Dạ giờ khắc này cũng là đạt đến cực điểm, toàn bộ năng lượng hùng hậu của Kiếm Thánh đỉnh phong, giống như một tòa đại sơn cao vút, mang theo khí tức kinh khủng không gì sánh kịp, giống như tư thế Thái Sơn áp đỉnh hung hăng nện xuống! Chưa nện tới, mà cổ uy năng đáng sợ này đã trấn áp cả không gian chi lực, trực tiếp khiến cho phiến hư không gần như muốn ngưng cố lại.
Tại bên dưới của không gian cấm cố cường hoành như thế, ngụy Thần chi kiếm khí vẫn như cũ ngoan cố kháng cự, trong nháy mắt kiếm khí sắc bén tán ra tứ phía, nhất thời dẫn phát ra chấn động kịch liệt. Lấy hai người làm trung tâm phương viên mấy thước đều bị cổ lực chấn động này chấn thành yên phấn, hơn nữa dư thế còn không giảm hướng tứ phương mà tản đi.
Không gian chi lực tản ra, ngụy Thần chi kiếm khí cũng thuận thế lao ra, kiếm thế so sánh với Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí lúc trước sắc bén hơn vô số lần oanh kích cùng với một kích như Thái Sơn áp đỉnh kia, hai cổ năng lượng chính diện va chạm, giống như cầm lấy một thanh cự chùy vạn cân, hung hăng gõ lên phía trên của một thanh tuyệt thế Thần kiếm!
"Phanh!"
Có thể cùng kiếm khí của Thần kiếm ngạnh kháng dưới một kích mãnh liệt, ngụy Thần chi kiếm khí kịch liệt chấn động, trong nháy mắt đã bị oanh tán. Bất quá tương ứng với điều này, kiếm khí do Minh Dạ cơ hồ đã ngưng tụ lực lượng toàn thân cũng bị tàn phá bừa bãi mà tiêu tán vô tung - ngụy Thần chi kiếm khí, về lực công kích mà nói, hẳn là có thể cùng Kiếm Thánh đỉnh phong cấp bậc cường giả cân sức ngang lực!
Hai đạo năng lượng va chạm tự nhiên là dẫn tới lực phản xung mãnh liệt.
Kiếm khí của Lăng Vân dù sao cũng là có chuẩn bị mà phát ra, tại lúc va chạm xung khí hướng bốn phía phóng đi, cũng đã mượn lực lượng quy tắc không ngừng tiến hành né tránh một cách xảo diệu, đem cổ lực phản xung này đối với mình tạo thành thương tổn nhỏ nhất.
Bất quá Minh Dạ cũng là làm không được điểm này.
Né tránh. Vốn Minh Dạ đối với lực lượng này không thể khống chế chuẩn xác, chẳng thể nào sai sử như cánh tay được. Chỉ đành phải không ngừng mà sử dụng phương pháp đại khai đại hợp, mưu toan lấy lực phá kỹ xảo!
Bất quá, Lăng Vân đột nhiên cường thế mà phản kích. Đúng là có thể đem công kích Kiếm Thánh đỉnh phong cấp bậc của hắn hóa giải. Kết cục như thế, trực tiếp khiến cho vị Thần thị đại nhân này trở tay không kịp. Hơn nữa đối với việc vận dụng lực lượng lại không thành thục. Cả người liền bị cổ xung khí này đánh mạnh vào cơ thể, khiến cho cả người hắn văng ra xa. Nếu không phải đấu khí khải giáp của Kiếm Thánh đỉnh phong cấp bậc có lực phòng ngự thật sự quá mạnh mẽ, chỉ sợ lần này cũng đủ làm cho hắn bị thương không nhẹ.
Mắt thấy địch nhân bị một kích kia bức lui, Lăng Vân đâu chịu dễ dàng buông tha cơ hội trước mắt liền rất nhanh phản ứng lại.
Không cần xuất lực. Dưới chân tùy ý đạp trên cổ không gian chi lực còn chưa hoàn toàn tiêu tán kia. Hơn nữa với tốc độ dung hợp lực lượng pháp tắc khủng bố, trong nháy mắt đã phá khai khoảng cách không tới trăm mét giữa hai người, xuất hiện ở trên người của Minh Dạ. Một đạo ngụy Thần chi kiếm khí vừa mới ngưng tụ gào thét bắn xuống, đem hết thảy năng lượng ngăn cản ở giữa phá khai, thế tiến thần tốc, bắn vào chính giữa đấu khí khải giáp của Minh Dạ!
Đấu khí khải giáp kiên cố dưới một đòn của ngụy Thần chi kiếm khí thống khổ mà rung chuyển. Trong nháy mắt bị cổ kiếm khí sắc bén kinh khủng kia xuyên thủng! Bất quá thừa dịp đấu khí khải giáp vẫn còn đang chống đỡ, Minh Dạ cũng là kịp phản ứng. Kinh nghiệm sinh tử trước kia bồi dưỡng ra vào lúc này toàn diện bộc phát. Tại thời điểm chỉ mành treo chuông đã kịp thời nghiêng người né qua, thoát khỏi việc đạo kiếm khí hung hiểm đến tột cùng kia rơi xuống chỗ yếu hại, mặc dù nó cũng xuyên qua bả vai, mang đi một phiến huyết quang lớn!
Phản kích!
Một khi Lăng Vân bắt đầu phản kích, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đình chỉ.
Kiếm tu, công kích chính là một cỗ "thế", một cổ nhất vãng vô hồi (đã đi thì không quay lại - DG), một cổ kiếm thế nhất kích tất sát!
Minh Dạ tránh thoát được một kiếm trí mệnh này còn chưa kịp chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, tiếng kinh hô của Diệu Âm lần nữa lại truyền đến: "Minh Dạ các hạ, cẩn thận!"
Không đợi Diệu Âm nhắc nhở, cổ kiếm ý khủng bố sắc bén giống như lấy thủy tinh cắt vào da thịt, đã muốn tiếp cận tới nơi rồi. Trong lúc nhất thời, lỗ chân lông toàn thân Minh Dạ toàn bộ mở ra, kinh nghiệm chiến đấu khi trở thành Kiếm Thánh cường giả vô số năm rốt cục phát huy tác dụng, lực lượng Kiếm Thánh đỉnh phong ở trong cơ thể rất nhanh được điều động, tại trước người của hắn hình thành thành nên một vòng xoáy năng lượng cực lớn!
Trong sát na vòng xoáy được hình thành, ngụy Thần chi kiếm khí sắc bén một cách khủng bố đã gào thét bắn tới, chỉ có một chút trở ngại liền đem vòng xoáy kia hoàn toàn xuyên thủng, tiếp tục bắn tới.
"Bạo!"
Không sao né tránh kịp, Minh Dạ đành phải đem vòng xoáy năng lượng này dẫn bạo, không gian lực lượng mà chỉ có Kiếm Thánh cao thủ cấp bậc mới có thể điều động, không chút kiêng kỵ hướng Thần chi kiếm khí dũng mãnh lao tới, mưu toan ngăn cản nó lại! Tại thời điểm kiếm khí phá khai không gian chi lực tiếp tục bắn tới, một thanh Thần khí cấp bậc Địa Bảo trong nháy mắt hiện ra ở trong tay hắn, che chắn khỏi Thần chi kiếm khí đang bắn tới kia.
"Thình thịch!"
Kiếm khí bạo phát, từ trong tay cầm kiếm của Minh Dạ nhất thời bạo xuất ra một cổ huyết vụ.
Thân thể của hắn mặc dù có trải qua cải tạo, có thể tạm thời thừa nhận được lực lượng của Kiếm Thánh đỉnh phong cấp bậc, nhưng cái này cũng không đại biểu cho nhục thể của hắn đã đạt đến Kiếm Thánh cảnh giới! Về cường độ của thân thể, hắn sợ rằng còn không có bằng một vị thánh kiếm sư bình thường.
Cơ hồ khi lòng bàn tay hắn bạo xuất ra huyết quang, tay cầm kiếm tạm thời được buông lỏng trong chốc lát, một chuyện tình khiến hắn vô pháp lý giải đã phát sinh.
Thanh Thần kiếm trong tay giống như đã bị một cổ lực lượng thần bí dẫn dắt, giãy dụa thoát khỏi sự nắm giữ của hắn, nhanh như thiểm điện xoay ngược lại chém thẳng xuống, lấy một góc độ bất khả tư nghị đem toàn bộ bàn tay hắn chém đứt, đại lượng tiên huyết từ từ chỗ bàn tay bị đứt bắn ra như lũ quét.
Sự đau đớn kịch liệt nhất thời làm cho tinh thần của Minh Dạ tập trung cao độ lại, mắt thấy Lăng Vân bỗng nhiên lăng không bắn ra hai đạo kiếm khí cực mạnh được ẩn nhập bên trong thanh Thần kiếm kia, lập tức nhanh như thiểm điện hướng một bên bay đi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Mà trong sát na hắn bay khỏi, nhận được sự tương trợ của kiếm khí, Thần kiếm mang theo một cổ thanh âm phá không khủng bố, bắn tới vùng đất hắn vừa ngã xuống, nếu mà động tác của hắn chậm hơn một chút, tất nhiên là phải xuất thủ ngăn cản công kích của thanh Thần kiếm này!
Thời khắc này mà còn phân tâm đi ngăn cản công kích của một thanh Thần kiếm?
Lăng Vân nếu không bắt được cơ hội quyết định thắng bại này, có quỷ mới tin được.
Nguy cơ liên tiếp, nhiều lần thậm chí nguy hiểm đến sinh mệnh, nhưng cuối cùng cũng tạm thời qua được, Minh Dạ từ trong kinh hoảng, rốt cục cũng đã bình tĩnh trở lại. Giờ khắc này, hắn phảng phất như lần nữa trở về thời khắc trước khi trở thành Thần thị của Minh Thần đại nhân, loại cuộc sống suốt ngày chinh chiến giết chóc!
Nhìn Diệu Âm ở một bên, hắn lập tức quát lên: "Diệu Âm sứ giả, kết giới giữa thiên không kiên trì không được bao lâu nữa, để tốc chiến tốc thắng, mau mau xuất thủ!" Nói xong, hắn còn nghiêm nghị bổ sung một câu: "Tự Nhiên Nữ Thần khẳng định cũng đưa cho ngươi lực lượng đủ để kích sát Lăng Vân! Hơn nữa bằng vào sự hiểu biết của đại nhân đối với Lăng Vân, lực lượng mà ngươi được ban tặng, tuyệt đối là ở trên ta."
Diệu Âm gật đầu, đến giờ phút này, nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
"Mọi chuyện đều là do mình, Lăng Vân các hạ, ngươi đã thật sự không muốn theo ta đi Đệ Bát Khu Vực, như vậy ta cũng chỉ có thể mạnh tay."
"Mạnh tay..."
Lời Diệu Âm còn chưa dứt, kiếm thế của Lăng Vân nguyên bản đang đuổi giết Minh Dạ đột nhiên biến đổi, cảm giác đáng sợ giống như thân ở sinh tử chiến tràng, trong nháy mắt phủ xuống trên người Diệu Âm! Nếu không phải trước kia nàng từng mượn lực lượng của Tự Nhiên Nữ Thần cùng với Kiếm Si Thần Thánh đánh một trận, chỉ sợ rằng tâm lý lúc này đã bị cổ kiếm thế này làm giật mình.
Ngụy Thần chi kiếm khí nhất thời phá không bắn ra, liên tục ba đạo chẳng phân biệt được trước sau, bắn về phía Diệu Âm, không có chút nào lưu tình đem thân thể mềm mại xinh đẹp của nàng xuyên thủng.
Một tên Minh Thần sứ giả Minh Dạ, có được lực lượng Kiếm Thánh đã muốn vượt qua khỏi cực hạn ứng phó của hắn, tuy rằng ở trước mắt là hắn chiếm được thế thượng phong, nhưng đó hoàn toàn là nhờ vào ưu thế của công kích bất ngờ! Nếu như lại đến thêm một kẻ với thực lực trên cả Minh Dạ là Diệu Âm... Chuyện hôm nay, kết cục cơ hồ đã được định sẵn!
Bất quá, khi kiếm khí đem Diệu Âm xuyên thủng, thân thể của nàng cũng tại trong hư không mà tiêu tán, hóa thành một đoạn thụ mộc vàng khô! Tình cảnh xảy ra khiến Lăng Vân nhất thời nhớ tới, đây chính là một gốc cây ngô đồng ở ngoài sân.
Đạo kiếm khí thứ hai cũng không có chút nào trì trệ hướng vị trí cũ của cây ngô đồng mà bắn ra.
Một cổ Thần lực ba động tại nơi kiếm khí lướt ra nhất thời bộc phát, ngoài sân nguyên bản đã bị kình khí phá hủy, cơ hồ chỉ còn sót lại những cây ngô đồng đã chết, khi cổ kiếm khí lướt qua đều bị hôi phi yên diệt, thi cốt vô tồn.
Tạm thời ngăn chặn được Diệu Âm dẫn dắt Thần lực trong cơ thể xuất ra, Lăng Vân lại lần nữa mưu toan tính toán, làm thể nào có thể chống lại sự thi thuật của Diệu Âm và công kích mãnh liệt của Minh Dạ, tránh để mất đi ưu thế đang chiếm ở giờ phút này! Tâm niệm vừa động, ánh mắt liền chuyển sang thanh Thần kiếm mà mình đã thiết lập được liên hệ, khống chế thanh Thần kiếm này mang theo uy lực cự đại của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí tập trung vào lục sắc kết giới giữa hư không!
Bằng vào sự cảm ứng mẫn tuệ của kiếm hồn đối với vận hành của thiên địa nguyên khí, tại thời điểm bên ngoài kết giới một cổ kiếm khí sắc bén đến đáng sợ phủ xuống, thanh Thần kiếm ở bên trong kết giới cũng chợt phát uy, ngụy Thần chi kiếm khí mới vừa ngưng tụ uẩn hàm bên trong kiếm gào thét bắn ra, cùng với công kích kia của Kiếm Linh Chuyển Luân nội ứng ngoại hợp, đồng thời công kích tại một điểm!
Lăng Vân như thế nào cũng không nghĩ tới, giờ phút này, hắn lại muốn mượn công kích của Chuyển Luân mà lúc trước hắn muốn tránh cũng không kịp để mà diệt sát địch nhân!
Cử động lần này, đến tột cùng là mượn sói diệt hổ, hay là dẫn sói vào nhà!?
Lưỡng đạo kiếm khí khủng bố đồng thời oanh kích tại trên một điểm, nhất thời, trên lục sắc kết giới bao phủ toàn bộ kiếm sư công hội truyền đến một trận năng lượng rung động kịch liệt, lấy điểm công kích của lưỡng đạo kiếm khí làm trung tâm, năng lượng ba động cuộn trào mãnh liệt hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, thậm chí lan đến cả toàn bộ kết giới.
Đồng thời, tại địa phương lưỡng đạo kiếm khí công kích, lục sắc năng lượng rất nhanh bị ảm đạm xuống, sợ rằng chỉ cần một trong hai: Thần kiếm hoặc Kiếm Linh Chuyển Luân một lần nữa phát động công kích, cũng đủ để đem đạo kết giới này đả phá.
Thấy một màn như vậy, Minh Dạ thiếu chút nữa bị dọa cho hồn phi phách tán, bất chấp phong độ gì đó la lớn lên: "Ngăn thanh Thần kiếm kia lại!"
"Không được, kết giới châu trải qua lần nội ngoại giáp công vừa rồi, một số chỗ đã có dấu hiệu nứt vỡ, chỉ cần Kiếm Linh Chuyển Luân đối với những chỗ đó phát động công kích lần nữa, kết giới này tất nhiên sẽ tạm thời bị kích phá, một khi bị phá khai, Thần lực bên trong sẽ bị tiết ra, dù cho kết giới có khả năng lập tức khôi phục, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ thêm một phút đồng hồ mà thôi. Mau rút lui, nếu không lui lại thì chắc chắn sẽ không còn kịp."