Phong nhận và băng sương kiếm khí bổ vào trên Lôi Chi Thánh Đỉnh, Lôi Chi Thánh Đỉnh chỉ bị đánh bay vài trăm mét, Huyền Thiên ở đỉnh trong đỉnh, về cơ bản không cảm thụ được bao nhiêu chấn động, bình yên vô sự.

Bạch Hổ kiếm khí!

Hỏa Long Thăng Thiên Trảm!

Trong chốc lát đánh lui Phàn Tiệm Thanh, Phong Vân Vô Địch và Chiến Lãng lần nữa ra tay đánh về phía Âm Tương Sơn.

Bạch Hổ kiếm khí chủ sát, so với Thanh Long kiếm khí lực công kích càng lớn hơn một bậc, Hỏa Long Thăng Thiên Tràm càng là tuyệt chiêu trong Chích Nhật Hỏa Long kiếm khí của Chiến gia.

Giết -- Bạch Hổ kiếm khí chém tới, sát ý trùng thiên, Bạch Hổ kia do vô số kim tinh kiếm khí ngưng tụ mà thành, vô cùng sắc bén, trong nháy mắt, khí âm hàn, phong nhận, băng sương kiếm khí kia dưới công kích của Bạch Hổ kiếm khí liền hóa thành nát bấy, tan vỡ thành hư vô.

Mà ngay cả hộ thể cương khí ở bốn phía Âm Tương Sơn cũng bị Bạch Hổ kiếm khí cắt thành mảnh nhỏ.

Phong Vân Vô Địch một kiếm, phá lấy hết tất cả công kích và phòng ngự của Âm Tương Sơn.

Trảm -- chính vào lúc này, một đạo Hỏa Long kiếm khí lớn hơn gấp đôi bình thường mang theo Hỏa Diễm Kiếm Cương vô tận từ trên trời giáng xuống, chém thẳng mà xuống.

Hỏa Long Thăng Thiên Trảm trong nháy mắt, liền trảm đến trên đỉnh đầu Âm Tương Sơn.

Tốc độ như thế, ngay cả thuấn di cũng không kịp thi triển.

Bầu trời trên đỉnh đầu Âm Tương Sơn bị Hỏa Long Thăng Thiên Trảm bổ ra một đạo khe hở dài đến hơn mười dặm, trời xanh như bị chém thành hai nửa, có hương vị của một kiếm Khai Thiên.

Kiếm khí thật mạnh!

Âm Tương Sơn trong nội tâm nhảy dựng, chỉ là chấn động kiếm khí đã khiến hắn cảm giác thân thể như bị cắt thành từng mảnh nhỏ rồi.

Một thanh bảo kiếm Hoàng cấp xuất hiện trong tay Âm Tương Sơn, bản năng vung lên đỉnh đầu, ngăn trở một kiếm khủng bố kia chém xuống.

Phanh -- một tiếng nổ vnag, thân thể Âm Tương Sơn như một phát đạn pháo bắn ra sau mấy ngàn thước, người trên không trung liên phun ra mấy ngụm máu tươi liên tiếp.

Răng rắc răng rắc... Bảo kiếm Hoàng cấp trong tay Âm Tương Sơn văng tung tóe từng khúc một, có thể thấy một kiếm kia của Chiến Lãng lực công kích khủng bố thế nào.

Hắn sờ lên cái trán, trên đó có một tia vết máu, lúc mới phát hiện, nguyên lai trên trán của hắn, đã phá vỡ ra một chút huyết nhục.

Trong lòng của hắn hoảng sợ một trận, chỉ là chấn động kiếm khí đã sắc bén như thế, nếu không có Bảo kiếm Hoàng cấp ngăn chặn đa số Kiếm Cương, một kiếm vừa rồi đã đủ chém hắn thành hai khúc rồi.

Quá trình giao thủ thập phần ngắn ngủi.

Chỉ trong hai lượt hô hấp, hai vị Hoàng giả thất cấp Phàn Tiệm Thanh, Âm Tương Sơn liền nhao nhao bạo lui mấy ngàn thước, miệng phun máu tươi, nhận lấy thương thế không nhẹ.

Đánh lui hai người, Phong Vân Vô Địch và Chiến Lãng cũng không đuổi theo, Phàn Tiệm Thanh và Âm Tương Sơn một mực thối lui ra hơn mười dặm, mới ngừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ kiêng kị.

Huyền Thiên đã đi ra từ trong Thánh Đỉnh, hắn thân mang Thánh Đỉnh, không người nào không biết, lúc nên sử dụng thì cứ sử dụng, căn bản không cần che dấu.

- Hai người các ngươi còn chưa cút sao? Thật đúng muốn bò lại đây sao?

Chiến Lãng lớn tiếng nói.

Ánh mắt Phàn Tiệm Thanh và Âm Tương Sơn rơi vào trên người Huyền Thiên, rất là không cam lòng:

- Huyền Thiên, người khác không che chở được ngươi cả đời đầu, Ma Môn sẽ không bỏ qua ngươi đâu.

Nói xong, hai người phi tốc đi xa, mặc dù không cam tâm đi nữa, thực lực của bọn hắn so ra kém Phong Vân Vô Địch và Chiến Lãng, căn bản không thể làm gì được Huyền Thiên, chỉ có thể ly khai.

- Đa tạ hai vị tương trợ!

Đợi hai người Phàn Tiệm Thanh biến mất khỏi tầm mắt, Huyền Thiên nói cám ơn.

Chiến Lãng nói:

- Việc này chúng ta là một chỉnh thể, bất luận kẻ nào dám can đảm mạo phạm, chúng ta đều phải phảm kích, không cần phải nói tạ.

- Đi thôi! Ngoại trừ hai người từ ngoài đến này, không có người nào dám can đảm chặn đường chúng ta nữa đâu!

Phong Vân Vô Địch nói.

Ba người tiếp tục đi về phía trước.

Tuy rằng tuyệt đại bộ phận lộ trình, đều thông qua Truyền Tống Trận rất nhanh thông qua, nhưng ba người vẫn phải bỏ ra hai ngày, mới tới được Bắc Nguyên Vực, cùng hội hợp với bốn người Phong Vân Hồng Minh, Phong Vân Hạo Thanh, Chiến Chí, Chiến Nghị.

Sau khi tụ hợp, đội ngũ mở rộng đến bảy người, nhận thức nhau một chút liền tiếp tục đi về phía Bắc.

Rất nhanh, bảy người liền rời khỏi Trung Châu đại địa, đi tới hải vực phương Bắc mênh mông.

Trung Châu đại địa tứ phương hải vực, Bắc Hải Vực là vắng vẻ nhất, hòn đảo cực nhỏ, hòn đảo cỡ lớn số lượng lại càng ít, tuyệt đại bộ phận diện tích đều bị yêu thú không thay đổi hình chiếm cứ, mà Yêu tộc biến hóa thì chủ yếu ở trong hải vực các phía đông, nam, tây.

Cho nên, trong Bắc Hải Vực hông thể tùy ý hành tẩu lung tung được, trực tiếp xuyên qua một lãnh địa hạch tâm của yêu thú cường đại, tuyệt đối sẽ gây ra phiền toái lớn.

Trong yêu thú không thay đổi hình, Chuẩn Yêu Đế có chí ít có tám phần, đều ở trong hải vực phương Bắc, ở các phương khác yêu thú cường đại càng nhiều, trừ phi là Chuẩn Đế, nếu không ai cũng không dám tùy ý đi lại trong hải vực phương Bắc cả.

Bắc Hải Cổ Khư ở vào phía bắc Trung Châu đại địa hơn bốn ngàn vạn dặm, đây là khoảng cách thẳng tắp ngắn nhất, đường ven biển phía bắc Trung Châu rất dài, chừng hơn sáu nghìn vạn dặm, từ đó xuất ở các nơi khác nhau, khoảng cách đến Bắc Hải Cổ Khư đều sẽ không giống nhau.

Ví dụ như từ Bắc Nguyên Vực xuất phát, vậy Bắc Hải Cổ Khư cũng không phải ở vào hướng chính Bắc mà là hướng Đông Bắc, khoảng cách thẳng tắp hơn sáu ngàn vạn dặm, nếu là một ít nơi vòng vo thì cũng cần đi lộ trình hơn tám ngàn vạn dặm mới được...

May mắn, bởi vì Trung Châu đại địa thường có người tiến đến Bắc Hải Cổ Khư, nên trên Bắc Lăng Đảo cách Bắc Hải Cổ Khư hơn tám trăm vạn dặm có kiến tạo Truyền Tống Trận, Huyền Thiên đuổi tới một ít hòn đảo cỡ lớn ở Bắc Hải liền có thể thông qua Truyền Tống Trận, đến được Bắc Lăng Đảo.

Từ Bắc Lăng Đảo tiến đến Bắc Hải Cổ Khư cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Ba ngày sau, bảy người Huyền Thiên ở trong hải vực phi hành hơn một ngàn vạn dặm, rốt cục cũng tới được Phi Ngư Đảo là một hòn đảo cỡ lớn, thông qua Truyền Tống Trận ở trên đảo, xuyên thẳng qua nhiều cái đại đảo, tới được Bắc Lăng Đảo.

Từ Bắc Lăng Đảo đến Bắc Hải Cổ Khư, còn cần chừng hai ngày, trên đường không có chỗ đặt chân, một hòn đảo cũng không có.

Nếu là ở nơi khác, hơn tám trăm vạn dặm không có một hòn đảo nào, trên biển khẳng định có yêu thú không thay đổi hình thập phần cường đại, nhưng nơi tới gần Bắc Hải Cổ Khư lại không có, Bắc Hải Cổ Khư tràn đầy khí thế hung ác, yêu thú không thay đổi hình đều tránh đi theo bản năng.

Sắc trời đã tối, mọi người quyết định dừng trên Bắc LĂng Đảo nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lại lên đường, một hơi đến Bắc Hải Cổ Khư.

Đêm tối buông xuống, trên bầu trời đầy sao rậm rạp!

Bắc Lăng Đảo, một ngọn núi, Huyền Thiên đang ngồi ở trên một tảng đá lớn, nhìn tinh không.