Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 132: Thiết tượng tông sư (1)

Võ giả của ba nhà Ngưu, Trình, Trương trừng to hai mắt, trong mắt đầy vẻ không dám tin.

Bọn họ vốn cho là có trưởng lão Đặng gia tới đây là có thể tận mắt nhìn thấy Hoàng gia bị diệt, thế nhưng tuyệt đối không thể ngờ là thực lực của Hoàng gia lại mạnh tới mức độ này, ngay cả trưởng lão Đặng gia cùng với rất nhiều cao thủ Tiên Thiên cảnh của Đặng gia cũng bị bọn họ giết chết.

- Tại sao kết quả lại thành ra như vậy?

Võ giả của ba nhà Ngưu, Trình, Trương trong lòng đều là không cam tâm, trong mắt cũng là kinh hãi cùng hoảng sợ, nhất tề ngã phịch xuống đất.

Võ giả Đặng gia đều đã xuất hết vũ khí ra, bày ra tư thái chuẩn bị tấn công, cũng đã làm xong chuẩn bị để công kích, thế nhưng nhìn thấy đối phương là võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng thì cũng không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ gì.

Một gia tộc, lại có những hai vị võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng, như vậy, ở trong số những gia tộc hạng tám, tuy không được coi là cường thịnh gì, nhưng cũng không phải quá thấp.

Đặng gia mặc dù là gia tộc hạng tám cường thịnh thật đấy, thực lực cũng hơn hẳn Hoàng gia rất nhiều, thế nhưng chỉ vậy mà muốn động vào Hoàng gia thì cũng phải trả một cái giá tương đối lớn.

Nếu như không phải là có thâm thù đại hận gì tới mức ngươi sống ta chết, giữa hai gia tộc bát phẩm, mặc dù có bất hòa đi nữa cũng sẽ không tới gây chuyện lớn tới mức đánh nhau một mất một còn.

Bởi vì, kẻ bại tuy mất hết tất cả, thế nhưng, kẻ thắng cũng phải trả giá rất nhiều, thắng cũng là thắng thảm mà thôi.

Tiêu diệt một gia tộc bát phẩm cũng không phải dễ dàng như diệt một gia tộc cửu phẩm chút nào.

Một vị võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng, Đặng Vạn Xuyên cũng đã có chút kiêng kị rồi, đằng này lại có tới hai võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng, một khi kết thù thì nhất định sẽ mang tới tổn hại rất lớn cho gia tộc.

Nghĩ tới đây, Đặng Vạn Xuyên liền thu kiếm lại, lùi về đứng trước đám võ giả Đặng gia.

Hoàng gia chẳng qua là bày binh thế thôi, chứ cũng không muốn thật sự sống mái với Đặng gia, Đặng Vạn Xuyên vừa lùi lại, Hoàng Tề Sơn cũng liền thu đao lại, đình chỉ công kích, đứng ở bên cạnh Hoàng Viễn Thành.

Hoàng Tề Sơn trong tay cầm Bảo khí trường đao, Hoàng Côn Sơn trong tay thì cầm bảo khí trường thương, hung uy của hai người vừa nãy đã khiến tâm thần của đám võ giả Đặng gia rung động, giờ phút này lại đứng bên cạnh lão gia tử, tiếp theo đó, đám võ giả Đặng gia liền nhìn thấy vẻ cao lớn của Hoàng Viễn Thành.

- Hoàng gia không ngờ lại có tới hai vị Tiên Thiên cảnh lục trọng!

Ánh mắt của Đặng Vạn Xuyên quét qua Hoàng Tề Sơn và Hoàng Côn Sơn, trong thanh âm vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc như cũ.

Tất cả võ giả của Đặng gia đều cảm thấy khiếp sợ!

Vốn cứ cho rằng đây chỉ là một gia tộc cửu phẩm, cư nhiên lại nhảy ra cao thủ Tiên Thiên cảnh lục trọng, biến thành gia tộc bát phẩm, hơn nữa, thậm chí còn không phải chỉ có mỗi một vị cao thủ Tiên Thiên cảnh lục trọng mà là có tới hai vị!

Khoảng cách giữa gia tộc cửu phẩm và gia tộc bát phẩm cách nhau rất xa, thực lực hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Võ giả Đặng gia lúc trước căn bản chẳng thèm để Hoàng gia vào mắt, trong lòng cũng rất khinh thường, hiện tại Hoàng gia đã tăng lên tới mức ngang hàng với bọn họ, thử hỏi điều này sao có thể không khiến cho trong lòng của đám võ giả Đặng gia cảm thấy khiếp sợ cho được?

Biết rõ đám võ giả Đặng gia bây giờ đều đã bị trấn trụ, không dám tùy tiện động thủ với Hoàng gia nữa, tất cả đều nằm trong dự liệu, trong lòng Hoàng Viễn Thành vui mừng hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, nói:

- Không chỉ có hai người, đây là thứ tử và ấu tử, trưởng tử cũng đã sắp đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên cảnh thất trọng, vẫn đang ở Bắc Mạc huyện để quản lý mọi việc.

Cái gì? Vẫn còn một người? hơn nữa còn sắp đột phá Tiên Thiên cảnh thất trọng?

Ánh mắt của tất cả đám người Đặng gia đều vô cùng chấn động. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Mặc kệ lời nói của Hoàng Viễn Thành là thật hay giả, thực lực bây giờ của Hoàng gia cũng đủ để Đặng gia phải e ngại, Đặng Vạn Xuyên nói:

- Được lắm, tất cả những chuyện của Hoàng gia ở Bắc Mạc huyện, Đặng gia ta có thể mặc kệ, thế nhưng, cống ngân mỗi tháng đều phải nộp lên đúng hạn.

Hoàng Viễn Thành nói:

- Mỗi tháng hai phần!

Đồng tử của Đặng Vạn Xuyên rụt lại, lạnh lùng nói:

- Ít nhất cũng phải ba phần!

Hoàng Viễn Thành mỉm cười nói:

- Nhiều nhất là hai phần thôi, nếu như Đặng gia chê như vậy quá ít thì bọn ta trực tiếp nộp lên cho thế lực thất phẩm của Bắc Hằng thành cũng được, bọn họ ít nhất cũng sẽ không giả như không nhìn thấy một gia tộc bát phẩm.

Bắc Hằng thành, là một trong mười thành lớn nhất của Thần Đao Vương triều, trong thành có vài thế lực thất phẩm lớn, có gia tộc thất phẩm, cũng có tông môn thất phẩm, Nam Dã huyện chính là thuộc phạm vi quản lý của Bắc Hằng thành, mà trên Bắc Hằng thành chính là Thần Đao Môn.

Cống ngân mà Đặng gia thu được ở phía dưới cũng phải nộp lên bốn phần cho mấy thế lực thất phẩm của Bắc Hằng thành, ở giữa bọn họ còn kiếm chác được chút ít, nếu như Hoàng gia trực tiếp tìm tới thế lực thất phẩm thì Đặng gia đừng có mà mơ tới chuyện kiếm được chút lợi ích nào ở chỗ Hoàng gia.

Mấy gia tộc cửu phẩm thì không có tư cách để trực tiếp tìm tới chỗ của thế lực thất phẩm, bởi vì thế lực thất phẩm căn bản không thèm đặt bọn họ vào mắt, nhưng Hoàng gia giờ đã là gia tộc bát phẩm, đã có tư cách để nói chuyện trực tiếp với thế lực thất phẩm rồi.

Đặng Vạn Xuyên nheo mắt lại, cắn răng nói:

- Được lắm, vậy thì hai phần!

Lợi ích lấy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nếu như thật sự sống mái một phen với Hoàng gia, cho dù là có nắm được hết Bắc Mạc huyện trong tay đi nữa thì cũng không đủ để đền bù những tổn thất của Đặng gia.

Bắc Mạc huyện chỉ là một huyện nhỏ, dưới tay của Đặng gia tổng cộng cũng có ba huyện nhỏ tương tự như vậy, hơn nữa, Đặng gia còn có sản nghiệp của mình, lợi ích lấy được ở Bắc Mạc huyện, so với tỉ lệ thu nhập của bọn họ thì chẳng là bao, vì một Bắc Mạc huyện mà xảy ra tranh chấp với một gia tộc bát phẩm thì đúng thật là quá ngu xuẩn.

Cho dù là trong lòng của Đặng Vạn Xuyên hận Hoàng gia thấu xương đi nữa, cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật, ai bảo Hoàng gia cư nhiên là gia tộc bát phẩm cơ chứ!

- Cáo từ!

Đặng Vạn Xuyên mang theo lửa giận ngập trời, lại không cách nào phát tác được, sau khi đạt thành giao dịch lập tức vung tay rời đi.

Nói xong, Đặng Vạn Xuyên liền xoay người rời đi, võ giả Đặng gia lục tục nối đuôi nhau đi theo phía sau Đặng Vạn Xuyên, thi thể của võ giả ba nhà Ngưu, Trình, Trương thì không ai thèm để ý.

Thực lực, có thể trấn trụ tất cả, Đặng gia hùng hổ mà tới, cuối cùng lại mang theo cơn giận không nuốt trôi mà rời đi, nhưng kết quả vẫn nằm trong dự đoán của Hoàng Viễn Thành.

Giải quyết xong Đặng gia, Hoàng gia sau này có thể an tâm phát triển ở Bắc Mạc huyện, mỗi tháng hai phần cống ngân, đối với lợi ích khổng lồ của Bắc Mạc huyện thì bất quá cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông thôi.