Cậu bé rùng mình. Cậu phải chống chọi với cơn gió lạnh. Cả hai chân cậu đã cóng. Đôi giày thể thao chẳng che được bao nhiêu.

Để che giấu nỗi sợ, Lập Công Tịnh hỏi luôn mồm. Cậu không nhận được câu trả lời. Người đàn bà không muốn nói. Toàn bộ giác quan và tinh thần của ả bây giờ chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất.

Khi hai người đã đến một khu vực đông dân hơn, Triệu Thị Tuệ bắt đầu mở miệng: “Chị nhắc lại lần nữa: Bao giờ lên taxi, em phải im mồm.”

“Em sẽ không nói gì cả.”

“Ngoan, ngoan lắm.” - Ả đàn bà đưa tay vuốt tóc cậu. Lập Công Tịnh có cảm giác như bàn tay đó được làm bằng băng.

Họ đi một đoạn đường thì tới một khu đậu taxi nho nhỏ. Có hai chiếc xe đang đỗ ở đó. Một người lái xe đang ngủ, người kia đang nghe đài.

Anh ta ngẩng lên khi nhìn thấy bóng của hai người tiến đến sát xe mình.

“Cái gì thế này? Đi muộn thế này sao? Có muốn đi xe không?”

Triệu Thị Tuệ gật đầu.

“Cô có tiền không?”

Ả đàn bà đút tay vào túi áo rồi rút ra một vài tờ bảng Anh. Nhìn thấy chúng, người lái xe bắt đầu chuyển động.

“Thôi được rồi, lên xe đi. Tôi phải đưa hai cô cậu về đâu, lên mặt trăng chắc?”

Triệu Thị Tuệ ấn Lập Công Tịnh ngồi vào trong xe. Ả thì thào đọc cho người tài xế địa chỉ.

“Nghĩa trang Nhật Ánh.”

Đôi mắt người đàn ông mở lớn. Anh ta kéo sát cái mũ xuống đằng sau gáy rồi nhún vai.

“Thôi thì, không phải việc của tôi, cô muốn tới đó cũng được. Còn tôi thì chẳng bao giờ đến nơi ấy.”

“Anh làm ơn đi đi cho.” - Triệu Thị Tuệ ngồi xuống hàng ghế sau rồi sập cửa lại.

“Thôi được, tùy cô.”

Triệu Thị Tuệ mỉm cười với Lập Công Tịnh, lúc này đang ngồi bên tay trái ả. Cậu bé không mỉm cười đáp lại. Co rúm người lại, cậu ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn xuống hai bàn tay bẩn thỉu.

“Em muốn về nhà, Quang Vị Hải. Chị mang em về nhà chứ?”

“Không được nói. Em đã hứa rồi mà. Nếu em nói, thì việc còn lâu hơn, lâu lắm em mới được về nhà.”

“Thôi được rồi.” - Cậu bé xoay đầu ra khỏi phía Triệu Thị Tuệ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu bé thấy vùng này rất lạ. Tất cả đều gây ấn tượng lạ lùng và như đang đe dọa cậu trong bóng tối. Cả những cây đèn đường cũng không mang lại niềm tin. Đối với cậu, đó chỉ là những vệt mặt ma đang nham nhở, đang cười dọa nạt.

Hơi thở của cậu phà lên cửa kính, những ánh đèn đường càng nhạt nhòa hơn. Cậu bé thấy mình đã bị cắt ra khỏi thế giới bình thường. Họ đang bay như ma qua vũ trụ. Cậu bé nhớ lại những đoạn phim hoạt hình đã xem. Chắc những nhân vật trong phim khi bay trong vũ trụ cũng có cảm giác như cậu bây giờ.

Điều đó khiến cậu quên hiện thực được một chút. Hiện thực bây giờ như nằm sau một lớp màn che, như không muốn cậu nhìn thấy nó nữa.

Người lái xe im lặng một lúc. Anh ta cân nhắc. Đến bên một ngã tư, nơi anh ta phải dừng lại để nhìn xe hai làn đường hai bên, anh ta quay đầu lại.

“Có chuyện gì thế?”

“Cô nghe này, tôi không muốn nói gì cả.” - Anh ta cười. - “Nhưng cô không có cảm giác rằng trong xe có mùi lạ quá sao?”

“Ý anh muốn nói gì?”

“Trong xe có mùi lạ, mùi thối.”

“Không phải.”

“Đúng đấy, quỷ quái, nó thối. Tôi biết nó thối mùi gì, tôi có thể tưởng tượng rằng cái mùi này là mùi của nghĩa trang, khi người ta phải đứng cạnh một bãi rác chứa rất nhiều những thân cây đang rữa ra.”

“Anh thôi đi! Chỉ là tưởng tượng thôi.”

Người đàn ông nhún vai. Đèn đã xanh, ngã tư đã vắng, anh ta lại tiếp tục lăn bánh, và không nói nữa.

Triệu Thị Tuệ nhìn Lập Công Tịnh.

Cậu bé ngồi im. Ả đàn bà không nhận ra, có phải cậu đã ngủ hay chỉ đang mơ màng. Khi bị ả thúc khẽ vào người, Lập Công Tịnh giật nảy mình, nhìn sang bên phải.

“Ta sắp đến nơi rồi.”

“Ở đâu? Ở Paradia sao?”

“Cái gì kia? Paradia là đâu?”

“Đó là một hành tinh trong vũ trụ. Em đã xem siêu nhân bay lên đó, em...”

“Ừ thì cứ cho là Paradia cũng được.”

“Hay quá.”

“Ta sắp đến nơi rồi, thưa cô. Cô có thể cho tôi biết cần đỗ xe chỗ nào không?”

“Không cần đến cửa chính. Anh có biết khu hũ tro đựng tro ở góc nào không?”

“Biết áng chừng thôi.”

“Chúng tôi sẽ xuống khu đó.”

“Nhưng khu đó rất vắng người.”

“Có phải chuyện của anh không?”

“Không.”

“Là thế...”

“Thôi được, tùy cô. Nhưng tôi hành nghề taxi đã lâu mà hiếm khi gặp người khách lạ như cô.” - Anh ta cười rồi tăng tốc trong đoạn cuối.

Nghĩa trang Nhật Ánh là một khoảng đất rất rộng. Ở khu vực phía Nam, nằm gần sân vận động Lô Na, khuôn viên của nghĩa trang được cắt ra một khoảng để làm bãi đậu xe cho khách. Nhưng người đàn bà lại không muốn xuống đó, cô ta muốn xuống ở phía bên kia, hướng bắc, cách ga tàu điện không xa.

Xe dừng lại. Cô ta trả tiền. Thêm một lần nữa, cô ta tặng cả chỗ tiền lẻ, khiến người lái xe gật đầu cảm ơn.

Thế rồi ả kéo cậu bé ra khỏi xe, Lập Công Tịnh cất tiếng hỏi: “Tới nơi rồi sao?”

“Tới nơi rồi.”

Người lái xe thoáng nghe được cả hai câu đó, anh chỉ biết lắc đầu.

“Nhưng em không nhận ra Paradia.” - Lập Công Tịnh nói khi ả đàn bà dắt cậu đi về hướng một dãy những thân cây rất lớn đứng sát vào nhau. Trong bóng tối, trông chúng như những ngọn dù khổng lồ, muốn bảo vệ tất cả những gì đứng bên dưới chúng.

“Cũng chẳng quan trọng.”

“Nhưng mà em sợ.”

“Đừng sợ, chị ở đây.”

Lập Công Tịnh dừng lại và giậm chân xuống đất.

“Em... Nhưng em muốn về với mẹ.”

Triệu Thị Tuệ không trả lời. Ả siết chặt tay hơn, kéo cậu bé đi.

“Bỏ em ra!”

Ả đàn bà dừng lại. Những thân cây đã ở rất gần. Ả đã ngửi thấy mùi của chúng.

“Này thằng nhỏ, nếu mày không ngậm mồm lại, tao sẽ giết mày! Nghe rõ chưa?”

Lập Công Tịnh đã nghe rõ. Cậu bé nhìn vào mặt ả. Cậu thấy đôi mắt lạnh như băng.

“Chị là người ác!” - Cậu bé thì thào.

“Mày nghĩ thế nào thì kệ mày, đi!”

Không thèm đếm xỉa đến tuổi tác và độ lớn của Lập Công Tịnh, ả đàn bà kéo cậu theo. Chỉ sau đó một chút, cả hai người đã đứng dưới những cành cây. Lập Công Tịnh sợ. Mà mỗi khi cậu sợ và muốn tỏ vẻ không sợ hãi thì cậu lại nói luôn mồm.

“Có phải chúng ta vào một cánh rừng? Có phải là một cánh rừng cổ tích?”

“Gần như thế.”

“Ở đây không có phù thủy chứ?”

“Không.”

“Thế có ma không?”

“Có lẽ có.”

Chân họ bây giờ giẫm lên một lớp lá dày, những cái lá kêu sột soạt và đánh thức trong trí tưởng tượng của Lập Công Tịnh những hình ảnh khủng khiếp nhất. Cậu bé tưởng tượng có những con ma bí hiểm nằm dưới lá, chúng đang thấy bị quấy rối và chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ xé đất, thò ra những cái mõm khổng lồ và nuốt chửng họ.

Họ đã đi qua tấm thảm lá rụng, nền đất phủ cỏ mềm mại và dinh dính mở ra đằng trước.

Triệu Thị Tuệ dừng lại. Ả đàn bà tìm hướng đi. Phía phải là khu nghĩa trang bình thường, nơi chôn những người bình thường.

Đó là cả một bức tường thẫm màu làm bằng những bụi và những lùm cây nho nhỏ. Thỉnh thoảng được xẻ ra bằng những con đường nhỏ, hai bên đường có để những chiếc ghế dài và được trang điểm bằng vô số bia mộ đủ kiểu.

Đó không phải là mục tiêu của ả.

Phía bên trái, nằm chênh chếch, là một khoảng đất hở, thoạt nhìn cứ tưởng là một sân bóng đá, nhưng sự thật không phải vậy. Bởi vì bên dưới lớp cỏ kia là rất nhiều hũ tro. Người ta đã nhét chúng xuống dưới lòng đất này. Mỗi khi Triệu Thị Tuệ nghĩ tới việc cơ thể nhà sư Quang Vị Hải vĩ đại cũng nằm ở đây, ả lại thấy cảm giác căm uất bùng cháy. Ông ấy không xứng đáng bị cư xử như vậy, ông ấy là một tinh thần vĩ đại, một người tài năng xuất chúng. Chúng đã phá hủy thân thể ông ấy, nhưng chúng đã không phá hủy được linh hồn của ông. Ả đàn bà biết rõ điều đó, biết rõ ông ta đang nằm nơi nào, ả muốn đào hũ tro ra khỏi nền đất ẩm và giữ nó mãi mãi.

Ông ấy sẽ chỉ đường cho Triệu Thị Tuệ đi, bởi ông ấy đang ở trong chính người ả đây. Quang Vị Hải đã giữ gìn ả suốt từng ấy năm trời, đã lo sao cho ả không bị chết đi, lo cho ả thức dậy để tiếp tục hành động theo tinh thần của ông ta. Ả sẽ kế vị Quang Vị Hải, đi thu thập những tín đồ mới, bởi cả một thế hệ con người đã trôi qua và lớp trẻ bây giờ lại quay trở lại với rất nhiều sự kiện bí hiểm, bởi người ta không còn tin tưởng vào Liên bang bao nhiêu nữa. Người ta muốn tìm lại bản thân mình và sau đó, cần một con đường đi đến sự khai hóa, cần một con đường siêu thoát, cần con đường cao quý nhất của mọi con đường.

Ả đàn bà kéo cậu bé đi trên thảm cỏ. Từ mặt đất ẩm ướt bốc lên một làn hơi mỏng, chưa phải là một lớp sương mù dày mà chỉ là những làn hơi nhè nhẹ, mỏng tanh, chuyển động như những lớp màn trắng tinh và mỏng trên cả thảm cỏ, lơ lửng trong không khí.

Triệu Thị Tuệ tập trung tinh thần. Ả hiện chưa biết hũ tro của Quang Vị Hải nằm ở đâu, nhưng ả nhất quyết sẽ tìm ra. Ả chỉ cần tập trung thôi, tập trung vào kẻ đang ở trong cơ thể ả. Ả cần mối quan hệ này cũng mạnh mẽ như khi giết chết một trong những cựu kẻ thù của Quang Vị Hải.

Ả đã thành công.

Giống như những lần trước.

Làn da trên khuôn mặt bắt đầu thay đổi. Những nỗi đau đớn đi kèm được Triệu Thị Tuệ cảm nhận là mật ngọt. Làn da bị kéo nhè nhẹ, giống như một lớp cao su, và nó sẽ lộ ra những gì ẩn nấp bên dưới, những gì chỉ hiện ra khi mối quan hệ với Quang Vị Hải được tạo lập một cách hoàn hảo.

Một vệt mặt xương ma trắng vàng, độc ác.

Lần nào để cho vệt mặt ma lộ ra phía trước, Triệu Thị Tuệ cũng rất vui. Đó là lúc ả đàn bà biết rằng mối quan hệ với vị sư vĩ đại đã lại được thiết lập. Lúc bấy giờ, Quang Vị Hải hiện hình trong cơ thể ả, và cơ thể ả bắt đầu biến đổi.