Người đàn ông lại hối hả hút thuốc.
“Anh Hào, nếu anh tham gia vụ này, anh phải đi ra khỏi Thượng Thanh, anh sẽ phải đến thôn Phí Vân, gần vùng Đại Tự Tại, anh hiểu không?”
“Chưa hiểu!”
“Câu chuyện bắt đầu ở đó và cũng kết thúc ở đó, mặc dù những dấu vết bây giờ đã kéo sang tới tận Thượng Thanh.”
“Dấu vết nào?”
“Những kẻ biến mất.”
“Rồi sao nữa?”
“Có lẽ cũng đã chết rồi.”
Giờ thì Trương Anh Hào chưa biết nhiều, nhưng dù sao cũng hiểu được chút đỉnh.
“Người chết?”
Người đàn ông gật đầu và nhún vai. Không hiểu cử chỉ này, Trương Anh Hào hỏi ngay lập tức: “Như vậy là ý gì?”
“Câu chuyện không khó hiểu đâu, Anh Hào, nếu người ta biết.”
“Nhưng tôi không biết gì cả.”
Anh ta gật đầu. Dĩ nhiên rồi, Trương Anh Hào hiện ngồi ngay bên cạnh anh ta và nghe những câu nói hết sức mập mờ. Câu chuyện của hai người họ đang trôi bồng bềnh, và đây chính là thứ mà Trương Anh Hào không thích chút nào.
“Chính xác là chuyện gì vậy?”
“Khoan đã.” - Anh ta thì thào và giơ một cánh tay lên. Anh ta nhìn quanh, nhưng làm điều đó rất khéo. Trương Anh Hào chỉ nhìn thấy đôi con ngươi chuyển động. Chúng đang quét một lượt toàn bộ khung cảnh xung quanh, và Trương Anh Hào nhận thấy nét mặt người đàn ông ánh lên vẻ hài lòng. Chắc anh ta không phát hiện ai khả nghi.
Trương Anh Hào hỏi: “Anh tên gì vậy?”
“Đừng nói đến tên.”
“Tại sao không?”
“Sức ép rất mạnh, anh Anh Hào.” - Anh ta lấy hơi thật sâu. - “Những chuyện hai chúng ta làm ở đây không phải chuyện đùa. Đây là chuyện tính mạng con người, tôi xin nói trước. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay có thể cướp đi tính mạng tôi.”
“Thế thì ta cố gắng gỡ cái dây thòng lọng đó ra đi.”
“Không có tên!”
“Đồng ý!” - Trương Anh Hào chấp nhận điều kiện, bởi Trương Anh Hào muốn biết chi tiết của vụ việc.
Thêm một lần nữa, người đàn ông đốt thuốc. Điếu đầu đã bị anh ta nghiến nát dưới gót giày.
“Chuyện thế này.” - Anh ta lẩm bẩm. - “Chuyện là như thế này: Cái hãng đó thỉnh thoảng lại gặp vấn đề với một số người. Nếu những vấn đề này trở thành quá lớn, vượt ra ngoài khuôn khổ của hãng, thì họ sẽ tìm cách giải quyết những vấn đề đó.”
“Giết người!”
“Có thể.”
“Tại sao lại không? Đó vốn là cách bọn thủ lĩnh tổ chức QV Clastic dùng để loại trừ những nhân chứng khó chịu.”
“Tất nhiên là tất cả những điều đó đều đúng cả, anh thợ săn. Nhưng tôi muốn đi xa hơn nữa, hãy nghe cho kỹ đây. Những người khó chịu sẽ được đưa đến một địa điểm nhất định. Có một nhóm chuyên làm việc này. Địa điểm đó nằm ở thôn Phí Vân, nhưng chẳng phải chỉ người thôn Phí Vân bị biến mất ở đó. Kể cả người nơi khác, vốn có thời là thành viên của đại gia đình đó và làm việc ở khu vực khác trong Liên bang. Một khi lời chào của quê hương được gửi tới, rất có thể anh ta sẽ được đưa trở lại thôn Phí Vân để biến mất ở cái địa điểm kia.”
“Người ta nhấn chìm anh ta xuống sông?”
“Nếu chỉ có thế thôi...”
“Không phải sao?”
Người không tên kia phẩy tay: “Nếu thế thì tôi đâu có cần báo tin cho anh. Đó là vấn đề nhỏ: phương pháp “guốc bê-tông”, ai cũng biết. Ở đây là chuyện khác.”
“Chuyện gì vậy?”
“Có nhiều tin đồn lắm. Chỉ cần một phần những tin đồn này là sự thật thì tôi xin hứa với anh rằng có cả một địa ngục đang mở cửa về phía chúng ta. Lúc bấy giờ không phải chỉ có một rừng cây, mà là tất cả những cánh rừng. Những người đàn ông đó đều đã biến mất. Họ trở thành nạn nhân của một thế lực độc ác, người ta kể như vậy. Vì thế cũng không có ai quay trở lại. Mọi thành viên của tổ chức QV Clastic đều tuân theo luật im lặng. Không một kẻ nào dám mở mồm ra, ít nhất là với một chuyện biến mất hoặc một vụ giết người bình thường. Nhưng trong trường hợp này thì khác.”
Trương Anh Hào để cho người đàn ông nói hết, chỉ căng tai lên vừa nghe vừa suy nghĩ. Giọng nói của người kể mỗi lúc một nhỏ hơn. Tiếng thì thào bây giờ chỉ vừa đủ để vọng lên trên tiếng rì rào của trời đêm.
“Những người đàn ông này sẽ được đưa vào một ngôi nhà. Một nấm mộ lạnh lùng, theo cách gọi của người trong khu vực. Tôi có quen biết một vị cha trẻ tuổi sống trong khu đó. Anh ta chưa vào trong nhà, nhưng anh ta biết đó là địa điểm của cái Ác. Vị cha này là một người có họ hàng với tôi, dù chỉ là họ xa. Anh ta đã gọi điện về Thượng Thanh và kể chuyện. Anh ta cũng hỏi xem liệu tôi có thể nhờ ai can thiệp được không.”
“Tại sao anh ta lại gọi cho anh?”
“Anh ta đã nghe danh tiếng của anh, nghe gián tiếp.”
“Ra vậy.”
“Có một người đàn bà cũng có quen thuộc với vị cha đạo đó. Cô ta là một danh ca tên là Tần Vũ Phương. Anh có biết cái tên này không?”
“Lại cô ấy.” - Trương Anh Hào lẩm bẩm.
“Sao kia?”
“Thôi, ổn rồi. Tôi đã làm quen với cô Vũ Phương qua một vụ án khác, một vụ án dẫn tôi về thành phố Thiên Cân. Nhưng anh nói tiếp đi. Đoạn mở đầu nghe có vẻ thú vị đấy.”
“Vậy là anh sẽ đi?”
“Khoan đã, anh bạn, chưa tới lúc đó đâu. Tôi cần nhiều thông tin hơn.”
“Nhưng tôi chẳng biết gì hơn cả.”
“Chẳng biết gì về ngôi nhà sao?”
“Quá ít! Nếu anh muốn biết nhiều hơn, chắc anh phải đi tới thôn Phí Vân và liên lạc với người bà con của tôi. Tôi sẽ nói cho anh nghe tên anh ấy: Lộ Thương Phàm. Một người rất sạch sẽ, tôi biết chắc như vậy.”
“Chứ không phải là một cánh tay dài của tổ chức QV Clastic?”
“Đúng thế!”
“Và anh ta biết nhiều hơn?”
Người đàn ông bên cạnh Trương Anh Hào búng tàn thuốc lá xuống đất rồi giẫm gót giày lên.
“Tôi hy vọng như vậy. Chắc chắn anh ấy sẽ biết nhiều hơn, nếu không anh ấy đã không liên lạc với tôi.”
“Có lẽ.”
“Không, đúng như thế đấy.”
“Anh ấy sống ở đâu?”
Người đàn ông nói cho Trương Anh Hào biết địa chỉ.
“Và đó cũng là khu vực có ngôi nhà?”
Người cung cấp thông tin thọc tay vào túi quần, lấy ra một mảnh giấy và nhét nó vào tay Trương Anh Hào.
“Trong này tôi viết tất cả những điều quan trọng. Anh có thể làm đúng trong đó.”
“Cảm ơn.”
“Đừng cảm ơn tôi. Tôi đã nói tất cả rồi.” - Anh ta đứng dậy, gật đầu, còn muốn nói thêm một điều gì đó nhưng rồi suy nghĩ lại, và nhanh như chớp lẩn mình vào một nhóm khách du lịch Phổ Quang đang đi dạo bên bờ sông Thái Hà.
Trương Anh Hào ném cái nhìn thật nhanh xuống mảnh giấy và thấy mình có thể hài lòng.
Đột ngột, Phục Kim Tiến và Hà Thị Tú đứng ngay bên cạnh. Hôm nay Hà Thị Tú mặc một bộ quần áo màu trắng và vàng. Đi với chiếc quần vàng là một áo thun trắng muốt in hoa.
“Được không?” - Cô hỏi.
“Được, không có vấn đề gì. Thế còn phía các cậu?”
Lần này Phục Kim Tiến trả lời. Anh lắc đầu: “Bọn mình đã quan sát xung quanh, không thấy có ai khả nghi và để ý đến các cậu.”
“Thế thì tốt.”
“Chuyện gì vậy?”
“Mình sẽ kể sau. Ta đi uống một chút đã. Tốt nhất là ở ngoài trời.”
Vợ chồng Phục Kim Tiến đồng ý ngay lập tức. Đến công viên, ba người họ tìm được một quán kê ghế ra ngoài bãi cỏ. May mà vẫn còn một bàn trống. Nó nằm ở phía rìa, hơi xa những chùm hoa giấy được căng giữa những thân cây và khe khẽ đung đưa trong gió. Trương Anh Hào gọi một cốc bia lớn. Phục Kim Tiến và Hà Thị Tú quyết định uống nước. Khi các thức uống đã được đặt lên bàn, Trương Anh Hào mới lên tiếng và kể cho hai bạn mình nghe những gì người ta vừa báo cho hắn biết.
Qua gương mặt hai người, Trương Anh Hào biết họ không thích câu chuyện này. Lau lớp bọt bia dính bên khóe miệng, Trương Anh Hào nói: “Cậu không hào hứng, đúng không?”
Phục Kim Tiến gật đầu.
“Còn em, Tú?”
“Mọi chuyện mù mờ quá.”
“Mình cũng thấy vậy.” - Phục Kim Tiến thú nhận.
“Mặc dù vậy, mình sẽ đi đến đó.”
“Nghe như đã quyết định rồi.”
“Đúng thế. Trước ngày hôm nay, mình đã nghe qua nhiều nguồn tin khác nhau về chuyện biến mất bí hiểm của những người đàn ông vốn là cựu thành viên tổ chức QV Clastic. Mình có biết cô ca sĩ Tần Vũ Phương, cô ấy là người chín chắn. Hơn nữa mình chắc là có thể tin tưởng được vào vị cha đạo trẻ tuổi đó. Tên anh ấy là Lộ Thương Phàm.”
“Đấy là chuyện của cậu.” - Phục Kim Tiến uống nước. – “Bao giờ thì cậu đi tới thôn Phí Vân?”
“Ngày mai.”
“Thế thì chúc một chuyến đi vui vẻ. Chắc là cần phải cầu cho trời nắng.”
“Chắc rồi, đang là mùa đông mà.”
…
Anh ấy sẽ tới!
Ngay trong đêm hôm đó, Lộ Thương Phàm nhận được điện thoại và mừng rỡ hết sức.
Cuối cùng thì người ta cũng đã phản ứng. Cuối cùng thì tất cả những cố gắng của anh cũng đã được tưởng thưởng. Cuối cùng mọi việc sẽ tiến triển, và cuối cùng thì cái Ác sẽ bị đẩy lui.
Trong những giờ tiếp sau đó, Lộ Thương Phàm đã ngủ một giấc thật sâu và thật ngon. Nỗi hốt hoảng thường ngày biến mất, vị cha đạo trẻ tuổi thấy mình bình tĩnh, tự tin. Anh biết anh cần đến cả sự bình tĩnh lẫn tự tin để ra trận chống lại cái Ác.
Những lời đồn không phải là vô căn cứ, anh cảm nhận chính xác như vậy. Đằng sau đó phải có một phần sự thật. Cái Ác đã bám chân được vào mảnh đất ngay ở bên cạnh nhà thờ của anh. Anh biết điều đó, chỉ có điều anh chưa chứng minh được mà thôi. Trong rất nhiều những đêm khó ngủ, Lộ Thương Phàm đã nhìn thấy những chiếc xe ngựa đi qua.
Đi về ngôi nhà nọ.
Chúng chỉ dừng ở đó một thời gian rất ngắn, rồi lại theo con đường ngoằn ngoèo xuống dưới.
Còn bây giờ?
Anh ấy sẽ tới đây. Trương Anh Hào. Lộ Thương Phàm không biết anh ấy, nhưng vị cha đạo trẻ tuổi có tư duy thông thoáng đã nghe tiếng chàng thợ săn diệt ma trừ quỷ này. Chẳng phải chỉ qua nữ ca sĩ Tần Vũ Phương. Giáo phái Mys Godd cũng có một cơ quan quyền lực bí hiểm, một dạng tổ chức tình báo. Lộ Thương Phàm biết rằng những người ngồi ở đó cũng đang tranh đấu với cái Ác.