“Không. Thực tế thì đây là câu chuyện về một vị Tông Sư ra tay tiêu diệt một con Sói Xanh và đám Người Sói bị nó khống chế. Tuy vậy, dân làng ở đây - kể cả trưởng làng, chỉ tin vào câu chuyện cổ kia.” - Khoa Hữu Thái nói. - “Chú đã nhìn thấy nó rồi đấy.”

“Tôi không nhìn thấy một con Người Sói bình thường, Khoa Hữu Thái. Nó là một con vật khổng lồ, lớn như một khúc núi đá. Chắc chắn kể cả anh bạn Trương Anh Hào của tôi cũng chưa từng nhìn thấy một thứ như thế, mặc dù anh ấy đã gặp không biết bao nhiêu chuyện.”

“Các câu chuyện cổ cũng tả con quái vật khổng lồ như vậy.” - Khoa Hữu Thái nói và uống thêm một ngụm rượu.

“Thế còn người đàn bà tôi đã nhìn thấy.” - Mục Trường Thân giơ ngón tay trỏ lên. - “Này anh! Anh nên nhớ là tôi không bịa ra cô ta đâu đấy! Cô ta quả thật đã xuất hiện ở đó.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Thế những câu chuyện cổ có kể gì về cô ta không?”

“Có, có kể.”

“Kể như thế nào?”

“Ừ thì... tôi cũng không biết trong những câu chuyện này có phần nào thật và có phần nào thêu dệt thêm. Nhưng đại khái như sau: người đàn bà trẻ tuổi đó thề sẽ giết chết con quái vật, bởi nó đã giết chết con cô cùng người vú em.”

“Nhưng cô ta không làm được.”

“Đúng vậy.”

“Có phải các con và người vú đã chết?”

“Đúng vậy, đáng tiếc! Người đàn bà trẻ sau đó bị nguyền rủa, bởi cô ta đã không cứu được ba mạng sống đó. Chỉ khi nào Người Sói bị hủy diệt, cô ta mới được giải thoát. Đó là toàn bộ câu chuyện.”

“Người dân ở làng này tin câu chuyện đó sao?”

“Có người tin, có người bán tín bán nghi, tôi cũng không biết rõ. Nhưng chắc chắn cả làng chưa có ai tiến tới gần họ như chú vừa làm, Mục Trường Thân. Tôi có cảm giác, sự việc đang trở nên gay cấn. Người Sói vậy là đã lại chui lên từ dưới sâu. Đừng hỏi tôi nguyên nhân, vì tôi không biết đâu, nhưng nó đã giết chóc thật dã man và cướp mạng toàn bộ một gia đình. Cả người đàn bà cũng đã xuất hiện, như chú nói, cô ta có cầm trong tay một cái kiếm. Các câu chuyện cổ cũng miêu tả cô ta như vậy, như một nữ anh hùng.”

Mục Trường Thân ngập ngừng: “Còn yếu tố nào trong những huyền thoại cổ đáng cho ta chú ý không?”

“Không, hiện thời thì chưa.”

Không hiểu tại sao, Mục Trường Thân có cảm giác không thể tin hẳn vào người bạn từ thời xưa cũ. Dù trong phòng có đèn, nhưng nó vẫn chưa đủ để nhìn kỹ gương mặt anh ta. Một phần gương mặt đó chìm trong bóng tối.

“Thôi, ta hãy gạt chuyện quá khứ sang một bên, Khoa Hữu Thái. Ta hãy nói chuyện hiện tại. Phải dự trù khả năng Người Sói sẽ lẻn vào ngôi làng này một lần nữa, và lại bắt đầu chuyện giết chóc kinh khủng.”

“Tôi cũng ngại như vậy.” - Người đàn ông đối diện nhún vai. - “Chú nói đi, chú định làm gì? Chẳng lẽ cho cảnh sát hoặc quân đội đứng canh cổng vào làng? Đó cũng là một khả năng, nhưng tôi tin chú sẽ chắng tìm được những người đàn ông đủ lòng dũng cảm làm chuyện đó.”

“Tôi cũng không nghĩ đến chuyện đó.”

“Thế thì chuyện gì?”

“Trương Anh Hào và tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm đó.” - Mục Trường Thân dụi mắt. - “Tôi rất mong là con quái vật không xuất hiện thêm một lần nữa trong đêm nay.”

Khoa Hữu Thái không lạc quan như vậy.

“Nếu nó bám theo chú tới đây thì sao?”

“Tôi không tin.”

"Tại sao lại không?”

“Bởi tôi nghĩ nó đang bị người đàn bà tóc nâu truy đuổi.” - Mục Trường Thân lắc đầu. - “Tôi thật không hiểu được cô ta và rất lấy làm tiếc. Tôi thật không thể tưởng tượng nối một người như vậy lại tồn tại trong thời đại chúng ta. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa chắc liệu cô ta có phải là người bằng xương bằng thịt hay không. Dù trông như người thật, cô ta vẫn gây trong tôi một ấn tượng hơi ma quái.”

Khoa Hữu Thái hắng giọng: “Cô ta là một huyền thoại, và theo đó thì cô ta phải rất già, chú em ạ.”

“Già tới mức nào?”

“Tôi không biết. Tôi chỉ có thể kể lại những gì người dân trong làng kể cho nhau. Vì bây giờ chúng ta đang muốn diệt trừ Người Sói, nên có lẽ chúng ta nên coi người đàn bà tóc nâu đó là một đồng minh, ít ra là như vậy.”

“Đồng ý.”

Khoa Hữu Thái đứng dậy. Anh ta đặt chai rượu lên bàn.

“Tôi để nó lại đây cho chú, trông có vẻ chú cần một ngụm thứ hai đấy. Cũng dễ hiểu thôi, sau tất cả những gì mà chú vừa trải qua. Nếu ở địa vị tôi, có lẽ tôi đã sợ đến phát ngất. Nhưng mà thế đó, mỗi người mỗi khác.”

“Đúng.”

“Sáng mai chú muốn dậy vào lúc nào?”

“Tôi chưa biết. Anh đánh thức tôi nhé?”

“Nếu chú muốn.”

“À mà thôi, để đó đi, tôi tự dậy được.”

“Tùy chú. Chúc chú ngủ ngon!” - Khoa Hữu Thái đi về phía cửa, giọng nói vẳng theo.

“À quên, cho tôi gởi lời chào cô vợ Quản Linh của anh. Tôi vẫn chưa gặp cô ấy.”

“Cám ơn chú! Hy vọng sáng mai Quản Linh sẽ rảnh rỗi hơn những ngày vừa qua.”

Khoa Hữu Thái bỏ đi, Mục Trường Thân trầm ngâm nhìn theo sau. Y không thể nói cụ thể, nhưng đúng là có cái gì đó đang khiến y khó chịu, ở một điểm nào đó, y không còn tin người bạn mình nữa.

Mục Trường Thân tự hỏi: “Có còn nên coi Hữu Thái là bạn hay không?”

Y quen anh ta đã từ nhiều năm nay. Cả hai người đã làm việc chung một nơi và cùng tiến bộ rất nhanh. Giờ thì MBD không còn tồn tại trong cấu trúc xưa cũ của nó nữa, Khoa Hữu Thái đã quay trở lại quê hương.

“Những huyền thoại cổ, người đàn bà cầm kiếm, Người Sói khổng lồ.” - Mục Trường Thân tự hỏi đi hỏi lại xem tất cả những yếu tố đó phù hợp với nhau ra sao, liên quan với nhau như thế nào. Y uống thêm một ngụm whisky, nhưng rượu chẳng khiến cho dòng suy nghĩ của y sáng sủa hơn, nó chỉ thúc cảm giác mệt mỏi tăng lên.

Mặc dù vậy, y vẫn rút ra một kết luận là chắc chắn y sẽ chẳng thành công nếu chỉ hoạt động trong ngôi làng này. Y chỉ có thể làm được một việc gì đó nếu y tìm được cách vào chính hòn đảo kia.

Đó mới là nơi có thể hủy diệt được Người Sói.

Nhưng y không được phép đi một mình, mà cùng với Trương Anh Hào, người thanh niên mà y coi là bạn thân, người thanh niên mà y có thể tin chắc tuyệt đối. Cùng với những suy nghĩ đó, Mục Trường Thân ngả người xuống giường, và chỉ vài giây sau y đã ngủ thật sâu...

...

Chiều ngày 25 tháng 10, Trương Anh Hào nhận được cuộc gọi từ người bạn thân Mục Trường Thân.

Cuộc gọi bị ngắn quãng liên tục vì Mục Trường Thân đang ở nơi sóng yếu. Thế nhưng Trương Anh Hào cũng đại khái nắm được vấn đề. Bại quái Người Sói, tiền thưởng khi tiêu diệt được nó.

Mục Trường Thân... Đã lâu lắm rồi mới nhận được cuộc gọi từ anh ta, Trương Anh Hào không khỏi có chút hoài niệm.

Một cuộc sống nghèo đói, nhưng vẫn cao quý, tao nhã và đẹp như tranh vẽ, bạn chỉ có thể tìm thấy trong một vở opera, và dù bạn có nghèo như thế nào, nó vẫn không thể ngăn cản bạn thể hiện tình yêu của mình vô điều kiện đến với những người xa lạ hoặc ngăn bạn chia sẻ với mọi người một mẩu bánh mì cùng nụ cười ấm áp.

Nếu ai đó dám tuyên bố rằng có một ảo ảnh như vậy tồn tại trong hiện thực, Trương Anh Hào chắc chắn sẽ đánh kẻ đó một trận nhừ tử.

Cuộc sống này quá tàn nhẫn với người nghèo. Luật phúc lợi lao động sau khi được sửa đổi bởi Liên bang, đã không cho phép cho trẻ vị thành niên làm việc. Dù luật pháp là như vậy, nó vẫn không thể ngăn cậu bé Trương Anh Hào làm nhiều việc.

Từ lúc tám tuổi, Trương Anh Hào đã làm thợ may trong một nhà máy. Mức lương ở đó thực sự rất ít ỏi, nhưng ít nhất hắn có thể ăn miễn phí.

Sau đó là công việc tại trạm gas và thỉnh thoảng Trương Anh Hào còn đi xung quanh kéo một chiếc xe đẩy tay để thu thập và bán vật liệu tái chế.

Nhưng dù cho Trương Anh Hào làm việc chăm chỉ như thế nào, vào cuối ngày, số tiền trong túi hắn chẳng còn lại là bao.

Khi đó, là một trẻ vị thành niên, nhưng Trương Anh Hào buộc phải có việc làm, điều này là bất hợp pháp, và do đó các nhà tuyển dụng đã tàn nhẫn bóc lột hắn đến tận xương không thương tiếc.

Đến năm mười bốn tuổi, vì tiền học phí trường cao cấp đắt đỏ, Trương Anh Hào gia nhập vào một công ty thám tử tư mang tên MBD. Ở đây, hắn quen Mục Trường Thân, một gã thiếu niên choai choai tóc vàng, nhìn kệch cỡm như đám xã hội đen đầu đường, song lại là người làm việc khá thận trọng. Hai người còn có hoàn cảnh gần tựa như nhau, đồng bệnh tương liên nên chả mấy chốc họ trở thành bạn thân.

Dẫu có một thu nhập kha khá ở MBD, Trương Anh Hào vẫn không hài lòng, bởi hắn biết rõ hắn cần rất nhiều tiền để rèn luyện thân thể, nhằm chuẩn bị cho cuộc thi cấp Liên bang vào ba năm sau. Trương Anh Hào bắt đầu đi tìm con đường kiếm tiền cho mục đích của bản thân.

Qua một lần tình cờ, Trương Anh Hào biết và trở thành thợ săn Bại quái.

Công việc thợ săn Bại quái cực kỳ nguy hiểm với người bình thường, nhưng số tiền thưởng kếch xù mà nó mang lại làm cho Trương Anh Hào nguyện ý chấp nhận sự nguy hiểm này. Để đảm bảo được lợi ích tối đa, không phải bị người khác ăn chặn phần lớn tiền công được đánh đổi bằng máu và nước mắt, Trương Anh Hào dẫn dắt Mục Trường Thân đi vào con đường nguy hiểm này. Cùng nhau trải qua nhiều lần hiểm tử hoàn sinh, hai người bọn họ thân càng thêm thân.

Hôm nay, nhận được cuộc gọi nhờ giúp đỡ của bạn thân mình, cũng như nghe được món tiền thưởng kếch xù sẽ thu hoạch được, về tình về tiền, Trương Anh Hào không từ chối được. Thế là hắn bỏ dở việc đi gia nhập Phi Long Môn, dùng tiền mua một chiếc vé máy bay đi thành Khởi Vũ vào năm giờ chiều, sau đó đặt luôn một vé tàu lửa đi từ thành Khởi Vũ đến làng Karrot.

Chiến đấu với Bại quái không phải đơn giản, cho nên ngoài thanh súng đã đi theo hắn mấy năm, Trương Anh Hào vẫn cần thêm vật phòng thân. Sắp xếp xong hành lý, khoảng ba giờ, Trương Anh Hào đi tới tiệm trang bị quen thuộc, bỏ ra một viên Thứ Bạc, mua một tờ bùa Địa Diệm Hỏa của môn phái Thiên Thủ Các.

Một viên Thứ Bạc tương đương năm mươi lượng bạc, là năm nghìn xu, một số tiền khổng lồ. Phải biết một hộp cơm trưa chỉ có giá khoảng bảy đến tám xu, năm nghìn xu là hơn sáu trăm hai mươi lăm hộp cơm, là khoảng tiền cơm của hơn bảy tháng trời. Nhưng việc liên quan đến tính mạng, Trương Anh Hào cũng không dám chủ quan.