Kiếm Hiệp Tình

Chương 125: Tha hồ Vùi dập

Thứ nhất, đấy là do tư thế ngồi của Tiểu Chu không phù hợp cho việc trụ tấn lấy đà để đẩy tảng đá. Thứ hai, cho dù đã xoay sở và tìm được tư thế thích hợp để lấy chỗ trụ tấn, nhưng với sức lực có hạn như Tiểu Chu, đó quả là không thấm gì so với quá nhiều những tảng đá đang đè chất chồng bên ngoài.

Đang lúc xoay người đưa chân chịu tấn, chợt một chân của Tiểu Chu do tình cờ ấn mạnh vào một chỗ đất mềm nên bị cắm thụt vào.

Phát hiện có chỗ đất mềm và chưa biết đó là điềm may hay rủi, Tiểu Chu định thu chân về để tiện bề xem xét thì bỗng có một cỗ lực lượng xuất hiện, níu giữ ngay chiếc chân đó.

Theo phản ứng tự nhiên, Tiểu Chu vội co mạnh chân. Thế nhưng cỗ lực lượng nọ cũng tăng lên theo. Nó vừa níu chặt lấy chân Tiểu Chu vừa kéo toàn thân Tiểu Chu về phía đất mềm.

Thất kinh về điều này, Tiểu Chu vội đạp mạnh chân còn lại, đồng thời đưa hai tay lên phía sau đầu, tìm chỗ bấu mạnh vào ngách đá, cố giữ sao cho thân hình đừng bị kéo vào chỗ đất mềm kỳ dị nọ.

Nhưng họa vô đơn chí, chân thứ hai của Tiểu Chu đạp đâu không đạp, lại đạp ngay vào chỗ cạnh chân thứ nhất - nơi đang bị một cỗ lực lượng kỳ bí lôi kéo. Và lập tức chân thứ hai cũng chịu chung số phận với chân thứ nhất. Giờ khắc này, cỗ lực lượng kia cùng một lúc níu giữ chặt cả hai chân của Tiểu Chu.

Bị níu giữ cả hai chân, Tiểu Chu chỉ có thể duy trì tình trạng bị giằng co trong một khoảng thời gian cực ngắn. Sau đó, khi lực bấu giữ ở hai tay lâm vào cảnh mỏi rã rời, lực níu kéo thì vẫn mạnh như lúc ban đầu, toàn thân của Tiểu Chu vậy là càng lúc càng bị kéo phụp vào chỗ đất mềm kỳ lạ. Đến nổi Tiểu Chu đành buông xuôi mặc cho tình thế đưa đẩy, muốn ra sao thì ra.

Chỗ đất mềm như càng lúc càng nhão ra, khiến cỗ lực lượng nọ kéo Tiểu Chu đi nhanh chóng và dễ dàng hơn, làm hắn có cảm nhận đang bị lôi đi tuồn tuột. Đã vậy, đất nhão xung quanh cứ quấn chặt khắp thân người hắn. Chúng xộc vào mũi vào tai, làm hắn vừa khó chịu vừa ngỡ như sắp chết ngạt đến nơi.

Tiểu Chu vội nín thở, thầm cầu mong hoặc là tình cảnh hiện tại mau chóng qua đi, hoặc nếu phải chết vì ngạt thì chết càng nhanh càng tốt.

Và điều đó rồi cũng xảy đến với Tiểu Chu. Do không thể nín nhịn hô hấp được mãi, nên khi cần đổi hơi, chỉ suýt nữa Tiểu Chu há hốc mồm hít thở. Nhưng do bản năng cầu sinh kiềm hãm, Tiểu Chu chợt hiểu: “Nếu mở miệng ra, sẽ tạo cơ hội cho bùn đất xộc cả vào mồm, làm khí quản bị bịt kín, khi đó chắc chắn phải chết.” Vì vậy, Tiểu Chu vừa ngậm kín miệng, vừa cố chịu đựng, lại vừa giận dữ vùng vẫy, tay chân vung loạn.

Vì xung quanh đều là bùn nhão, lúc vùng vẫy, Tiểu Chu vô tình quơ loạn hai tay, tình cờ chộp được một vật vừa to vừa mềm vừa dài.

Nghĩ vật này sẽ là vật cứu tinh không cầu mà được, Tiểu Chu nắm lấy thật chặt, tạo thành chỗ tựa vững chắc để cố thu hai chân về.

Tiểu Chu chỉ làm bừa như thế, nào ngờ lại phát hiện lực níu kéo kỳ bí ở hai chân chợt giảm đi. Vui mừng vì điều này, Tiểu Chu càng vận lực nhiều hơn, vừa bấu chặt hai tay vào vật nọ, vừa thu toàn thân về.

Ngỡ sẽ thoát, nào ngờ toàn thân Tiểu Chu lại bị một cỗ lực lượng khác vừa cuốn quanh, vừa giằng xé thân thể.

Bị đau buốt, Tiểu Chu đành há miệng kêu vang.

Nhưng vừa há miệng, bùn nhão liền xộc vào, khiến Tiểu Chu tỉnh ngộ, sợ hãi, lại ngậm chặt miệng.

Do có diễn biến này xảy ra, lực bấu giữ của hai tay Tiểu Chu vào vật to mềm nọ chợt lơi đi. Vậy là thoắt một cái vật nọ bỗng rơi tuột khỏi tay Tiểu Chu.

Sợ vật cứu tinh duy nhất mất đi, Tiểu Chu một lần nữa cuống cuồng quơ loạn hai tay.

Và lần này ở cả hai tay Tiểu Chu đều bất ngờ nắm phải hai vật to mềm như nhau.

Không cần biết đó là vật gì, xuất phát từ đâu, và tại sao có hình thù bên ngoài hầu như giống hệt nhau qua cảm giác vừa có ở cả hai tay, Tiểu Chu chỉ biết níu giữ thật chặt hai vật nọ, quyết lần này không để chúng tuột thoát đi như lần mới rồi.

Chính lúc đó, cỗ lực lượng đang cuộn quanh thân Tiểu Chu chợt tăng mạnh, khiến thân thể bị thít chặt vào, làm cho Tiểu Chu có cảm nhận xương cốt toàn thân sắp đến lúc bị vỡ vụn.

Đau buốt đến tận tâm can, Tiểu Chu nổi hung, vừa oằn người vừa dùng hai chân đạp bừa.

Vừa co chân đạp được một vài lượt, Tiểu Chu chợt có cảm giác là sự co duỗi ở hai chân như đã dễ dàng hơn, dường như vây xung quanh Tiểu Chu lúc này không còn là bùn nhão nữa, mà là làn nước mênh mông bao trùm, lạnh đến không ngờ.

Nghi hoặc khôn xiết, Tiểu Chu vội hé mở hai mắt.

Vừa hé mắt nhìn, chỉ suýt nữa Tiểu Chu kêu hoảng: “Hóa ra hai vật ta đang nắm giữ ở trong tay chính là hai trong nhiều xúc tu to lớn của một loài thủy quái? Ôi chao, khắp thân ta lại còn bị hai xúc tu khác quấn chặt? Nếu ta không mau tìm cách thoát, một là bị xúc tu to lớn kỳ vĩ của thủy quái quấn đến chết, hai là thế nào cũng bị chết đuối giữa làn nước mênh mông giá lạnh này. Ôi... nhưng làm thế nào để thoát đây?!”

Đúng như Tiểu Chu vừa thầm lo sợ, giữa ánh sáng nhạt nhòa của làn nước giá lạnh bao quanh, Tiểu Chu nhìn thấy phần đầu, cũng là phần thân to bằng cái đầu, của một loài thủy quái kỳ lạ. Con thủy quái này có nhiều xúc tu vừa dài vừa to. Nó đang cùng một lúc thực hiện nhiều phần việc khác nhau. Có hai xúc tu của thủy quái đang bị Tiểu Chu tình cờ nắm giữ, hai xúc tu gần đó thì đang cuộn quanh thân Tiểu Chu. Năm, bảy xúc tu còn lại thì đang ngoe nguẩy tứ tung để dò đường, nhằm giúp thủy quái dễ dàng di chuyển. Những cái khác thì lượn qua lượn lại quanh Tiểu Chu, giống như muốn tìm chỗ để cuộn vào như thoạt đầu đã cuộn được vào hai chân Tiểu Chu.

Kinh hoàng vì không ngờ bản thân lại phải đối đầu với một loài thủy quái chưa từng nghe ai nói đến bao giờ, nhất là sợ bị đôi xúc tu nọ quấn chết. Tiểu Chu vội vàng tìm cách đối phó. Mà việc cần nhất lúc này là không để chết ngạt do đã nín thở quá lâu.

Khi đã có ý định, Tiểu Chu lập tức vận dụng toàn bộ công phu trong cơ thể, dẫn nội lực đến hai lòng bàn tay, thi triển sở học, và bắt đầu vận xoắn vào đôi xúc tu của thủy quái vẫn đang bị hắn nắm giữ.

Với công phu sở học vừa vận dụng, Tiểu Chu có ý mừng vì phát hiện con thủy quái đã bắt đầu có biểu hiện sợ hãi. Những xúc tu còn lại của thủy quái cùng quơ loạn, khiến hai xúc tu đang quấn quanh thân Tiểu Chu cũng nới lỏng ra.

Tiểu Chu không bỏ lỡ cơ hội, vội vùng vẫy hai chân, uốn vặn thân mình và mau chóng thoát cảnh bị hai xúc tu nọ kiềm chế. Nhân đó, Tiểu Chu cũng tận dụng lực bám giữ từ hai tay vào đôi xúc tu của thủy quái, vừa quẫy chân trong làn nước giá lạnh, vừa bật ngoi người lên thật nhanh.

Ào...

Chỉ một thoáng sau, Tiểu Chu đã có thể nhô đầu lên khỏi mặt nước. Hắn vội vàng thở mạnh ra, rồi hít nhanh vào người những luồng không khí đang hết sức cần đối với hắn lúc này. Nhưng vừa hít thở xong, từ bên trong thân thể của Tiểu Chu xuất hiện một chấn động nhẹ. Và chấn động này sau đó lan nhanh khắp cơ thể, tạo cảm giác kỳ quái là hoa mắt chóng mặt. Đồng thời, lục phủ ngũ tạng nóng bừng lên, cả người Tiểu Chu bần thần khó tả.

Tứ chi cũng vì thế mà bủn rủn, khiến hai tay Tiểu Chu đang nắm giữ đôi xúc tu nọ chợt lỏng đi, tạo cơ hội cho thủy quái thu hai xúc tu về và thoát vòng kiềm tỏa, giống như tình huống lúc nãy Tiểu Chu đã thoát.

Đúng lúc này, làn nước xung quanh Tiểu Chu chợt xoáy mạnh. Tiểu Chu chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra, một cột nước to dần nhô cao lên ở ngay trước mặt hắn. Tiểu Chu nhìn thấy một vật thật to có hình thù kỳ quái với hai đốm sáng đỏ tựa than hồng cứ nhấp nha nhấp nháy, chiếu xạ những tia sáng kỳ quái vào hai mắt Tiểu Chu.

Cùng lúc, toàn thân Tiểu Chu lại bị một vài cỗ lực lượng ập vào, quấn quanh và xiết chặt, khiến Tiểu Chu hiểu rằng bản thân lại bị những xúc tu của thủy quái tấn công.

Nhưng không như lần mới rồi, lần này toàn thân Tiểu Chu vì đang lâm vào cảnh bủn rủn ngoài ý muốn, khiến sức lực chợt tan biến đi. Thế là Tiểu Chu dù không muốn, vẫn chấp nhận để thủy quái dùng xúc tu uy hiếp.

Vì Tiểu Chu không có phản ứng gì kháng cự, thân thể Tiểu Chu từ từ bị nhấc lên, cao hơn mặt nước những ba, bốn mét. Bị treo lơ lửng trên không, Tiểu Chu kinh hoàng nhìn xuống và bấy giờ mới hiểu vật thật to với hình thù kỳ quái lúc nãy đã hiển hiện trước mặt hắn là phần đầu, cũng là phần thân của thủy quái. Hai xúc tu to dài đang đưa Tiểu Chu lên cao xuất phát từ phần thân mang hình thù kỳ quái nọ, chứng tỏ hai đốm sáng đỏ kia chính là đôi mắt to khủng khiếp của thủy quái.

Thủy quái vẫn đang chiếu những tia nhìn kinh khủng vào Tiểu Chu, một sinh vật nhỏ nhoi so với tấm thân kỳ vĩ của nó. Ngay tức khắc sau, nó hung hãn quật mạnh Tiểu Chu trở lại vào làn nước giá lạnh.

Bùng...

Bị quật mạnh nhưng toàn thân thì vẫn bị thủy quái dùng xúc tu giữ chặt, Tiểu Chu thừa hiểu vì sao thủy quái lên cơn giận.

Thân hình Tiểu Chu lại được nâng lên cao. Điều đó có nghĩa là Tiểu Chu sắp bị thủy quái quật xuống làn nước lần nữa. Tiểu Chu nhắm mắt thở dài: “Đã là số chết, ta chạy đến đây cũng không thoát chết. A... Nếu biết trước thế này, lúc nãy ta đâu dại dùng công phu Hư Không Kình làm cho thủy quái bị đau ở hai xúc tu mà ta nắm vào. Có sinh vật nào lúc bị đau lại không tỏ ra giận dữ, huống hồ là thủy quái. Nó được trời xanh tặng cho một thân hình kỳ vĩ, với quá nhiều cánh tay. Bởi thế, nó tha hồ vùi dập ta, kẻ vừa làm cho nó đau! Hà...”