“Bao giờ các cậu cũng vội thế à?” - Trương Anh Hào hỏi.
Một gã đeo một bên hoa tai rất lớn. Gã thấp người, da đen, trông bụi bặm. Đồng minh của gã là một tay da trắng, đầu đội mũ len đen. Mặt hắn trông như một bãi chiến trường, chẳng chỗ nào không có mụn trứng cá. Gã da đen bước lên, giơ lên trước mặt Trương Anh Hào một nắm tay đeo đấm sắt.
“Nếu chúng mày không biến nhanh, tao sẽ khuấy tung gan ruột mày lên, con lợn da vàng khốn kiếp!”
Trương Anh Hào bình thản: “Các anh tìm Đối Hữu Bân?”
“Không phải, thằng trẻ ranh.”
“Thế tìm ai?”
Thằng con trai thấp lùn vung nắm đấm lấy đà, nhưng đột ngột trở lại hiền hòa khi ngó thấy nòng Beretta.
“Đạn này không khuấy tung gan ruột cậu.” - Trương Anh Hào giải thích. - “Nhưng thỉnh thoảng nó thích tạo những lỗ hổng khó bịt. Đặc biệt nếu là lỗ hổng ở sọ.”
Gã thanh niên nuốt cơn giận xuống.
“Các anh ở đâu tới đây?” - Gã hỏi. - “Ai cử các anh tới?”
“Không ai cả.”
Gã thấp lùn vẫn vất vả nuốt cơn bực tức. Còn tên mặt trứng cá nhìn có vẻ bình tĩnh. Gã đã xắn tay áo lên, nhìn Trương Anh Hào bằng đôi mắt xanh nhợt như màu nước.
“Nó nợ bọn tao nhiều hơn. Bọn tao có quyền trước.”
“Thật hả?”
“Đúng, chó chết.”
“Ở đây chẳng còn gì đâu.”
“Các anh lấy hết rồi hả?”
“Không.”
Gã thấp lùn không tin Trương Anh Hào. Gã đang muốn nhảy xổ vào Trương Anh Hào như một con chuột cống đói khát, nhưng khẩu súng ngắn đã ép hắn phải nể sợ.
“Chúng tôi vừa muốn đi khỏi đây, kiếm ở chỗ khác.” - Trương Anh Hào giải thích.
“Ở đâu?”
Trương Anh Hào cười rộng miệng: “Thử đoán xem, chú nhóc.”
Gã không nuốt nổi cái bí danh đó. Gã lồng lộn lên, giậm giậm chân.
“Tao không biết, đồ chó chết!”
“Đối Hữu Bân còn gia đình!” - Trương Anh Hào gợi ý.
“Đúng!” - Mặt trứng cá kêu lên. - “Nó nói đúng đấy. Tất cả bọn chúng nó đều có gia đình. Cả lũ da vàng chúng nó...”
Gã bỗng im bặt.
Gã thấp lùn cười.
“Hiểu rồi. Bọn mày muốn đến đòi tiền nhà Đối Hữu Bân.”
“Có lẽ.”
“Không đến nỗi ngu.”
“Nhưng chúng tao đến lượt trước.”
Gã thấp lùn liếc xuống nòng súng của Trương Anh Hào. Khi gã bước tới, vành sắt trên tay gã loáng phản chiếu ánh đèn.
“Ta có thể đi cùng.” - Gã đề nghị.
“Để tôi nghĩ đã.”
“Nghĩ nhanh lên.” - Gã thấp lùn nhìn quanh. Gã thấy chiếc giường và những vệt máu trên đó. - “Nó bị hành hình à?”
“Trông có vẻ thế.”
Mặt trứng cá lên tiếng: “Bọn tao nghe nó bị chặt đứt hai tay. Thằng giết nó chắc bị điên rồi.”
“Tôi không chứng kiến.”
“Thế mày có chứng kiến không, thằng mắt xếch?”
“Cũng không.”
Gã thanh niên thấp lùn giơ tay chạm vào hoa tai.
“Thôi được.” - Gã nói. - “Thế thì đi thôi. Ở đây chẳng được tích sự gì. Tao không thích ở nơi có người bị giết.”
“Hiền lành thế cơ à?”
“Dĩ nhiên.”
Trương Anh Hào gật đầu: “Được, ta cùng đi sang chỗ nhà Đối Hữu Bân. Họ vẫn còn sống ở đây, trong...”
“Đúng, trong dãy nhà lớn bên đường 112, gần công viên Như Tâm.”
“Tốt lắm.” - Trương Anh Hào cười thầm trong bụng. Những gì cảnh sát Thượng Thanh không làm được, Trương Anh Hào đã tìm ra chỉ bằng một câu hỏi lững lờ. Bây giờ hai người Trương Anh Hào biết gia đình Đối Hữu Bân sống ở đâu.
“Bọn cớm đã hỏi cung các cậu chưa?” - Phục Kim Tiến hỏi.
“Chưa.”
“Các cậu cũng không biết gì mà khai phải không?”
“Mày hỏi y như một thằng cớm.”
Phục Kim Tiến cười lạnh: “Có lẽ tôi là cớm thật.”
“Một thằng da vàng như mày hả?”
“Đúng đấy.” - Trương Anh Hào nói khẽ. - “Anh ấy là một tay cớm và rất thích những loại thanh niên như các cậu. Cút đi và đừng bao giờ vác mặt đến nhà Đối Hữu Bân! Cút ngay lập tức! Quên trò nợ nần của Đối Hữu Bân đi!”
“Nợ đánh bạc là nợ danh dự...”
Bàn tay trái của Trương Anh Hào chìa thẻ tới.
“Đủ chưa, thằng nhóc?”
Gã nhìn trân trân, trợn mắt lên, sặc sụa câu gì đó trong cổ rồi nói thành tiếng: “Chó chết, đúng thế!”
“Cái gì?” - Mặt trứng cá tru lên.
“Thậm chí của Sở cảnh sát thành phố Thượng Thanh.”
“Thằng mắt xếch cũng thế hả?”
“Một câu láo lếu thế nữa là ở lại đây luôn đấy!” - Phục Kim Tiến dọa thằng đội mũ đen.
Gã ngậm mồm lại.
Gã bạn hắn lúc đó đã lùi lại, giơ cả hai tay vẫy.
“Thôi được rồi, được rồi, đừng nóng.”
“Tôi cũng thấy thế.”
Cả hai gã thanh niên rặn ra một nụ cười đần độn rồi kéo cửa, tìm đường ra ngoài. Bên dưới chân hai gã bây giờ đã là chiếc cầu thang dựng đứng, được hàn bằng hai chiếc cầu thang cứu hỏa. Cánh cửa đóng lại. Hai người Trương Anh Hào nghe tiếng bước chân của hai gã thanh niên nện trên những thanh sắt và đột ngột, một tiếng thét sởn người.
Nó cảnh báo hai người họ như còi báo động.
Vị thế đứng của Phục Kim Tiến tiện lợi hơn. Anh mở cửa, nhưng dừng ngay lại, nhìn xuống dưới.
Trương Anh Hào ngó qua vai anh.
Trước mặt hai người Trương Anh Hào là một bức tranh rùng rợn, khiến tóc tai hai người họ dựng đứng cả lên...
Nó đã đập trúng gã thanh niên thấp lùn. Cơ thể gã vắt ngang tay vịn cầu thang, đầu ngả ra phía ngoài và máu đang phun ra khỏi một vết thương ngang cổ như nước phun ra từ vòi dẫn.
Bạn hắn đứng sát tường, mặt nhợt như vôi, toàn thân cứng đờ. Kẻ giết người chắc đã bất ngờ nhô ra như một bóng đen, lướt vụt qua và chém gã thấp lùn bị thương nặng.
“Nhưng hắn đâu rồi?”
Trương Anh Hào đẩy Phục Kim Tiến tiến qua ngưỡng cửa, quay sang trái và nhìn thấy một vệt đen đang nhảy nhót trên tường nhà. Thoạt đầu, Trương Anh Hào tưởng đó là ánh nắng bị hắt lại từ một vật thế đang chuyển động.
Nó là một cái bóng, và nó có một hình dạng đặc biệt. Một hình người với hai cánh tay tới khuỷu. Từ đó trở xuống là hai thanh đao.
“Chẳng lẽ nó đã...?”
Cái bóng chuyển động. Chỉ trong vài giây, nó đã bò lên đến mái, rồi biến mất.
Hết, kết thúc...
Phục Kim Tiến đang quan tâm tới kẻ bị thương. Mặt trứng cá bây giờ khóc nức nở, toàn thân run bắn. Gã chắc chắn sẽ không bỏ chạy. Phục Kim Tiến đã kéo kẻ bị thương lên, để hắn ngồi tựa lưng vào tay vịn cầu thang.
Vũ khí kéo một vệt dài chênh chếch qua cổ, cằm, ra sau gáy gã thanh niên thấp lùn. Cằm đã mất một mảng da thịt. Vũ khí cắm vào chỗ đó sâu tới nỗi lộ cả xương.
“Gã còn sống!” - Phục Kim Tiến thì thào.
Trương Anh Hào thét vọng qua mảng sân, về phía một đám người tò mò đang tụ lại.
“Gọi xe cấp cứu, nhanh lên!”
Một cô gái trẻ chạy đi. Những người khác ở lại và nhìn trân trối về phía vũng máu dang lan ra dưới đất.
Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào đều mang trong người khăn tay sạch. Hai người họ băng bó vết thương để gã thanh niên đừng mất quá nhiều máu. Quỳ gối bên nhau trên cầu thang, hai người họ nghe hơi lạnh đang kéo qua gáy mình.
“Khốn kiếp, Anh Hào.” - Phục Kim Tiến nói. - “Nạn nhân cũng rất có thể là chúng ta.”
“Đúng, nếu bọn mình bước ra trước.”
“Vậy ra kẻ giết người vẫn còn nán lại đây và tìm cách xóa dấu vết.”
Trương Anh Hào nghĩ đến cái bóng đen và đôi tay thanh đao.
“Chính xác thế đấy, anh bạn à.”
Mặt trứng cá vẫn còn khóc. Trương Anh Hào bước đến trước mặt gã và xoay người gã lại. Gã thanh niên quả thật đã vãi ra quần. Trương Anh Hào nhìn rõ một vệt ẩm trên nền vải. Ai bây giờ mỉm cười quả thật là đồ ngu. Trong một tình huống căng thẳng quá sức, một phản ứng như thế này hầu như là tự nhiên.
“Cậu còn nói nổi không?”
Gã thanh niên tiếp tục ôm đầu rên la. Chỉ sau khi Trương Anh Hào hỏi tới lần thứ ba, anh ta mới buông hai tay xuống, để lộ khuôn mặt trứng cá sưng vù.
“Kể cho tôi nghe chuyện xảy ra.”
Gã thanh niên đưa ống tay áo quệt hai dòng nước mũi.
“Em không biết. Nó rất nhanh, rất nhanh, anh có hiểu không. Bóng đen đó đột nhiên xuất hiện.”
“Thế rồi sao?”
“Thanh đao. Đầu tiên nó ở trên tường, rồi nhảy tới trước mặt Gia Nghĩa. Nhảy sát vào người, Gia Nghĩa không tránh được. Thanh… thanh đao chém phập lại. Chỉ một nhát thôi, mà...”
“Còn gì nữa không?”
“Em hét lên.”
“Chúng tôi có nghe.”
“Rồi nó nhảy đi. Nó lẩn vào tường. Nó... nó biến mất.”
Trương Anh Hào phải công nhận gã thanh niên không hề nói dối. Cả hai người Trương Anh Hào cũng đã nhìn thấy bóng đen lướt qua tường lên phía mái. Câu hỏi chỉ là tại sao nó còn lẩn quất quanh hiện trường. Có phải nó muốn ngăn không cho hai người Trương Anh Hào tìm ra một dấu vết có thể dẫn tới lai lịch của nó, dấu vết dẫn đến gia đình Đối Hữu Bân. Rõ ràng là thế, rõ ràng có kẻ muốn cắt ngang dấu vết này.
Hai người Trương Anh Hào sẽ không thoái chí, sẽ đi theo đúng con đường vừa mở ra, nhưng phải cẩn trọng tối đa.
Mặt trứng cá hắng giọng hai lần mới hỏi được thành tiếng: “Có phải Gia Nghĩa đã chết?”
“Chưa. Nếu không chúng tôi đã không gọi xe cứu thương.”
“Nhưng trông nó như đã chết.”
“Cậu ấy chỉ ngất thôi.” - Trương Anh Hào nhìn về hướng Phục Kim Tiến, khuôn mặt anh dang nhăn lại, lo âu.
“Tình hình tệ lắm, Anh Hào à.”
“Bác sĩ chắc sẽ tới ngay bây giờ.”
“Nhưng anh ta chẳng thể nhanh bằng cái bóng.”
“Cậu nói đúng.”
Hai người Trương Anh Hào chỉ còn biết chờ. Từng giây đồng hồ lừ đừ trôi. Cuối cùng, tiếng còi xe cấp cứu vẳng lên phía bên ngoài dãy nhà. Bác sĩ xuất hiện… Cứ để anh ấy mang cả mặt trứng cá theo cùng. Cậu thanh niên đã rối loạn thần kinh thật sự.
Trương Anh Hào nhìn dọc tường nhà lên trên.
Một ngày tháng mười một khô ráo. Mặt trời tỏ ra có thiện cảm với Thượng Thanh. Nó rải ánh sáng lên các mái nhà. Nhưng chỗ nào có ánh sáng, ở đó cũng có bóng tối.
Tùy theo góc độ của ánh nắng, những ngôi nhà ném những cái bóng dài ngăn khác nhau. Những vệt tối bây giờ đột khiến Trương Anh Hào nổi da gà.
Có cảm giác như tất cả lũ chúng đều đang chuyển động, tạo thành những hình thù thoắt ẩn thoắt hiện. Chúng đang cười nhạo hai người Trương Anh Hào. Chắc chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, được gọi nên từ trạng thái căng thẳng cực độ của mấy phút đồng hồ vừa qua.