- Thì ra là thế.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần biết về tin tức cao tầng của Ma tộc.
- Có phiền toái, ở đây rõ ràng lại phong ấn một đầu Yêu Ma Vương, hơn nữa hơn mười vạn năm qua đi, phong ấn sớm đã buông lỏng.
Ngự Thú Vương cười khổ một tiếng, chợt nhớ ra cái gì đó
- Chẳng lẽ cực phẩm phủ đầu là do hắn cố ý ném ra ngoài để dẫn dụ Vương giả Sinh Tử Cảnh đến đây, dư ba chiến đấu của Vương giả Sinh Tử Cảnh sẽ khiến lực lượng phong ấn sinh ra suy yếu, khiến hắn càng dễ dàng thoát khốn hơn, không cần phải hao phí đại lượng ma lực?
Trong tầm mắt, một cánh tay của Yêu Ma Vương đã vươn ra ngoài, dài đến gần ngàn mét, Hắc Lôi Vương trầm giọng nói:
- Lực lượng phong ấn đã buông lỏng, khiến cho ma lực của Yêu Ma Vương xuyên qua khe hở phong ấn xé mở không gian, ném ra một kiện cực phẩm Bảo Khí, sau đó lại chế tạo ra cổng không gian, hấp dẫn đại lượng nhân mã tiến đến, hắc sắc khí tức kia cắn nút không ít huyết nhục tinh hoa của mọi người, đền bù cho bản thân Yêu Ma Vương, khiến cho hắn khôi phục thêm được một chút sức sống.
Ngự Thú Vương cổ quái nói:
- Yêu ma có thông minh như vậy sao?
- Yêu ma linh trí thấp, không có nghĩa là không có linh trí, loại thủ đoạn này, cũng chỉ là thủ đoạn bình thường, nhưng tiếc là chúng ta căn bản không biết ở đây lại phong ấn một đầu Yêu Ma Vương. Bớt xàm ngôn đi, bắt đầu chiến đấu thôi! Đầu Yêu Ma Vương này bị lực lượng phong ấn tra tấn hơn mười vạn năm, ma lực tất nhiên đã tổn hao rất nhiều, ngàn vạn lần không thể để hắn ra ngoài, nếu không sau khí cắn nút đủ huyết nhục tinh hoa thì ma lực của hắn sẽ triệt để khôi phục mất.
Hắc Lôi Vương bất chấp cướp đoạt cực phẩm phủ đầu, đề nghị nói.
- Đúng, yêu ma không giống với nhân loại, bọn hắn có thể thông qua thôn phệ huyết nhục tinh hoa của sinh linh để khôi phục thương thế, Thiểm Linh Vương, giờ cũng không phải là lúc để bực dọc, quy củ của Nhân tộc ngươi cũng biết đấy.
- Ngự Thú Vương nhìn thoáng qua Thiểm Linh Vương.
Thiểm Linh Vương âm thanh lạnh lùng nói:
- Không cần ngươi nhắc nhở, ta biết rõ nên làm thế nào.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ba người đều là Vương giả Sinh Tử Cảnh, thế công do họ liên thủ phát ra làm cho không gian cũng bị vụn nát, ngay ngắn đánh vào cánh tay đang duỗi ra của Yêu Ma Vương.
Lập tức, cánh tay yêu ma dài gần ngàn mét kia rung động lắc lư, từng khối huyết nhục lớn chừng ngọn núi nhỏ biến mất, phảng phất như bị cự nhân cắn mấy ngụm vậy.
Rống!
Thổ địa bạo liệt, tiếng rống của Yêu Ma Vương truyền ra từ lòng đất, mắt thường có thể thấy được, cánh tay yêu ma không trọn vẹn nhúc nhích từng khối thịt, nhanh chóng khôi phục lại, sau một khắc, nơi bị thương đã hoàn hảo như lúc ban đầu, ngược lại khí tức do Yêu Ma Vương phát ra yếu đi một chút, hiển nhiên đã bị tổn thương nguyên khí.
- Ngũ Lôi ấn, bạo!
Công kích của Hắc Lôi Vương là mạnh nhất, hai tay phát ra mười phiến quang ấn mặc lam sắc, nổ tung nơi bả vai của Yêu Ma Vương, nổ đến bụi đất tung bay đầy trời.
Thiểm Linh Vương cũng không cam chịu yếu thế, Thiểm Linh Chi Quang không hề đình chỉ công kích vào cánh tay của Yêu Ma Vương, thanh âm xì xì vang lên bên tai không dứt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Công kích của Ngự Thú Vương thế đại lực trầm, không ngừng công kích vào cổ tay của Yêu Ma Vương, làm cho nơi đó bị rách tung tóe, xương cốt đều bị đánh gãy nát.
Đông!
Bỗng nhiên, đầu lâu của Yêu Ma Vương chui ra từ nền đất, đầu lâu được che kín cốt phiến như yêu như ma, hai mắt khóa chặt lấy người mạnh nhất là Hắc Lôi Vương, phun ra một đạo hắc sắc quang ba, tốc độ lan ra của quang ba quá nhanh, lại quá mức đột ngột cho nên dù là Hắc Lôi Vương cũng không kịp né tránh, bị quang ba sượt qua một chút.
Nửa người huyết nhục mơ hồ, bạch cốt so le, Hắc Lôi Vương hít một hơi khí lạnh, thấp giọng mắng:
- Đồ đáng chết, lần này tối thiểu cũng khiến ta tổn thất nửa năm tu vị.
Tu đến Sinh Tử Cảnh, Chân Nguyên hợp nhất cùng huyết nhụ, lúc khôi phục thương thế thì cần phải tiêu hao Chân Nguyên, thương thế càng nghiêm trọng, Chân Nguyên bị tiêu hao càng nhiều, mà Chân nguyên tu vị của Vương giả Sinh Tử Cảnh quá mức khủng bố, thế nên phải cần thời gian dài nhàm chán mới có thể khôi phục lại được, tu vi nửa năm này, Hắc Lôi Vương phải cần một tuần lễ mới có thể đền bù lại, đương nhiên, nếu có bảo vật hiếm thấy gì đấy thì không tính.
Trong lúc nói chuyện, nơi bị thương của Hắc Lôi Vương nhanh chóng được lấp đầy, khôi phục lại như lúc ban đầu, không nhìn thấy chút tổn hại nào cả, tựa như chưa từng chịu tổn thương vậy.
- Năng lực chữa trị thật mạnh!
Bất kể là Yêu Ma Vương hay là Hắc Lôi Vương, thì năng lực khôi phục của thân thể đều mạnh đến rối tinh rối mù, nếu đổi thành Diệp Trần chịu thương thế thứ vậy thì đã trọng thương sắp chết rồi, trừ phi hắn có thể tu Bất Tử Chi Thân đến đệ nhất trọng, nếu vậy thì có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.
- Yêu ma, ăn ta một búa!
Bảo khí loại chùy của Ngự Thú Vương là một kiện bán cực phẩm, chùy quang lưu chuyển, thoáng cái đã đánh lên đầu lâu của Yêu Ma Vương.
Âm vang!
Hỏa tinh văng khắp nơi, Yêu Ma Vương đã bị gãy sừng, hỏa tinh hừng hực thiêu cháy cả mặt đất, có thể trông thân thể phần dưới của Yêu Ma Vương, cùng với Lục Mang Tinh phong ấn trận vẫn một mực khóa chặt cơ thể hắn, Lục Mang Tinh phong ấn trận xuất hiện một lổ hổng, Yêu Ma Vương đúng là bò ra từ nơi đó!
Yêu Ma Vương bị đau, cánh tay chui ra từ nền đất kia đơn giản liền đánh bay Ngự Thú Vương ra xa hơn ngàn dặm, hồ quang màu đen kia mài mòn hộ thể Chân Nguyên của Ngự Thú Vương, ở bên sườn trái và ngực của hắn bị xuyên qua, thương thế nghiêm trọng, cốt cách nát bấy.
- Thiểm Linh Vương, ngươi còn chưa động thủ sao, lão tử ta ba năm tu vị cũng đã mất rồi.
Ngự Thú Vương nhe răng trợn mắt, một bên dùng Chân Nguyên hồi phục thương thế, một bên quát về phía Thiểm Linh Vương.
- Thiểm Linh Chi Nhận!
Cả người Thiểm Linh Vương bị bao phủ trong ánh sáng màu đỏ sậm, ánh sáng màu đỏ sậm co rút lại, hóa thành hình nhận, mang theo Thiểm Linh Vương xuyên qua phần cổ của Yêu Ma Vương.
Phốc phốc!
Ma huyết phun tung toé, Yêu Ma Vương bụm lấy cổ kêu rên.
- Ngũ Lôi Ấn, phong!
Chẳng biết lúc nào, Hắc Lôi Vương đã đến trên đầu Yêu Ma Vương, năm ngón tay phình lớn lên, cách không lăng không ấn xuống, lập tức, năm phiến quang ấn mặc lam sắc xoay chung quanh bốn phía đầu lâu Yêu Ma Vương, Lôi Đình Phong Bạo mãnh liệt không ngừng ăn mòn ma lực của đôus phương, khiến cho hắn không rảnh mà phản kích lại.
Luân phiên bị đau, Yêu Ma Vương triệt để nổi giận, hai cánh tay chống xuống mặt đất, cơ bắp như ngọn núi phồng lên, thân thể đột ngộ nhô lên khỏi mặt đất, thoát ly phong ấn.
Ầm ầm!
Lúc Yêu Ma Vương thoát khốn, cái phễu hắc ám hóa thành hình con thoi dung nhập vào trong thân thể nó, khiến cho ma lực cảu nó đại tăng, chiến lực tăng vọt một cấp bậc, chỉ nghe 'Rầm Ào Ào' một tiếng, Lôi Đình Phong Bạo bị xé nứt, Hắc Lôi Vương chật vật rút lui, Yêu Ma Vương quay đầu, đột nhiên vung tay ra hòng bắt lấy Thiểm Linh Vương đang bay nhanh về phía sau.
Thiểm Linh Vương hoảng hốt, trốn vào hư không.
Không hiểu sao bàn tay của Yêu Ma Vương lại như là Ngũ Chỉ sơn của Phật Như Lai, chui theo vào trong hư không, ở một chỗ sâu trong hư không nắm chặt lấy Thiểm Linh Vương.
- Không!
Thiểm Linh Vương thập phần hoảng sợ, hắn còn chưa tu luyện đến cảnh giới Huyết Nhục Diễn Sinh hay thậm chí là Tích Huyết Trọng Sinh nữa, gặp phải Vương giả đồng cấp hoặc cao hơn hắn một cấp bậc cũng không có gì phải sợ, nhưng đầu Yêu Ma Vương này lại đến từ Thượng Cổ, thời đại Thượng Cổ là thời đại Vương giả đi đầy trên đất, chiến lực cường hoành không có biên giới, huống chi, Yêu Ma Vương vốn so với nhân loại Vương giả mạnh hơn gấp mấy chục lần, dù tu vi bị tổn hao nhiều, không bằng một góc của thời kì toàn thịnh những cũng có thể tạo thành uy hiếp trí mạng với hắn.
Hắc Lôi Vương đang chật vật lui lại ánh mắt lập loè, trên thực tế, sinh tử của Thiểm Linh Vương hắn cũng chả thèm quan tâm, liên quan rắm gì đến hắn, nhưng Nhân tộc có quy định của Nhân tộc, gặp được Ma tộc, phải tề tâm hợp lực, nếu có ai ra công không xuất lực, thì sẽ gặp phải Thẩm Phán, đừng nói Hắc Lôi Vương hắn không dám làm trái, mà ngay cả Hư Hoàng chí cao vô thượng cũng không dám, ai làm trái thì chính là đối nghịch với Nhân tộc, chết cũng không đáng tiếc.
Hơn nữa, Yêu Ma Vương hiện giờ thực lực đã tổn hao nhiều, một khi để hắn cắn nút huyết nhục tinh hoa của Thiểm Linh Vương, thực lực sẽ càng thêm đáng sợ, gây ra tai họa khôn lường.
- Ân!
Ánh mắt rơi vào cực phẩm phủ đầu cách đó không xa, bàn tay lớn của Hắc Lôi Vương trảo một cái bắt cực phẩm phủ đầu tới tay.
- Đứt cho ta!
Linh hồn ấn kí bên trong cực phẩm phủ đầu đã sớm bị trôi qua theo tuế nguyệt, Hắc Lôi Vương không cần phí bao nhiêu khí lực đã lạc ấn được linh hồn lực của mình lên đó, cầm trong tay cực phẩm phủ đầu, Hắc Lôi Vương hét lớn một tiếng, một búa bổ vào cánh tay của Yêu ma đang bắt lấy Thiểm Linh Vương.
Cờ-rắc!
Cánh tay yêu ma dài đến ngàn mét vang lên tiếng bị chém đứt, ma huyết phun ra ngoài như nước lũ đến bất ngờ, đổ xuống một toàn núi cao.
NGAO!
Một búa này gây ra tổn thương quá lớn với Yêu Ma Vương, Đoạn Chi Trong Sinh đích thật là cảnh giới của Bất Tử Chi Thân, nhưng Đoạn Chi Trong Sinh lại tiêu hao rất nhiều ma lực, không ai hi vọng mình mỗi ngày đều Đoạn Chi Trọng Sinh cả, nếu vậy thì không cần bao nhiêu thời gian thì tu vị sẽ suy kiệt, suy yếu vô cùng mất.
Thoát khỏi được tử kỳ, trong lòng Thiểm Linh Vương vẫn còn sợ hãi, nhưng nhìn đến cực phẩm phủ đầu trong tay Hắc Lôi Vương, sắc mặt liền trở nên khó coi... thực lực trước kia của hắn đã không bằng Hắc Lôi Vương, hiện giờ đối phương lại có cực phẩm phủ đầu nơi tay, mình lại càng không phải là đối thủ, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
- Chết, chết, chết!
Bị phong ấn mấy chục vạn năm, thần trí của Yêu Ma Vương thập phần không ổn định, trong miệng vẫn một mực nhớ kỹ chữ chết, một cánh tay còn lại nắm lại, đánh một quyền về phía Hắc Lôi Vương.
Hắc Lôi Vương hai tay cầm búa, ra sức chống cự.
Sau một khắc!
Tiếng nổ mạnh kinh thiên truyền ra, hư không giữa hai người bị vỡ ra một cái động lớn, Hắc Lôi Vương ngược lại kéo lấy cực phẩm phủ đầu, bay ra ngoài mấy ngàn dặm.
- Thiểm Linh Vương, ngươi cũng có một bả bán cực phẩm Bảo Khí, đừng che giấu nữa, lấy ra đối phó Yêu Ma Vương đi!
Ngự Thú Vương không dám một mình hành động, nói với Thiểm Linh Vương.
Thiểm Linh Vương mặt âm trầm, sau lưng mở rộng ra một cái thiết vũ sí bàng dài bảy tám mét, khí tức do cái thiết vũ sí bàng này phát ra khác với bán cực phẩm Bảo Khí bình thường, lại là một bộ phận của một bộ cực phẩm Bảo Khí, có thể khiến cho tốc độ của Thiểm Linh Vương tăng vọt lên một cấp bậc, lúc trước hắn tự nhận là tốc độ đã đủ rồi, nên mới một mực không lấy giờ, giờ hắn đã không nghĩ thế nữa.
XÍU... UU!!
Có thiết vũ sí bằng tăng phúc tốc độ, thân hình Thiểm Linh Vương phiêu hốt bất định, giống như thân đã không còn ở thế giới này nữa, khiến cho Yêu Ma Vương phát điên không thôi.
- Ngự Thú Vương, cùng hành động đi!
Hắc Lôi Vương và Ngự Thú Vương sóng vai mà đứng.
- Tốt!
Thấy Hắc Lôi Vương cầm trong tay cực phẩm phủ, Ngự Thú Vương cũng không có gì không thoải mái cả, hắn tốt xấu gì cũng đã đạt được hai khỏa Thổ Nguyên Tinh, còn Thiểm Linh Vương thì không được gì cả.
Lập tức, hai người một trái một phải, đánh về phía Yêu Ma Vương.
- Đại Lực Thần Tràm
Cú nện búa của Ngự Thú Vương thế đại lực trầm, phảng phất như có mấy chục ngọn núi áp súc trong cái búa nho nhỏ này vậy, một búa nện cho Yêu Ma Vương váng đầu hoa mắt, thất khiếu chảy máu.
- Ngũ Lôi Trảm!
Năm phiến quang ấn ngưng kết trên lưỡi búa, Hắc Lôi Vương gào thét một tiếng, một búa bổ ra phần cổ của Yêu Ma Vương, Lôi Đình cuồng bạo lại chui vào bên trong cơ thể Yêu Ma Vương, không ngừng phá hư cơ thể, trừ khử ma lực đối phương, lực sát thương mạnh đến không thể tưởng.
Đông!
Đại địa cuồn cuộn, sóng đất bay thẳng lên trời, Yêu Ma Vương không muốn lãng phí ma lực để khôi phục thương thế và tay phải đã mất đi, mượn ưu thế của hình thể thật lớn, một cước đập mạnh lên mặt đất, đột phá ra lớp lớp vòng vây, phóng về phía một lối vào không người nào biết rõ, nó không ngốc, biết rõ tiến vào sâu trong hư không thì sẽ chết thảm hơn nữa, chỉ có đến thế giới nhân loại, mới có đủ sinh linh để hắn thôn phệ thôi.
- Đừng để nó chạy thoát!
Cực phẩm phủ đầu trong tay Hắc Lôi Vương biến lớn, hung ác chém vào phía chân phải của Yêu Ma Vương.
Yêu Ma Vương vội vàng không kịp chuẩn bị, thân hình lảo đảo ngã nhào lên mặt đất, khiến vị diện chiến trường xuất hiện một cái hố to ma hình, sâu đạt vài trăm mét.
- Đây là chiến đấu của Vương giả sao, quả nhiên rất khó giết chết.
Thu hết thảy vào mắt, Diệp Trần sinh lòng cảm khái.
Dưới Sinh Tử Cảnh, ai cũng không dám chịu tổn thương quá lớn, thương thế quá nghiêm trọng, đại biếu cho việc chiến lực bị thụt lui, sinh mệnh lực bị xói mòn, hơi không cẩn thận, sẽ vẫn lạc ngay, không còn tồn tại, mà cuộc chiến giữa Vương giả lại rất bền bỉ, dưới tình huống thực lực không kém nhiều thì muốn đánh chết đối phương trong một thời gian ngắn quả thật còn khó hơn lên trời, dù sao nắm giữ Bất Tử Chi Thân, có thể mỗi thời khắc đều bảo trì bản thân ở trạng thái đỉnh phong nhất, làm vậy cũng chỉ tổn thất chút tu vi thôi, đương nhiên, nếu tu vi tổn thất quá nhiều thì... cũng sẽ hỏng việc, cho nên Yêu Ma Vương phải chạy trốn.