Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 304: Mạng của hắn do ngươi tới lấy

Ngô Minh ha ha cười:

- Trương Hạo Nhiên, không nên xem thường ta, Ngô Minh ta là người sợ chết sao?

Bất tri bất giác, những người lưu lại Lưu Vân Tông đều tụ tập lại, có thể bay liền đứng bên cạnh đám người Nhàn Vân Tử, không thể bay thì đứng trên mặt đất.

Giờ khắc này, Lưu Vân Tông đoàn kết chưa từng có, mọi người tâm niệm tự nhiên mà kết hợp lại, cuối cùng hóa thành một cổ khí tức tử chiến thà chết chứ không chịu khuất phục.

- Chu Mai, chúng ta đi tới.

Song chưởng vô lực bị Chu Mai ôm vào trong ngực, Từ Tĩnh nhẹ giọng nói.

Trong mắt Chu Mai đẫm lệ, nhẹ nhàng gật đầu, La Hàn Sơn khẽ cười một tiếng, ai cũng không biết hắn cười cái gì, chỉ biết là, dáng tươi cười của hắn rất xán lạn, rất ôn hòa, cùng Chu Mai bay lên cao.

Nhìn mọi người Lưu Vân Tông đông nghịt, tâm tình Kim Hoàng Đạo Nhân rất không xong, chưa bao giờ hắn gặp qua tình huống như vậy, tại trong tưởng tượng của hắn, Lưu Vân Tông hẳn là cây đổ bầy khỉ tan, chật vật bất kham.

- Như vậy toàn bộ chết đi cho ta!

Kim Hoàng Đạo Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, chân nguyên hung mãnh thiêu đốt, khí thế đáng sợ vô cùng, ngưng tụ thành cơn lốc khí thế, xé rách đại địa, đổ nát ngọn núi, hỏa mang tựa như một vòng kim sắc thái dương.

- Kim Hoàng Liệt Nhật!

Trên đầu ngón tay ngưng tụ ra một đoàn quang cầu cực độ cô đọng, Kim Hoàng Đạo Nhân tin tưởng, đoàn quang cầu này một ngày bạo tạc, thực lực dù chưa đủ, cũng khiến nhiều người phải chết.

Ai!

Đúng vào lúc này, một tiếng than nhẹ truyền ra, tựa như bên tai, lại tựa xa xôi, không ngừng quanh quẩn ở trên hư không, chấn động, ngay sau đó, bầu trời u ám đột nhiên sáng sủa, trong tầm mắt mọi người, một bàn tay khổng lồ áp bách tới, che khuất thái dương, che khuất bầu trời, trên lòng bàn tay vân tay rõ ràng, thiên địa rung động.

Trong nháy mắt ngón tay thu hồi, con mắt Kim Hoàng Đạo Nhân trợn tròn, vẻ mặt thất thố quát:

- Không có khả năng, bối cảnh Lưu Vân Tông sao có như vậy, tuyệt đối không thể, ngươi là ai? Vì sao muốn xen vào việc này, Huyền Không Sơn ta cùng ngươi không oán không cừu, đề nghị ngươi khoanh tay đứng nhìn.

Kim Hoàng Đạo Nhân hoàn toàn không nhận biết khí tức chủ nhân đại thủ, do đó chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, đối phương bước vào Linh Hải Cảnh, chân nguyên hóa hải, vạn lưu quy tông. Thứ hai, đối phương bước vào Sinh Tử Cảnh càng đáng sợ hơn, vừa vào sinh tử, thiên nhân cách xa nhau. Mặc kệ là khả năng nào, cũng không phải Kim Hoàng Đạo Nhân có thể chống lại, khả năng trước còn tốt, chí ít Huyền Không Sơn cũng có cường giả Linh Hải Cảnh, hơn nữa không chỉ một hai người. Mà nếu là khả năng thứ hai, cả Huyền Không Sơn còn chưa đủ cho đối phương nghiền nát, sinh tử sinh tử, loại cảnh giới võ học được xưng là Vương giả này, không phải không có đạo lý, bọn họ chính là vương trong võ giả, đại biểu ý chí thiên địa của Chân Linh Đại Lục, không có Vương giả Sinh Tử Cảnh, thế lực cường thịnh trở lại cũng không hữu dụng. Bởi vì đối với Vương giả Sinh Tử Cảnh mà nói, một người chính là một tông, một người chính là nhất phương cương thổ.

Đại thủ che trời tốc độ cũng không tính rất nhanh, tựa hồ ngoài chủ nhân không có chăm chú, mà ở trong mắt Kim Hoàng Đạo Nhân, thiên đã không còn là thiên, địa đã chẳng phải là địa, quần sơn hậu phương Lưu Vân Tông đều bị đại thủ che trời khống chế, chắp cánh khó thoát.

Kim Hoàng Đạo Nhân thấy đối phương không có ý ngừng tay, trong lòng sinh ra ý sợ hãi vô biên, nhìn Tư Không Thánh và Hoàng Lôi Thú, thân hình nhất triển, hướng phía xa xa bay vút cực nhanh, chợt lóe, liền xuất hiện ở ngoài bảy tám dặm, phảng phất một vòng thái dương không ngừng toát ra.

- Hừ!

Tiếng hừ lạnh truyền ra, thiên đại thiên đại ngón cái và ngón trỏ bắt đầu hợp lại, Kim Hoàng Đạo Nhân đang bỏ chạy tựa như chui đầu vào lưới, bị trói buộc ở trong đó, không thể động đậy, ngay cả giãy dụa cũng không làm được.

- Ta không cam lòng, những người này bất quá là nhân vật như con kiến hôi, ta muốn giết thì giết.

Kim Hoàng Đạo Nhân phấn khởi dư lực, chân nguyên hung mãnh thiêu đốt muốn thoát khỏi ràng buộc.

Mọi người Lưu Vân Tông thấy mà ngây ngốc, Kim Hoàng Đạo Nhân lúc trước không ai bì nổi, lúc này bị hai ngón tay kẹp lấy, tựa như một con ruồi không đầu, mang đến cho bọn họ tương phản thị giác cực đại, trong lòng nhất tề nghĩ đến, chủ nhân đại thủ che trời này là ai, cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đều bị hắn tùy ý bắt giữ, loại cấp bậc thực lực này đã không phải dựa vào tưởng tượng là có thể nghĩ được.

- Yên tâm, ta sẽ không ra tay giết ngwoi, ngươi không đáng để ta giết, hiện tại cút khỏi Lưu Vân Tông, cút khỏi Thiên Phong Quốc, kiếp này nếu còn dám đến một bước, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mặt khác trở lại nói cho tông chủ Huyền Không Sơn một tiếng, lần này chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ, lần sau tái phạm, Huyền Không Sơn chắc chắn sụp đổ, cơ nghiệp vạn năm Thương Vương và Thạch Vương lưu lại cũng sẽ bị diệt, có nghe hay không?

Chủ nhân đại thủ che trời thanh âm chỉ có một mình Kim Hoàng Đạo Nhân nghe được. Bất quá thanh âm này cũng không phải tiếng người, mà là thanh âm không khí chấn động truyền đến, cùng chân khí truyền âm cao hơn cả trăm lần, cường giả Tinh Cực Cảnh tuyệt đối không thể làm được.

- Không giết ta sao?

Kim Hoàng Đạo Nhân đình chỉ giãy dụa, hắn biết có cố giãy dụa nữa cũng vô ích, đối phương muốn giết hắn, chỉ cần một ý niệm trong đầu, ánh mắt hung ác rơi vào trên người Diệp Trần, trong lòng Kim Hoàng Đạo Nhân cười nhạt, nguyên lai cũng không phải chỗ dựa vững chắc của ngươi, nếu như đây là chỗ dựa của ngươi, không có khả năng buông tha ta. Bởi vì sau này Diệp Trần vừa rời khỏi Thiên Phong Quốc, chính mình có thể truy sát hắn, nhưng chủ nhân đại thủ che trời cũng không có nói không được giết Diệp Trần, mà là nói không không được tiến vào Thiên Phong Quốc.

- Hừ hừ, xem ra trời muốn giết ngươi, trong vòng năm năm, ngươi căn bản không có khả năng có thực lực để chống lại ta, mà ngươi tiếp tục lớn, nhất định phải rời khỏi Thiên Phong Quốc, đây là nhất tử tuần hoàn, hữu tử vô sinh, hiện tại cho ngươi sống thêm một thời gian đi sao!

Kim Hoàng Đạo Nhân tuy rằng kiêng kỵ tiềm lực của Diệp Trần, nhưng không tiếp thu đối phương trong thời gian năm năm có thể siêu việt hắn, giết hắn còn rất nhiều cơ hội, không cần đánh cuộc cái mạng nhỏ của mình.

- Tiền bối, ta đáp ứng, cả đời này cũng không bước vào Thiên Phong Quốc, bước vào Lưu Vân Tông.

Kim Hoàng Đạo Nhân cao giọng nói.

Nguyên khí cấu thành bàn tay to buông ra, bên tai Kim Hoàng Đạo Nhân lại chấn động:

- Cút đi! Ta tùy thời đều có thể thay đổi chủ ý.

Nghe vậy, Kim Hoàng Đạo Nhân biến sắc, tựa hồ sợ chủ nhân đại thủ che trời thay đổi chủ ý, đem hắn giết chết, vội vã vọt tới trên lưng Hoàng Lôi Thú, khu sử Hoàng Lôi Thú bay lướt ra ngoài, trong chớp mắt biến mất ở phía xa.

- Không có giết hắn?

Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân nói không thất vọng là không có khả năng, đương nhiên, bọn họ không dám có nửa câu oán hận đối với chủ nhân đại thủ che trời, không có đối phương, hôm nay Lưu Vân Tông chỉ có nước bị hủy diệt, không có khả năng thứ hai, cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ của Lục phẩm tông môn tại Nam Trác Vực đã tính là nhân vật đỉnh tiêm, dưới Linh Hải Cảnh, trên trăm triệu người.

- Bất hảo, chân nguyên khống chế không được.

Tâm tình thư giãn xuống tới, Nhàn Vân Tử lại khống chế không được chân nguyên của bản thân, chân nguyên một ngày phá, thi cốt vô tồn, phương viên hơn mười dặm sẽ lọt vào hủy diệt, đây là một môn bí kỹ ngọc thạch câu phần năm đó hắn ngẫu nhiên có được, một khi sử xuất, tuyệt không thay đổi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Thiên Lôi Tán Nhân chú ý tới khí tức trên người Nhàn Vân Tử muốn bạo tạc, trong lòng cả kinh, môn bí kỹ này Nhàn Vân Tử đã từng nói qua với hắn, lần này cùng Kim Hoàng Đạo Nhân liều mạng đánh một trận, Nhàn Vân Tử phải thi triển ra, chỉ là hiện tại Kim Hoàng Đạo Nhân đã đi, chết là vô ích, không chút giá trị.

Bá!

Dị biến nổi lên, đại thủ che trời vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm tại hộ thể chân nguyên của Nhàn Vân Tử, phong khởi vân đạm.

Nhàn Vân Tử khí tức thu liễm xuống, bí kỹ ngọc thạch câu phần ngạnh sinh hoàn nguyên về trạng thái ban đầu, khí tức bạo tạc quy về hư vô.

- Đa tạ đại ân của tiền bối!

Nhàn Vân Tử hai tay ôm quyền, hướng phía đại thủ che trời cúi đầu.

Không khí chấn động.

- Không cần cám tạ ta, kỳ thực ta muốn cứu là Diệp Trần, nhưng Diệp Trần và Lưu Vân Tông ràng buộc quá sâu, chuyện này cũng là do hắn gây ra.

- Tiền bối đại ân, sao dám không tạ ân.

Nhàn Vân Tử tự nhiên không thể nói không tạ ơn là sẽ không tạ ơn, đối phương cứu được không chỉ một mình hắn, mà là cả Lưu Vân Tông a! Dù cho đối phương có muốn hắn đi tìm chết, hắn đều phải nghe theo, Lưu Vân Tông truyền tới trên tay hắn, loại cảm tình này thường nhân không thể lý giải.

Chủ nhân đại thủ che trời không nói gì thêm, thanh âm chuyển dời đến bên tai Diệp Trần.

- Ngươi có phải là nghi hoặc vì sao ta không có giết Kim Hoàng Đạo Nhân?

Huyết Bạo Thuật tự động tán đi, Diệp Trần cả người nhiễm, suy yếu nói:

- Tiền bối hẳn là có dự định của mình, Diệp Trần có thể đoán được một chút.

- A, nói một chút!

- Tiền bối là để ta tự mình báo thù, xóa bỏ tâm ma.

Không khí chấn động có chút bất ổn.

- Ha ha, ngươi nói không sai, ta xác thực có tâm tư này, võ giả chi đạo, vượt mọi chông gai, một chút tạp chất đều không được phép, chuyện hôm nay có ảnh hưởng rất lớn đối với ngươi, nếu không thể cho ngươi tự mình động thủ đánh chết Kim Hoàng Đạo Nhân, đối với ngươi tu hành có trở ngại rất lớn, hơn nữa ngươi là kiếm khách lĩnh ngộ Kiếm Ý, trời sinh không được lùi bước, ta giết Kim Hoàng Đạo Nhân, ngang với thay ngươi lựa chọn lùi bước, cái này không phải là điều ta muốn thấy, cũng không phải chuyện ngươi muốn nhìn. Do đó, mạng của Kim Hoàng Đạo Nhân do ngươi tới lấy, về phần giết hay không, phải nhờ vào bản lĩnh của ngươi, cùng một việc ta sẽ không bang trợ lần thứ hai.

Diệp Trần nói:

- "Đa tạ tiền bối thành toàn, Kim Hoàng Đạo Nhân ta tất tự thân giết chết, ai cũng ngăn cản không được, về phần nếu bị chết, đã nói lên chính mình không có tư cách bước vào cảnh giới càng cao.

- Tốt, ngươi tỉnh táo ta rất thích, hi vọng ngươi có thể tiếp tục bảo trì, đừng để cừu hận làm lu mờ tâm trí, võ giả chi đạo, không chỉ là cừu hận.

- Tiền bối, ngươi là?

- Không nên hỏi, cũng không nên nghĩ, nên nói cho ngươi, khi tới lúc sẽ nói cho ngươi, không thể nói cho ngươi, có lý do của ta, đây cũng là nguyên nhân mà ta không ra mặt.

- Diệp Trần lỗ mãng.

- Ngươi thụ thương không nhẹ, Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp cũng không phải bí kỹ chuẩn bị cho võ giả, mà là Huyết Ma Chân Nhân căn cứ Huyết Ma phân thân sáng tạo ra một môn bí kỹ không trọn vẹn, không có Huyết Ma phân thân, dùng một lần, sẽ tổn hao khí huyết một lần, chỉ bằng vào Khí Huyết linh dược bình thường là không thể hoàn toàn khôi phục, phương diện này thì chính ngươi phải tự giải quyết, ta sẽ không dành cho ngươi bất kỳ trợ giúp nào.

- Diệp Trần biết.

Tiểu Huyết Ma Giải Thể tác dụng phụ đối với thân thể rất mất, tiêu hao khí huyết tuy rằng có thể thông qua huyết dương hoa bù đắp. Nhưng Huyết Dương Hoa không phải vạn năng, thỉnh thoảng hai lần còn có thể, số lần tăng lên, cần phải điều dưỡng một phen, bằng không sẽ lưu lại di chứng đáng sợ, lần này vì đối kháng Kim Hoàng Đạo Nhân, Diệp Trần thậm chí thi triển ra tuyệt chiêu Huyết Bạo Thuật trong Tiểu Huyết Ma Giải Thể. Cái này đã tiếp cận uy lực của Đại Huyết Ma Giải Thể, tác dụng rất lớn, nếu không phải tố chất thân thể Diệp Trần cường hãn, tu luyện bí quyết cường thân đến đệ ngũ quyết, trình độ Kim Bính Ngọc Thể, không chết cũng tàn, đoạn tuyệt con đường võ giả.

Về phần chủ nhân đại thủ che trời trợ giúp, Diệp Trần không nghĩ tới, con đường của mỗi võ giả là ở dưới bàn chân, người khác giúp hắn, nói không chừng là hại hắn, không lĩnh ngộ thống khổ, sao có thể khổ tận cam lai.

Đương nhiên, Diệp Trần cũng có lo lắng bị di chứng, trong Trữ Vật Linh Giới có một gốc Hỏa Hậu Huyết Dương Hoa ba nghìn năm, dược so với thiên niên Huyết Dương Hoa mạnh hơn mấy chục lần, chỉ cần không phải hao hết khí huyết, tiêu trừ di chứng không phải là vấn đề gì khó.

Bất quá thương thế của Từ Tĩnh khiến hắn rất đau đầu, xương cốt cánh tay đứt đoạn cùng tan vỡ là hai khái niệm, không có thiên tài địa bảo mà nói, rất khó khỏi hẳn, hắn có thể tưởng tượng đến, một khúc xương hoàn chỉnh gãy thành vô số mảnh nhỏ thống khổ ra sao.

Chủ nhân đại thủ che trời tựa hồ đoán được tâm tư của Diệp Trần.

- Xương cốt cánh tay của tiểu cô nương kia bị vỡ nát, ta cũng không giúp được nàng. Tư chất của nàng tốt, có hy vọng lớn đạt được thành tựu, đau khổ lần này đối với nàng không phải không có lợi, trên thực tế, ngươi có phát hiện không, cả Lưu Vân Tông bởi vì chuyện này, trở nên khác biệt so với dĩ vãng, đây là thăng hoa sau đau khổ, là Lưu Vân Tông cường thịnh mới bắt đầu.

Diệp Trần gật đầu, nhất khắc huyết chiến kia, cử động của mọi người Lưu Vân Tông để hắn rất cảm động, bọn họ rõ ràng rất yếu, không thể mang tới một chút trợ giúp nào, nhưng nghĩa vô phản cố đứng ra, cùng tồn vong với Lưu Vân Tông. Loại thấy chết không sờn này không phải tông môn cường đại có thể làm được. Hắn tin tưởng, ngày sau Lưu Vân Tông tất có thể chân chính lớn mạnh, trở thành siêu cấp tông môn tại Nam Trác Vực.