Thấy một màn như vậy, Diệp Trần cho dù đần đến mấy cũng biết được Nguyên Tông Bác muốn làm gì. Đối phương khẳng định là muốn mượn công hiệu của Huyết Chi ngàn năm thi triển Huyết Ma Giải Thể đại pháp trong phạm vi lớn. Lấy một lần bộc phát lực lượng mà giết mình.
- Rất tốt! Không sợ ngươi dốc sức liều mạng, chỉ sợ ngươi chạy trốn!
Diệp Trần nuốt vào một khoả Bổ Khí Đan, rồi cầm theo Tinh Ngấn Kiếm chậm rãi tiếp cận đối phương.
- Tám phần Giải Ác Phóng!
Đứng nguyên tại chỗ, Nguyên Tông Bác bạo rông một tiếng. Trừ đầu lâu ra thì toàn bộ thân thể hắn đều hiện lên tơ máu, tơ máu cùng chân khí kết hợp cùng một chỗ hình thành huyết quang sền sết lượn lờ xung quanh thân thể. Lúc này Nguyên Tông Bác bị huyết thuỷ bao vây toàn bộ.
Oanh!
Cây cối xung quanh bị huyết quang xâm nhập mà mục nát đổ xuống. Mà mặt đất không biết từ lúc này hoá thành màu đỏ, không có một cọng cỏ nào sống được.
Thu toàn bộ động tĩnh của đối phương vào trong mắt, Diệp Trần thầm nghĩ nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra thì Huyết Ma Giải Thể đại pháp cùng với Huyết Ma Chân Nhân có quan hệ rất lớn. Nói không chừng chính là công pháp do Huyết Ma Chân Nhân một trong một trăm lẻ tám đại quỷ tưởng của Cửu U Giáp truyền xuống. Mà người thi triển Huyết Ma Giải Thể đại pháp cũng trở nên trì độn, tốc độ cùng phản ứng chậm chạp vô cùng.
- Trảm!
Diệp Trần cũng sẽ không trơ mắt nhìn đối phương tăng chiến lực lên cực hạn, Tinh Ngân Kiếm vung lên, kiếm quang màu xanh da trời phá toái hư không mà mục tiêu chính là Nguyên Tông Bác đang bị bao phủ trong huyết quang.
Bang!
Tiếng binh khí va chạm vang lên. Kiếm quang màu xanh da trời vừa phá vỡ huyết quang, đâm vào trong cơ thể Nguyên Tông Bác ba thốn thì một cỗ huyết quang bạo phát còn cường đại hơn lúc trước rất nhiều. Kiếm quang màu xanh da trời bị chấn bay ra ngoài, lăng không hoá thành kiếm khí rồi triệt để tiêu tán.
- Ồ! Rõ ràng bắn ra kiếm khí.
Diệp Trần khẽ cau mày, Phá Hư Chỉ lập tức bắn ra.
Dưới một chỉ Phá Hư thì huyết quang bên ngoài cơ thể Nguyên Tông Bác ảm đạm đi rất nhiều, chính diện xuất hiện một lỗ thủng. Nhưng chỉ lực cũng không thể nào kiên trì được lâu, thì tiêu tán.
- Không có biện pháp. Chỉ có cận chiến, dung hợp mười một thức kiếm chiêu Cô Phong Tuyệt Sát không thì không thể nào đánh chết được hắn.
Huyết quang như lửa, mãnh liệt thiêu đốt. Khí thế của Nguyên Tông Bác tăng mạnh, bạo phong màu đỏ hình thành. Bạo phong màu đỏ phóng lên trời, xa xa nhìn lại giống như một cột sáng đứng sừng sừng trong rừng cây vô cùng bắt mắt.
- Tốt! Lực lượng vô cùng cường đại. Từ khi đạt được Huyết Ma Giải Thể đại pháp cho đến nay. Đây là lần đầu tiên ta giải phóng đến tám phần.
Nguyên Tông Bác liếm liếm bờ môi, ánh mắt dữ tợn nhìn Diệp Trần, nhếch miệng cười nói:
- Tiểu tử! Được chết trên tay ta chính là vinh hạnh của ngươi.
Diệp Trần nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể khống chế Huyết Ma Giải Thể đại pháp?...
Võ học cũng không có phân tà ác. Cái chính phải xem người sử dụng nó vào mục địch gì. Diệp Trần cho rằng võ học cũng chỉ có một chữ 'võ'. Như vậy tu sĩ nhất định có thể khống chế được. Nhưng Nguyên Tông Bác lại không cách nào khống chết được khí tức bạo liệt trong cơ thể. Có thể nói là hắn không có lĩnh ngộ được Huyết Ma Giải Thể đại pháp đến nơi đến chốn. Nếu không thì uy lực còn mạnh hơn rất nhiều.
Nguyên Tông Bác hơi sững sờ. Đối phương nói hoàn toàn đúng. Hắn xác thực không cách nào khống chế được Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp. Đây cũng không phải là do hắn ngu dốt mà là Huyết Ma Giải Thể đại pháp không giống với những võ học thông thường. Mỗi một lần sử dụng đều tàn phát thân thể đến cực độ. Cho nên nếu như không đến lúc sinh tử tồn vong, hắn cũng không có mang ra sử dụng là gì. Cho dù có sử dụng thì cũng có chừng mực. Điều này khiến cho kiến thức của hắn đối với Huyết Ma Giải Thể đại pháp cũng không được hoàn chỉnh. Bản thân cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được ba phần tinh tuý, một khi giải phóng quá nhiều thì khí tức tựa như cường đại nhưng thực chất vô cùng tán loạn, không cách nào ngưng tụ lại được.
- Hắc hắc! Tuy hiện tại không hoàn toàn khống chế được Huyết Ma Giải Thể đại pháp nhưng chừng đó cũng đủ để ta giết chết ngươi rồi! Huyết Quang Phá...!
Nguyên Tông Bác giơ cánh tay phải lên huy một kiếm chém về phía Diệp Trần...
Bành bành bành bành bành bành... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Phảng phất giống như âm hưởng của vô số quả bom bạo tạc ra kiếm khí. Không! Có lẽ không thể xưng là kiếm khí. Chỉ có thể là kiếm quang thô ráp mà thôi. Thực lực của Nguyên Tông Bác gia tăng gấp đôi ngưng tụ thành một kiếm quang thô ráp. Kiếm quang thô ráp xuất ra mang theo lực lượng bạo tạc hướng tới Diệp Trần cách đó vài trăm mét. Kiếm quang chưa tới nhưng đại thụ sau trung Diệp Trần trong phạm vi vài trăm mét đã sụp đổ toàn bộ, đồng thời khiến cho mặt đất nổi sóng mãnh liệt.
Đối mặt với kiếm quang nếu Diệp Trần lựa chọn biện pháp tránh né thì tiếp theo chính là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba.. thậm chí là kiếm thứ tư xuất ra. Chính bản thân hắn cũng rơi vào thế hạ phong mà phạm vi kiếm quang bạo tạc cũng vượt qua phạm vi tránh né của Diệp Trần.
- Cũng tốt! Tựu để cho ngươi nhìn thấy một chút thành quả của ta ở Nguyệt Thành a!
Diệp Trần không lùi không tránh, hai tay nắm chặt Tinh Ngấn Kiếm giơ cao qua đỉnh đầu. Chỉ trong chốc lát chân khí Thái Huyền hùng hậu quán trú. Tinh Ngấn Kiếm vặn vẹo. Xác thực mà nói là không khí xung quanh Tinh Ngấn Kiếm vặn vẹo đánh lừa thị giác của con người.
Kiếm thế kinh người bộc phát, một kiếm của Diệp Trần đánh xuống.
- Thiên Toái Vân!
Huyết sắc kiếm quang thô ráp thế đi cực mạnh, trong nháy mắt chỉ còn cách Diệp Tràn mười mét. Đối với vận tốc âm thành thì mười mét không đáng để nói, nhưng hiện tại khoảng cách mười mét giống như một lằn ranh giới, huyết sắc kiếm quang cho dù cuồng bạo nhưng cũng không thể nào đi tiếp.
Cục diện giằng co trong nháy mắt, chẳng mấy chốc mà huyết sắc kiếm quang bắt đầu rạn nứt vang tung toé khắp nơi. Rừng cây trong phạm vi một dặm triệt để biến thành bình địa. Mãi đến khi huyết quang tiêu tán thì dưới chân Diệp Trần xuất hiện một hố sâu hai mươi mét, rộng ba mươi mét.
- Làm sao có thể! Làm sao hắn có thể ngăn trở một kiếm của ta!
Nguyên Tông Bác đối với uy lực một kiếm vừa rồi của mình rất tự tin. Riêng lực sát thương của nó cũng đủ để chém giết võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong rồi. Cho dù là yêu thú lục cấp có được huyết mạch thượng cổ cũng không dám đón đỡ một kiếm này. Nhưng Diệp Trần lại hết lần này tới lần khác ngăn trở được. Điều này bảo sao hắn không sợ hãi cho được.
Hô!
Diệp Trần nhổ ra một ngụm trọc khí. Kiếm chiêu này cùng Cô Phong Tuyệt Sát đồng dạng, đều là dung hợp nhiều kiếm chiêu. Nhưng có một điểu bất đồng chính là Cô Phong Tuyệt Sát dung hợp Cô Phong Thập Tam kiếm. Còn Thiên Toái Vân dung hợp ba thức cuối cùng của Kinh Vân Kiếm Pháp. Vốn với tình huống của Diệp Trần lúc trước mà muốn dung hợp kiếm thức của Địa cấp hạ giai kiếm pháp còn tương đối khó khăn. Nhưng hiện tại hắn đã đạt được năm thành Kiếm Ý cùng với tu vi từ Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong tăng lên Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong thì cũng có thể miễn cưỡng thử dung hợp. Chỉ là suốt một tháng thời gian dung hợp được hai thức thì lại không có đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Mà muốn dung hợp ba thức thì vẫn còn quá nhiều khó khăn. Vừa rồi thi triển một kiếm chiêu dung hợp chưa thành thục, Diệp Trần cũng chỉ có thể phát huy uy lực gần tới cực đại mà thôi.
Bất quá điều này cũng đủ dùng rồi. Cận chiến có Cô Phong Tuyệt Sát, viễn chiến thì có Luyện Tâm Nhất Kiếm, chính diện cường công có Thiên Toái Vân. Ba thức kiếm chiêu dung hợp có thể ứng phó với đại bộ phận trận chiến. Nếu như có thể tu luyện thành Ngũ Nhạc Thần Quyền nữa thì dưới tình huống tu vi chênh lệch không quá lớn, Diệp Trần cũng có thể thoải mái đùa nghịch với đối phương một trận.
- Đáng tiếc. Dung hợp hai thức kiếm chiêu trong kiếm pháp Địa cấp hạ giai cũng đã là cực hạn của ta. Ba thức vẫn còn quá sức, không cách nào dung hợp được.
Tận dụng thời cơ hiếm có, Diệp Trần nhanh chóng bình phục, huyết khí sôi trào. Huyết sắc kiếm quang bị phá, lực lượng bạo tac tuy không khiến hắn bị thương nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định.
Nguyên Tông Bác bước tới một bước, ánh mắt đình trệ, hắn thét gào một tiếng:
- Ta nhìn ngươi thế nào ngăn trở được kiếm thứ hai của ta. Huyết Ưng Tam Kiếm!
Dưới sự thúc dục của Huyết Ma Giải Thể đại pháp Nguyên Tông Bác liên tiếp chém ra ba kiếm, bởi vì tốc độ quá nhanh mà chỉ có thể nhìn thấy hắn chém xuống một lần.
Ba đợt kiếm quang thô ráp dung nhập làm một chém tới phía trước. Không khí bị phá vỡ, dưới một kiếm vừa rồi đến mặt đất cũng bị xé rách. Mà không khí sụp đổ, bị kiếm quang hút đi tạo thành một mảng thế giới chân không.
Sau khi thi triển một kiếm này thân hình Nguyên Tông Bác co quắp, quần áo rộng thùng thình đón gió phiêu lãng.
- Cũng tốt! Thừa dịp này đem linh khí của Hoả Long Quả còn dư thừa biến thành lực lượng của ta!
Linh khí của Hoả Long Quả không phải người thường có thể tưởng tượng được. Ngoại trừ viện trợ giúp võ giả đột phát cảnh giới mà còn ẩn chứa một lượng linh khí vô cùng lớn trong cơ thể. Lúc trước Diệp Trần từ Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đột phát lên trung kỳ đỉnh phong thì linh khí của Hoả Long Quả vẫn còn dư thừa đến ba thành, ẩn giấu trong cơ thể. Theo thời gian trôi qua Diệp Trần phải cẩn thận tu luyện thì mới có thể hấp thu được toàn bộ ba phần linh khí còn lại.
Nhưng lúc này Diệp Trần mượn việc Nguyên Tông Bác tạo áp lực cho mình mà triệt để đem linh khí của Hoả Long Quả biến thành nguyên khí dung nhập vào bản thân. Đợi đến lúc đột phá Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ thì hắn có thể nhờ đó mà tăng lên một cảnh giới tu vi.
Một bước không lùi, Diệp Trần điên cuồng thúc dục Thái Huyền chân khí quán chú lên Tinh Ngân Kiếm. Thân là hạ phẩm bảo khí nên Tinh Ngân Kiếm không dễ dàng bị bạo tạc. Không ngừng nuốt chân khí Thái Huyền tinh thuần là cho thân kiếm tản mát ra tinh quang ám sắc, kiếm thế cũng bạo tăng lên rất nhiều.
Oanh!
Một kiếm bổ ra, đón đỡ kiếm quang của Nguyên Tông Bác.
- Vỡ!...
Chẳng những kiếm quang của Nguyên Tông Bác bị vỡ nát mà linh khí của Hoả Long Quả trong cơ thể Diệp Trần cũng vỡ nát hoá thành nguyên khí thuần tuý rồi dung nhập vào bên trong nhục thể của hắn. Sau một khắc tinh thần Diệp Trần trở nên sáng láng, cùng với lúc trước may mắn đón đỡ kiếm quang hoàn toàn bất đồng.
- Phân!...
Huyết quang tiêu tán, thân thể Diệp Trần loé lên, bốn đạo chân khí tàn ảnh nương theo chân thân từ những góc độ khác nhau hướng tới Nguyên Tông Bác cận chiến.
Chẳng biết từ lúc này thân thể khô quắp của Nguyên Tông Bác dưới tác dụng của Huyết Chi ngàn năm giúp cho hắn hồi phục lại đại bộ phận huyết nhục.
- Cút ngay!
Tay cầm bảo kiếm Nguyên Tông Bác quét ngang nửa vòng. Huyết sắc quang hồ hiện ra, toàn bộ chân khí tàn ảnh đêu bị nghiền nát.
- Quá muộn!
Giữa không trung, khoảng cách giữa Diệp Trần và Nguyên Tông Bác chưa đủ một trượng. Tinh Ngấn Kiếm đâm tới, kiếm quang kinh diễm mộng ảo, giống như từ phương xa đánh tới.
Nguyên Tông Bác hoảng hốt, với nhãn lực của hắn có thể nhìn thấy được uy lực của một kiếm này. Hắn cũng chỉ có thể điên cuồng gia cố huyết quang phòng ngự ngăn trở một kiếm này mà không cách nào phản kích.
Phốc! Phốc!
Mũi kiếm Tinh Ngấn Kiếm sắc bén vô cùng, lại có sự gia trì của năm thành Kiếm Ý, thế kiếm như trẻ tre đâm nát kiếm quang xuyên thủng trán của Nguyên Tông Bác.
Tinh Ngấn Kiếm rút ra, cùng với đó mà cảm giác buồn nôn phát sinh. Thân thể khô quắp của Nguyên Tông Bác tê liệt ngã xuống đất. Liếc nhìn qua một cái thi thi thể của hắn chả khác nào bộ xương khô bọc da. Duy chỉ có cái đầu lâu là còn có tý thịt.
- Đáng tiếc, một đoá Huyết Chi ngàn năm a...
Tra Tinh Ngấn Kiếm vào vỏ, Diệp Trần chạm rãi bước tới, ánh mắt mang theo vẻ tiếc hận. Không có khả năng nhanh như thế mà bị tiêu hao hết, hẳn là không có Nguyên Tông Bác khống chế, Huyết Chi ngàn năm cũng không thể tự động phát huy tác dụng. Huyết Ma Giải Thể đại pháp phát huy tác dụng phụ khiến cho thi thể Nguyên Tông Bác biến mất tăm hơi không còn chút gì.
Nếu như có một võ giả đại ác ma biến thái ở đây, chắc chắn sẽ không ngần ngại lấy Huyết Chi ngàn năm từ trong nội thể của Nguyên Tông Bác ra. Dù gì thì vẫn còn dùng được.
Ân! Có người đến!
Diệp Trần nhướng mày, cách đó hơn ngàn mét có bốn năm đạo thân ảnh đang hướng tới vị trí của hắn bay đến. Tốc độ cực nhanh, chí ít cũng phải nhanh hơn tốc độ âm thanh.
Tay khẽ vẫy, Trữ Vật Linh Giới của Nguyên Tông Bác rơi trên tay. Diệp Trần lắc mình chui vào bên trong rừng cây. Hắn không muốn bị người ta chứng kiến mình vừa mới giết đám người Nguyên Tông Bác.
Bá!
Đầu tiên là xuất hiện một người trung niên, sau đó lại có hai người đứng bên cạnh hắn. Nhìn qua bóng lưng Diệp Trần ở phía xa mà trong lòng mấy người sinh ra cảm giác tham lam.
- Bị hắn giết không ít người! Nhất định đoạt được rất nhiều tài phú. Có nên tiêu diệt hắn hay không?
- Đúng! Giết hắn, tất cả tài phú đều thuộc về chúng ta!
- Vậy còn chờ gì nữa, mau đuổi theo!
- Chậm đã.
Trung niên nhân ngăn những người khác lại. Mấy người khó hiểu quay lại hỏi:
- Như thế nào! Hồ lão đại, ngươi gần đây giết người không chớp mắt, lần này sẽ không nhân từ nương tay đó chứ! Lão đại ngươi chiếm đại bộ phận, chúng ta húp chút cháo là được rồi!